Hạnh Phúc Tái Sinh

Chương 147: Hoan ái tủi nhục (2)

Đào Lý Mặc Ngôn

06/10/2017

Trong lòng Trinh Nương mừng rỡ, nhìn Nhữ Dương vương:

- Trong sách nói cực phẩm mao tiêm trà chính là loại trà mà chúng ta hay dùng.

Nhữ Dương vương không hiểu nhìn về phía Trinh Nương, hắn cũng có thói quen dùng trà:

- Nàng uống thấy hương vị không đúng?

- Cũng không phải như vậy, sau khi đại tỷ mất, dù có Yên Nhiên cùng thái phi miễn cưỡng cầm giữ vương phủ, nhưng mẫu thân tuổi tác đã cao, rất ít khi xuất môn xã giao, Yên Nhiên vẫn là đứa nhỏ có tâm tính, vương phủ muốn như ngày xưa, sợ là...

Trinh Nương cõi lòng sầu lo:

- Không phải thiếp không cho vương gia dùng trà này, nếu vương gia yêu thích, thiếp cũng suy nghĩ muốn làm vương gia hài lòng, nhưng dạo này vương phủ quá mức xa hoa lãng phí. Dựa vào bổng lộc của vương gia cùng thế tử làm sao có thể chống đỡ được? Rơi vào tai người có tâm, thiếp lo lắng bọn hắn sẽ bịa đặt hại thế tử.

Cánh tay Trinh Nương bị Nhữ Dương vương cầm lấy, ánh mắt hắn sáng quắc, thần sắc Trinh Nương điềm đạm có thêm mấy phần e lệ:

- Thiếp cũng chỉ vì vương phủ mà suy nghĩ, hiện nay triều đình không yên ổn, các vị hoàng tử đều muốn ngôi vị thái tử, chỉ sợ vương phủ không cẩn thận, đối với thế tử cùng chàng cũng không có gì ưu việt.

Ánh mắt Nhữ Dương vương ẩn hiện mũi nhọn, bàn tay dịu dàng vuốt ve hai má của Trinh Nương, giống như đang ngắm trân bảo.

Từ lúc Nhữ Dương vương lên xe ngựa, Vân Nhi và đám nha hoàn hầu hạ đều lui ra ngoài, cho nên trong xe ngựa chỉ có hai người bọn họ.

- Trinh Nương, nàng như thế nào lại biết chuyện triều chính?

- Thiếp nhận thức vài thứ, ở trong thư phòng tìm thấy mấy bản sách sử, lấy sử làm gương, có thể khiến người sáng suốt, Nhữ Dương vương phủ vinh hoa phú quý là hoàng thượng ban cho, một khi xa hoa lãng phí quá nặng không biết thu liễm, sẽ khiến đế vương giận dữ máu chảy thành sông, thế tử không am hiểu chiến sự, không có cách gì gánh vác chức trách quật khởi Nhữ Dương vương phủ, thế tử văn nhược sẽ khiến cho nhiều người bỏ qua Nhữ Dương vương phủ. Thiếp cũng biết thế tử có chí khí, nhưng nho tướng văn võ song toàn là người đế vương kiêng kị nhất, hiện tại thế tử quá chói mắt.

Trinh Nương lui người về phía sau, Nhữ Dương vương đang ở rất gần nàng:

- Vương gia.

- Nàng nói Kỳ nhi phải tầm thường thì mới tốt?

- Thiếp không có ý tứ này, thế tử có thể thu liễm một chút, hiển lộ khuyết điểm thì bệ hạ mới thả tâm.

Trước ngực Trinh Nương bị bàn tay to lớn phủ lấy, Nhữ Dương vương hoàn toàn không giống như những gì nàng sở liệu.

- Sống quá xa hoa lãng phí sẽ bị rất nhiều người ghen ghét, mậu dịch trên biển cùng với thuyền có phải cũng nên giảm bớt số lượng? Lúc thiếp ở trong phủ có nghe nói Yên Nhiên lại sai quản sự mua thêm thuyền.

Tay Nhữ Dương vương mò vào trong vạt áo của Trinh Nương.



- Có vấn đề gì?

Trinh Nương không dám phản kháng Nhữ Dương vương, Nàng cảm thấy bị khuất nhục nước mắt lưu chuyển trong đôi mắt:

- Chẳng lẽ chàng còn không rõ ràng, Yên Nhiên không có kinh nghiệm hoàn toàn hành động theo cảm tính.

Nhữ Dương vương bế Trinh Nương lên, cắn cắn cổ của nàng, tay mò xuống phía dưới tới gần u cốc.

Đâm ngón tay trêu chọc ngọc châu trong khe cốc, Trinh Nương ngửa cổ về phía sau:

- Chàng đừng như vậy, thiếp là vương phi của chàng.

- Nhìn mấy bản sách sử liền có thể khuyên giải bản vương? Trinh Nương, nàng vẫn nên hầu hạ bản vương thật tốt là được rồi.

Nhữ Dương vương cởi y phục của Trinh Nương, hôn môi Trinh Nương cùng gương mặt đầy nước mắt:

- Bản vương thật sự rất muốn thân thể của nàng, căng chặt muốn đòi mạng, nóng ấm đến đòi mạng.

Trinh Nương muốn giãy dụa, nàng cảm giác được sự khuất nhục, chính phi phải chịu đối đãi như thế sao?

- Vương gia...ưm....

Nhữ Dương vương đã đem đỉnh cự vật đưa vào trong thân thể Trinh Nương, trên ngực chợt lạnh, Nhữ Dương vương há miệng liếm mút nhũ hoa.

Trinh Nương rên rĩ một tiếng, lập tức lấy tay che miệng, u cốc khô khốc không kịp tiết nước, khiến thân thể chịu đau đớn nhưng không đau bằng nổi đau trong lòng nàng.

Nàng không biết phu thê người khác sẽ như thế nào, nhưng nàng biết Nhàn Nương hay là Yên Nhiên cũng chưa từng chịu ủy khuất như thế này.

Giống như nàng là kĩ nữ ngoài việc lấy lòng phục tùng Nhữ Dương vương thì không thể làm gì khác.

Trinh Nương càng giãy dụa, Nhữ Dương vương càng dễ dàng xâm nhập, đâm sâu vào trong u cốc:

- Động, động nữa đi, tiểu yêu tinh động nữa đi nào, bản vương sủng nàng.

Nàng càng lộn xộn giãy dụa càng khiến Nhữ Dương vương khích thích hưởng thụ.

Trinh Nương đầu óc trống rỗng, tùy tiện hắn muốn làm gì làm, này nọ cũng là trách nhiệm của thê tử.

Nước mắt chảy dài, chuyện duy nhất mà nàng có thể làm chính là không để cho người bên ngoài nghe thấy động tĩnh bên trong.



Tâm của nàng đau quá, thân thể đau quá...

Nhữ Dương vương không biết thương hoa tiếc ngọc, cứ lâm trận là điên cuồng đâm chọt, chỉ nghĩ đến hưởng thụ của bản thân.

Mặt kệ Trinh Nương đau đớn, căng chặt se khít mút chặt cự vật như muốn hút cạn tinh lực của hắn...

Hoan ái qua đi, Nhữ Dương vương trìu mến khẽ hôn môi Trinh Nương, cự vật vẫn còn nằm trong u cốc ấm áp ẩm ướt.

Đã lâu rồi hắn không được thoải mái đến như vậy, mặc kệ Trinh Nương có còn trinh tiết hay không, thì nàng vẫn có một khối thân thể tuyệt hảo.

Có thể khiến hắn dục tiên dục tử. Bởi vì Trinh Nương có khó được, cho nên Nhữ Dương vương tạm thời buông ra chuyện hoài nghi trinh tiết của nàng.

Từ từ hắn sẽ biết rõ ràng, nhưng trước khi làm rõ, cũng phải để hắn hưởng thụ sung sướng khuê phòng.

Mặt Nhữ Dương vương chôn sâu trong ngực Trinh Nương, tâm tình sung sướng khoan mũi tràn đầy mùi thơm, nói:

- Biết được vài thứ cũng không cần nói lung tung, nếu đọc mấy quyển sách mà có thể biết được chuyện triều chính, thì trên đời này sẽ không còn kẻ ngu dốt. Bản vương sẽ không ghét bỏ nàng, chỉ cần nàng hầu hạ bản vương thật tốt, giúp bản vương chiếu cố đám nữ nhi, bản vương sẽ mãi sủng nàng.

Nhữ Dương vương nhấp nhô đầu tóc bạc, môi cắn mút nụ hoa trước ngực nàng, trong lòng Trinh Nương tức giận bi thương, kế thất...Làm kế thất phải bi ai đến vậy sao?

Nhữ Dương vương săn sóc vuốt ve Trinh Nương:

- Kỳ nhi là nhi tử duy nhất của bản vương, nếu bình thường, thì ở kinh thành Nhữ Dương vương phủ không thể đứng vững gót chân, có gặp liệt tổ liệt tông Triệu gia cũng sẽ cảm thấy hổ thẹn, Nhữ Dương vương phủ vì bản vương cùng Nhàn Nương mà quật khởi tôn vinh, trở thành công lao huân quý đệ nhất gia, chỉ có làm cho bọn hắn biết vương phủ vẫn mãi cường đại, thì bọn hắn mới không dám tùy tiện động thủ.

- Bệ hạ đâu?

- Nha đầu ngốc, bệ hạ đã xem Kỳ nhi trở thành trụ cột, nàng không hiểu đế vương tâm thuật(mưu tính).

Nhữ Dương vương lại hôn môi Trinh Nương, rút cự vật ở trong thân thể nàng, từ trên người nàng bò dậy, sửa sang lại y phục hỗn độn.

- Nàng cũng thu thập một chút đi, rất nhanh sẽ đến Tây Sơn.

Trinh Nương động thân mình:

- Đế vương tâm thuật?

- Đế quốc cầm binh cùng tiền triều(triều đại trước) khác nhau, bệ hạ có phương pháp độc đáo cai quản nô thần, mới vừa rồi nàng nói sai rồi, không hiểu cũng không sao, nhưng nhi tức không phải làm việc theo cảm tính, cũng không phải học theo Nhàn Nương cố ý xa hoa lãng phí, nàng mua thuyền là dựa theo ý tứ trong cung.

P/s: tra nam cũng đâu ngu lắm đâu

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hạnh Phúc Tái Sinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook