Chương 105: Nhiếp Chính vương
Đào Lý Mặc Ngôn
25/06/2017
- Nếu hắn không có mẫu thân tốt, thì hắn có thể đặt song song với Phó Tuấn Khanh sao?
- Chư vị có vài câu bất bình, nói với nhau là được, Nhữ Dương vương phủ thế lớn, Nhữ Dương vương phi là kinh thành đệ nhất mệnh phụ, đắc tội không nổi, chư vị có lòng tự trọng không chịu dựa vào quyền quý danh môn, ta kính nể tài học của chư vị, thật sự không đành lòng nhìn chư vị khiến hoàng thượng tức giận, hoàn toàn chặt đứt tiền đồ của chính mình.
Tuy khen nhiều hơn chê cười, ở kinh thành cũng có vài phần oanh động, nhưng không đạt được mục đích mà Yên Nhiên cần.
Vì thế lúc biết biểu ca đậu hoàng bảng, Yên Nhiên an bài chuyện này, định chấn động kinh thành, khiến cho thế nhân nhớ rõ mấy chục năm.
Mao Mao Cầu giống như không cam lòng bị vắng vẻ, cọ đầu vào chân Yên Nhiên:
『Trừ nàng không có người nào xứng làm Nhữ Dương vương phi, được Nhữ Dương vương điện hạ đặt ở đầu quả tim, thật khiến người ta hâm mộ.』『 Chúng ta đều rất hâm mộ, Nhữ Dương vương phi thông minh, quả quyết, kiên nghị, hiền lành, thiện lương.... tất cả phẩm chất tốt đẹp của nữ tử trên thế gian này đều quy tụ vào nàng, cho nên chỉ có nàng mới xứng có được hạnh phúc.』
Những người từng chịu ân huệ của Trinh Nương cùng đám mệnh phụ nói nàng làm người rộng lượng thế nào.
Thấu hiểu lòng người ra sau? Lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui là người xuất sắc nhất Mạnh gia...Mạnh Trinh Nương.
- Ta không cảm thấy có gì thú vị.
- Yên Nhiên, là Yên Nhiên sao?
Giọng nói của Trinh Nương truyền đến, Yên Nhiên quay đầu nhìn chăm chú.
Trinh Nương mặc y phục tử sắc, váy dài bách hoa, khuôn mặt khả ái bước ra ngoài, cười dịu dàng nói:
- Ngươi vẫn luôn nóng nảy như vậy, ở Chủng Đậu Cung không được tranh cãi ầm ĩ với người khác.
- Chư vị có vài câu bất bình, nói với nhau là được, Nhữ Dương vương phủ thế lớn, Nhữ Dương vương phi là kinh thành đệ nhất mệnh phụ, đắc tội không nổi, chư vị có lòng tự trọng không chịu dựa vào quyền quý danh môn, ta kính nể tài học của chư vị, thật sự không đành lòng nhìn chư vị khiến hoàng thượng tức giận, hoàn toàn chặt đứt tiền đồ của chính mình.
Tuy khen nhiều hơn chê cười, ở kinh thành cũng có vài phần oanh động, nhưng không đạt được mục đích mà Yên Nhiên cần.
Vì thế lúc biết biểu ca đậu hoàng bảng, Yên Nhiên an bài chuyện này, định chấn động kinh thành, khiến cho thế nhân nhớ rõ mấy chục năm.
Mao Mao Cầu giống như không cam lòng bị vắng vẻ, cọ đầu vào chân Yên Nhiên:
『Trừ nàng không có người nào xứng làm Nhữ Dương vương phi, được Nhữ Dương vương điện hạ đặt ở đầu quả tim, thật khiến người ta hâm mộ.』『 Chúng ta đều rất hâm mộ, Nhữ Dương vương phi thông minh, quả quyết, kiên nghị, hiền lành, thiện lương.... tất cả phẩm chất tốt đẹp của nữ tử trên thế gian này đều quy tụ vào nàng, cho nên chỉ có nàng mới xứng có được hạnh phúc.』
Những người từng chịu ân huệ của Trinh Nương cùng đám mệnh phụ nói nàng làm người rộng lượng thế nào.
Thấu hiểu lòng người ra sau? Lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui là người xuất sắc nhất Mạnh gia...Mạnh Trinh Nương.
- Ta không cảm thấy có gì thú vị.
- Yên Nhiên, là Yên Nhiên sao?
Giọng nói của Trinh Nương truyền đến, Yên Nhiên quay đầu nhìn chăm chú.
Trinh Nương mặc y phục tử sắc, váy dài bách hoa, khuôn mặt khả ái bước ra ngoài, cười dịu dàng nói:
- Ngươi vẫn luôn nóng nảy như vậy, ở Chủng Đậu Cung không được tranh cãi ầm ĩ với người khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.