Chương 164: Hoàn chính văn (2)
Đào Lý Mặc Ngôn
06/10/2017
Nhữ Dương vương sẽ không ở trước cửa vương phủ mà nháo ra chuyện gì khiến cho người bên ngoài hoài nghi.
Hắn còn tính làm cho Trinh Nương chết bệnh, không ngờ nàng lại chạy trở về.
Trinh Nương vẫn còn mang thai, nàng bước chân vào cửa, vẻ mặt mệt mỏi, y phục tả tơi.
Từng là cốc u lan thanh nhã giờ đã không còn thấy tư sắc ngày xưa, dù so với nữ nhân không có điều kiện, hay là nữ nhân đang mang thai thì kém cỏi không ít, huống chi Trinh Nương còn ăn nhiều khổ như vậy.
Nhữ Dương vương có chút nhìn không ra, phất tay cho hạ nhân lui xuống:
- Ngươi còn dám hồi vương phủ?
- Vương gia.
Trinh Nương lau nước mắt:
- Sao chàng có thể nhẫn tâm như thế? Hắn thật sự là cốt nhục của chàng.
- Có phải hay không tạm thời bản vương không nói tới, bản vương đã có tôn tử, có nhi tử sắp công thành danh toại, bản vương có hắn hay không có hắn cũng không có gì khác biệt.
Nhữ Dương vương khinh miệt liếc nhìn Trinh Nương:
- Bản vương từng nghĩ nếu ngươi trốn xuống núi sẽ không trở về, không ngờ ngươi...Cũng thế, nếu hắn vẫn còn trong bụng ngươi, bản vương lưu lại hắn!
Trinh Nương ngây ngẩn cả người:
- Vương gia đồng ý tin tưởng thiếp?
Ngoài cửa hạ nhân truyền bẩm:
- Hồi bẩm vương gia, tiểu thiếu gia tỉnh, khóc không ngừng, thái phi điện hạ nói tiểu thiếu gia tìm người.
Mới vừa rồi Nhữ Dương vương còn âm lãnh hung ác tuyệt tình lúc này lộ ra tươi cười:
- Cẩn nhi tỉnh? Bản vương đi nhìn hắn.
- Vương gia...
- Vương phi, hy vọng ngươi sẽ không hối hận khi giữ hắn, nếu là nữ nhi, bất quá bản vương chỉ tốn một phần hồi môn, nếu là nhi tử...Hy vọng tương lai sau này hắn sẽ không trách ngươi sinh ra hắn. Cuộc đời này của hắn sẽ không được mang họ Triệu.
Nhữ Dương vương lướt qua Trinh Nương, Trinh Nương ngã ngồi trên mặt đất, thì thào nói:
- Ta không thể sốt ruột, không thể gấp, nhất định phải làm cho vương gia hiểu rõ ràng, ta là trinh tiết.
Trinh Nương từ cõi chết trở về cũng sinh hạ một đôi long phượng thai, lúc nàng sinh sản, trời sinh dị tướng.
Hoàng đế trọng bệnh, đại hoàng tử liên hợp với ba vị hoàng tử bức cung.
Yên Nhiên đang ở trong cung bầu bạn bên người hoàng hậu đem thất hoàng tử giấu trên xe ngựa của mình.
Đưa hắn ra hoàng cung, trước khi binh lính kịp đuổi tới bắt thất hoàng tử, nàng đã đưa thất hoàng tử ra khỏi kinh thành.
Trong kinh thành thần hồn nát thần tính, Nhữ Dương vương phủ cùng nhiều nhân gia huân quý thân cận với thất hoàng tử đều bị vây hãm.
Cũng vì Triệu Duệ Kỳ lãnh binh xuất trận, cho nên đại hoàng tử không dám vọng động Nhữ Dương vương phủ.
Vì vậy mới gắt gao vây khốn, Yên Nhiên bình tĩnh trấn thủ vương phủ, chăm sóc tổ mẫu bị dọa đến bệnh nặng, trấn an Nhữ Dương vương.
- Biểu ca rất nhanh sẽ trở về.
Biết hoàng trưởng tử muốn vây khốn khiến vương phủ bị đói chết, Yên Nhiên đem nhi nữ giao cho Nhữ Dương vương.
- Người giúp nhi tức chăm sóc bọn chúng, nhi tức không đợi được biểu ca.
- Nhi tức, ngươi muốn làm gì?
- Tiến cung, minh oan! Bệ hạ còn sống đấy.
Yên Nhiên biết vương phủ phải thề sống chết mới qua được cửa này, nàng mặc hoa phục, nhẹ quét nga mi(lông mày), cưỡi ngựa giơ roi, Nhữ Dương vương giống như nhìn thấy Nhàn Nương.
- Bản vương...Bản vương vô dụng đỉnh điểm.
Thống khổ tự hận bản thân, thân là nam nhi lại không có cách gì bảo hộ thân nhân.
Nhữ Dương vương khó chịu, lại hộc máu, Trinh Nương nhìn Yên Nhiên xông ra ngoài.
- Đồ ngốc, lấy trứng chọi đá, sao không biết ẩn nhẫn, vì sao không biết lui một bước chính là trời cao biển rộng? Yên Nhiên, ngươi xứng làm đối thủ của ta sao? Đáng để ta hận ngươi sao?
- Đại hoàng tử điện hạ, người không sợ? Không sợ bệ hạ tỉnh lại sao? Không sợ bị hậu nhân chê cười sao?
Tay Yên Nhiên cầm bảo kiếm do hoàng đế ban thưởng, là bảo kiếm do khai quốc hoàng hậu lưu lại.
Cũng vì vậy mà nàng mới có thể dễ dàng xông vào Kim Loan Điện, đối mặt với hoàng trưởng tử.
Khai quốc hoàng hậu đến từ Thần Tiên Động phủ, nàng lưu lại bảo kiếm là tín vật, cho nên Yên Nhiên tin tưởng cho dù hoàng trưởng tử phẫn nộ hơn nữa, cũng không thể giết nàng.
- Nhữ Dương vương thế tử phi ngươi thật lớn mật! Dám chỉ trích cô vương? Ai cho ngươi lá gan?
- Đạo đức công đạo cho ta lá gan, ngươi làm chuyện trái nghĩa, vì sao ta không thể nói? Thần Tiên Động phủ sẽ biết ngươi tạo phản, ngươi mất đi dân tâm, còn muốn đăng cơ làm hoàng đế?
- Người tới, đưa nàng...Đưa nàng...
- Nghịch tử, ngươi tính làm gì Nhữ Dương vương thế tử phi?
Hoàng đế được hoàng hậu nâng đỡ bước ra khỏi mật đạo:
- Trẫm chưa lão đến hồ đồ mà đem đế vị giao cho nghịch tử như ngươi.
Yên Nhiên cúi đầu, nàng đã thành công, thất hoàng tử nói đúng, bị khống chế lên ngôi hoàng đế cũng chỉ là con rối, không phải bệ hạ chân chính.
- Tham kiến bệ hạ.
- Ngươi tốt lắm, Yên Nhiên, ngươi cùng biểu ca ngươi đều tốt.
Phản loạn rất nhanh được trấn áp xuống, thất hoàng tử điều binh trở lại kinh thành.
Thần Tiên Động phủ phái người đến chúc mừng hắn được sắc lập làm thái tử.
Đồng thời chiến báo truyền đến kinh thành, Triệu Duệ Kỳ đánh chết phản loạn Tả Lộ tiên phong.
Tự mình dẫn quân phối hợp với Phó Tuấn Khanh đánh tan chủ lực Man Di, ngoài ra Triệu Duệ Kỳ còn lãnh binh xâm nhập, phá tan vương đình Man Di, khiến cho Man Di chạy sang hướng bắc.
Hoàng đế cao hứng cực điểm, tán thưởng không thôi, Yên Nhiên bị các vị mệnh phụ vây quanh, rốt cục nàng cũng đợi đến lúc biểu ca bình an trở về.
- Biểu muội.
- Biểu ca.
Triệu Duệ Kỳ ôm Yên Nhiên:
- Ta sẽ không rời khỏi nàng nữa, biểu muội, ta sẽ không rời khỏi.
Sau khi Trinh Nương sinh nhi tử cho đến lúc hắn được tám tuổi, vẫn gọi là Hối Nhi, không có họ.
Giống như Nhữ Dương vương đã quên đặt tên cho hắn, Trinh Nương lao tâm khổ lực chứng minh hắn là thân sinh nhi tử của Nhữ Dương vương, nhưng Nhữ Dương vương chưa bao giờ tin tưởng.
Hắn lãnh đạm với Trinh Nương, cũng rất ít tìm trắc phi thị tẩm, mỗi ngày tìm hiểu kinh Phật, chuyện trong vương phủ hắn cũng không quản.
- Vương gia, chàng không thấy hắn rất giống chàng sao?
- Bản vương không thấy.
Bởi vì hắn chắc chắc Trinh Nương bất trinh, cho nên Nhữ Dương vương nhìn thế nào cũng không thấy Hối Nhi có gì giống hắn.
Hắn hoàn toàn bỏ qua Hối Nhi, cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ vì hắn mà thỉnh tiên sinh.
Trinh Nương từng đấu tranh, nhưng Nhữ Dương vương vẫn không động đậy, Trinh Nương chỉ có thể tự dạy hắn.
Hối Nhi cùng nhi tử của Yên Nhiên tuổi tác không sai biệt, nhưng đãi ngộ lại hơn kém nhau.
Từ lúc hắn hiểu biết, mặc kệ Trinh Nương làm thế nào dạy hắn không ngừng nổ lực vươn lên, thì hắn cũng không có cách gì hoàn toàn yên lặng hạ quyết tâm.
- Nương, vì sao phụ thân không thích ta? Đại ca cũng không thích ta?
- Nương, vì sao phụ vương hay mắng ta? Vì sao ta khổ học thi từ mà nương giao cho ta vẫn không có cách gì khiến phụ vương vừa lòng? Vì sao Cẩn nhi có thể đem phụ vương cưỡi ngựa? Vì sao trong mắt phụ vương chỉ có hắn?
- Nương không phải là vương phi sao?
- Nương, ta hận ngươi, hôm nay phụ vương nói cho ta biết, ta là dã loại.
Đối mặt với lời tố cáo của nhi tử, Trinh nương không biết nên nói cái gì để chống đỡ.
Nữ nhi đã sớm bị Yên Nhiên lung lạc, cả ngày đi theo nịnh nót Yên Nhiên, cũng không chịu nghe lời nàng.
Nhi tử...Càng lớn càng hận nàng, Trinh Nương thống khổ vô cùng, cũng có mấy hối hận, vì sao sinh hạ bọn hắn?
Dù có nhiều chuyện xưa, có nhiều phương pháp giáo dục, thì Trinh Nương cũng không có cách gì giáo dưỡng nhi nữ.
Hắn ở trong thành kinh thành có danh tiếng là công tử ăn chơi, qua đêm ở kỹ viện, ở trước mặt nhi tử của Triệu Duệ Kỳ hắn chỉ là bụi bậm không đáng nhắc tới.
Trinh Nương nghĩ đến đây tâm đau như dao cắt, năm Hối Nhi mười lăm tuổi, Nhữ Dương vương dứt bỏ hồng trần xuất gia quy ẩn, nàng ngăn cản không được.
Yên Nhiên vẫn chu cấp cho Trinh Nương không thiếu cái gì, nàng trở thành người vô hình trong vương phủ.
Mỗi ngày nàng đều đi đến từ đường, nhìn linh vị của Nhàn Nương, cười khổ:
- Đại tỷ, ta hối hận, vì sao ta lại muốn làm kế thất? Vì sao...
Trinh Nương mơ màng mông lung, nghe thấy âm thanh:
- Vì ngươi muốn làm Nhữ Dương vương phi, nhi tử của ngươi phải là thế tử, nữ nhi của ngươi phải là hoàng hậu, Nhữ Dương vương ngưỡng mộ sủng ái ngươi, ngươi phải là nữ nhân hạnh phúc nhất trên đời này, ai dám nhắc lại chuyện ngươi từng là thứ nữ?
Trinh Nương nhìn thấy chính mình, nàng được Nhữ Dương vương sủng ái cưng chiều, được người người tôn kính.
Nhi nữ không chịu thua kém một làm thế tử một làm hoàng hậu, còn Triệu Duệ Kỳ... Đã sớm từ thế tử vị...Đã chết.
- Như vậy mới là nhân sinh của ta.
Ở ngoài cửa Yên Nhiên, nhẹ giọng hỏi:
- Ngươi dựa vào cái gì cho rằng, ta cùng đại di sẽ thành toàn cho ngươi? Không phải ngươi rất muốn trôi qua những ngày tháng an tĩnh sao?
- Biểu muội, trở về thôi.
Triệu Duệ Kỳ dắt tay Yên Nhiên, đi đến sân chủ viện, đó là sân viện do Nhàn Nương lưu lại cho nhi tử cùng nhi tức.
Hoàn chính văn
P/s Truyện hết rầu* tung hoa tung hoa* nhân quả luân hồi.
Còn phiên ngoại nữa nhé.
Hắn còn tính làm cho Trinh Nương chết bệnh, không ngờ nàng lại chạy trở về.
Trinh Nương vẫn còn mang thai, nàng bước chân vào cửa, vẻ mặt mệt mỏi, y phục tả tơi.
Từng là cốc u lan thanh nhã giờ đã không còn thấy tư sắc ngày xưa, dù so với nữ nhân không có điều kiện, hay là nữ nhân đang mang thai thì kém cỏi không ít, huống chi Trinh Nương còn ăn nhiều khổ như vậy.
Nhữ Dương vương có chút nhìn không ra, phất tay cho hạ nhân lui xuống:
- Ngươi còn dám hồi vương phủ?
- Vương gia.
Trinh Nương lau nước mắt:
- Sao chàng có thể nhẫn tâm như thế? Hắn thật sự là cốt nhục của chàng.
- Có phải hay không tạm thời bản vương không nói tới, bản vương đã có tôn tử, có nhi tử sắp công thành danh toại, bản vương có hắn hay không có hắn cũng không có gì khác biệt.
Nhữ Dương vương khinh miệt liếc nhìn Trinh Nương:
- Bản vương từng nghĩ nếu ngươi trốn xuống núi sẽ không trở về, không ngờ ngươi...Cũng thế, nếu hắn vẫn còn trong bụng ngươi, bản vương lưu lại hắn!
Trinh Nương ngây ngẩn cả người:
- Vương gia đồng ý tin tưởng thiếp?
Ngoài cửa hạ nhân truyền bẩm:
- Hồi bẩm vương gia, tiểu thiếu gia tỉnh, khóc không ngừng, thái phi điện hạ nói tiểu thiếu gia tìm người.
Mới vừa rồi Nhữ Dương vương còn âm lãnh hung ác tuyệt tình lúc này lộ ra tươi cười:
- Cẩn nhi tỉnh? Bản vương đi nhìn hắn.
- Vương gia...
- Vương phi, hy vọng ngươi sẽ không hối hận khi giữ hắn, nếu là nữ nhi, bất quá bản vương chỉ tốn một phần hồi môn, nếu là nhi tử...Hy vọng tương lai sau này hắn sẽ không trách ngươi sinh ra hắn. Cuộc đời này của hắn sẽ không được mang họ Triệu.
Nhữ Dương vương lướt qua Trinh Nương, Trinh Nương ngã ngồi trên mặt đất, thì thào nói:
- Ta không thể sốt ruột, không thể gấp, nhất định phải làm cho vương gia hiểu rõ ràng, ta là trinh tiết.
Trinh Nương từ cõi chết trở về cũng sinh hạ một đôi long phượng thai, lúc nàng sinh sản, trời sinh dị tướng.
Hoàng đế trọng bệnh, đại hoàng tử liên hợp với ba vị hoàng tử bức cung.
Yên Nhiên đang ở trong cung bầu bạn bên người hoàng hậu đem thất hoàng tử giấu trên xe ngựa của mình.
Đưa hắn ra hoàng cung, trước khi binh lính kịp đuổi tới bắt thất hoàng tử, nàng đã đưa thất hoàng tử ra khỏi kinh thành.
Trong kinh thành thần hồn nát thần tính, Nhữ Dương vương phủ cùng nhiều nhân gia huân quý thân cận với thất hoàng tử đều bị vây hãm.
Cũng vì Triệu Duệ Kỳ lãnh binh xuất trận, cho nên đại hoàng tử không dám vọng động Nhữ Dương vương phủ.
Vì vậy mới gắt gao vây khốn, Yên Nhiên bình tĩnh trấn thủ vương phủ, chăm sóc tổ mẫu bị dọa đến bệnh nặng, trấn an Nhữ Dương vương.
- Biểu ca rất nhanh sẽ trở về.
Biết hoàng trưởng tử muốn vây khốn khiến vương phủ bị đói chết, Yên Nhiên đem nhi nữ giao cho Nhữ Dương vương.
- Người giúp nhi tức chăm sóc bọn chúng, nhi tức không đợi được biểu ca.
- Nhi tức, ngươi muốn làm gì?
- Tiến cung, minh oan! Bệ hạ còn sống đấy.
Yên Nhiên biết vương phủ phải thề sống chết mới qua được cửa này, nàng mặc hoa phục, nhẹ quét nga mi(lông mày), cưỡi ngựa giơ roi, Nhữ Dương vương giống như nhìn thấy Nhàn Nương.
- Bản vương...Bản vương vô dụng đỉnh điểm.
Thống khổ tự hận bản thân, thân là nam nhi lại không có cách gì bảo hộ thân nhân.
Nhữ Dương vương khó chịu, lại hộc máu, Trinh Nương nhìn Yên Nhiên xông ra ngoài.
- Đồ ngốc, lấy trứng chọi đá, sao không biết ẩn nhẫn, vì sao không biết lui một bước chính là trời cao biển rộng? Yên Nhiên, ngươi xứng làm đối thủ của ta sao? Đáng để ta hận ngươi sao?
- Đại hoàng tử điện hạ, người không sợ? Không sợ bệ hạ tỉnh lại sao? Không sợ bị hậu nhân chê cười sao?
Tay Yên Nhiên cầm bảo kiếm do hoàng đế ban thưởng, là bảo kiếm do khai quốc hoàng hậu lưu lại.
Cũng vì vậy mà nàng mới có thể dễ dàng xông vào Kim Loan Điện, đối mặt với hoàng trưởng tử.
Khai quốc hoàng hậu đến từ Thần Tiên Động phủ, nàng lưu lại bảo kiếm là tín vật, cho nên Yên Nhiên tin tưởng cho dù hoàng trưởng tử phẫn nộ hơn nữa, cũng không thể giết nàng.
- Nhữ Dương vương thế tử phi ngươi thật lớn mật! Dám chỉ trích cô vương? Ai cho ngươi lá gan?
- Đạo đức công đạo cho ta lá gan, ngươi làm chuyện trái nghĩa, vì sao ta không thể nói? Thần Tiên Động phủ sẽ biết ngươi tạo phản, ngươi mất đi dân tâm, còn muốn đăng cơ làm hoàng đế?
- Người tới, đưa nàng...Đưa nàng...
- Nghịch tử, ngươi tính làm gì Nhữ Dương vương thế tử phi?
Hoàng đế được hoàng hậu nâng đỡ bước ra khỏi mật đạo:
- Trẫm chưa lão đến hồ đồ mà đem đế vị giao cho nghịch tử như ngươi.
Yên Nhiên cúi đầu, nàng đã thành công, thất hoàng tử nói đúng, bị khống chế lên ngôi hoàng đế cũng chỉ là con rối, không phải bệ hạ chân chính.
- Tham kiến bệ hạ.
- Ngươi tốt lắm, Yên Nhiên, ngươi cùng biểu ca ngươi đều tốt.
Phản loạn rất nhanh được trấn áp xuống, thất hoàng tử điều binh trở lại kinh thành.
Thần Tiên Động phủ phái người đến chúc mừng hắn được sắc lập làm thái tử.
Đồng thời chiến báo truyền đến kinh thành, Triệu Duệ Kỳ đánh chết phản loạn Tả Lộ tiên phong.
Tự mình dẫn quân phối hợp với Phó Tuấn Khanh đánh tan chủ lực Man Di, ngoài ra Triệu Duệ Kỳ còn lãnh binh xâm nhập, phá tan vương đình Man Di, khiến cho Man Di chạy sang hướng bắc.
Hoàng đế cao hứng cực điểm, tán thưởng không thôi, Yên Nhiên bị các vị mệnh phụ vây quanh, rốt cục nàng cũng đợi đến lúc biểu ca bình an trở về.
- Biểu muội.
- Biểu ca.
Triệu Duệ Kỳ ôm Yên Nhiên:
- Ta sẽ không rời khỏi nàng nữa, biểu muội, ta sẽ không rời khỏi.
Sau khi Trinh Nương sinh nhi tử cho đến lúc hắn được tám tuổi, vẫn gọi là Hối Nhi, không có họ.
Giống như Nhữ Dương vương đã quên đặt tên cho hắn, Trinh Nương lao tâm khổ lực chứng minh hắn là thân sinh nhi tử của Nhữ Dương vương, nhưng Nhữ Dương vương chưa bao giờ tin tưởng.
Hắn lãnh đạm với Trinh Nương, cũng rất ít tìm trắc phi thị tẩm, mỗi ngày tìm hiểu kinh Phật, chuyện trong vương phủ hắn cũng không quản.
- Vương gia, chàng không thấy hắn rất giống chàng sao?
- Bản vương không thấy.
Bởi vì hắn chắc chắc Trinh Nương bất trinh, cho nên Nhữ Dương vương nhìn thế nào cũng không thấy Hối Nhi có gì giống hắn.
Hắn hoàn toàn bỏ qua Hối Nhi, cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ vì hắn mà thỉnh tiên sinh.
Trinh Nương từng đấu tranh, nhưng Nhữ Dương vương vẫn không động đậy, Trinh Nương chỉ có thể tự dạy hắn.
Hối Nhi cùng nhi tử của Yên Nhiên tuổi tác không sai biệt, nhưng đãi ngộ lại hơn kém nhau.
Từ lúc hắn hiểu biết, mặc kệ Trinh Nương làm thế nào dạy hắn không ngừng nổ lực vươn lên, thì hắn cũng không có cách gì hoàn toàn yên lặng hạ quyết tâm.
- Nương, vì sao phụ thân không thích ta? Đại ca cũng không thích ta?
- Nương, vì sao phụ vương hay mắng ta? Vì sao ta khổ học thi từ mà nương giao cho ta vẫn không có cách gì khiến phụ vương vừa lòng? Vì sao Cẩn nhi có thể đem phụ vương cưỡi ngựa? Vì sao trong mắt phụ vương chỉ có hắn?
- Nương không phải là vương phi sao?
- Nương, ta hận ngươi, hôm nay phụ vương nói cho ta biết, ta là dã loại.
Đối mặt với lời tố cáo của nhi tử, Trinh nương không biết nên nói cái gì để chống đỡ.
Nữ nhi đã sớm bị Yên Nhiên lung lạc, cả ngày đi theo nịnh nót Yên Nhiên, cũng không chịu nghe lời nàng.
Nhi tử...Càng lớn càng hận nàng, Trinh Nương thống khổ vô cùng, cũng có mấy hối hận, vì sao sinh hạ bọn hắn?
Dù có nhiều chuyện xưa, có nhiều phương pháp giáo dục, thì Trinh Nương cũng không có cách gì giáo dưỡng nhi nữ.
Hắn ở trong thành kinh thành có danh tiếng là công tử ăn chơi, qua đêm ở kỹ viện, ở trước mặt nhi tử của Triệu Duệ Kỳ hắn chỉ là bụi bậm không đáng nhắc tới.
Trinh Nương nghĩ đến đây tâm đau như dao cắt, năm Hối Nhi mười lăm tuổi, Nhữ Dương vương dứt bỏ hồng trần xuất gia quy ẩn, nàng ngăn cản không được.
Yên Nhiên vẫn chu cấp cho Trinh Nương không thiếu cái gì, nàng trở thành người vô hình trong vương phủ.
Mỗi ngày nàng đều đi đến từ đường, nhìn linh vị của Nhàn Nương, cười khổ:
- Đại tỷ, ta hối hận, vì sao ta lại muốn làm kế thất? Vì sao...
Trinh Nương mơ màng mông lung, nghe thấy âm thanh:
- Vì ngươi muốn làm Nhữ Dương vương phi, nhi tử của ngươi phải là thế tử, nữ nhi của ngươi phải là hoàng hậu, Nhữ Dương vương ngưỡng mộ sủng ái ngươi, ngươi phải là nữ nhân hạnh phúc nhất trên đời này, ai dám nhắc lại chuyện ngươi từng là thứ nữ?
Trinh Nương nhìn thấy chính mình, nàng được Nhữ Dương vương sủng ái cưng chiều, được người người tôn kính.
Nhi nữ không chịu thua kém một làm thế tử một làm hoàng hậu, còn Triệu Duệ Kỳ... Đã sớm từ thế tử vị...Đã chết.
- Như vậy mới là nhân sinh của ta.
Ở ngoài cửa Yên Nhiên, nhẹ giọng hỏi:
- Ngươi dựa vào cái gì cho rằng, ta cùng đại di sẽ thành toàn cho ngươi? Không phải ngươi rất muốn trôi qua những ngày tháng an tĩnh sao?
- Biểu muội, trở về thôi.
Triệu Duệ Kỳ dắt tay Yên Nhiên, đi đến sân chủ viện, đó là sân viện do Nhàn Nương lưu lại cho nhi tử cùng nhi tức.
Hoàn chính văn
P/s Truyện hết rầu* tung hoa tung hoa* nhân quả luân hồi.
Còn phiên ngoại nữa nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.