Chương 142: Trinh Nương bi thương (2)
Đào Lý Mặc Ngôn
06/10/2017
Sau khi Yên Nhiên rời đi, Trinh Nương tiếp đón Nhữ Dương vương, sau khi sai người dâng trà cho hắn, Trinh nương nói:
- Hôm nay thiếp làm việc không thỏa đáng, biết rõ Yên Nhiên rất quật cường, đáng lẽ phải từ từ nói cùng nàng mới phải, thiếp cũng không phải tán đồng chuyện tứ quận chúa trốn học, làm quận chúa của vương phủ chịu quy củ cần phải học tập thật nhiều, nhưng dù sao thì nàng vẫn chỉ là đứa nhỏ, chàng không biết lúc nàng tránh né Yên Nhiên rút đầu vào lòng thiếp, nhìn bộ dáng của nàng thật đáng thương, thiếp chỉ là không đành lòng cho nên mới thay nàng nói mấy câu cầu tình với Yên Nhiên, ai ngờ Yên Nhiên lại hiểu lầm thiếp.
Trinh Nương mặt ủ mày chau, khuôn mặt u sầu khiến người khác đau lòng.
Nhưng Nhữ Dương vương giống như không nhìn thấy Trinh Nương, vẫn luôn nhìn chằm chằm lá trà trôi nổi trong chén trà, lại nghe được Trinh Nương than nhẹ:
- Phải làm như thế nào mới tốt đây, Yên Nhiên càng ngày càng hiểu lầm thiếp, trước kia rõ ràng nàng không phải như thế.
Nhữ Dương vương theo bản năng ngẩng đầu chạm vào đôi mắt thủy nhuận của Trinh Nương, bên trong đôi mắt tràn ngậm thống khổ không muốn để người biết đến:
- Yên Nhiên hiểu lầm thiếp như vậy, thiếp thật sự rất khổ sở, luôn suy nghĩ tìm cách bù lại hoặc giải thích, nhưng nàng không cho thiếp cơ hội.
- Kỳ Nhi đã là thế tử, nàng còn lo lắng cái gì nữa?
Trong mắt Trinh Nương buồn khổ hiện lên rõ ràng:
- Nếu Yên Nhiên nhất thời hiểu lầm thiếp cũng không sao, thiếp có thể cố gắng để nàng hiểu rõ ràng giải tỏa hiểu lầm, nhưng thiếp lo lắng tình cảm giữa thiếp cùng thế tử lại bị nàng ảnh hưởng, làm kế mẫu sao lại khó đến như vậy? Thiếp không muốn cùng Yên Nhiên tranh đấu chủ trì việc bếp núc, thanh thanh nhàn nhàn cùng chàng trôi qua ngày tháng yên bình không phải rất tốt sao? Ai lại muốn để chuyện phiền lòng quấy rầy? Rõ ràng Yên Nhiên là người rất trí tuệ nhưng lại chui rúc vào sừng trâu, muốn làm cho nàng hiểu rõ ràng cũng rất khó.
Khóe mắt Trinh Nương chảy ra hai hàng lệ, đè nén thống khổ, Nhữ Dương vương nói:
- Nhi tức cái gì cũng chưa nói, nàng lại nói với ta thật nhiều.
- Chúng ta không phải là phu thê sao?
Trinh Nương xoay người lại, lau nước mắt:
- Bên người thiếp một người có thể nói chuyện cũng không có, nếu không nói với chàng...Thiếp biết nói cùng ai bây giờ? Đúng rồi, vương gia không thích nghe này đó, sau này thiếp sẽ không nói nữa, là thiếp sai, lấy chuyện vặt làm phiền vương gia, là thiếp sai...
Trinh Nương cố gắng đè nén tiếng nức nở, đôi mắt hàm chứa nước mắt ủy khuất liếc nhìn Nhữ Dương vương, u oán chợt lóe rồi biến mất.
- Mặc kệ Yên Nhiên có biết hay là không biết tâm sự của tứ quận chúa, thì đứa nhỏ này vẫn làm cho thiếp đau lòng, nếu thiếp đã vào cửa, cũng không thể trơ mắt nhìn nàng tự ti, không chịu đi học, thì nguyên nhân cũng không phải chỉ vì nàng là đứa nhỏ, tuổi tác này tâm tư rất mẫn cảm, nếu người dẫn đường nghiêm khắc bức bách, rất dễ khiến nàng chán ghét học tập, đối với tương lai sau này của nàng sẽ là hậu hoạn vô cùng.
- Nếu thiếp đã gả cho vương gia, thì các vị quận chúa đều là nữ nhi của thiếp, thiếp không thể nào nhìn các nàng đi sai đường.
Trong nội tâm của Nhữ Dương vương buông lỏng một phần, mở miệng hỏi:
- Đơn giản chỉ là vì nàng gả vào vương phủ?
Trinh Nương cười chua chát, thấp giọng nói:
- Nhi nữ của vương gia cũng là nữ nhi của thiếp, thiếp đau bọn chúng giống hệt chàng, huống chi nhìn nàng...Mặc dù bị Yên Nhiên giễu cợt, thiếp vẫn sẽ nói, thiếp cũng từng trải qua một đoạn thời gian không được người thừa nhận.
- Trinh Nương.
Trong giọng nói của Nhữ Dương vương ẩn chứa đau lòng.
- Nói đến cùng cũng là có được có mất, tuy thiếp trải qua những ngày tháng không được như ý, nhưng thiếp châm tạc nữ hồng chính là luyện ra khi đó, khi thiếp trầm mê trong nữ hồng, thiếp đã nghĩ nếu nhân sinh có thể như tú châm thì tốt rồi, chỉ cần cố gắng dụng tâm là có thể tú ra tú phẩm tinh mỹ, ai khắc khổ nhiều nhất thì sẽ là người có châm tuyến tốt nhất, không phân chia đích thứ, xuất thân.
Trinh Nương tươi cười điềm đạm:
- Kỳ thật thiếp biết có một ngày Yên Nhiên sẽ ghét bỏ thiếp là thứ nữ, chỉ là lúc thiếp cùng nàng vui đùa, nàng rất tôn trọng thiếp, lúc ấy thiếp rất vui vẻ, cũng từng hy vọng xa vời bọn thiếp sẽ vẫn thân mật khăng khít như vậy, lúc Yên Nhiên tới gần thân cận thiếp, nàng không cho thiếp khéo léo từ chối, cũng bởi vì nàng gả cho thế tử, lại biết thiếp sẽ gả cho vương gia, cho nên lúc nàng rời khỏi cũng không cho phép thiếp giữ lại.
Nhữ Dương vương nâng cằm Trinh Nương lên, hai hàng lệ chảy dài trên khuôn mặt khiến người thương tiếc.
Nhữ Dương vương cũng rất đau lòng nhìn Trinh Nương nhưng nhìn khuôn mặt chứa đầy nước mắt của Trinh Nương...
Trinh Nương lau khóe mắt:
- Cho dù nàng tới gần thân cận, hay là xa lạ bất hòa, thiếp cũng chưa từng trách nàng, ngày đó vui đùa thiếp vẫn nhớ rõ, dù Yên Nhiên đã quên, thiếp sẽ thay nàng nhớ kỹ.
Nhữ Dương vương xưng hô Yên Nhiên là nhi tức, mà trong lời nói của Trinh Nương hắn luôn có cảm giác nhi tức cùng thê tử chính là khuê trung mật hữu.
Hắn lớn hơn Trinh Nương rất nhiều, có phải Trinh Nương đang nhắc nhở hắn chính là trâu già gặm cỏ non? Có phải Trinh Nương coi đó là sở thích của hắn?
Cho dù hắn có đa tình hơn nữa, cũng sẽ không hứng thú đối với loại tình cảm cấm kỵ này.
Hắn tuyệt đối không nghĩ sẽ đem thê tử trở thành nữ nhi trở thành nhi tức là đồ vô sỉ.
Nhữ Dương vương có đạo đức phẩm hạnh rất cao, luôn xem Yên Nhiên giống như vãn bối, nếu không có việc cần chạm mặt nhi tức, thì hắn tuyệt đối sẽ không chủ động tiếp cận.
Trinh Nương nói Yên Nhiên bất hòa xa lạ với nàng, Nhữ Dương vương lại nghĩ đến khía cạnh khác:
- Nàng nói từ khi nhi tức biết nàng muốn gả cho bản vương cho nên vẫn luôn bất hòa xa lạ với nàng?
Trinh Nương cúi đầu nhẹ giọng nói:
- Thiếp thật sự không trách nàng, chỉ là có chút lo lắng, lo nàng sẽ ảnh hưởng đến thế tử, dù sao thiếp cũng là thay ủy thác của đại tỷ đến đây giáo dưỡng hắn.
- Nàng là bà bà của nhi tức, nếu nhi tức vẫn giống như trước kia cùng nàng trước sau như một không lớn không nhỏ, nàng mới phải đau đầu, bản vương nhìn thấy nhi tức đối với nàng kính cẩn có thừa, cũng rất hiếu thuận, ta không hề cảm thấy nhi tức có chỗ nào không thỏa đáng. Kỳ nhi đã thành gia lập nghiệp, nàng cùng hắn là quan hệ tư sinh tử cùng kế mẫu, nếu thân cận cũng không ổn, nhi tức là bản vương vì Kỳ Nhi chọn trong liệt hầu đích nữ, từ lúc gả vào đến nay, vẫn rất hiếu thuận hiểu biết, cùng Kỳ nhi cử án tề mi, giao Kỳ nhi cho nàng, bản vương cùng thái phi đều rất yên tâm.
Nhữ Dương vương ngừng một lúc rồi tiếp tục nói:
- Nhi tức sư thừa An Ninh công chúa, Nhàn Nương cũng từng dạy nàng mấy ngày, ở trong vòng xã giao lui tới so với người tầm thường còn cao hơn một đầu, vương phủ giao cho nàng lo liệu, nàng cũng có thể thanh nhàn, tuy bản vương không thể cho nàng phú quý trường tồn cùng ngày tháng, nhưng vẫn có thể cho nàng điều mà nàng hy vọng nhất là ngày tháng thanh nhàn an ổn.
( Yul: sư thừa là thừa hưởng kiến thức của người thầy người dạy dỗ truyền dạy)
- Hồi bẩm vương phi điện hạ, thái phi sai ma ma mang trái cây đưa tới đây, cũng truyền lời là từ nay trở đi là ngày lành sẽ cho người bái kiến dòng họ.
Trinh Nương nói:
- Ta đã biết, thưởng cho người tới truyền lời một ít bạc vụn, không thể thất lễ.
Trái cây đưa tới đặt ở trước mặt Trinh Nương cùng Nhữ Dương vương, Nhữ Dương vương nói:
- Chắc là nhi tức nói chuyện cùng mẫu thân, nàng rất giống Nhàn Nương, đối với người thân rất tốt nhưng cũng sẽ không biểu lộ ra ngoài, nàng còn nói nhi tức đã quên nàng?
Nhữ Dương vương sợ Trinh Nương hiểu lầm Yên Nhiên, dù Trinh Nương có xuất sắc như thế nào đi nữa, thì nàng vẫn là thứ nữ.
So với Nhàn Nương các nàng còn kém rất xa, Nhữ Dương vương trầm trọng thở dài một hơi:
- Không phải nàng không thông minh, chỉ là không có người giáo dưỡng nàng.
- Vương gia.
Trong cổ họng Trinh nương như đang ứ nghẹn thứ gì đó, nuốt không được, mà phun cũng không ra.
Trong lòng buồn khổ ủy khuất không thôi, kém rất xa...Nàng so với nữ nhân cổ đại ngu muội mà kém rất xa? Các nàng có biết cái gì gọi là khoa học? Nàng âm u thở dài:
- Chàng nói cũng đúng, thiếp sẽ nhớ kỹ thân phận của mình.
- Sau này nàng hãy nhìn xem nhi tức làm như thế nào, qua mấy ngày nữa ta sẽ nói nhi tức tìm cho nàng ma ma giáo dưỡng, lễ tết mệnh phụ phải vào cung bái kiến hoàng hậu nương nương, vương phủ luôn luôn chịu ân huệ của bệ hạ được thánh nhân coi trọng, đi sai một bước không chừng sẽ bị ngự sử bắt được nhược điểm, này đó ngự sử cũng không có việc gì làm, suốt cả ngày chỉ nhìn chằm chằm vào công lao huân quý liệt hầu, thật sự có thể tức đến chết người. Nếu nàng đã gả cho bản vương ở trong cấp bậc lễ nghĩa cũng không thể bị người ta nói ra nói vào, lễ nghĩa vương phi so với sở học của nàng ở Mạnh gia bất đồng.
- Rất nhiều ngự sử nhìn chằm chằm bắt nhược điểm của huân quý liệt hầu sao?
Trinh Nương cưỡng chế tức giận, bắt nàng đi theo làm theo Yên Nhiên người chẳng có gì có thể sánh bằng nàng thật sự khiến nàng rất bực bội.
Nhữ Dương vương không thèm để ý gật đầu:
- Ngự sử thanh lưu nhìn Kỳ nhi không vừa mắt, là lúc trước do ai làm chuyện Văn gia huyên náo lớn đến như vậy? Kỳ nhi phẩm hạnh lựa chọn không hề mắc lỗi, cũng không thể bảo toàn hắn sẽ không bị đám người đó đem chủ ý đánh lên thân, nàng là kế mẫu, trước đó trong kinh thành lại có hai tông án tử, tuy ta tin phẩm hạnh của nàng cùng Kỳ nhi, nhưng chỉ sợ người bịa đặt dèm pha thị phi, sau này nàng nên kiêng dè Kỳ nhi, nhi tức sẽ chiếu cố hắn thật tốt, nàng chỉ cần chuyên tâm hầu hạ bản vương là được.
Trinh Nương bấm chặt móng tay vào lòng bàn tay, Nhữ Dương vương như vậy còn có thể ở trong triều đứng vững gót chân?
Những lời nàng vừa mới nói khi nãy mà hắn cũng chưa thể lý giải? Hắn không bị người tranh đấu đạp đổ thật sự là kỳ hoa.( Yul: nhờ NN hết đó thím trinh ạ)
Hay là hắn hoàn toàn không thèm để ý đến lời của nàng? Trinh Nương cố nhịn nhẫn nại nuốt xuống tức giận, than nhẹ:
- Ngự Sử có cổ hủ hơn nữa, cũng là mệnh quan được bệ hạ bổ nhiệm mệnh lệnh.
Nhữ Dương vương chớp chớp mắt, đứng lên đi ra bên ngoài, Trinh Nương cầm áo choàng đi theo sau hắn:
- Vương gia không ở lại dùng thiện sao?
- Không được, bản vương không đói.
Nhữ Dương vương phủ thêm áo choàng, màu tóc bạc rũ xuống, đưa lưng về phía Trinh Nương:
- Sở trường lớn nhất của nàng chính là cẩn thận, còn có tâm địa thiện lương, nàng đau Kỳ nhi trong lòng bản vương hiểu rõ ràng, mới vừa rồi nàng nói đến nữ nhi...Chuyện của các nàng giao cho nàng, bản vương thú nàng vào cửa cũng là vì muốn cho nữ nhi có mẫu phi chiếu khán, cho dù nhi tức làm được, rốt cuộc vẫn là ngang hàng, làm huynh trưởng và tẩu tử khó tránh khỏi không có phương diện, bản vương nhìn tỷ muội bọn chúng cùng ngươi chơi đùa rất vui vẻ, nàng hãy dụng tâm với bọn chúng.
- Hôm nay thiếp làm việc không thỏa đáng, biết rõ Yên Nhiên rất quật cường, đáng lẽ phải từ từ nói cùng nàng mới phải, thiếp cũng không phải tán đồng chuyện tứ quận chúa trốn học, làm quận chúa của vương phủ chịu quy củ cần phải học tập thật nhiều, nhưng dù sao thì nàng vẫn chỉ là đứa nhỏ, chàng không biết lúc nàng tránh né Yên Nhiên rút đầu vào lòng thiếp, nhìn bộ dáng của nàng thật đáng thương, thiếp chỉ là không đành lòng cho nên mới thay nàng nói mấy câu cầu tình với Yên Nhiên, ai ngờ Yên Nhiên lại hiểu lầm thiếp.
Trinh Nương mặt ủ mày chau, khuôn mặt u sầu khiến người khác đau lòng.
Nhưng Nhữ Dương vương giống như không nhìn thấy Trinh Nương, vẫn luôn nhìn chằm chằm lá trà trôi nổi trong chén trà, lại nghe được Trinh Nương than nhẹ:
- Phải làm như thế nào mới tốt đây, Yên Nhiên càng ngày càng hiểu lầm thiếp, trước kia rõ ràng nàng không phải như thế.
Nhữ Dương vương theo bản năng ngẩng đầu chạm vào đôi mắt thủy nhuận của Trinh Nương, bên trong đôi mắt tràn ngậm thống khổ không muốn để người biết đến:
- Yên Nhiên hiểu lầm thiếp như vậy, thiếp thật sự rất khổ sở, luôn suy nghĩ tìm cách bù lại hoặc giải thích, nhưng nàng không cho thiếp cơ hội.
- Kỳ Nhi đã là thế tử, nàng còn lo lắng cái gì nữa?
Trong mắt Trinh Nương buồn khổ hiện lên rõ ràng:
- Nếu Yên Nhiên nhất thời hiểu lầm thiếp cũng không sao, thiếp có thể cố gắng để nàng hiểu rõ ràng giải tỏa hiểu lầm, nhưng thiếp lo lắng tình cảm giữa thiếp cùng thế tử lại bị nàng ảnh hưởng, làm kế mẫu sao lại khó đến như vậy? Thiếp không muốn cùng Yên Nhiên tranh đấu chủ trì việc bếp núc, thanh thanh nhàn nhàn cùng chàng trôi qua ngày tháng yên bình không phải rất tốt sao? Ai lại muốn để chuyện phiền lòng quấy rầy? Rõ ràng Yên Nhiên là người rất trí tuệ nhưng lại chui rúc vào sừng trâu, muốn làm cho nàng hiểu rõ ràng cũng rất khó.
Khóe mắt Trinh Nương chảy ra hai hàng lệ, đè nén thống khổ, Nhữ Dương vương nói:
- Nhi tức cái gì cũng chưa nói, nàng lại nói với ta thật nhiều.
- Chúng ta không phải là phu thê sao?
Trinh Nương xoay người lại, lau nước mắt:
- Bên người thiếp một người có thể nói chuyện cũng không có, nếu không nói với chàng...Thiếp biết nói cùng ai bây giờ? Đúng rồi, vương gia không thích nghe này đó, sau này thiếp sẽ không nói nữa, là thiếp sai, lấy chuyện vặt làm phiền vương gia, là thiếp sai...
Trinh Nương cố gắng đè nén tiếng nức nở, đôi mắt hàm chứa nước mắt ủy khuất liếc nhìn Nhữ Dương vương, u oán chợt lóe rồi biến mất.
- Mặc kệ Yên Nhiên có biết hay là không biết tâm sự của tứ quận chúa, thì đứa nhỏ này vẫn làm cho thiếp đau lòng, nếu thiếp đã vào cửa, cũng không thể trơ mắt nhìn nàng tự ti, không chịu đi học, thì nguyên nhân cũng không phải chỉ vì nàng là đứa nhỏ, tuổi tác này tâm tư rất mẫn cảm, nếu người dẫn đường nghiêm khắc bức bách, rất dễ khiến nàng chán ghét học tập, đối với tương lai sau này của nàng sẽ là hậu hoạn vô cùng.
- Nếu thiếp đã gả cho vương gia, thì các vị quận chúa đều là nữ nhi của thiếp, thiếp không thể nào nhìn các nàng đi sai đường.
Trong nội tâm của Nhữ Dương vương buông lỏng một phần, mở miệng hỏi:
- Đơn giản chỉ là vì nàng gả vào vương phủ?
Trinh Nương cười chua chát, thấp giọng nói:
- Nhi nữ của vương gia cũng là nữ nhi của thiếp, thiếp đau bọn chúng giống hệt chàng, huống chi nhìn nàng...Mặc dù bị Yên Nhiên giễu cợt, thiếp vẫn sẽ nói, thiếp cũng từng trải qua một đoạn thời gian không được người thừa nhận.
- Trinh Nương.
Trong giọng nói của Nhữ Dương vương ẩn chứa đau lòng.
- Nói đến cùng cũng là có được có mất, tuy thiếp trải qua những ngày tháng không được như ý, nhưng thiếp châm tạc nữ hồng chính là luyện ra khi đó, khi thiếp trầm mê trong nữ hồng, thiếp đã nghĩ nếu nhân sinh có thể như tú châm thì tốt rồi, chỉ cần cố gắng dụng tâm là có thể tú ra tú phẩm tinh mỹ, ai khắc khổ nhiều nhất thì sẽ là người có châm tuyến tốt nhất, không phân chia đích thứ, xuất thân.
Trinh Nương tươi cười điềm đạm:
- Kỳ thật thiếp biết có một ngày Yên Nhiên sẽ ghét bỏ thiếp là thứ nữ, chỉ là lúc thiếp cùng nàng vui đùa, nàng rất tôn trọng thiếp, lúc ấy thiếp rất vui vẻ, cũng từng hy vọng xa vời bọn thiếp sẽ vẫn thân mật khăng khít như vậy, lúc Yên Nhiên tới gần thân cận thiếp, nàng không cho thiếp khéo léo từ chối, cũng bởi vì nàng gả cho thế tử, lại biết thiếp sẽ gả cho vương gia, cho nên lúc nàng rời khỏi cũng không cho phép thiếp giữ lại.
Nhữ Dương vương nâng cằm Trinh Nương lên, hai hàng lệ chảy dài trên khuôn mặt khiến người thương tiếc.
Nhữ Dương vương cũng rất đau lòng nhìn Trinh Nương nhưng nhìn khuôn mặt chứa đầy nước mắt của Trinh Nương...
Trinh Nương lau khóe mắt:
- Cho dù nàng tới gần thân cận, hay là xa lạ bất hòa, thiếp cũng chưa từng trách nàng, ngày đó vui đùa thiếp vẫn nhớ rõ, dù Yên Nhiên đã quên, thiếp sẽ thay nàng nhớ kỹ.
Nhữ Dương vương xưng hô Yên Nhiên là nhi tức, mà trong lời nói của Trinh Nương hắn luôn có cảm giác nhi tức cùng thê tử chính là khuê trung mật hữu.
Hắn lớn hơn Trinh Nương rất nhiều, có phải Trinh Nương đang nhắc nhở hắn chính là trâu già gặm cỏ non? Có phải Trinh Nương coi đó là sở thích của hắn?
Cho dù hắn có đa tình hơn nữa, cũng sẽ không hứng thú đối với loại tình cảm cấm kỵ này.
Hắn tuyệt đối không nghĩ sẽ đem thê tử trở thành nữ nhi trở thành nhi tức là đồ vô sỉ.
Nhữ Dương vương có đạo đức phẩm hạnh rất cao, luôn xem Yên Nhiên giống như vãn bối, nếu không có việc cần chạm mặt nhi tức, thì hắn tuyệt đối sẽ không chủ động tiếp cận.
Trinh Nương nói Yên Nhiên bất hòa xa lạ với nàng, Nhữ Dương vương lại nghĩ đến khía cạnh khác:
- Nàng nói từ khi nhi tức biết nàng muốn gả cho bản vương cho nên vẫn luôn bất hòa xa lạ với nàng?
Trinh Nương cúi đầu nhẹ giọng nói:
- Thiếp thật sự không trách nàng, chỉ là có chút lo lắng, lo nàng sẽ ảnh hưởng đến thế tử, dù sao thiếp cũng là thay ủy thác của đại tỷ đến đây giáo dưỡng hắn.
- Nàng là bà bà của nhi tức, nếu nhi tức vẫn giống như trước kia cùng nàng trước sau như một không lớn không nhỏ, nàng mới phải đau đầu, bản vương nhìn thấy nhi tức đối với nàng kính cẩn có thừa, cũng rất hiếu thuận, ta không hề cảm thấy nhi tức có chỗ nào không thỏa đáng. Kỳ nhi đã thành gia lập nghiệp, nàng cùng hắn là quan hệ tư sinh tử cùng kế mẫu, nếu thân cận cũng không ổn, nhi tức là bản vương vì Kỳ Nhi chọn trong liệt hầu đích nữ, từ lúc gả vào đến nay, vẫn rất hiếu thuận hiểu biết, cùng Kỳ nhi cử án tề mi, giao Kỳ nhi cho nàng, bản vương cùng thái phi đều rất yên tâm.
Nhữ Dương vương ngừng một lúc rồi tiếp tục nói:
- Nhi tức sư thừa An Ninh công chúa, Nhàn Nương cũng từng dạy nàng mấy ngày, ở trong vòng xã giao lui tới so với người tầm thường còn cao hơn một đầu, vương phủ giao cho nàng lo liệu, nàng cũng có thể thanh nhàn, tuy bản vương không thể cho nàng phú quý trường tồn cùng ngày tháng, nhưng vẫn có thể cho nàng điều mà nàng hy vọng nhất là ngày tháng thanh nhàn an ổn.
( Yul: sư thừa là thừa hưởng kiến thức của người thầy người dạy dỗ truyền dạy)
- Hồi bẩm vương phi điện hạ, thái phi sai ma ma mang trái cây đưa tới đây, cũng truyền lời là từ nay trở đi là ngày lành sẽ cho người bái kiến dòng họ.
Trinh Nương nói:
- Ta đã biết, thưởng cho người tới truyền lời một ít bạc vụn, không thể thất lễ.
Trái cây đưa tới đặt ở trước mặt Trinh Nương cùng Nhữ Dương vương, Nhữ Dương vương nói:
- Chắc là nhi tức nói chuyện cùng mẫu thân, nàng rất giống Nhàn Nương, đối với người thân rất tốt nhưng cũng sẽ không biểu lộ ra ngoài, nàng còn nói nhi tức đã quên nàng?
Nhữ Dương vương sợ Trinh Nương hiểu lầm Yên Nhiên, dù Trinh Nương có xuất sắc như thế nào đi nữa, thì nàng vẫn là thứ nữ.
So với Nhàn Nương các nàng còn kém rất xa, Nhữ Dương vương trầm trọng thở dài một hơi:
- Không phải nàng không thông minh, chỉ là không có người giáo dưỡng nàng.
- Vương gia.
Trong cổ họng Trinh nương như đang ứ nghẹn thứ gì đó, nuốt không được, mà phun cũng không ra.
Trong lòng buồn khổ ủy khuất không thôi, kém rất xa...Nàng so với nữ nhân cổ đại ngu muội mà kém rất xa? Các nàng có biết cái gì gọi là khoa học? Nàng âm u thở dài:
- Chàng nói cũng đúng, thiếp sẽ nhớ kỹ thân phận của mình.
- Sau này nàng hãy nhìn xem nhi tức làm như thế nào, qua mấy ngày nữa ta sẽ nói nhi tức tìm cho nàng ma ma giáo dưỡng, lễ tết mệnh phụ phải vào cung bái kiến hoàng hậu nương nương, vương phủ luôn luôn chịu ân huệ của bệ hạ được thánh nhân coi trọng, đi sai một bước không chừng sẽ bị ngự sử bắt được nhược điểm, này đó ngự sử cũng không có việc gì làm, suốt cả ngày chỉ nhìn chằm chằm vào công lao huân quý liệt hầu, thật sự có thể tức đến chết người. Nếu nàng đã gả cho bản vương ở trong cấp bậc lễ nghĩa cũng không thể bị người ta nói ra nói vào, lễ nghĩa vương phi so với sở học của nàng ở Mạnh gia bất đồng.
- Rất nhiều ngự sử nhìn chằm chằm bắt nhược điểm của huân quý liệt hầu sao?
Trinh Nương cưỡng chế tức giận, bắt nàng đi theo làm theo Yên Nhiên người chẳng có gì có thể sánh bằng nàng thật sự khiến nàng rất bực bội.
Nhữ Dương vương không thèm để ý gật đầu:
- Ngự sử thanh lưu nhìn Kỳ nhi không vừa mắt, là lúc trước do ai làm chuyện Văn gia huyên náo lớn đến như vậy? Kỳ nhi phẩm hạnh lựa chọn không hề mắc lỗi, cũng không thể bảo toàn hắn sẽ không bị đám người đó đem chủ ý đánh lên thân, nàng là kế mẫu, trước đó trong kinh thành lại có hai tông án tử, tuy ta tin phẩm hạnh của nàng cùng Kỳ nhi, nhưng chỉ sợ người bịa đặt dèm pha thị phi, sau này nàng nên kiêng dè Kỳ nhi, nhi tức sẽ chiếu cố hắn thật tốt, nàng chỉ cần chuyên tâm hầu hạ bản vương là được.
Trinh Nương bấm chặt móng tay vào lòng bàn tay, Nhữ Dương vương như vậy còn có thể ở trong triều đứng vững gót chân?
Những lời nàng vừa mới nói khi nãy mà hắn cũng chưa thể lý giải? Hắn không bị người tranh đấu đạp đổ thật sự là kỳ hoa.( Yul: nhờ NN hết đó thím trinh ạ)
Hay là hắn hoàn toàn không thèm để ý đến lời của nàng? Trinh Nương cố nhịn nhẫn nại nuốt xuống tức giận, than nhẹ:
- Ngự Sử có cổ hủ hơn nữa, cũng là mệnh quan được bệ hạ bổ nhiệm mệnh lệnh.
Nhữ Dương vương chớp chớp mắt, đứng lên đi ra bên ngoài, Trinh Nương cầm áo choàng đi theo sau hắn:
- Vương gia không ở lại dùng thiện sao?
- Không được, bản vương không đói.
Nhữ Dương vương phủ thêm áo choàng, màu tóc bạc rũ xuống, đưa lưng về phía Trinh Nương:
- Sở trường lớn nhất của nàng chính là cẩn thận, còn có tâm địa thiện lương, nàng đau Kỳ nhi trong lòng bản vương hiểu rõ ràng, mới vừa rồi nàng nói đến nữ nhi...Chuyện của các nàng giao cho nàng, bản vương thú nàng vào cửa cũng là vì muốn cho nữ nhi có mẫu phi chiếu khán, cho dù nhi tức làm được, rốt cuộc vẫn là ngang hàng, làm huynh trưởng và tẩu tử khó tránh khỏi không có phương diện, bản vương nhìn tỷ muội bọn chúng cùng ngươi chơi đùa rất vui vẻ, nàng hãy dụng tâm với bọn chúng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.