Chương 84: Hồi kinh
Đào Lý Mặc Ngôn
27/05/2017
Sau khi Yên Nhiên vào cung tham gia Trâm Hoa yến hội, tuy không có tài nghệ bằng các quý nữ danh môn, từ lâu đã thành danh.
Nhưng Yên Nhiên dựa vào một khúc Phượng Hoàng Niết Bàn, đã hoàn mỹ diễn tấu ra phong tư phượng hoàng dục hỏa trọng sinh giương cánh bay cao, nhạc khúc ý cảnh không ai có thể sánh bằng.
Không phải ai cũng có cơ hội Niết Bàn trọng sinh, một khúc này khiến thế nhân ấn tượng.
Truyện được đăng ở https://www.wattpad.com/user/Yul_Yuuki. Mọi trang wed khác đều là TRỘM. Mong các bạn vào wattpad ủng hộ editor.
Mà Yên Nhiên lại còn bầu bạn bên người An Ninh công chúa, khiến Yên Nhiên càng được coi trọng.
Hoàng hậu nương nương vẫn luôn đối xử không mặn không nhạt với đám danh môn quý nữ.
Truyện được đăng ở https://www.wattpad.com/user/Yul_Yuuki. Mọi trang wed khác đều là TRỘM. Mong các bạn vào wattpad ủng hộ editor.
Nàng chỉ có một tôn tử là Triệu Duệ Kỳ, có tổ mẫu nào mà không đau tiếc tôn tử?
Trước kia vì có khúc mắc với Nhàn Nương, lại biết không thể mượn sức tôn tử, nên đối với hắn có chút lãnh đạm. Dạo này, Triệu Duệ Kỳ không chỉ có tình trạng thân thể chuyển biết tốt, mà học kỵ xạ cũng rất xuất chúng.
Triệu Duệ Kỳ có thời gian sẽ đến bầu bạn bên cạnh thái phi, cùng nàng đánh bài, nhàn thoại việc trong phủ.
Trong lúc đó tổ tôn hai người thân mật hơn một chút, lúc nói chuyện phiếm Triệu Duệ Kỳ sẽ nói đến chổ tốt của Yên Nhiên, thái phi từ từ phai nhạt thành kiến với Yên Nhiên.
Nàng rất cần hắn bảo hộ, cả đời Nhàn Nương ngang ngược cương cường, trước lúc lâm chung lại lộ ra dáng vẻ nhu nhược thật khiến Nhữ Dương vương quyến luyến.
Sợ Nhàn Nương hiểu lầm hắn, Nhữ Dương vương giải thích nói:
- Nàng cố ý ở lại ngoại gia, chỉ là thấp giọng khóc xin khẩn cầu bản vương đừng quên nàng, Hoài Châu rất nhiều điêu dân, bản vương lo lắng phụ mẫu nàng...Lo lắng bọn họ đem nàng xứng cho người khác, nói thế nào thì nàng cũng là ân nhân cứu mạng bản vương, vì bản vương hút độc rắn, cũng coi như là người của bản vương.
Dựa theo mưu trí của nàng, cũng đủ làm Trinh Nương bận rộn một chút, nàng hầu hạ Nhữ Dương Vương sớm hơn Trinh Nương gần ba năm.
Lại có ân cứu mạng, nàng không phải là người có thể dễ dàng quét dọn.
- Ngươi cứu vương gia một mạng cũng đã cứu toàn gia chúng ta, một khi vương gia xảy ra chuyện không may, vương phủ sẽ suy sụp.
- Tuân mệnh, vương phi.
Để các nàng rời đi, Nhàn Nương nói với Nhữ Dương vương:
- Trong phủ mẫu thân phải thay ta gánh vác trách nhiệm, mẫu thân còn để ta an tâm tĩnh dưỡng, ngay cả thỉnh an cũng miễn, mỗi ngày đều phái người đến hỏi thăm tình trạng của ta, ta thật có lỗi với mẫu thân, đáng lẽ nàng phải an hưởng tuổi già, lại phải vì ta mà lao tâm lao lực.
- Thì ra giả làm vẻ mặt như vậy cũng không có khó khăn, ngươi xem ta diễn có tốt không?
Nhàn Nương lau nước mắt, cười nói:
- Một đời này của hắn mới là đáng buồn nhất, tuy cuối cùng ta vẫn thất vọng, nhưng ít nhất cũng biết cái gì là thật tình, hắn đã từng thích ta, ta cũng không phải đơn phương, tương tư.
- Nhưng sau khi ta đi, nữ nhân ở lại bên người hắn, có ai đối xử thật lòng với hắn? Trinh Nương cầu có được một người có thể cho nàng sống an nhàn vinh hoa, hắn mang về vị ân nhân cứu mạng lại cầu phú quý, vậy còn hai vị trắc phi kia, nếu không phải vì gia tộc, thì sẽ không đồng ý gả vào vương phủ làm trắc phi.
- Thật đáng buồn cho Nhữ Dương vương, nếu không có thân phận vương gia, thì hắn còn lại cái gì?
- Chủ tử.
Nhàn Nương nở nụ cười:
- Giả ý vĩnh viễn không thật lòng, ta thật lòng hy vọng một ngày nào đó hắn có thể nhận ra, đáng tiếc ta không nhìn thấy, nếu ngươi thấy hãy đến trước mộ phần của ta nói với ta một tiếng...Không cần, ta đối với hắn vô tình không hận, không niệm không oán, nếu như có kiếp sau, hắn cũng chỉ là người không liên quan mà thôi, vĩnh viễn không ảnh hưởng đến ta.
Nhữ Dương vương hồi kinh, kéo ra cuộc đời tinh quang sáng ngời của Nhữ Dương vương phi, là màn diễn xuất đẹp mắt nhất, hoàn mỹ nhất.
Nhưng Yên Nhiên dựa vào một khúc Phượng Hoàng Niết Bàn, đã hoàn mỹ diễn tấu ra phong tư phượng hoàng dục hỏa trọng sinh giương cánh bay cao, nhạc khúc ý cảnh không ai có thể sánh bằng.
Không phải ai cũng có cơ hội Niết Bàn trọng sinh, một khúc này khiến thế nhân ấn tượng.
Truyện được đăng ở https://www.wattpad.com/user/Yul_Yuuki. Mọi trang wed khác đều là TRỘM. Mong các bạn vào wattpad ủng hộ editor.
Mà Yên Nhiên lại còn bầu bạn bên người An Ninh công chúa, khiến Yên Nhiên càng được coi trọng.
Hoàng hậu nương nương vẫn luôn đối xử không mặn không nhạt với đám danh môn quý nữ.
Truyện được đăng ở https://www.wattpad.com/user/Yul_Yuuki. Mọi trang wed khác đều là TRỘM. Mong các bạn vào wattpad ủng hộ editor.
Nàng chỉ có một tôn tử là Triệu Duệ Kỳ, có tổ mẫu nào mà không đau tiếc tôn tử?
Trước kia vì có khúc mắc với Nhàn Nương, lại biết không thể mượn sức tôn tử, nên đối với hắn có chút lãnh đạm. Dạo này, Triệu Duệ Kỳ không chỉ có tình trạng thân thể chuyển biết tốt, mà học kỵ xạ cũng rất xuất chúng.
Triệu Duệ Kỳ có thời gian sẽ đến bầu bạn bên cạnh thái phi, cùng nàng đánh bài, nhàn thoại việc trong phủ.
Trong lúc đó tổ tôn hai người thân mật hơn một chút, lúc nói chuyện phiếm Triệu Duệ Kỳ sẽ nói đến chổ tốt của Yên Nhiên, thái phi từ từ phai nhạt thành kiến với Yên Nhiên.
Nàng rất cần hắn bảo hộ, cả đời Nhàn Nương ngang ngược cương cường, trước lúc lâm chung lại lộ ra dáng vẻ nhu nhược thật khiến Nhữ Dương vương quyến luyến.
Sợ Nhàn Nương hiểu lầm hắn, Nhữ Dương vương giải thích nói:
- Nàng cố ý ở lại ngoại gia, chỉ là thấp giọng khóc xin khẩn cầu bản vương đừng quên nàng, Hoài Châu rất nhiều điêu dân, bản vương lo lắng phụ mẫu nàng...Lo lắng bọn họ đem nàng xứng cho người khác, nói thế nào thì nàng cũng là ân nhân cứu mạng bản vương, vì bản vương hút độc rắn, cũng coi như là người của bản vương.
Dựa theo mưu trí của nàng, cũng đủ làm Trinh Nương bận rộn một chút, nàng hầu hạ Nhữ Dương Vương sớm hơn Trinh Nương gần ba năm.
Lại có ân cứu mạng, nàng không phải là người có thể dễ dàng quét dọn.
- Ngươi cứu vương gia một mạng cũng đã cứu toàn gia chúng ta, một khi vương gia xảy ra chuyện không may, vương phủ sẽ suy sụp.
- Tuân mệnh, vương phi.
Để các nàng rời đi, Nhàn Nương nói với Nhữ Dương vương:
- Trong phủ mẫu thân phải thay ta gánh vác trách nhiệm, mẫu thân còn để ta an tâm tĩnh dưỡng, ngay cả thỉnh an cũng miễn, mỗi ngày đều phái người đến hỏi thăm tình trạng của ta, ta thật có lỗi với mẫu thân, đáng lẽ nàng phải an hưởng tuổi già, lại phải vì ta mà lao tâm lao lực.
- Thì ra giả làm vẻ mặt như vậy cũng không có khó khăn, ngươi xem ta diễn có tốt không?
Nhàn Nương lau nước mắt, cười nói:
- Một đời này của hắn mới là đáng buồn nhất, tuy cuối cùng ta vẫn thất vọng, nhưng ít nhất cũng biết cái gì là thật tình, hắn đã từng thích ta, ta cũng không phải đơn phương, tương tư.
- Nhưng sau khi ta đi, nữ nhân ở lại bên người hắn, có ai đối xử thật lòng với hắn? Trinh Nương cầu có được một người có thể cho nàng sống an nhàn vinh hoa, hắn mang về vị ân nhân cứu mạng lại cầu phú quý, vậy còn hai vị trắc phi kia, nếu không phải vì gia tộc, thì sẽ không đồng ý gả vào vương phủ làm trắc phi.
- Thật đáng buồn cho Nhữ Dương vương, nếu không có thân phận vương gia, thì hắn còn lại cái gì?
- Chủ tử.
Nhàn Nương nở nụ cười:
- Giả ý vĩnh viễn không thật lòng, ta thật lòng hy vọng một ngày nào đó hắn có thể nhận ra, đáng tiếc ta không nhìn thấy, nếu ngươi thấy hãy đến trước mộ phần của ta nói với ta một tiếng...Không cần, ta đối với hắn vô tình không hận, không niệm không oán, nếu như có kiếp sau, hắn cũng chỉ là người không liên quan mà thôi, vĩnh viễn không ảnh hưởng đến ta.
Nhữ Dương vương hồi kinh, kéo ra cuộc đời tinh quang sáng ngời của Nhữ Dương vương phi, là màn diễn xuất đẹp mắt nhất, hoàn mỹ nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.