Hạnh Phúc Thật Sự Mong Manh?

Chương 23

Vũ Dương

24/05/2013

Nhiều lúc anh tự cảm thấy bản thân mình có phải đã quá tốt hay không? Có phải anh đã quá ngốc hay nên gọi anh là người quá cao thượng? Có những việc khiến anh khó chịu nhưng anh vẫn làm mặc dù không ai ép. Giống như lúc này, không ai bảo mà anh lại lang thang ngoià khuôn viên bệnh viện, thay vì ở trong phòng ấm áp chăm sóc trò chuyện với người con gái ấy. Đơn giản vì có người làm việc đó thay anh. Không phải anh bị uy hiếp hay gì, mà vì anh đọc đuợc sự khao khát và nỗi đau trong mắt người đó, nên anh đã tự ngầm đưa ra một hiệp định về thời gian chăm sóc cô gái trò chuyện với cô gái mà cả anh và người đó yêu tha thiết. Nhưng người đó may mắn hơn anh vì trái tim cô ấy chứa đựng hình ảnh của người đó, còn anh có nên gọi là may mắn không khi anh được mang danh là chồng sắp cưới của cô gái?

Anh thở dài thườn thượt nhắm mắt ngửa lên trời nhả ra làn khói trắng, anh ghét hút thuốc, nhưng không biết từ khi nào mỗi khi ngồi một mình anh lại hút, mà lại hút rất nhiều.

Nếu em biết anh hút thuốc thế này? Em có giận không hả cô bé của anh?” không chỉ mình anh ghét hút thuốc mà cả nó cũng thế có khi lại ghét hơn cả anh nó bảo hút thuốc rất có hại. “bây giờ chắc anh ta đang kể cho em nghe về kỉ niệm của hai người nhỉ?” lại một làn khói mờ ảo bay lên. Ở một góc khuất có một người đang nhìn anh, ánh mắt nhớ nhung tràn đầy yêu thương, một giọt nước mắt lăn vội.Trong đêm tối hai con người ở cùng một nơi lại không nói chuyện nhìn nhau cứ lặng lẽ để thời gian trôi đi nặng nề, để bản thân làm người cô độc. Anh một mình ngồi lặng lẽ cô độc, một người đứng trong bóng tối ngắm nhìn anh đau khổ, giữa hai người ai mới thật sự là người đáng thương ? Hai người có thể sưởi ấm trái tim nhau….?

Lúc đó tại phòng bệnh của nó

Hắn ngồi bên cạnh nắm lấy tay nó, vuốt nhẹ gương mặt nó, trong nó không khác gì đang ngủ cả.



- Em ghét anh thế à? định ngủ mãi vậy sao? Có phải nếu không thấy anh em sẽ tỉnh dậy? - hắn thì thầm bên tai nó

- Anh nợ Nhã Phương một lời xin lỗi, nhưng chúng ta lại nợ nhau hạnh phúc cả đời này, em hãy tin rằng anh không phải loại người vô trách nhiệm, anh thật sự không tài nào nhớ được mình và Nhã Phương có quan hệ, những cô gái tình cờ quen biết anh không bao giờ lưu giữ trong đầu nếu anh không thích dù có xinh đẹp cỡ nào đừng nói mang lên giường, anh thật sự không biết nên giải thích thế nào nữa.

Lùi về quá khứ chút nhé ,năm đó Nhã Phương và hắn là khách mời c ủa một bữa tiệc, trước đó cả hai có gặp vài lần và biết nhau theo kiểu xã giao (đối với hắn nhé! còn Nhã Phương thì…) cũng trong bữa tiệc dó có một cô gái rất say hắn, nhưng cô ta đã được cảnh báo về tính dị thường của hắn. Sau khi hắn uống hơi nhiều và xin được nghỉ tại phòng dành riêng cho khách dự tiệc, cô gái si hắn nhờ phục vụ phòng đưa cho hắn li nước mát để uống, không nghi ngờ gì hắn tu một hơi hết sạch thản nhiên nằm ngủ, được một lúc hắn thấy cơ thể nóng ran, người khó chịu như có một đàn kiến bò ( ai biết được tại sao không nhỉ?). Lúc này Nhã Phương cũng đã say nên lần mò tìm phòng nằm nghỉ xui khiến sao mà vô trúng phòng hắn, thấy giường là cô nằm ình xuống không thèm ngó nghiêng gì cả, nhưng cô là con cừu non lạc vào hang cọp và điều dĩ nhiên con cừu ấy bị ăn sạch sẽ một phần vì con cọp ấy được uống “thuốc bổ”. Còn Nhã Phương thì một phần vì men rượu một phần vì là người đàn ông mình thầm yêu nên cô nhanh chóng buông vũ khí đầu hàng và chuyệ gì tới nó tới. Còn “bà mai ” bất đắc dĩ bị vây bởi một đám người không tài nào thoát ra được, đành tặc lưỡi “nấu rồi mà không được ăn”. Lúc hắn tỉnh dậy thì Nhã Phương đã đi mất rồi.

Và hiện tại thì dù hắn vò đầu bức tóc thế nào cũng không biết được tại sao hắn làm “người ta” mang balô ngược ( chỉ cò và mọi người biết thôi he he he) để cục diện đi đến ngày hôm nay.

Cô của hắn (em gái của ba hắn ấy) đã về Việt Nam để làm một việc rất ư là quan trọng… bắt hắn cưới vợ và sinh người nối dõi cho Nguyên gia ( hắn là cháu độc tôn đó ). Cô hắn vừa về tới là hắn được nghe “tuồng” dài lê thê luôn nào là con cháu bất hiếu không lo nghĩ hương khói tổ tiên ( cô hắn xuất ngoại lâu lắm mà vẫn “giữ nếp” người Việt ghê nhỉ), sắp già rồi mà không biết suy nghĩ ( sắp 30 ùi đó)……….. đến bà nội hắn mà còn tội nghiệp thay hắn, bà hiểu lòng hắn nên không muốn ép, bà cứu bồ cho hắn bằng cách …vờ xỉu. Cô hắn dẫn hắn đi coi mắt người mà bà đã chọn, hắn ngán ngẫm đi theo nếu không cứ “tuồng cũ” cô hắn “soạn lại”. Nhưng khi gặp người đó hắn tròn mắt ngạc nhiên tới nỗi thiếu điều hai con mắt bị lòi ra hắn phải nhét lại nhìn lần nữa xem mình có hoa mắt hay không? Kết luận cuối cùng là không, mắt hắn rất tốt đích thị người hắn xem mắt là….

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hạnh Phúc Thật Sự Mong Manh?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook