Chương 8: Tạm Biệt Trường Học
Tiểu Thạc Thử 5030
01/09/2022
- Ma ma, ô ~ ô ~, ba ba khi dễ con.
Hàm hàm vừa vào nhà, vừa khóc lớn.
Cô ở nhà chính là hóa thân của chính nghĩa, lúc này nhất định phải lên sàn.
- Con trai, ba ba khi dễ con như thế nào, nói nói, ma ma báo thù cho con.
Ở nhà, cô và con trai vẫn luôn cùng chí hướng.
- Ba ba hôm nay quên đón con, những bạn khác đều được đón về rồi, chỉ còn mỗi con ở phòng học, ô ~ ô ~, rõ ràng lúc đi còn nói con là đứa trẻ không ai muốn, oa ~ con quá đáng thương.
Vừa nói, lại nghĩ tới chỗ làm hắn thương tâm, thanh âm khóc lóc còn lớn hơn nữa.
Cô xấu hổ trừng mắt nhìn khương trí mắt đang ở cửa xem chê cười, đều là hắn chọc họa.
- Con trai, hôm nay ba ba quá không đúng rồi, chúng ta phê bình hắn, nhưng là con thử hỏi hắn nguyên nhân đến trễ thử xem. Con xem, đôi khi con cũng đi nhà trẻ trễ, lão sư có phải đều có thái độ thực tốt hỏi nguyên nhân đến trễ hay không, nếu thực sự có nguyên nhân, lão sư liền sẽ tha thứ cho con, đúng hay không. Có phải hiện tại con cũng nên làm như vậy hay không?
Cô nhìn con trai hướng dẫn từng bước, dẫn đường để hắn lĩnh ngộ đạo lý làm người.
Hàm hàm nghe xong dần dần dừng khóc, thút tha thút thít nức nở nói:
- Ba ba, vì sao ba lại đến trễ, nếu ba không có một lý do tốt, con sẽ không tha thứ cho ba.
- Con trai, ba ba nhớ tới biểu hiện buổi sáng hôm nay của con, nghĩ đến tặng lễ vật gì cho bạn học nhỏ điền điền, chủ động làm hòa, nên hôm nay liền muốn khen thưởng cho con chút. Ba ba suy xét thời gian rất lâu, quyết định mua KFC cho con ăn, cho nên trên đường đi đón con, đã ghé vào KFC, mua cho con rất nhiều đồ ăn vặt con thích. Nhưng là ba còn muốn đi đón con, cũng không đợi để họ làm nhiều đồ như vậy a, liền để cho nhân viên bọn họ giao tới nhà cho chúng ta. Lúc ba đi đón con, còn không kịp nói với con, con liền bắt đầu khóc nhè, con nhất định là không thích ba ba khen thưởng đi.
Khương trí làm ra bộ dáng rất khổ sở.
- Ba ba, ba ba, con quá yêu ba, con muốn thưởng.
Quá giảo hoạt, bình thường bọn họ sẽ không mua thức ăn nhanh ăn cho con, không có dinh dưỡng, đồ ăn còn không an toàn. Lúc này anh lấy KFC tới dụ dỗ con trai, sao có thể không cắn câu.
Ở nhà hai ngày, cô cân nhắc nên đi tặng lễ cho lãnh đạo, phải giải quyết chuyện công tác của cô nhanh một chút.
Đối với phương thức tặng lễ, tặng lễ nhiều ít, tặng lễ này đó, cô cùng khương trí đã nghiên cứu và thảo luận, cuối cùng quyết định chuyện này không cần làm quá lớn, chỗ chủ nhiệm của cô có thể giải quyết.
Căn cứ của hiểu biết của cô với chủ nhiệm, cô cho rằng không cần phí tế bào não vào vấn đề phải đưa cái gì, trực tiếp đưa tiền là thiết thực nhất, còn chuyện đưa nhiều hay ít, lại căn cứ vào trình độ khó dễ trong vấn đề của cô, cô cho rằng đưa 5000 đồng là có thể thu phục.
Sự thật chứng minh ánh mắt nhìn người của cô khá chuẩn. Ngày đó cô đii làm, mới vừa trở lại văn phòng, liền có Lý lão sư cùng tổ cô đi tới tỏ vẻ quan tâm, hỏi han ân cần a, tuổi cô ấy nhỏ hơn so cô, mỗi ngày mấy tiếng chị, chị, nhưng cô luôn là cảm thấy người này quá giả.
Kỳ thật quan hệ giữa các lão sư trong trường cô, tương đối đơn thuần, không có nhiều người cao dẫm ngườithấp, bởi vì không có xung đột ích lợi gì, nhưng có mấy lão sư muốn thi vào trung cấp, khả năng giữa bọn họ sẽ tồn tại một ít cạnh tranh.
Lý lão sư năm nay chính là đối thủ cạnh tranh duy nhất của cô. Cô nghĩ cô ta còn ước rằng cô không đi làm, như vậy lượng công việc hoàn thành của cô không nhiều bằng cô ta, bởi vì nếu là cô, cô khẳng định cũng nghĩ như vậy.
Cô tìm lý do, đi vào văn phòng chủ nhiệm, cùng chủ nhiệm thân thiết chia sẻ vấn đề của cô, cũng lấy ra một bao lì xì.
Chủ nhiệm của bọn cô đeo một cặp kính gọng vàng văn nhã, liên tục nói trường học coi trọng cô cỡ nào, nói cô dậy mấy lớn có thành tích tốt, ở trường học cô được trọng dụng như vậy, như thế nào có thể rớt dây xích. Nói tới lão sư cũng là phải chú ý thân thể, thân thể không tốt sẽ phải đi trị liệu, chỉ có chăm sóc tốt thân thể, mới có thể cống hiến cho xã hội.
Cho nên 5000 kia của cô có tác dụng quyết định, cô không cần mỗi tuần đến trường dạy học( giáo viên trong trường học của bọn họ vốn dĩ đã vượt biên chế, rất nhiều lão sư đều không có lớp. ), trực tiếp xin nghỉ bệnh, chỉ cần định kỳ đưa giấy xin phép nghỉ tới là được, cái này với cô mà nói thật không phải vấn đề, nhà cô có bác sĩ a.
Đang lúc cô khó xử ngừng cửa ở cửa văn phòng, không biết nên đi vào không, bởi vì bên trong, lão sư đang nói bát quái của cô a.
- Nghe nói, tiểu khúc là tới xin nghỉ.
Đây là lão sư già nhất trong văn phòng của cô, Vương lão sư.
- n, tôi thấy cô ấy tiến văn phòng chủ nhiệm.
Đây là lão sư chăm chỉ nhất văn phòng nhất, tiểu vương lão sư.
- Đây là bị bệnh gì, gầy đi không ít a, hiện tại xin nghỉ lúc này, năm nay không thể vào trung cấp a.
Đây là nam lão sư duy nhất trong văn phòng cô, Trần lão sư.
- Phỏng chừng mang thai đi.
Đây là Lý lão sư đã từng hỏi han cô ân cần.
- Vậy sao?
Vương lão sư.
- Không phải, tôi vừa mới văn phòng từ chủ nhiệm ra, nghe nói là muốn xin nghỉ dài hạn. Nếu mang thai, là có thể xin nghỉ 21 ngày.
Tiểu vương lão sư.
- Nếu muốn trộm sinh hạ, thì không được nghỉ dài hạn a.
Lý lão sư, cô mà cô ta có thù oán sao?
- Đứa nhỏ kia có thể viết tên vào hộ khẩu sao?
Trần lão sư nghe bọn họ thảo luận chuyện khúc nghệ mang thai, cũng ngượng ngùng chen vào nói, hắn không biết xấu hổ nói đến vấn đề lúc đứa nhỏ được sinh ra.
- Này có cái gì khó, xã hội hiện tại, không có gì mà tiền không làm được.
Cô quyết định không thể để bọn họ tiếp tục bát quái, nếu không cô cũng không biết sẽ bị truyền thành cái gì.
Cô cố ý tạo âm thanh đi lại, sau đó đẩy cửa tiến vào văn phòng, thần sắc tự nhiên đi trở về bàn làm việc, thu thập vật phẩm tư nhân, cô đã gọi điện thoại cho khương trí, anh một hồi sẽ lái xe tới đón cô.
Lý lão sư nhìn cô thu thập đồ vật, khó nén khỏi tò mò trong mắt mà tiến đến trước mặt cô nói:
- Chị Khúc, lúc này chị xin nghỉ, năm nay đã có thể không hy vọng tiến cấp, rất đáng tiếc a, chúng ta đều nói, chị có tuổi nghề dài nhất, năm nay chị là người có hy vọng nhất.
Cô ta là khen cô sao? Vì sao cô lại cảm thấy cô ta đang cười nhạo cô lớn tuổi nhỉ?
- Ai, này không phải không có biện pháp sao, lão Khương nhà chúng tôi nói, cái gì cũng không có quan trọng bằng sức khỏe, lên trung cấp sớm cũng chỉ là nhiều thêm mấy đồng tiền, tiền này có thể so với cả đời sao? Lão Khương bảo tôi ở nhà điều dưỡng thân thể, nói chuyện này không thể sốt ruột, sống lâu thêm mấy năm đều tốt hơn những cái khác, tiền cũng có thể kiếm trở lại.
Cô nói xong, còn có thâm ý khác nhìn cô ta một cái.
Bộ dáng Lý lão sư có chút mất tự nhiên, cô ấy biết biết cô ta đang nói mình, lão sư trong trường học bọn họ đều biết, chồng của Lý lão sư không phải người an phận, kết hôn không tới hai năm đã tìm tiểu tam ở bên ngoài, Lý lão sư lại không bằng lòng ly hôn, mấy năm nay hai người bọn họ liền tạm bợ như vậy.
Cô cũng không muốn quá mức, dù sao về sau cũng không có cơ hội ở chỗ này làm việc, cho nên cô nhanh chóng thu thập đồ, tạm biệt các đồng nghiệp khác, sau đó liền đi ra khỏi trường học.
Trên đường về nhà, cô còn nói chuyện bọn họ bát quái cùng khương trí, anh lại thật sự suy nghĩ nội dung bát quái, nói với cô:
- Nếu điều kiện cho phép, cũng không phải không thể.
“Bang” một cái, cô đánh bay giấc mơ của anh.
- Đừng có nằm mơ, đồ lưu manh!
Hàm hàm vừa vào nhà, vừa khóc lớn.
Cô ở nhà chính là hóa thân của chính nghĩa, lúc này nhất định phải lên sàn.
- Con trai, ba ba khi dễ con như thế nào, nói nói, ma ma báo thù cho con.
Ở nhà, cô và con trai vẫn luôn cùng chí hướng.
- Ba ba hôm nay quên đón con, những bạn khác đều được đón về rồi, chỉ còn mỗi con ở phòng học, ô ~ ô ~, rõ ràng lúc đi còn nói con là đứa trẻ không ai muốn, oa ~ con quá đáng thương.
Vừa nói, lại nghĩ tới chỗ làm hắn thương tâm, thanh âm khóc lóc còn lớn hơn nữa.
Cô xấu hổ trừng mắt nhìn khương trí mắt đang ở cửa xem chê cười, đều là hắn chọc họa.
- Con trai, hôm nay ba ba quá không đúng rồi, chúng ta phê bình hắn, nhưng là con thử hỏi hắn nguyên nhân đến trễ thử xem. Con xem, đôi khi con cũng đi nhà trẻ trễ, lão sư có phải đều có thái độ thực tốt hỏi nguyên nhân đến trễ hay không, nếu thực sự có nguyên nhân, lão sư liền sẽ tha thứ cho con, đúng hay không. Có phải hiện tại con cũng nên làm như vậy hay không?
Cô nhìn con trai hướng dẫn từng bước, dẫn đường để hắn lĩnh ngộ đạo lý làm người.
Hàm hàm nghe xong dần dần dừng khóc, thút tha thút thít nức nở nói:
- Ba ba, vì sao ba lại đến trễ, nếu ba không có một lý do tốt, con sẽ không tha thứ cho ba.
- Con trai, ba ba nhớ tới biểu hiện buổi sáng hôm nay của con, nghĩ đến tặng lễ vật gì cho bạn học nhỏ điền điền, chủ động làm hòa, nên hôm nay liền muốn khen thưởng cho con chút. Ba ba suy xét thời gian rất lâu, quyết định mua KFC cho con ăn, cho nên trên đường đi đón con, đã ghé vào KFC, mua cho con rất nhiều đồ ăn vặt con thích. Nhưng là ba còn muốn đi đón con, cũng không đợi để họ làm nhiều đồ như vậy a, liền để cho nhân viên bọn họ giao tới nhà cho chúng ta. Lúc ba đi đón con, còn không kịp nói với con, con liền bắt đầu khóc nhè, con nhất định là không thích ba ba khen thưởng đi.
Khương trí làm ra bộ dáng rất khổ sở.
- Ba ba, ba ba, con quá yêu ba, con muốn thưởng.
Quá giảo hoạt, bình thường bọn họ sẽ không mua thức ăn nhanh ăn cho con, không có dinh dưỡng, đồ ăn còn không an toàn. Lúc này anh lấy KFC tới dụ dỗ con trai, sao có thể không cắn câu.
Ở nhà hai ngày, cô cân nhắc nên đi tặng lễ cho lãnh đạo, phải giải quyết chuyện công tác của cô nhanh một chút.
Đối với phương thức tặng lễ, tặng lễ nhiều ít, tặng lễ này đó, cô cùng khương trí đã nghiên cứu và thảo luận, cuối cùng quyết định chuyện này không cần làm quá lớn, chỗ chủ nhiệm của cô có thể giải quyết.
Căn cứ của hiểu biết của cô với chủ nhiệm, cô cho rằng không cần phí tế bào não vào vấn đề phải đưa cái gì, trực tiếp đưa tiền là thiết thực nhất, còn chuyện đưa nhiều hay ít, lại căn cứ vào trình độ khó dễ trong vấn đề của cô, cô cho rằng đưa 5000 đồng là có thể thu phục.
Sự thật chứng minh ánh mắt nhìn người của cô khá chuẩn. Ngày đó cô đii làm, mới vừa trở lại văn phòng, liền có Lý lão sư cùng tổ cô đi tới tỏ vẻ quan tâm, hỏi han ân cần a, tuổi cô ấy nhỏ hơn so cô, mỗi ngày mấy tiếng chị, chị, nhưng cô luôn là cảm thấy người này quá giả.
Kỳ thật quan hệ giữa các lão sư trong trường cô, tương đối đơn thuần, không có nhiều người cao dẫm ngườithấp, bởi vì không có xung đột ích lợi gì, nhưng có mấy lão sư muốn thi vào trung cấp, khả năng giữa bọn họ sẽ tồn tại một ít cạnh tranh.
Lý lão sư năm nay chính là đối thủ cạnh tranh duy nhất của cô. Cô nghĩ cô ta còn ước rằng cô không đi làm, như vậy lượng công việc hoàn thành của cô không nhiều bằng cô ta, bởi vì nếu là cô, cô khẳng định cũng nghĩ như vậy.
Cô tìm lý do, đi vào văn phòng chủ nhiệm, cùng chủ nhiệm thân thiết chia sẻ vấn đề của cô, cũng lấy ra một bao lì xì.
Chủ nhiệm của bọn cô đeo một cặp kính gọng vàng văn nhã, liên tục nói trường học coi trọng cô cỡ nào, nói cô dậy mấy lớn có thành tích tốt, ở trường học cô được trọng dụng như vậy, như thế nào có thể rớt dây xích. Nói tới lão sư cũng là phải chú ý thân thể, thân thể không tốt sẽ phải đi trị liệu, chỉ có chăm sóc tốt thân thể, mới có thể cống hiến cho xã hội.
Cho nên 5000 kia của cô có tác dụng quyết định, cô không cần mỗi tuần đến trường dạy học( giáo viên trong trường học của bọn họ vốn dĩ đã vượt biên chế, rất nhiều lão sư đều không có lớp. ), trực tiếp xin nghỉ bệnh, chỉ cần định kỳ đưa giấy xin phép nghỉ tới là được, cái này với cô mà nói thật không phải vấn đề, nhà cô có bác sĩ a.
Đang lúc cô khó xử ngừng cửa ở cửa văn phòng, không biết nên đi vào không, bởi vì bên trong, lão sư đang nói bát quái của cô a.
- Nghe nói, tiểu khúc là tới xin nghỉ.
Đây là lão sư già nhất trong văn phòng của cô, Vương lão sư.
- n, tôi thấy cô ấy tiến văn phòng chủ nhiệm.
Đây là lão sư chăm chỉ nhất văn phòng nhất, tiểu vương lão sư.
- Đây là bị bệnh gì, gầy đi không ít a, hiện tại xin nghỉ lúc này, năm nay không thể vào trung cấp a.
Đây là nam lão sư duy nhất trong văn phòng cô, Trần lão sư.
- Phỏng chừng mang thai đi.
Đây là Lý lão sư đã từng hỏi han cô ân cần.
- Vậy sao?
Vương lão sư.
- Không phải, tôi vừa mới văn phòng từ chủ nhiệm ra, nghe nói là muốn xin nghỉ dài hạn. Nếu mang thai, là có thể xin nghỉ 21 ngày.
Tiểu vương lão sư.
- Nếu muốn trộm sinh hạ, thì không được nghỉ dài hạn a.
Lý lão sư, cô mà cô ta có thù oán sao?
- Đứa nhỏ kia có thể viết tên vào hộ khẩu sao?
Trần lão sư nghe bọn họ thảo luận chuyện khúc nghệ mang thai, cũng ngượng ngùng chen vào nói, hắn không biết xấu hổ nói đến vấn đề lúc đứa nhỏ được sinh ra.
- Này có cái gì khó, xã hội hiện tại, không có gì mà tiền không làm được.
Cô quyết định không thể để bọn họ tiếp tục bát quái, nếu không cô cũng không biết sẽ bị truyền thành cái gì.
Cô cố ý tạo âm thanh đi lại, sau đó đẩy cửa tiến vào văn phòng, thần sắc tự nhiên đi trở về bàn làm việc, thu thập vật phẩm tư nhân, cô đã gọi điện thoại cho khương trí, anh một hồi sẽ lái xe tới đón cô.
Lý lão sư nhìn cô thu thập đồ vật, khó nén khỏi tò mò trong mắt mà tiến đến trước mặt cô nói:
- Chị Khúc, lúc này chị xin nghỉ, năm nay đã có thể không hy vọng tiến cấp, rất đáng tiếc a, chúng ta đều nói, chị có tuổi nghề dài nhất, năm nay chị là người có hy vọng nhất.
Cô ta là khen cô sao? Vì sao cô lại cảm thấy cô ta đang cười nhạo cô lớn tuổi nhỉ?
- Ai, này không phải không có biện pháp sao, lão Khương nhà chúng tôi nói, cái gì cũng không có quan trọng bằng sức khỏe, lên trung cấp sớm cũng chỉ là nhiều thêm mấy đồng tiền, tiền này có thể so với cả đời sao? Lão Khương bảo tôi ở nhà điều dưỡng thân thể, nói chuyện này không thể sốt ruột, sống lâu thêm mấy năm đều tốt hơn những cái khác, tiền cũng có thể kiếm trở lại.
Cô nói xong, còn có thâm ý khác nhìn cô ta một cái.
Bộ dáng Lý lão sư có chút mất tự nhiên, cô ấy biết biết cô ta đang nói mình, lão sư trong trường học bọn họ đều biết, chồng của Lý lão sư không phải người an phận, kết hôn không tới hai năm đã tìm tiểu tam ở bên ngoài, Lý lão sư lại không bằng lòng ly hôn, mấy năm nay hai người bọn họ liền tạm bợ như vậy.
Cô cũng không muốn quá mức, dù sao về sau cũng không có cơ hội ở chỗ này làm việc, cho nên cô nhanh chóng thu thập đồ, tạm biệt các đồng nghiệp khác, sau đó liền đi ra khỏi trường học.
Trên đường về nhà, cô còn nói chuyện bọn họ bát quái cùng khương trí, anh lại thật sự suy nghĩ nội dung bát quái, nói với cô:
- Nếu điều kiện cho phép, cũng không phải không thể.
“Bang” một cái, cô đánh bay giấc mơ của anh.
- Đừng có nằm mơ, đồ lưu manh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.