Hạnh Phúc Tiểu Hài Tử Lưu Tiểu Nguyên
Chương 40: Chương 40
Băng Mị
07/11/2016
Một tay bám vào hệ thống sưởi hơi, một tay chống bàn cố gắng giữ thăng bằng, Lưu Tiểu Nguyên ngồi dựa vào bàn cắn răng nhíu mi tiếp nhận từng đợt, từng đợt công kích mãnh liệt. Một chân cậu bị gác lên bàn, dục vọng trướng lên đang được Mạc Ngôn nắm trong tay xoa nắn. Mạc Ngôn đứng phía sau cậu, một bàn tay khác ôm chặt lấy thắt lưng cậu, mỗi lần đều vùi thật sâu trong cơ thể, từ những va chạm cực mạnh đến sự tiếp xúc nho nhỏ tới những nơi cực kỳ mẫn cảm. Miệng cậu cắn chặt khăn tay của Mạc Ngôn nhưng không thể ngăn nổi những tiếng rên rỉ vui sướng thoát ra. Mồ hôi chảy từ thái dương xuống, Lưu Tiểu Nguyên lắc đầu dùng ánh mắt cầu xin mong chấm dứt quá trình khó nhịn này. Mạc Ngôn cúi xuống liếm vành tai cậu, hơi thở nặng nề xông thẳng vào lỗ tai, Lưu Tiểu Nguyên mẫn cảm cả người run lên lại mang tới sự xâm nhập ngày càng kịch liệt.
Cuối cùng đã kết thúc, thời gian nghỉ trưa chấm dứt. Lưu Tiểu Nguyên ai oán nằm trong ngực tên đầu sỏ kia, hạ quyết tâm lần thứ một trăm lẻ bảy rằng không bao giờ đến đây để tên háo sắc này ăn tươi nuốt sống mình nữa!
Mình muốn ngủ
~Lưu Tiểu Nguyên mơ mơ màng màng đi xuống lầu, trên sân thể dục đều là sinh viên ban hai khoa Lâm sàng. Ai đó thấy vậy trừng mắt. Tiết đầu tiên của buổi chiều học Thể dục! Lưu Tiểu Nguyên khăng khăng cho rằng giáo viên sắp xếp thời khóa biểu cố ý chơi khăm mình. ‘Xuân khốn thu phạp’(*)đúng là không phải nói bừa, huống chi bạn Lưu Tiểu Nguyên này vừa mới luyện tập đối kháng với cường độ cao như vậy, thiếu(**) lắm! Đi đều, tập thể dục đã mệt muốn chết, tại sao các nam sinh lại còn phải chạy bốn vòng quanh sân thể dục nữa chứ? Lưu Tiểu Nguyên gặp phải trở ngại! Các nữ sinh đang cười cười nói nói chơi bóng chuyền, Lưu Tiểu Nguyên chưa bao giờ kỳ thị giới tính của bản thân dữ dội như lúc này.
(*) Lúc trước đọc truyện ‘Bình đạm như thủy’ bên nhà Yura có gặp câu này rồi, đầy đủ là: Xuân khốn thu phạp, hạ đả truân nhân. Khốn: mệt mỏi, buồn ngủ; phạp: thiếu (ngủ); đả: gục xuống; truân: lim dim.
Câu này khái quát về tình trạng thể chất của mọi người khi thời tiết thay đổi: mùa xuân người ta thường mệt mỏi do thay đổi lưu thông khí huyết, mùa thu thể chất mệt mỏi dẫn tới luôn thấy buồn ngủ, mùa hạ ngủ nhiều do ảnh hưởng từ mùa xuân.
(**) ‘thiếu’ ở chú thích này chính là từ ‘phạp’ trong chú thích trên.
Chưa chạy được hai vòng, Lưu Tiểu Nguyên đã bắt đầu hoa mắt chóng mặt, ôm bụng kêu oai oái.
Thầy giáo Thể dục hoảng sợ, vội vàng gọi cậu lại. “Em bị sao vậy?”
“Thưa thầy, trưa nay em ăn no quá, bây giờ đau bụng muốn chết!” Lưu Tiểu Nguyên đứng không vững, xiêu trái vẹo phải.
“Được rồi, em nghỉ ngơi đi!” Thầy giáo Thể dục không nghĩ ra tiết học của mình có vấn đề gì.
Lưu Tiểu Nguyên thích ý ngồi dưới cột bóng rổ, chỗ này tràn ngập ánh mặt trời ấm áp lại yên tĩnh, là một nơi tốt để nghỉ ngơi. Cậu ngồi xuống, tựa vào cột nhắm mắt lại, không kịp nghĩ xem nơi này vốn không thích hợp để ngủ chút nào đã ngủ luôn.
Chu Kiến lay cậu thật mạnh. “Tiểu Nguyên! Đứng lên! Cậu bị sao vậy? Nếu không thoải mái phải nói ra, đừng chịu đựng!” Nửa trận đấu bóng trôi qua rồi vẫn không đánh thức được người này, có phải cậu ta có bệnh gì không?
Lưu Tiểu Nguyên mắt mũi nhập nhèm buồn ngủ giơ tay đánh loạn xạ. “Kêu gì mà kêu, em biết rồi, tới chiều sẽ không sao nữa!”
Chu Kiến vỗ mặt cậu. “Tỉnh mau! Cậu nói mớ cái gì vậy?”
Lưu Tiểu Nguyên đứng dậy rồi mới tỉnh ngủ, nơi này không phải phòng thí nghiệm của Mạc Ngôn, vậy vừa rồi ai lay mình? Cậu quay đầu thấy Chu Kiến. “Vừa rồi tôi nói cái gì?”
Chu Kiến chớp mắt nhìn cậu, tên này có vấn đề!
…
Giờ cơm chiều, chị ba gọi điện thoại, chính xác là gọi cho cả nhà. Nghe chị ba thêm mắm dặm muối xong, cả nhà hết sức kích động gọi điện hỏi thăm Lưu Tiểu Nguyên. Sau khi Lưu Tiểu Nguyên bị ông nội tới các bác, ba mẹ tới các dì cùng anh chị em lớn nhỏ thay phiên nhau oanh tạc đến choáng váng đầu óc, sau lưng mồ hôi tuôn như mưa, thật khó khăn lắm mới tìm được cơ hội mà hét lên: “Ai nói với mọi người?”
“Là Tiểu Mặc nói cho chúng ta biết chứ ai!” Cả nhà rất vui sướng, khó có dịp tiểu bảo bối đáng yêu của bọn họ dốc lòng học tập như vậy, tương lại nhất định vô cùng rộng mở!
Lưu Tiểu Nguyên nghiến răng nghiến lợi. Trần Mặc! Cậu không muốn sống nữa phải không?
…
Mạc Ngôn đang ở trong văn phòng chuẩn bị lên lớp, bỗng nhiên có tiếng gõ cửa, một người thanh niên hiền lành đeo kính đi vào. “Xin hỏi anh là Mạc Ngôn đúng không?”
Mạc Ngôn đứng lên gật đầu. “Là tôi, xin hỏi anh tìm tôi có chuyện gì?”
Đồng nghiệp trong trường tìm đến nhờ vả nhau rất nhiều cho nên Mạc Ngôn cũng không nhớ nổi người xa lạ trước mặt này là ai. Anh chàng thanh niên lại rất khiêm tốn nói: “Tôi có chút chuyện muốn nói với anh, có thể bớt chút thời gian không?”
Mạc Ngôn nhìn anh ta với ánh mắt kỳ quái, một dự cảm xấu xuất hiện.
…
Trong một quán trà không quá xa xỉ, người thanh niên xa lạ kia ngồi trong góc phòng. Sự đề phòng trong lòng Mạc Ngôn ngày càng nặng, chậm rãi bước tới. Anh chàng kia đứng dậy nhường chỗ, Mạc Ngôn hỏi luôn: “Xin hỏi anh tìm tôi có chuyện gì?”
Anh ta cười nhẹ nhàng. “Trước hết xin giới thiệu một chút, tôi là Lỗ Minh – phóng viên tạp chí Du lịch. Thực xin lỗi vì đường đột tới tìm anh, nhưng nói thật tôi mất rất nhiều công sức mới tìm được anh!”
Mạc Ngôn không nhớ rõ mình từng qua lại với phóng viên tạp chí, ánh mắt nghi hoặc nhìn Lỗ Minh. Lỗ Minh đẩy gọng kính, cười rộ lên. “Thầy Mạc, tôi muốn cho anh xem thứ này; nhưng tôi muốn nói rõ một chút, tôi tuyệt đối vô tâm, không hề có ác ý gì.”
Mạc Ngôn nhìn anh ta lôi một phong thư ra, lưng bắt đầu lấm tấm mồ hôi; sau khi cẩn thận mở ra, sắc mặt anh trắng bệch, mồ hôi lạnh tuôn ra như tắm.
Bên trong là một xấp ảnh chụp, trong trời tuyết bay bay, hình ảnh anh và Tiểu Nguyên chơi đùa đều ở trong đó. Vui vẻ như vậy, hạnh phúc như vậy, từng chút từng chút một đều hiện lên trong ánh mắt và nụ cười rạng rỡ của người đối diện.
Lỗ Minh rút một bức trong đó chỉ cho anh xem. “Đây là bức hình tôi thích nhất, kết cấu hình ảnh và ánh sáng đều vô cùng hoàn mỹ, nhất là nụ hôn ngọt ngào dành cho người trong lòng, thật đẹp. Đây là bức hình tôi chụp hoàn hảo nhất từ trước tới nay.” Trong ảnh chụp, hai người cầm tay nhau, môi răng gắn bó, sau lưng là trời đất trắng xóa như đang im lặng chúc phúc.
“Anh muốn làm gì?” Mạc Ngôn buộc bản thân tỉnh táo lại nhưng giọng nói vẫn hơi run rẩy.
Lỗ Minh thấp giọng xin lỗi. “Tôi nói rồi, là do tôi vô tình chụp được. Ngày lễ tình nhân tuyết rơi hôm đó, tôi vốn định tới vườn Viên Minh chụp cảnh tuyết rơi, không nghĩ tới lại gặp hai người. Lúc đó tôi không nghĩ gì, chỉ cảm thấy rất đẹp; sau khi rửa ảnh chụp tôi thật sự rất xúc động, muốn viết một bài báo. Tôi rất phân vân, trả lại cho hai người tôi thực luyến tiếc. Tôi nghĩ tôi không có quyền phá hủy hạnh phúc của người khác. Nghĩ tới nghĩ lui, để vật về cố chủ vẫn là tốt nhất.”
Lỗ Minh cười cười, thò tay xuống dưới bàn lấy một khung ảnh lớn ***g kính được bọc lại cẩn thận. “Tôi đoán hai người nhất định không đi rửa hình nên đã phóng lớn bức kia tặng cho hai người. Anh yên tâm, quá trình tiến hành đều làm tại nhà tôi, không có ai khác thấy cả. Phim và ảnh chụp đều trong này, xin hãy tin tôi!”
Mãi lâu sau Mạc Ngôn mới miễn cưỡng đứng lên, cúi đầu nói: “Cám ơn anh.”
Lỗ Minh đứng bật dậy. “Thầy Mạc, anh có thể tha thứ cho sự lỗ mãng của tôi, tôi đã vui lắm rồi. Vậy tôi về trước nhé!” Anh ta đi hai bước liền quay lại. “Thầy Mạc, chúc hai người hạnh phúc!”
Mạc Ngôn lại cúi đầu thật sâu.
Sau khi Lỗ Minh đi, Mạc Ngôn ôm xấp ảnh chụp đứng ngơ ngác ở đó. Vai càng ngày càng nặng, giống như đang bị một áp lực vô hình đè ép khiến anh khó có thể hít thở. Muốn nói ra sao? Không thể tiếp tục như thế được nữa! Đây chính là lúc đưa ra quyết định.
…
Mấy giáo viên vừa đi vừa tán gẫu.
“Mọi người có nghe nói không, gần đây Mạc Ngôn tuyển một sinh viên năm nhất làm trợ thủ đấy!”
“Tôi thấy rồi, nhưng mà đứa nhỏ kia nhìn cũng rất thông minh.”
“Dù thông minh thế nào cũng chỉ là sinh viên năm nhất, trình độ so với nghiên cứu sinh kém không ít đâu! Thật không biết Mạc Ngôn nghĩ gì nữa?”
“Khi đề tài thành công, nghiên cứu sinh sẽ được hưởng chút thành quả, không lẽ cậu nhóc năm nhất kia cũng nghĩ tới điều này sao?”
“Có lẽ do phụ huynh cậu ta cố ý nhờ vả? Nhưng dù thế cũng không nên ưu đãi quá mức như vậy chứ?”
Vài người hi hi ha ha bàn tán, bỗng nhiên một giáo viên gần năm mươi tuổi nhớ tới điều gì đó, thấp giọng nói: “Nhắc mới nhớ, lâu lắm rồi tôi có nghe qua một chuyện, nghe nói hơn ba mươi năm trước có một nam sinh tự sát tại hồ nước trong trường. Lúc ấy xuất hiện những lời lẽ vô cùng tàn nhẫn nhưng rốt cuộc xảy ra chuyện gì không ai rõ cả, nghe bảo hình như quan hệ của cậu ta và thầy giáo có chút không rõ ràng.”
“Hm~” Người nào đó còn muốn hỏi thêm nhưng vị giáo viên này đã đứng thẳng người, mỉm cười chào hỏi hiệu trưởng Lâm đang đi tới.
…
Nước trong hồ Như Mộng sáng lấp lánh, cảnh liễu thon thả rủ xuống mặt hồ, lay động theo gió tạo ra những gợn sóng lăn tăn. Hiệu trưởng Lâm đứng lặng bên hồ, hàng mi hơi nhíu lại.
Cuối cùng đã kết thúc, thời gian nghỉ trưa chấm dứt. Lưu Tiểu Nguyên ai oán nằm trong ngực tên đầu sỏ kia, hạ quyết tâm lần thứ một trăm lẻ bảy rằng không bao giờ đến đây để tên háo sắc này ăn tươi nuốt sống mình nữa!
Mình muốn ngủ
~Lưu Tiểu Nguyên mơ mơ màng màng đi xuống lầu, trên sân thể dục đều là sinh viên ban hai khoa Lâm sàng. Ai đó thấy vậy trừng mắt. Tiết đầu tiên của buổi chiều học Thể dục! Lưu Tiểu Nguyên khăng khăng cho rằng giáo viên sắp xếp thời khóa biểu cố ý chơi khăm mình. ‘Xuân khốn thu phạp’(*)đúng là không phải nói bừa, huống chi bạn Lưu Tiểu Nguyên này vừa mới luyện tập đối kháng với cường độ cao như vậy, thiếu(**) lắm! Đi đều, tập thể dục đã mệt muốn chết, tại sao các nam sinh lại còn phải chạy bốn vòng quanh sân thể dục nữa chứ? Lưu Tiểu Nguyên gặp phải trở ngại! Các nữ sinh đang cười cười nói nói chơi bóng chuyền, Lưu Tiểu Nguyên chưa bao giờ kỳ thị giới tính của bản thân dữ dội như lúc này.
(*) Lúc trước đọc truyện ‘Bình đạm như thủy’ bên nhà Yura có gặp câu này rồi, đầy đủ là: Xuân khốn thu phạp, hạ đả truân nhân. Khốn: mệt mỏi, buồn ngủ; phạp: thiếu (ngủ); đả: gục xuống; truân: lim dim.
Câu này khái quát về tình trạng thể chất của mọi người khi thời tiết thay đổi: mùa xuân người ta thường mệt mỏi do thay đổi lưu thông khí huyết, mùa thu thể chất mệt mỏi dẫn tới luôn thấy buồn ngủ, mùa hạ ngủ nhiều do ảnh hưởng từ mùa xuân.
(**) ‘thiếu’ ở chú thích này chính là từ ‘phạp’ trong chú thích trên.
Chưa chạy được hai vòng, Lưu Tiểu Nguyên đã bắt đầu hoa mắt chóng mặt, ôm bụng kêu oai oái.
Thầy giáo Thể dục hoảng sợ, vội vàng gọi cậu lại. “Em bị sao vậy?”
“Thưa thầy, trưa nay em ăn no quá, bây giờ đau bụng muốn chết!” Lưu Tiểu Nguyên đứng không vững, xiêu trái vẹo phải.
“Được rồi, em nghỉ ngơi đi!” Thầy giáo Thể dục không nghĩ ra tiết học của mình có vấn đề gì.
Lưu Tiểu Nguyên thích ý ngồi dưới cột bóng rổ, chỗ này tràn ngập ánh mặt trời ấm áp lại yên tĩnh, là một nơi tốt để nghỉ ngơi. Cậu ngồi xuống, tựa vào cột nhắm mắt lại, không kịp nghĩ xem nơi này vốn không thích hợp để ngủ chút nào đã ngủ luôn.
Chu Kiến lay cậu thật mạnh. “Tiểu Nguyên! Đứng lên! Cậu bị sao vậy? Nếu không thoải mái phải nói ra, đừng chịu đựng!” Nửa trận đấu bóng trôi qua rồi vẫn không đánh thức được người này, có phải cậu ta có bệnh gì không?
Lưu Tiểu Nguyên mắt mũi nhập nhèm buồn ngủ giơ tay đánh loạn xạ. “Kêu gì mà kêu, em biết rồi, tới chiều sẽ không sao nữa!”
Chu Kiến vỗ mặt cậu. “Tỉnh mau! Cậu nói mớ cái gì vậy?”
Lưu Tiểu Nguyên đứng dậy rồi mới tỉnh ngủ, nơi này không phải phòng thí nghiệm của Mạc Ngôn, vậy vừa rồi ai lay mình? Cậu quay đầu thấy Chu Kiến. “Vừa rồi tôi nói cái gì?”
Chu Kiến chớp mắt nhìn cậu, tên này có vấn đề!
…
Giờ cơm chiều, chị ba gọi điện thoại, chính xác là gọi cho cả nhà. Nghe chị ba thêm mắm dặm muối xong, cả nhà hết sức kích động gọi điện hỏi thăm Lưu Tiểu Nguyên. Sau khi Lưu Tiểu Nguyên bị ông nội tới các bác, ba mẹ tới các dì cùng anh chị em lớn nhỏ thay phiên nhau oanh tạc đến choáng váng đầu óc, sau lưng mồ hôi tuôn như mưa, thật khó khăn lắm mới tìm được cơ hội mà hét lên: “Ai nói với mọi người?”
“Là Tiểu Mặc nói cho chúng ta biết chứ ai!” Cả nhà rất vui sướng, khó có dịp tiểu bảo bối đáng yêu của bọn họ dốc lòng học tập như vậy, tương lại nhất định vô cùng rộng mở!
Lưu Tiểu Nguyên nghiến răng nghiến lợi. Trần Mặc! Cậu không muốn sống nữa phải không?
…
Mạc Ngôn đang ở trong văn phòng chuẩn bị lên lớp, bỗng nhiên có tiếng gõ cửa, một người thanh niên hiền lành đeo kính đi vào. “Xin hỏi anh là Mạc Ngôn đúng không?”
Mạc Ngôn đứng lên gật đầu. “Là tôi, xin hỏi anh tìm tôi có chuyện gì?”
Đồng nghiệp trong trường tìm đến nhờ vả nhau rất nhiều cho nên Mạc Ngôn cũng không nhớ nổi người xa lạ trước mặt này là ai. Anh chàng thanh niên lại rất khiêm tốn nói: “Tôi có chút chuyện muốn nói với anh, có thể bớt chút thời gian không?”
Mạc Ngôn nhìn anh ta với ánh mắt kỳ quái, một dự cảm xấu xuất hiện.
…
Trong một quán trà không quá xa xỉ, người thanh niên xa lạ kia ngồi trong góc phòng. Sự đề phòng trong lòng Mạc Ngôn ngày càng nặng, chậm rãi bước tới. Anh chàng kia đứng dậy nhường chỗ, Mạc Ngôn hỏi luôn: “Xin hỏi anh tìm tôi có chuyện gì?”
Anh ta cười nhẹ nhàng. “Trước hết xin giới thiệu một chút, tôi là Lỗ Minh – phóng viên tạp chí Du lịch. Thực xin lỗi vì đường đột tới tìm anh, nhưng nói thật tôi mất rất nhiều công sức mới tìm được anh!”
Mạc Ngôn không nhớ rõ mình từng qua lại với phóng viên tạp chí, ánh mắt nghi hoặc nhìn Lỗ Minh. Lỗ Minh đẩy gọng kính, cười rộ lên. “Thầy Mạc, tôi muốn cho anh xem thứ này; nhưng tôi muốn nói rõ một chút, tôi tuyệt đối vô tâm, không hề có ác ý gì.”
Mạc Ngôn nhìn anh ta lôi một phong thư ra, lưng bắt đầu lấm tấm mồ hôi; sau khi cẩn thận mở ra, sắc mặt anh trắng bệch, mồ hôi lạnh tuôn ra như tắm.
Bên trong là một xấp ảnh chụp, trong trời tuyết bay bay, hình ảnh anh và Tiểu Nguyên chơi đùa đều ở trong đó. Vui vẻ như vậy, hạnh phúc như vậy, từng chút từng chút một đều hiện lên trong ánh mắt và nụ cười rạng rỡ của người đối diện.
Lỗ Minh rút một bức trong đó chỉ cho anh xem. “Đây là bức hình tôi thích nhất, kết cấu hình ảnh và ánh sáng đều vô cùng hoàn mỹ, nhất là nụ hôn ngọt ngào dành cho người trong lòng, thật đẹp. Đây là bức hình tôi chụp hoàn hảo nhất từ trước tới nay.” Trong ảnh chụp, hai người cầm tay nhau, môi răng gắn bó, sau lưng là trời đất trắng xóa như đang im lặng chúc phúc.
“Anh muốn làm gì?” Mạc Ngôn buộc bản thân tỉnh táo lại nhưng giọng nói vẫn hơi run rẩy.
Lỗ Minh thấp giọng xin lỗi. “Tôi nói rồi, là do tôi vô tình chụp được. Ngày lễ tình nhân tuyết rơi hôm đó, tôi vốn định tới vườn Viên Minh chụp cảnh tuyết rơi, không nghĩ tới lại gặp hai người. Lúc đó tôi không nghĩ gì, chỉ cảm thấy rất đẹp; sau khi rửa ảnh chụp tôi thật sự rất xúc động, muốn viết một bài báo. Tôi rất phân vân, trả lại cho hai người tôi thực luyến tiếc. Tôi nghĩ tôi không có quyền phá hủy hạnh phúc của người khác. Nghĩ tới nghĩ lui, để vật về cố chủ vẫn là tốt nhất.”
Lỗ Minh cười cười, thò tay xuống dưới bàn lấy một khung ảnh lớn ***g kính được bọc lại cẩn thận. “Tôi đoán hai người nhất định không đi rửa hình nên đã phóng lớn bức kia tặng cho hai người. Anh yên tâm, quá trình tiến hành đều làm tại nhà tôi, không có ai khác thấy cả. Phim và ảnh chụp đều trong này, xin hãy tin tôi!”
Mãi lâu sau Mạc Ngôn mới miễn cưỡng đứng lên, cúi đầu nói: “Cám ơn anh.”
Lỗ Minh đứng bật dậy. “Thầy Mạc, anh có thể tha thứ cho sự lỗ mãng của tôi, tôi đã vui lắm rồi. Vậy tôi về trước nhé!” Anh ta đi hai bước liền quay lại. “Thầy Mạc, chúc hai người hạnh phúc!”
Mạc Ngôn lại cúi đầu thật sâu.
Sau khi Lỗ Minh đi, Mạc Ngôn ôm xấp ảnh chụp đứng ngơ ngác ở đó. Vai càng ngày càng nặng, giống như đang bị một áp lực vô hình đè ép khiến anh khó có thể hít thở. Muốn nói ra sao? Không thể tiếp tục như thế được nữa! Đây chính là lúc đưa ra quyết định.
…
Mấy giáo viên vừa đi vừa tán gẫu.
“Mọi người có nghe nói không, gần đây Mạc Ngôn tuyển một sinh viên năm nhất làm trợ thủ đấy!”
“Tôi thấy rồi, nhưng mà đứa nhỏ kia nhìn cũng rất thông minh.”
“Dù thông minh thế nào cũng chỉ là sinh viên năm nhất, trình độ so với nghiên cứu sinh kém không ít đâu! Thật không biết Mạc Ngôn nghĩ gì nữa?”
“Khi đề tài thành công, nghiên cứu sinh sẽ được hưởng chút thành quả, không lẽ cậu nhóc năm nhất kia cũng nghĩ tới điều này sao?”
“Có lẽ do phụ huynh cậu ta cố ý nhờ vả? Nhưng dù thế cũng không nên ưu đãi quá mức như vậy chứ?”
Vài người hi hi ha ha bàn tán, bỗng nhiên một giáo viên gần năm mươi tuổi nhớ tới điều gì đó, thấp giọng nói: “Nhắc mới nhớ, lâu lắm rồi tôi có nghe qua một chuyện, nghe nói hơn ba mươi năm trước có một nam sinh tự sát tại hồ nước trong trường. Lúc ấy xuất hiện những lời lẽ vô cùng tàn nhẫn nhưng rốt cuộc xảy ra chuyện gì không ai rõ cả, nghe bảo hình như quan hệ của cậu ta và thầy giáo có chút không rõ ràng.”
“Hm~” Người nào đó còn muốn hỏi thêm nhưng vị giáo viên này đã đứng thẳng người, mỉm cười chào hỏi hiệu trưởng Lâm đang đi tới.
…
Nước trong hồ Như Mộng sáng lấp lánh, cảnh liễu thon thả rủ xuống mặt hồ, lay động theo gió tạo ra những gợn sóng lăn tăn. Hiệu trưởng Lâm đứng lặng bên hồ, hàng mi hơi nhíu lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.