Hạnh Phúc Thời Mạt Thế

Chương 19: Cực Phẩm Sơn Thôn

Tiểu Thạc Thử 5030

02/11/2022

Lúc này, ở bên ngoài sân có một người lớn giọng gọi.

Một người phụ nữ hơn 50 tuổi, trên vai trên lưng đều treo một ít thổ sản, phía sau bà ta còn có một người đàn ông trung niên cũng cơ hơn 50 tuổi đi theo, trong tay đẩy xe gỗ nhỏ, trên xe để tràn đầy đồ vật.

Ngay từ ánh mắt đầu tiên, cô đã không thích người này. Nói như thế nào nhỉ, mọi người đều nói tướng từ tâm sinh, vị đại thẩm này có một gương mặt điêu, gương mặt giống như gương mặt được Triệu Bân Sơn ký họa, hai sườn mặt hơi hơi lõm vào phía trong, gò má xương cao, hai bên khuôn mặt bởi vì tuổi lớn mà hơi hơi trùng xuống phía. Mí mắt xưng, mắt lồi, khi nhìn người khác thì trợn mắt.

Vừa rồi bà ta ở ngoài sân kêu một tiếng, người ở trong sân liền nhỏ giọng nghị luận. Nói gì mà thật là náo nhiệt, người đàn bà đanh đá họ Trần tới, v,v,. Cô cùng Khương Trí trao đổi ánh mắt, đều hiểu khả năng hôm nay phải có chút phiền toái nhỏ.

Vị đại thẩm này mới tiến vào liền mặt đầy tươi cười nói với chú nhỏ:

- Chú Lữ, nhà mọi người thu thổ sản, sao không nói cho ta một tiếng a, này nếu không phải ta nghe nói, không phải bỏ lỡ sao?

Rõ ràng chú nhỏ của anh không muốn tiếp lời, cũng không thèm phản ứng, chỉ lo hút thuốc lá sợi của mình.

Cô đoán là nếu chú nhỏ biết là ai nói cho bà ta, thì chắc chắn sẽ đánh tới nhà bọn họ. Có thể thấy, chú nhỏ chán ghét vị đại thẩm này đến tận xương tủy..

Dì nhỏ thấy không nói lời nào cũng không được, đành phải buông việc trong tay, đứng ra nói tiếp:

- Chị Trần cũng tới a, nhà chúng ta không thu thổ sản vùng núi, là cháu trai ta thu.

Vị Trần đại thẩm này thấy dì nhỏ nói vậy, tươi cười trên mặt ngay lập tức thu lại, đem bao tải trong tay ném trên mặt đất, cũng không để ý tới dì nhỏ, mặt chuyển hướng đến trong sân, nhìn về phía một người trẻ tuổi mà bà ta không quen biết. Vẻ mặt a dua nói:

- Là cháu trai lớn đi, cháu xem thím mới vừa biết tin tức, liền vội vàng đem thứ tốt trong nhà đều lấy tới, chất lượng cũng cần nói.

Đây là có chuyện gì, đây là phân biệt đối xử trắng trợn.

Không đợi Khương Trí mở miệng, chú nhỏ liền nói:

- Chúng ta thu xong rồi.

Lúc sau liền trở về phòng.

Dì nhỏ vội vàng đi theo nói:

- Chị Trần, chúng ta đều đã thu xong rồi, không thu nữa, chị xem những thứ trong sân này đều là vừa thu, có rất nhiều, chúng ta thu đủ rồi. Nếu lần sau chúng ta lại thu, khẳng định sẽ nói với chị đầu tiên.

Trần đại thẩm nghe dì nhỏ nói xong, mặt liền biến sắc.

- Cái gì, như thế nào lại trùng hợp như vậy, ta vừa tới bán thổ sản các người liền thu xong rồi.

- Đúng vậy, chị xem.

Lúc này dì nhỏ cũng không muốn có xung đột với bà ta, liền cười theo.

Hai người hiện tại đã nhìn ra, dì nhỏ cùng chú nhỏ không muốn lấy thổ sản của bà ta, lấy cách làm người của dì nhỏ cùng chú nhỏ, khẳng định là vị Trần đại thẩm này có vấn đề, cho nên hai người cũng không lên tiếng.

- Được a, Lý Thục Cúc, cô cố tình làm khó ta. Vì sao của người khác thì cô liền mua, đến ta thì cô liền không thu. Ở nơi này của các người chia còn chi ba bảy loại người là thế nào, cô là địa chủ sao?

Vị Trần đại thẩm này hướng về phía dì nhỏ mà nháo, giống như là đã được lên dây cót sẵn.

- Chị Trần, chị xem chị nói cái gì kìa, ta là người như thế nào, người trong thôn đều biết, ta thật không nói dối, chúng ta thật sự đã thu xong rồi, không tin, chị hỏi người ở đây một chút.



Dì nhỏ thật không nói dối, “hôm nay” thật sự đã thu xong rồi.

- Cô đừng nói những cái vô dụng đó với tôi, cô là người như nào ta không quản được, nhưng hôm nay cô thu thổ sản của nhiều nhà như vậy, không có khả năng bỏ qua nhà tôi. Cô phải thu đồ của nhà tôi.

Nói xong, bà ta ngẩng đầu cao lên, bỏ thêm một câu:

- Chỉ cần cô thu của nhà người khác, liền không thể không thu của nhà ta.

Cũng không biết trong đầu cái người Trần đại thẩm này nghĩ gì, tư tưởng sao lại độc đáo như thế. Lúc này lại không phải ăn chung nồi giống như trước kia, có người khác, thì nhất định phải có của mình. Hai người hiện tại chính là dùng tiền của mình để mua thổ sản, trên nguyên tắc hẳn là do hai người muốn nhận nhà ai, thích thu nhà ai liền thu nhà người đó, không có bất luận quan hệ gì với bà ta đi.

Nhưng hai người lại nghĩ đều là người một thôn, cũng không thể bởi vì người ngoài mới đến là hai người mà gây chuyện, lại nói thu nhiều thêm một phần cũng không có gì. Khương Trí liền đi đến bên cạnh nhỏ, mở miệng nói:

- Vị Trần đại thẩm đúng không, chúng tôi có thể thu, nhưng phải xem hàng hóa trước, chất lượng tối, chúng tôi mới có thể thu.

Trần đại thẩm vừa nghe Khương Trí nói như vậy, sắc mặt đầu tiên là vui vẻ sau đó cứng đờ. Khúc Nghệ quan sát đến biểu tình của bà ta, nhìn bà ta sắc mặt biến hóa, suy đoán chẳng lẽ là thổ sản của bà ta có vấn đề.

- Thổ sản của mọi người không phải đều giống nhau sao, nhiều như vậy còn có thể kiểm tra từng cái a, ngươi có thể kiểm tra hết những cái này sao?

Trần đại thẩm chỉ vào bao tải trong sân, không nói lý.

Khương Trí cũng không tức giận với bà ta, nói:

- Trần đại thẩm, tôi cũng không phải là nhằm vào bà, bà có thể hỏi các vị ở đây một chút, tôi thu đồ của mọi người đều mở ra xem.

Kỳ thật hai người mở bao ra xem chỉ là muốn nhìn một chút xem bên trong là cái gì, không phải cố ý đi kiểm tra chất lượng, nhưng cũng có thể nhìn ra, mọi người bán thổ sản, chất lượng đều không tồi.

- Lại nói, lần này tôi thu mua thổ sản cũng là mua giúp người khác, nếu chất lượng không tốt, người ta không cần, tôi biết nói rõ lí lẽ ở đâu, Trần đại thẩm, bà cũng không thể để bồi tiền đúng không?

Trong lời nói của Khương Trí đã giải thích rõ, hai người quá chỉ là giúp một tay, thu hàng hóa phải xem chất lượng.

- Ai nha, được rồi, đừng nói lời vô dụng kia. Nhanh lên cân đi, ta còn về nhà sớm chút.

Bà ta thấy Khương Trí dầu muối không ăn, gương mặt tươi cười lôi vụt mất, không kéo làm quen nữa.

Cô nghe thấy lời nói của bà ta xong, liền nghĩ không rõ, cô muốn mua hay bà ta muốn bán a.

Vì muốn nhanh đuổi vị Trần đại thẩm này đi, hai người liền nhanh chóng bắt đầu kiểm tra cân.

Trần đại thẩm tự mình xách một cái giỏ tới tước, mở ra cho hai người xem. Là hạch đào, Khương Trí dùng tay đảo một tầng mặt trên, nhìn còn tốt, không có trộn lẫn, như vỏ chưa khô hẳn nên nặng cân, hai người cũng không để bụng điểm này, liền thu.

Trần đại tẩu nhìn thấy chúng ta thu, rất đắc ý.

- Xem đi, ta đều nói đồ vật của ta chất lượng đó là không thể chê.

Bà ta nói khi nào.

Tiếp theo lại mang tới một cái bao, lần này là cô kiểm tra, mở ra liền thấy là hạt thông, nắm lên một phen nhìn cũng đúng, vừa muốn cân, thì chủ nhỏ từ trong phòng đi ra, đi tới cầm lấy túi, thò tay vào bên trong, đào từ dưới lên, cô thấy động tác của ông rất kỳ quái, nhưng cũng không có quấy rầy, chờ cô xem lại lần nữa, thiếu chút nữa tức giận đến ngã ngửa, này đều là người làm sao? Cũng quá thiếu đạo đức, phía dưới bao đều là vỏ còn xót lại sau khi đập hạt thông.

Dì nhỏ ở bên cạnh nói cho hai người, đây là kỹ xảo của vị Trần đại thẩm này khi bán thổ sản, những người bán hàng rong hoặc là những người mua thổ sản đều biết Đạp Sơn thôn có một nhân vật như vậy. Hiện tại bà ta cũng chỉ có thể lừa được những người mới tới thu.

Xem ra là muốn lời người coi tiền như rác như hai người a. Cô căm giận lấy, đôi mắt trừng người phụ nữ trung niên trước mặt.



Trần đại thẩm nhìn thấy bị bọn họ phát hiện liền ngượng ngùng, cuối cùng còn hung hăng trừng mắt nhìn chú nhỏ một cái.

- Cái này khẳng định là lấy sai rồi.

Đem bao buộc lại, ném tới một bên, sau đó lại lấy bao khác ở trên xe cút kít tới. Lúc này hai người kiểm tra thật kỹ, lúc bắt đầu thì không phát hiện vấn đề, nhưng khi đến gần hơn, một cổ hương vị mốc meo, cái này không thể ăn.Hia người liền để cho cho bà ta trở về xe cút kít.

Tiếp theo lại lấy những bao khác, trong bao chính là một ít hạt thóc, lần này Trần đại thẩm cũng quá cực phẩm, đem thóc coi làm thổ sản mà bán. Chú nhỏ nhìn thấy còn nói là thóc năm ngoái. Cô phục, cực phẩm.

Trần đại thẩm thấy hai người xem thóc xong rồi thì không lên tiếng nói thu, liền nóng nảy, bóp eo hỏi:

- Như thế nào, hạt thóc này không trộn lẫn đồ vật, cũng không bị giấu mùi.

Xem ra trong quan niệm của bà ta, chỉ cần đồ vật không trộn lẫn thứ khác, không che chính là tốt. Bà ta khả năng đã quên, chúng ta chỉ thu thổ sản vùng núi a.

Nhừng người ở đây không nói gì, một người tuổi trẻ ở trong đám người lên tiếng đầu tiên, nói:

- Trần đại thẩm, đó là lương thực, không phải thổ sản, người ta thu chính là thổ sản, bà bán cái này không thích hợp.

Trần đại thẩm nghe xong lập tức cao giọng mắng to với người vừa lên tiếng:

- Đồ con bê xì hơi, đồ đê tiện, cậu thì biết cái gì. Thóc này của ta được trồng ở vùng núi, không phải thổ sản thì là gì. Có phải loại này ở trong núi hay không, có phải người trong núi là ta chăm hay không, có phải ta dùng nước trong núi tưới hay không. Cậu xem hạt gạo bên ngoài có hương vị như của ta sao?

Cách dùng từ của vị Trần đại thẩm này vẫn là không tồi, nhưng là khi nói phun quá nhiều nước bọt, mọi người vì an toàn, đều trộm lùi lại vài bước, chạy ra khỏi phạm vi bị phun. Lực sát thương của bà ta quá lớn.

Cậu trai vừa mới bênh vực lẽ phải kia bị mắng, lại lùi về sau đám người, nhưng vẫn nhỏ giọng lẩm bẩm:

- Kia cũng là lương thực, không phải thổ sản.

Người khác khả năng không nghe được hắn lẩm bẩm cái gì, nhưng cô cùng Khương Trí có thể nghe được, đối với tiểu tử này có ấn tượng thực tốt.

Chú nhỏ mở miệng nói:

- Chúng ta chỉ thu thổ sản, không thu lương thực, nếu thu lương thực, nhà ai cũng đều có một kho lúa đâu.

Trần đại thẩm vừa nghe vậy vỗ đùi, ngồi trên mặt đất gào khan, chơi trò vô lại.

- Như thế nào sẽ không thu, dựa vào cái gì mà không thu, vừa rồi cháu trai còn nói chất lượng tốt liền thu, như thế nào hiện tại liền không thu. Đây là khi dễ lão nương.

Nói một câu liền đánh vào đùi một cái, tiếng bạch bạch thật vang, bà cũng không sợ đau, cô nhìn còn thấy đau dùm.

Này còn chưa xong, bà ta quay đầu lại, lại chỉ vào người đàn ông đi theo phia sau bà ta tới, đến bây giờ cũng chưa nói một câu, mắng:

- Trần đại sinh, cái người chết như ông, vợ ông đều bị người ta khi dễ thành như vậy, sống không nổi nữa, mà ông cái rắm cũng không dám thả, ông còn là đàn ông sao? Con của ta a, con nhìn xem con không ở nhà, liền có người khi dễ mẹ con a, con mau trở lại giúp mẹ a.

Nói nói còn phối nặn ra vài giọt nước mắt.

Người đàn ông kia nghe bà ta nói như vậy vẫn không ra tiếng, bộ dáng coi như không nghe thấy, ngồi xổm bên cạnh xe cút kít, cô nghĩ này hẳn là không phải lần đầu tiên ông ta bị mắng như vậy trước mặt nhiều người. Nhưng này cũng quá uất ức, trước mặt nhiều người như vậy bị chính vợ mình mắng không phải đàn ông, trừ phi thật sự không phải đàn ông, nếu không thì đã tiến lên cho bà ta hai cái bạt tai, hảo hảo giáo huấn một trận.

Cô nghe Trần đại thẩm kia nói xong câu kế tiếp liền run run. Nghe lời này của bà ta, có lẽ là con trai bà ta đã chết, để con bà ta trở về tìm bọn họ sao, chuyện như vậy, bà ta gây chuyện người còn chưa đủ, còn muốn sai quỷ. Thật cùng giống như câu nói ‘ thành quỷ cũng không buông tha cho người ta ’ a.

Hai người đang đang không biết xử lý như thế nào, thì trưởng thông tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hạnh Phúc Thời Mạt Thế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook