Hạnh Phúc Thật Sự Mong Manh?

Chương 5

Vũ Dương

31/03/2014

Hắn đưa nó đến “Quán Quê” đúng với tên gọi của quán nơi đây chuyên biệt với thức ăn của người Việt Nam như bánh canh, bánh xèo, cá lóc nương trui, lẩu mắm, hay nem nướng… của người miền Nam, bánh căn, gỏi ốc, mực, tôm….của dân miền Trung( chủ yếu là đồ biển), cá bông lau, canh chua bông điên điển hay so đũa….. của người miền Tây, phở cuốn, phở Hà Nội, ốc bưu xào chuối xanh,…. của miền Bắc

Tráng miệng thì có: bưởi năm roi, chè bưởi, mít tố nữ, măng cục, vú sữa, đặc biệt với dừa sáp, ngay cả loại trái dân dã như cà na cũng có……..

Các phục vụ cũng ăn mặc rất đậm chất dân tộc nào là áo tứ thân, áo bà ba, áo dài….

Nơi đây lại được thiết kế khá dân dã, lại hữu tình, có ao sen, nhà làm bằng tre nứa, lại có cả hòn non bộ nhạc quê huơng được bật nhè nhẹ với không gian thư thái ấm cúng rất thích hợp cho bữa ăn gia đình, hay những ai muốn thư giản đều rất tốt. Bỏ qua phần giới thiệu về quán ăn ta về lại với hắn và nó.

Hắn có vẻ rất tâm lí khi đưa nó đến đây nhìn nó có vẻ thư thái hẳn. Ngồi xuống bàn ăn để mặc hắn gọi món nó nhắm mắt hít căng khí quản huơng sen nở rợp cả ao bên ngoài lại có mưa lớt phớt, lâu lâu 1 vài con nhái hay ếch gì đó nhảy lên lá sen ngồi ngó quanh.

- Em thích không? – hắn yêu chìu nhìn nó, nãy giờ mãi nhìn ngắm xung quanh mà nó không biết rằng nó đang là tâm điểm cho ai kia nhìn say đắm

- Uhm – nó lại đỏ mặt trông càng đáng yêu, ai đó lại không chớp mắt “mình mắc bệnh gì đây?sao mặt cứ nóng thế này?phải gặp bác sĩ thôi”

(cò: mọi người thông cảm cho sự ngốc nghếch bất thường của nó, haizzzzzz)

Mặt nó chợt đanh lại nhìn về phía cửa có 3 người tiến vào làm hắn khó hiểu quay đầu nhìn theo huớng nó nhìn, hắn thở dài hiểu chuyện

- Chị, Gia Tùng hai người cũng tới đây an sao hihi – Du Thanh phấn khởi tuy có chút buồn khi thấy cả hai đi riêng lại chọn nơi hữu tình như vậy

- Cháu chào 2 bác – hắn giữ phép

Nó hờ hững không liếc nhìn họ một cái, Du Thanh đột nhiên có 1 kiến nghị làm tất cả khó chịu

- Ba mẹ, chúng ta cùng ngồi ăn với chị nha? Coi như cơm gia đình, nha! – cô lơ vẻ mặt của mọi người cô đang cố gắng nếu người chị này về gia đình

- Chuyện này..? – ông bà Vương bị con gái làm khó

- Du Thanh nói đúng đó, mọi người cùng ăn đi, - hắn mở lời vì không còn cách nào khác dù biết nó không thích, hắn dời qua ngồi cùng phía với nó.

- Phải phải cùng ăn đi - Hải Phong từ đâu chạy tới phụ hoạ. Ông bà Vương đành nghe theo họ.

Lúc đầu nó thoải mái bao nhiêu thì bây giờ càng khó chịu ngột ngạt bấy nhiêu, nó ăn rất ngượng ngập và hầu như không nói chuyện, mặc cho Du Thanh cứ liếng thoắt với nó rồi gắp thức ăn cho nó.., còn Hải Phong phụ hoạ theo cô nữa.

- Chị, chị ăn cái này đi, đây là món gà nướng đất sét rất ngon và nổi tiếng ở quán đó – Du Thanh tươi cười gấp cho nó 1 miếng thịt gà cô đã cận thận xé ra

- ….. – nó nhìn cô ái ngại

- Dù có ghét nhau tới mức nào, con không thấy quá đáng khi cứ lơ thành ý của người khác sao? – ông vương khó chịu khi Du Thanh cứ làm này làm nọ mà nó thì cứ trơ ra

- Ông muốn tôi ăn? – nó bây giờ ngẩn đầu lên tiếng

- Ta muốn con biết nhận thành ý của người khác



- Cảm ơn ông đã giúp đỡ - nó nở nụ cười và nói một câu khó hiểu cho mọi người, nó ăn một mạch miếng thịt gà nước mắt không biết sao lại rơi

Du Thanh không để ý thấy cô vui vì được nó chấp nhận thật sự cô rất vui, cô là thật lòng quý mến nó. Dù nó là người lấy đi trái tim người cô yêu từ thuở nhỏ.

- Đồng tay em sao thế? - hắn hốt hoảng khi thấy tay nó cứ nổi những mẫn đỏ, mọi người đồng loạt bị hắn làm giật mình quay lại nhìn.

- Không sao – nó ngước đôi mắt đỏ nhìn cha mình,làm ông bối rối đôi mắt ông lộ hối hận có vẻ ông hiểu nguyên nhân.

- Ta …

- Cái này hình như là dị ứng, mà là dị ứng mạnh nữa - Hải Phong lộ vẻ hiểu biết

- Chị, em… em không biết hức.. em không cố ý – Du Thanh sợ hãi nức nở

- Không trách cô – nó nhìn gương mặt đứa em gái nó không thừa nhận đây nước mắt, nó dịu dàng

- Em bị gì hả?biết dị ứng sao còn cố ăn, đi anh đưa em đến bệnh viện - Hắn lo lắng

- Không cần, tôi có chết cũng không ai bận tâm, mà cái này không chết được, chỉ khó chịu chút thôi… phải không ba? Lúc nhỏ con cũng bị mà, không sao phải không ba– nó vẫn là hướng ánh nhìn về ông Vương. Tất cả đều sock mạnh. Ông Vương luôn mong nghe tiếng ba từ nó,nhưng bây giờ mỗi tiếng ba nó gọi như kim châm vào lòng ông. Ông từng trách cứ người khác nặng nề khi dám cho nó ăn thịt gà, vậy mà lúc nãy ông là người muốn nó ăn.

- Đồng … ba ba thật….

- Không sao đâu ba, con hiểu mà – nó lại cười – con luôn do dự nhưng nhờ ba con đã có thể quyết tâm được, mẹ cũng không trách con được

“choang..” nó đem cái li của mình thả xuống nền, âm thanh tan vỡ nghe chói tai nhói lòng, đó cũng là âm thanh vỡ vụng trong tim nó . Mọi người lại bị nó làm ngơ ngác sock tập 2 sau vụ nó gọi cho cha

- Tình cha con của chúng ta như chiếc li kia vỡ vụng rồi, lần cuối cùng tôi gọi ông là ba – nó nói xong bước nhanh ra ngoài nói đúng hơn nó chạy đi để không khóc trước mặt người khác

Hắn sau phút giây từ đơ tới đơ toàn thân, vội vã đuổi theo nó. Bên ngoài mưa đã nặng hạt, ra tới cổng hắn nhìn quanh xác định hướng của nó để, nhìn thấy nó vẫn chạy trong mưa, hắn nhanh chân đuổi theo nhưng cách đó không xa 1 chiếc xe lao về phía nó với tốc độ chóng mặt, hắn vội lao ra cố gọi…

- Khánh…….. Đồ…. chỉ nghe có thế rồi tất cả rơi vào im lặng với tiếng mưa ào ào đổ xuống

Hắn như chết đứng tại chổ hắn chậm mất rồi, nó bị bật ra một đoạn nằm bất động.chiếc xe vội vã lao đi trong mưa gió. Được một quảng chiếc xe dừng lại người trong xe đội nón lưỡi trai che khuông mặt rút điện thoại điện ai đó

- Chuyện còn lại là của anh, nhớ làm cho tốt có gì sơ suất thì coi chừng..- người đó giọng đầy đe doạ

Hắn lao đến ôm lấy thân thể thấ máu của nó kêu gào tên nó. Nhanh chóng đưa nó đi…

- Bác sĩ…. - hắn toàn thân ướt vì mưa và máu của nó thấm ra, bế nó trên tay đang tái dần đi, cứ thế hắn hét tóang lên

Đội ngũ y bác sĩ nhanh chóng chạy ra đưa nó vào phòng cấp cứu . Hắn bên ngoài người bần thần ngồi bất động hai tay đang chặt xiết lấy nhau. Lúc này Hải Phong, Du Thanh cùng Ông bà Vương chũng chạy đến

- Gia Tùng, chị em thế nào huhuhu- Du Thanh cứ nức nở từ khi biết chuyện, ông Vương người cứ thừ ra phải nhờ vợ dìu đi

- ….- hắn không trả lời mắt đâm đâm nhìn cửa phòng cấp cứu



La hét khóc cái gì chứ, hắn đã chờ đợi hơn cả giờ rồi, tim hắn cứ phập phòng mỗi lần y ta mở cửa bước ra nhưng hắn chỉ nhận được cái lắc đầu từ họ rồi họ vội vã chạy đi. Bọn họ đau bằng hắn sao? Chính mắt thấy người mình yêu ngã xuống lại bất lực ngồi chờ ở đây tim hắn cứ như bị ai bóp nghẹn.

“cạch” cửa phòng lần nữa mở ra, hắn là người lao đến đầu tiên

- Bác sĩ cô… cô ấy thế nào? - hắn lo sợ, mọi người còn lại hồi hợp chờ đợi

- Cô ấy đã qua cơn nguy hiểm rồi, nhưng… - bác sĩ ngập ngừng

- Thế nào? Con gái tôi… - ông Vương sấn tới

- Chân trái cô ấy bị gãy nhưng không đáng lo nếu tịnh dưỡng không vận động nhiều, còn đầu cô ấy bị va đập mạnh nên chúng tôi khó xác định được lúc nào sẽ tỉnh.

- Sống …là tốt.. sống là tốt – ông Vương như trút bỏ được nỗi lo người khuỵ xuống

- Ba/ mình à .....

- Mẹ mẹ đưa ba về đi, con ở lại với chị

- Không mọi người về đi, tôi ở lại với cô ấy

- Cũng được tớ đưa mọi người về rồi đem quần áo vào cho cậu - Hải Phong lên tiếng

- Nhưng ….

- Thanh đi thôi mai em vào

Tất cả ra về hắn nhanh chóng theo băng ca đang đưa nó về phòng hồi sức, khi thấy nó bình yên nằm trên giường bệnh. Hắn mới nhẹ nhàng tới bên ôm lấy nó, bây giờ hắn mới dám thở dám thở mạnh cùng bầu không khí với nó biết chắc rằng nó vẫn sống.

- Em hù chết anh rồi nhóc con, làm ơn lần sau đừng như vậy, nếu đau hãy để mình anh đau thôi,xin em… - hắn khóc, người đàn ông gai góc như hắn luôn coi tự tôn của mình quan trọng nhất vậy mà đang khóc, khóc vì một đứa con gái. Không phải lúc nó bị tai nạn mà là lúc nó không theo thần chết bỏ hắn nó ở lại với hắn, như một đứa trẻ

Hơi thở nó cứ nhẹ nhẹ nhưng nghe như có gì thổn thức, 1 giọt nước mắt nó rơi mà hắn vô tình không nhìn thấy.

Đã 3 ngày trôi qua mọi người thay phiên nhau vào thăm nó, nhưng hắn vẫn quyết định đích thân trông nom nó, hắn một mình tự chăm sóc nó làm mấy cô y tá nhìn thấy mà cảm động ,mà ganh tỵ

Ngày ngày vẫn kể chuyện này chuyện nọ cho nó nghe, lại bắt chước người ta nào là thắt sao thắt hạt giấy treo khắp phòng nó, vậy có người “không bình thường” phụ hắn làm , ( :DT: ngươi nói ai không bình thường?, cò: ớ! Em nào dám nói chị, khi khổng khi không chị tự đứng ra nhận mà hehehe, DT: ngươi….), còn lên chùa xin hoa sen về đặt trong phòng nó. Hắn treo bên cửa sổ phòng bệnh nó 1 chiếc chuông gió thuỷ tinh hình cá heo, hắn tiến đến bên nó mỉm cười.

- Nhóc anh nghe nói nếu ta nhung nhớ ai đó thì treo chuông gió lên người ta nhớ sẽ nghe tiếng chuông gió reo sẽ quay về,còn cá heo sẽ đem đến may mắn, hi nó có cái tên nghe rất hay nữa đó “phong linh”. Em có nghĩ anh ngốc không? Không sao cả chỉ cần em tỉnh lại có làm việc ngốc hơn anh cũng làm - hắn áp tay nó lên má mình nhìn nó say đắm.

Nó cảm nhận tay nó động đậy trên má mình, hắn như không tin vào cảm giác của mình vội chồm lên nhìn nó thật kĩ. Mi mắt nó động đậy rồi chớp nhẹ rồi lại nhắm lại. Hắn cứ nín thở theo dõi từng cử động của nó. Một lần nửa nó động mi rồi mở hẳn ra, trước mắt nó mọi thứ nhoè nhoè rồi rõ dần. Hắn vui mừng ôm chằm lấy nó quên mất việc quan trọng là phải gọi bác sĩ khám cho nó.

- Anh là ai? - bị ôm chằm bất ngờ, nó thốt ra câu hỏi làm hắn cứng người từ từ buông nó ra, nhìn nó chằm chằm.

- Anh là ai vậy? – nó lặp lai lần nữa vì nghĩ hắn không nghe rõ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hạnh Phúc Thật Sự Mong Manh?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook