Chương 158: Nhân tâm
Đào Lý Mặc Ngôn
06/10/2017
Nhữ Dương vương phủ phát sinh nhiều biến hóa, cũng vì Yên Nhiên có thai bị ốm nghén nghiêm trọng cho nên không chú ý Trinh Nương làm cái gì.
Tứ quận chúa bị chuyển đến Qua Thiên viện, Yên Nhiên là nghe Triệu ma ma thuận miệng nhắc tới.
Cưỡng chế nôn mửa, mặc kệ mỗi ngày Yên Nhiên ăn bao nhiêu, thì cũng phun ra hết.
Dù vậy Yên Nhiên vẫn cố gắng ăn, chỉ cần có thể để thai nhi hấp thu, nôn mửa hay thống khổ nàng cũng cam tâm tình nguyện.
- Ngươi đang nói tứ muội muội? Nàng đang ở Qua Thiên viện?
Triệu ma ma bưng canh gà trên tay, trả lời Yên Nhiên:
- Dạ, đã qua đó được vài ngày, vương phi điện hạ muôn vàn sủng ái nàng này nọ lại không kề cận chăm sóc còn không phải là sợ bị tứ quận chúa liên lụy...Thế tử phi muốn đi đâu? Người còn chưa uống canh gà.
Yên Nhiên đứng dậy xuống giường, mấy ngày liền đều nôn mửa khiến sắc mặt nàng tái nhợt đi rất nhiều.
Cả người suy yếu, Yên Nhiên kéo áo choàng phủ vào người, cao giọng phân phó:
- Chuẩn bị nhuyễn kiệu, ta tự đi vấn an tứ muội muội.
- Thế tử phi đang có thai, không thể vọng động, huống chi tứ quận chúa còn có thể lây nhiễm bệnh cho người, hãy để lão nô thay người đến nhìn tứ quận chúa.
Triệu ma ma chặn Yên Nhiên lại:
- Người dù sao cũng phải vì hài tử trong bụng mà suy nghĩ, vì thế tử điện hạ mà suy nghĩ, thế tử vẫn luôn ngóng trông mẫu tử người bình an.
Yên Nhiên sợ run, nhưng vẫn kiên quyết:
- Ta tự mình đi, Triệu ma ma ngươi tránh ra.
- Tứ quận chúa là thứ xuất, người cần gì phải coi trọng như thế? Nàng chưa chắc biết chuyện, là trùng hợp.
- Mặc kệ là như thế nào, ta cũng không thể biết mà không quan tâm, ngươi không cần phải nói, chuẩn bị nhuyễn kiệu, ta sẽ chú ý.
Trọng sinh tính tình Yên Nhiên vẫn chưa thay đổi nhiều, dù kiếp trước nàng bị Trinh Nương lừa gạt, thì kiếp này nàng vẫn tin tưởng thứ nữ.
Mặc kệ tứ quận chúa là thiên chân thật hay là giả vờ, nếu không phải nàng luôn vạch trần Trinh Nương, thì Trinh Nương cũng sẽ không nhốt nàng.
Trinh Nương đối với địch nhân luôn không quan tâm không hỏi tới, lúc bình thường thì nói tốt lắm, nhưng tứ quận chúa mang bệnh lại bị đánh chết, ai sẽ để ý tới nàng?
Yên Nhiên không thể trơ mắt nhìn tứ quận chúa chết trẻ, Yên Nhiên cũng không phải tùy tiện đi cứu tứ quận chúa.
Đi đường dùng nhuyễn kiệu thay đi bộ, vào trong sân viện cũng không đụng chạm tứ quận chúa.
An bài này nọ xong xuôi liền rời khỏi, sau khi trở về phòng sẽ tắm rửa sạch sẽ, sẽ không lây nhiễm bệnh.
Bình Nhất Chỉ từng dặn dò Yên Nhiên cần phải chú ý, thăm bệnh không ở trong phạm vi nguy hiểm.
Ngồi trong nhuyễn kiệu đi vào Qua Thiên viện, nơi này cách chính viện rất xa, ở trong vương phủ rất ít chủ tử nào đến nơi này, sân viện cực kì hoang vắng.
- Người nào?
Ma ma canh cửa nhìn rõ người ngồi trong kiệu, vội vàng quỳ gối:
- Thỉnh an thế tử phi.
Yên Nhiên nói:
- Mở cửa, ta vào thăm tứ muội muội.
- A...Này...
Ma ma canh cửa hiển lộ khó xử.
Yên Nhiên vén màn kiệu, lộ ra thần sắc không ưng thuận:
- Thất thần làm cái gì?
- Hồi bẩm thế tử phi điện hạ, là vương phi không cho bất luận kẻ nào tiếp cận tứ quận chúa, sợ bệnh của nàng lây nhiễm qua người, nô tỳ nhất định sẽ hầu hạ tứ quận chúa chu đáo, xin người hãy yên tâm.
- Yên tâm? Ta chỉ gặp các ngươi còn chưa vào sân viện, không biết tứ muội muội sống chết thế nào, ta có thể yên tâm? Tránh ra, các ngươi mau tránh ra cho ta.
Thái phi sinh bệnh, Yên Nhiên có thai, tuy Trinh Nương không được Nhữ Dương vương sủng ái.
Nhưng nàng là vương phi vẫn có thể nắm giữ một phần quyền lợi, hơn nữa tứ quận chúa vẫn được Trinh Nương chăm sóc, nàng cũng có tư cách nhúng tay vào nơi ở của tứ quận chúa.
- Người thật sự suy nghĩ nhiều rồi, vương phi điện hạ khóc nói muốn chiếu cố tứ quận chúa, nếu không phải thái phi đột nhiên bị bệnh, vương phi điện hạ bị ngất xỉu, thì nhất định người sẽ canh giữ bên người tứ quận chúa, dù vương phi điện hạ không khỏe vẫn dặn dò nô tỳ hầu hạ chăm sóc tứ quận chúa thật tốt, thế tử phi điện hạ thân mình quý trọng, thật sự không nên gặp tứ quận chúa, ngăn chặn người là vì muốn tốt cho người, nô tỳ thật sự oan uổng.
Lại ngất xỉu? Sắc mặt Yên Nhiên trắng bệch, móng tay bấu chặt vào thành kiệu, ngón tay tái nhợt.
Kiếp trước Trinh Nương ngất xỉu vào ngày giỗ của Nhàn Nương, nàng cùng biểu ca cho tới tận bây giờ cũng không muốn để Trinh Nương đến tế bái Nhàn Nương...
Kiếp trước Nhữ Dương vương nổi giận lôi đình đôi mắt hiện lên cừu hận, lúc này Yên Nhiên nhớ lại còn run sợ.
- Nàng lại ngất xỉu?
- Vương phi điện hạ cũng không tốt lắm, vừa lo lắng cho tứ quận chúa lại vừa lo lắng cho thái phi điện hạ, đại phu nói là lo lắng vất vả, là đại phu khổ khuyên, cho nên vương phi mới không có tới chăm nom tứ quận chúa.
- Nàng ngất xỉu rất đúng lúc, rất thỏa đáng.
Yên Nhiên cười tiêu sái, luôn câu nệ hướng về quá khứ, trên lưng đeo yêu hận tình cừu của kiếp trước, bỏ qua thật đáng tiếc cho cơ hội trọng sinh, Yên Nhiên nói:
- Các ngươi tránh ra.
Trong mắt vị ma ma canh cửa hiện lên kích động, quỳ sát xuống đất:
- Thế tử phi điện hạ, thỉnh người trở về.
- Các ngươi không chịu để ta đi vào?
- Thế tử phi điện hạ vì sao người không tin vương phi, lại cố ý khó xử nô tỳ, muốn đi vào nơi nguy hiểm? Hiện nay người đang mang thai một khi có chuyện, dù tứ quận chúa hết bệnh, cũng sẽ áy náy đến chết, trong vương phủ nhi tử nối dòng là quan trọng nhất, người...
- Còn không chịu tránh ra? Ngay cả mệnh lệnh của ta cũng không nghe, trong mắt các ngươi chỉ có vương phi không có ta? Người đâu, bất kính với chủ tử, phạt ba mươi trượng, đánh thật mạnh cho ta.
Yên Nhiên không đợi ma ma nói xong, trực tiếp sai người kéo xuống phạt trượng.
Các nàng càng ngăn trở, tứ quận chúa càng nguy hiểm, nhưng Yên Nhiên cũng không ngu xuẩn như kiếp trước, phân phó với Triệu ma ma:
- Đá văng cửa đi vào, nhìn xem tình trạng tứ quận chúa như thế nào.
- Dạ.
Triệu ma ma tiến lên đá văng cửa viện, nếu Trinh Nương phóng vật dơ bẩn lên người tứ quận chúa, với đôi mắt lão luyện của Triệu ma ma nhất định có thể nhìn ra.
(Yul: vật dơ bẩn là vật hại người)
Yên Nhiên ngồi trên nhuyễn kiệu được nâng vào sân viện, mùi tanh tưởi nồng đậm khiến Yên Nhiên ghê tởm.
Trong sân viện cỏ dại mọc thành từng bụi, Triệu ma ma vào phòng nhìn thấy tứ quận chúa nằm úp sấp trên mặt đất.
Thân thể gầy gò không còn bao nhiêu thịt, xuống tay thật tàn nhẫn, trong lòng Triệu ma ma chua xót.
Nhàn Nương xem nhẹ thứ nữ, nhưng nàng không đạp hư các nàng, đây là...Là muốn ép chết tứ quận chúa.
- Tứ quận chúa, tứ quận chúa.
Triệu ma ma nhìn không nổi, tiến lên bế tứ quận chúa đang nằm dưới đất.
Y phục dơ bẩn nhìn không ra màu sắc, trên váy đầy hạt hoàng(phân lỏng)...Là không thể khống chế.
(Yul: )
- Tứ quận chúa tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh.
Môi tứ quận chúa xanh tím:
- Lạnh quá, lạnh quá.
Kinh thành so với Tây Sơn thì lạnh hơn một chút, trong phòng tứ quận chúa không có một chậu than, nàng là người bệnh, còn nhỏ như vậy, Yên Nhiên đỡ khung cửa:
- Triệu ma ma mang nàng ra ngoài.
- Tứ quận chúa, thế tử phi tới cứu người, người hãy cố gắng kiên trì.
Triệu ma ma bế tứ quận chúa, tứ quận chúa béo mập trước đây đã không còn, Yên Nhiên ôm ngực, khẽ nói:
- Tứ muội muội, ngươi sẽ không sao, tẩu tử cam đoan ngươi nhất định bình yên.
- Tẩu tử...Mẫu phi...
Lúc Yên Nhiên đem tứ quận chúa rời khỏi Qua Thiên viện, Trinh nương cũng nhận được tin tức.
Nếu nàng tâm ngoan thủ lạt, ở trên người tứ quận chúa phóng ít vật dơ bẩn, thì Yên Nhiên nhất định sẽ sẩy thai:
- Nàng vẫn còn trẻ tuổi nên rất liều lĩnh bồng bột.
Trinh Nương không chút hoang mang đứng dậy nói:
- Ta đi gặp vương gia.
- Vương gia, tứ quận chúa giao cho nô tỳ chăm sóc thiếp thật sự không yên lòng, chàng đem nàng giao cho thiếp chiếu cố đi, nếu không phải thân thể thiếp không khỏe, nhất định thiếp sẽ không rời khỏi nàng...
Đôi mắt Trinh Nương rưng rưng nước mắt:
- Từ lúc thiếp gả vào vương phủ đến nay, nàng là người thân thiết với thiếp nhất, vương gia, hãy để thiếp chiếu cố tứ quận chúa đi.
Nhữ Dương vương buông sách, nhìn thoáng qua Trinh Nương:
- Ngươi muốn chiếu cố nàng, bản vương sẽ không ngăn cản.
- Vương gia, thế tử phi thỉnh người đi qua, tứ quận chúa sợ là không ổn.
Minh Yên nghiêng ngã lảo đảo chạy vào:
- Thế tử phi điện hạ đã sai người thỉnh Bình thần y, tứ quận chúa bị nô tỳ hại khổ.
Tứ quận chúa bị chuyển đến Qua Thiên viện, Yên Nhiên là nghe Triệu ma ma thuận miệng nhắc tới.
Cưỡng chế nôn mửa, mặc kệ mỗi ngày Yên Nhiên ăn bao nhiêu, thì cũng phun ra hết.
Dù vậy Yên Nhiên vẫn cố gắng ăn, chỉ cần có thể để thai nhi hấp thu, nôn mửa hay thống khổ nàng cũng cam tâm tình nguyện.
- Ngươi đang nói tứ muội muội? Nàng đang ở Qua Thiên viện?
Triệu ma ma bưng canh gà trên tay, trả lời Yên Nhiên:
- Dạ, đã qua đó được vài ngày, vương phi điện hạ muôn vàn sủng ái nàng này nọ lại không kề cận chăm sóc còn không phải là sợ bị tứ quận chúa liên lụy...Thế tử phi muốn đi đâu? Người còn chưa uống canh gà.
Yên Nhiên đứng dậy xuống giường, mấy ngày liền đều nôn mửa khiến sắc mặt nàng tái nhợt đi rất nhiều.
Cả người suy yếu, Yên Nhiên kéo áo choàng phủ vào người, cao giọng phân phó:
- Chuẩn bị nhuyễn kiệu, ta tự đi vấn an tứ muội muội.
- Thế tử phi đang có thai, không thể vọng động, huống chi tứ quận chúa còn có thể lây nhiễm bệnh cho người, hãy để lão nô thay người đến nhìn tứ quận chúa.
Triệu ma ma chặn Yên Nhiên lại:
- Người dù sao cũng phải vì hài tử trong bụng mà suy nghĩ, vì thế tử điện hạ mà suy nghĩ, thế tử vẫn luôn ngóng trông mẫu tử người bình an.
Yên Nhiên sợ run, nhưng vẫn kiên quyết:
- Ta tự mình đi, Triệu ma ma ngươi tránh ra.
- Tứ quận chúa là thứ xuất, người cần gì phải coi trọng như thế? Nàng chưa chắc biết chuyện, là trùng hợp.
- Mặc kệ là như thế nào, ta cũng không thể biết mà không quan tâm, ngươi không cần phải nói, chuẩn bị nhuyễn kiệu, ta sẽ chú ý.
Trọng sinh tính tình Yên Nhiên vẫn chưa thay đổi nhiều, dù kiếp trước nàng bị Trinh Nương lừa gạt, thì kiếp này nàng vẫn tin tưởng thứ nữ.
Mặc kệ tứ quận chúa là thiên chân thật hay là giả vờ, nếu không phải nàng luôn vạch trần Trinh Nương, thì Trinh Nương cũng sẽ không nhốt nàng.
Trinh Nương đối với địch nhân luôn không quan tâm không hỏi tới, lúc bình thường thì nói tốt lắm, nhưng tứ quận chúa mang bệnh lại bị đánh chết, ai sẽ để ý tới nàng?
Yên Nhiên không thể trơ mắt nhìn tứ quận chúa chết trẻ, Yên Nhiên cũng không phải tùy tiện đi cứu tứ quận chúa.
Đi đường dùng nhuyễn kiệu thay đi bộ, vào trong sân viện cũng không đụng chạm tứ quận chúa.
An bài này nọ xong xuôi liền rời khỏi, sau khi trở về phòng sẽ tắm rửa sạch sẽ, sẽ không lây nhiễm bệnh.
Bình Nhất Chỉ từng dặn dò Yên Nhiên cần phải chú ý, thăm bệnh không ở trong phạm vi nguy hiểm.
Ngồi trong nhuyễn kiệu đi vào Qua Thiên viện, nơi này cách chính viện rất xa, ở trong vương phủ rất ít chủ tử nào đến nơi này, sân viện cực kì hoang vắng.
- Người nào?
Ma ma canh cửa nhìn rõ người ngồi trong kiệu, vội vàng quỳ gối:
- Thỉnh an thế tử phi.
Yên Nhiên nói:
- Mở cửa, ta vào thăm tứ muội muội.
- A...Này...
Ma ma canh cửa hiển lộ khó xử.
Yên Nhiên vén màn kiệu, lộ ra thần sắc không ưng thuận:
- Thất thần làm cái gì?
- Hồi bẩm thế tử phi điện hạ, là vương phi không cho bất luận kẻ nào tiếp cận tứ quận chúa, sợ bệnh của nàng lây nhiễm qua người, nô tỳ nhất định sẽ hầu hạ tứ quận chúa chu đáo, xin người hãy yên tâm.
- Yên tâm? Ta chỉ gặp các ngươi còn chưa vào sân viện, không biết tứ muội muội sống chết thế nào, ta có thể yên tâm? Tránh ra, các ngươi mau tránh ra cho ta.
Thái phi sinh bệnh, Yên Nhiên có thai, tuy Trinh Nương không được Nhữ Dương vương sủng ái.
Nhưng nàng là vương phi vẫn có thể nắm giữ một phần quyền lợi, hơn nữa tứ quận chúa vẫn được Trinh Nương chăm sóc, nàng cũng có tư cách nhúng tay vào nơi ở của tứ quận chúa.
- Người thật sự suy nghĩ nhiều rồi, vương phi điện hạ khóc nói muốn chiếu cố tứ quận chúa, nếu không phải thái phi đột nhiên bị bệnh, vương phi điện hạ bị ngất xỉu, thì nhất định người sẽ canh giữ bên người tứ quận chúa, dù vương phi điện hạ không khỏe vẫn dặn dò nô tỳ hầu hạ chăm sóc tứ quận chúa thật tốt, thế tử phi điện hạ thân mình quý trọng, thật sự không nên gặp tứ quận chúa, ngăn chặn người là vì muốn tốt cho người, nô tỳ thật sự oan uổng.
Lại ngất xỉu? Sắc mặt Yên Nhiên trắng bệch, móng tay bấu chặt vào thành kiệu, ngón tay tái nhợt.
Kiếp trước Trinh Nương ngất xỉu vào ngày giỗ của Nhàn Nương, nàng cùng biểu ca cho tới tận bây giờ cũng không muốn để Trinh Nương đến tế bái Nhàn Nương...
Kiếp trước Nhữ Dương vương nổi giận lôi đình đôi mắt hiện lên cừu hận, lúc này Yên Nhiên nhớ lại còn run sợ.
- Nàng lại ngất xỉu?
- Vương phi điện hạ cũng không tốt lắm, vừa lo lắng cho tứ quận chúa lại vừa lo lắng cho thái phi điện hạ, đại phu nói là lo lắng vất vả, là đại phu khổ khuyên, cho nên vương phi mới không có tới chăm nom tứ quận chúa.
- Nàng ngất xỉu rất đúng lúc, rất thỏa đáng.
Yên Nhiên cười tiêu sái, luôn câu nệ hướng về quá khứ, trên lưng đeo yêu hận tình cừu của kiếp trước, bỏ qua thật đáng tiếc cho cơ hội trọng sinh, Yên Nhiên nói:
- Các ngươi tránh ra.
Trong mắt vị ma ma canh cửa hiện lên kích động, quỳ sát xuống đất:
- Thế tử phi điện hạ, thỉnh người trở về.
- Các ngươi không chịu để ta đi vào?
- Thế tử phi điện hạ vì sao người không tin vương phi, lại cố ý khó xử nô tỳ, muốn đi vào nơi nguy hiểm? Hiện nay người đang mang thai một khi có chuyện, dù tứ quận chúa hết bệnh, cũng sẽ áy náy đến chết, trong vương phủ nhi tử nối dòng là quan trọng nhất, người...
- Còn không chịu tránh ra? Ngay cả mệnh lệnh của ta cũng không nghe, trong mắt các ngươi chỉ có vương phi không có ta? Người đâu, bất kính với chủ tử, phạt ba mươi trượng, đánh thật mạnh cho ta.
Yên Nhiên không đợi ma ma nói xong, trực tiếp sai người kéo xuống phạt trượng.
Các nàng càng ngăn trở, tứ quận chúa càng nguy hiểm, nhưng Yên Nhiên cũng không ngu xuẩn như kiếp trước, phân phó với Triệu ma ma:
- Đá văng cửa đi vào, nhìn xem tình trạng tứ quận chúa như thế nào.
- Dạ.
Triệu ma ma tiến lên đá văng cửa viện, nếu Trinh Nương phóng vật dơ bẩn lên người tứ quận chúa, với đôi mắt lão luyện của Triệu ma ma nhất định có thể nhìn ra.
(Yul: vật dơ bẩn là vật hại người)
Yên Nhiên ngồi trên nhuyễn kiệu được nâng vào sân viện, mùi tanh tưởi nồng đậm khiến Yên Nhiên ghê tởm.
Trong sân viện cỏ dại mọc thành từng bụi, Triệu ma ma vào phòng nhìn thấy tứ quận chúa nằm úp sấp trên mặt đất.
Thân thể gầy gò không còn bao nhiêu thịt, xuống tay thật tàn nhẫn, trong lòng Triệu ma ma chua xót.
Nhàn Nương xem nhẹ thứ nữ, nhưng nàng không đạp hư các nàng, đây là...Là muốn ép chết tứ quận chúa.
- Tứ quận chúa, tứ quận chúa.
Triệu ma ma nhìn không nổi, tiến lên bế tứ quận chúa đang nằm dưới đất.
Y phục dơ bẩn nhìn không ra màu sắc, trên váy đầy hạt hoàng(phân lỏng)...Là không thể khống chế.
(Yul: )
- Tứ quận chúa tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh.
Môi tứ quận chúa xanh tím:
- Lạnh quá, lạnh quá.
Kinh thành so với Tây Sơn thì lạnh hơn một chút, trong phòng tứ quận chúa không có một chậu than, nàng là người bệnh, còn nhỏ như vậy, Yên Nhiên đỡ khung cửa:
- Triệu ma ma mang nàng ra ngoài.
- Tứ quận chúa, thế tử phi tới cứu người, người hãy cố gắng kiên trì.
Triệu ma ma bế tứ quận chúa, tứ quận chúa béo mập trước đây đã không còn, Yên Nhiên ôm ngực, khẽ nói:
- Tứ muội muội, ngươi sẽ không sao, tẩu tử cam đoan ngươi nhất định bình yên.
- Tẩu tử...Mẫu phi...
Lúc Yên Nhiên đem tứ quận chúa rời khỏi Qua Thiên viện, Trinh nương cũng nhận được tin tức.
Nếu nàng tâm ngoan thủ lạt, ở trên người tứ quận chúa phóng ít vật dơ bẩn, thì Yên Nhiên nhất định sẽ sẩy thai:
- Nàng vẫn còn trẻ tuổi nên rất liều lĩnh bồng bột.
Trinh Nương không chút hoang mang đứng dậy nói:
- Ta đi gặp vương gia.
- Vương gia, tứ quận chúa giao cho nô tỳ chăm sóc thiếp thật sự không yên lòng, chàng đem nàng giao cho thiếp chiếu cố đi, nếu không phải thân thể thiếp không khỏe, nhất định thiếp sẽ không rời khỏi nàng...
Đôi mắt Trinh Nương rưng rưng nước mắt:
- Từ lúc thiếp gả vào vương phủ đến nay, nàng là người thân thiết với thiếp nhất, vương gia, hãy để thiếp chiếu cố tứ quận chúa đi.
Nhữ Dương vương buông sách, nhìn thoáng qua Trinh Nương:
- Ngươi muốn chiếu cố nàng, bản vương sẽ không ngăn cản.
- Vương gia, thế tử phi thỉnh người đi qua, tứ quận chúa sợ là không ổn.
Minh Yên nghiêng ngã lảo đảo chạy vào:
- Thế tử phi điện hạ đã sai người thỉnh Bình thần y, tứ quận chúa bị nô tỳ hại khổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.