Hạnh Phúc Trời Ban (Chàng Ngốc Nhà Nghèo Và Nàng Tiểu Thư Đanh Đá)
Chương 33: Tiếp theo 1
Longthan98
13/01/2017
Khi taxi về đến cổng, nó phải chật vật mãi mới nhẹ nhàng bế e ra khỏi xe được vì e đã ngủ say trong lòng nó từ lúc nào
rồi. Nó nhờ bác tài bấm chuông hộ, xong xuôi bác chào nó rồi
lên xe. Một lúc sau mẹ e và chị Xuân ra, thấy nó bế e, hai
người không khỏi lo lắng
-Yến Mi làm sao vậy con? Mẹ e và chị Xuân rơm rớm nước mắt
-Dạ không sao đâu, e ấy ổn rồi cô, chỉ là ngủ thiếp đi vì mệt thôi ạ!
-Ukm! Thôi vào nhà mau kẻo lạnh con!
-Dạ!
Mẹ và nó vào trong, chị Xuân ở lại khoá cổng. Nó bế e lên lầu, tuy đến nhà e rất nhiều nhưng đây là lần đầu tiên nó đặt chân vào phòng cuả e.Một màu hồng bao kín và thơm dịu, nó đặt e xuống giường, đắp chăn cho e, hôn nhẹ lên trên e rồi nhẹ nhàng đi xuống. Lúc nó xuống đến chân cầu thang thì mẹ e cũng đi ra, trên tay là chai sting
-Ra bàn uống nước đi con!
-Dạ!
Nó và mẹ e ngồi xuống
-Dạ con mời cô!
-Ukm! Con cứ uống đi, kệ cô!
Nó gật đầu
-May quá! Hôm nay có con và Mạnh không thì cô chẳng biết nhờ vả ai cả!
-Dạ không có gì đâu cô! Trách nhiệm cuả con mà! Uả chú Hai chưa lên hả cô?
-Ukm chưa con! Chiều mai bác ấy mới lên!
-Dạ!
-Bảo Nam! Từ sau khi ba mất đêm nào Yến Mi cũng nằm mơ và khóc nhiều lắm! Con bé gọi tên ba và cả tên con nữa! Con bé đòi cô gọi cho con đến đây với nó, cô phải dỗ mãi nó mới nín và không đòi con đấy! Trong mơ Yến Mi toàn kêu tên con thôi con biết không?
Nghe những lời ấy mặt nó trùng hẳn xuống, tim nó lại reo đau đầy ân hận vì những ngày qua đã không quan tâm đến e
-Con xin lỗi cô, tại con vô tâm quá! Nhưng từ giây phút này trở đi cô an lòng ạ! Con yêu Yến Mi, con hứa sẽ yêu thương, chăm sóc và không làm e ấy phải đau buồn nữa đâu!
-Ukm! Có câu này cuả con cô yên tâm rồi!
-A ơi! A đâu rồi? A đâu rồi? Huhu!
Tiếng gọi to cuả e từ trên lầu vọng xuống, nó và mẹ e đứng dậy
-Bảo Nam! Con lên với Bống đi! Con bé đang rất cần con đó!
-Dạ! Mà cô không sợ con làm gì e ấy à?
-Làm gì là làm gì? Thằng quỷ! Lên mau không cô đánh đít mày bây giờ!
Mẹ e lườm yêu rồi cốc đầu nó-Hìhì!
Nó gãi đầu cười rồi phi lên tầng. Đến nơi nó thấy e đang tìm nó, ọc e đã mặc bộ đồ ngủ màu hồng rồi! Thấy nó, e mếu máo chạy lại ôm trầm lấy nó, nó đón e vào lòng
-Huhu! A đi đâu vậy?
-Ơ a có đi đâu đâu! A ở dưới nhà nói chuyện với mẹ mà hì!
-Hức! E không cho a đi đâu hết, a phải ở đây với e! A có biết e sợ lắm không hả? Huhu!
-A xin lỗi! Thôi ngoan nào đừng khóc, a sẽ bên e suốt đời được chưa nào! Giờ để a bế Bống cuả a vào phòng nhé!
Chưa nói hết câu e đã nhảy bổ lên co cả bốn cẳng ôm chặt lấy nó rồi, một tay nó đỡ e còn tay kia vỗ vỗ nhẹ đầu e âu yếm
Vào phòng, nó từ từ ngả xuống giường. E vẫn ôm nó chặt cứng và thỉnh thoảng giật nhẹ lên vì nấc. Nó nằm bên xoa đầu e, một lúc sau e không khóc nữa nhưng nấc thì vẫn còn. Nó nắm lấy e
-Bống ơi a xin lỗi vì những ngày qua đã vô tâm không để ý đến e! Nhưng từ giờ a sẽ không để việc đó xảy ra nữa đâu! A yêu e nhiều lắm Yến Mi ạ!
Nói xong nó hôn vào trán e, lúc này mặt e mới giãn hẳn ra, tiếng nấc giảm dần. E ngước lên nhìn nó bằng đôi mắt long lanh pha chút ngái ngủ, nó cười hôn nhẹ vào môi e
-Bống baby ngoan lắm! Nhắm mắt vào đi! A ôm e ngủ nhé tình yêu cuả a!
E cười tươi gối đầu lên tay rồi áp má vào ngực nó nũng nịu, nó ôm chặt e hơn. E ngủ nhìn thật đẹp, làn mi cong vút chập vào nhau, cái mũi gọn xinh phả ra từng hơi thở dài thơm tho và ấp áp, đôi môi mọng đỏ chúm chím khẽ chu lên cùng khuôn mặt trắng hồng bầu bĩnh càng làm e đẹp hơn. Nằm ngắm e mà nó không biết chán mắt, bây h nó và e gần thật gần, nó cảm nhận rõ từng hơi thở, nhịp đập con tim và sự chuyện động nhẹ nhàng cuả cơ thể e. Nó vui lắm, vì giờ đây e là cuả nó rồi, ở bên e nó thấy mình đàn ông và mạnh mẽ hơn, còn gì hạnh phúc bằng khi được lấy tấm thân và bờ vai ra để chở che, chăm sóc và đùm bọc cho người con gái mình yêu chứ! Nó cười áp má mình vào má e rồi cũng chìm vào giấc ngủ. 5h30, e 2730 huyền thoại cuả nó kêu la ầm ĩ lên, nó giật mình tỉnh giấc. Chết tiệt nó không tắt báo thức, thế là cu cậu cứ gọi là đến hẹn lại "kêu" thôi. Vội vàng vơ lấy nhưng không kịp, e cựa mình mở mắt
-Chào buổi sáng e yêu! Xin lỗi vì đã làm e thức giấc hì!
-Tên kia! Ai cho mi ngủ trên giường cuả ta, lại còn ôm ta nữa hả? Biến ra mau hihi!
E cười tinh ngịch, biết là e trêu lên nó huà theo luôn
-Mi và mẹ mi cho ta đấy! Hehe!
-Thả ta ra! Thả ta ra! E vờ vùng ra
-Không thả đấy!
-Có ai không cứu tôi với hihi!
-Có a đây hehe!
-Thả ra! E chọc léc nó
-Never! Trừ khi mi nói mi yêu ta, ta mới thả!
-Hihii! E yêu a!
Được thể nó ôm e chặt hơn
-Thả e ra đi! Ta đã nói yêu mi rồi mà!...
-Yến Mi làm sao vậy con? Mẹ e và chị Xuân rơm rớm nước mắt
-Dạ không sao đâu, e ấy ổn rồi cô, chỉ là ngủ thiếp đi vì mệt thôi ạ!
-Ukm! Thôi vào nhà mau kẻo lạnh con!
-Dạ!
Mẹ và nó vào trong, chị Xuân ở lại khoá cổng. Nó bế e lên lầu, tuy đến nhà e rất nhiều nhưng đây là lần đầu tiên nó đặt chân vào phòng cuả e.Một màu hồng bao kín và thơm dịu, nó đặt e xuống giường, đắp chăn cho e, hôn nhẹ lên trên e rồi nhẹ nhàng đi xuống. Lúc nó xuống đến chân cầu thang thì mẹ e cũng đi ra, trên tay là chai sting
-Ra bàn uống nước đi con!
-Dạ!
Nó và mẹ e ngồi xuống
-Dạ con mời cô!
-Ukm! Con cứ uống đi, kệ cô!
Nó gật đầu
-May quá! Hôm nay có con và Mạnh không thì cô chẳng biết nhờ vả ai cả!
-Dạ không có gì đâu cô! Trách nhiệm cuả con mà! Uả chú Hai chưa lên hả cô?
-Ukm chưa con! Chiều mai bác ấy mới lên!
-Dạ!
-Bảo Nam! Từ sau khi ba mất đêm nào Yến Mi cũng nằm mơ và khóc nhiều lắm! Con bé gọi tên ba và cả tên con nữa! Con bé đòi cô gọi cho con đến đây với nó, cô phải dỗ mãi nó mới nín và không đòi con đấy! Trong mơ Yến Mi toàn kêu tên con thôi con biết không?
Nghe những lời ấy mặt nó trùng hẳn xuống, tim nó lại reo đau đầy ân hận vì những ngày qua đã không quan tâm đến e
-Con xin lỗi cô, tại con vô tâm quá! Nhưng từ giây phút này trở đi cô an lòng ạ! Con yêu Yến Mi, con hứa sẽ yêu thương, chăm sóc và không làm e ấy phải đau buồn nữa đâu!
-Ukm! Có câu này cuả con cô yên tâm rồi!
-A ơi! A đâu rồi? A đâu rồi? Huhu!
Tiếng gọi to cuả e từ trên lầu vọng xuống, nó và mẹ e đứng dậy
-Bảo Nam! Con lên với Bống đi! Con bé đang rất cần con đó!
-Dạ! Mà cô không sợ con làm gì e ấy à?
-Làm gì là làm gì? Thằng quỷ! Lên mau không cô đánh đít mày bây giờ!
Mẹ e lườm yêu rồi cốc đầu nó-Hìhì!
Nó gãi đầu cười rồi phi lên tầng. Đến nơi nó thấy e đang tìm nó, ọc e đã mặc bộ đồ ngủ màu hồng rồi! Thấy nó, e mếu máo chạy lại ôm trầm lấy nó, nó đón e vào lòng
-Huhu! A đi đâu vậy?
-Ơ a có đi đâu đâu! A ở dưới nhà nói chuyện với mẹ mà hì!
-Hức! E không cho a đi đâu hết, a phải ở đây với e! A có biết e sợ lắm không hả? Huhu!
-A xin lỗi! Thôi ngoan nào đừng khóc, a sẽ bên e suốt đời được chưa nào! Giờ để a bế Bống cuả a vào phòng nhé!
Chưa nói hết câu e đã nhảy bổ lên co cả bốn cẳng ôm chặt lấy nó rồi, một tay nó đỡ e còn tay kia vỗ vỗ nhẹ đầu e âu yếm
Vào phòng, nó từ từ ngả xuống giường. E vẫn ôm nó chặt cứng và thỉnh thoảng giật nhẹ lên vì nấc. Nó nằm bên xoa đầu e, một lúc sau e không khóc nữa nhưng nấc thì vẫn còn. Nó nắm lấy e
-Bống ơi a xin lỗi vì những ngày qua đã vô tâm không để ý đến e! Nhưng từ giờ a sẽ không để việc đó xảy ra nữa đâu! A yêu e nhiều lắm Yến Mi ạ!
Nói xong nó hôn vào trán e, lúc này mặt e mới giãn hẳn ra, tiếng nấc giảm dần. E ngước lên nhìn nó bằng đôi mắt long lanh pha chút ngái ngủ, nó cười hôn nhẹ vào môi e
-Bống baby ngoan lắm! Nhắm mắt vào đi! A ôm e ngủ nhé tình yêu cuả a!
E cười tươi gối đầu lên tay rồi áp má vào ngực nó nũng nịu, nó ôm chặt e hơn. E ngủ nhìn thật đẹp, làn mi cong vút chập vào nhau, cái mũi gọn xinh phả ra từng hơi thở dài thơm tho và ấp áp, đôi môi mọng đỏ chúm chím khẽ chu lên cùng khuôn mặt trắng hồng bầu bĩnh càng làm e đẹp hơn. Nằm ngắm e mà nó không biết chán mắt, bây h nó và e gần thật gần, nó cảm nhận rõ từng hơi thở, nhịp đập con tim và sự chuyện động nhẹ nhàng cuả cơ thể e. Nó vui lắm, vì giờ đây e là cuả nó rồi, ở bên e nó thấy mình đàn ông và mạnh mẽ hơn, còn gì hạnh phúc bằng khi được lấy tấm thân và bờ vai ra để chở che, chăm sóc và đùm bọc cho người con gái mình yêu chứ! Nó cười áp má mình vào má e rồi cũng chìm vào giấc ngủ. 5h30, e 2730 huyền thoại cuả nó kêu la ầm ĩ lên, nó giật mình tỉnh giấc. Chết tiệt nó không tắt báo thức, thế là cu cậu cứ gọi là đến hẹn lại "kêu" thôi. Vội vàng vơ lấy nhưng không kịp, e cựa mình mở mắt
-Chào buổi sáng e yêu! Xin lỗi vì đã làm e thức giấc hì!
-Tên kia! Ai cho mi ngủ trên giường cuả ta, lại còn ôm ta nữa hả? Biến ra mau hihi!
E cười tinh ngịch, biết là e trêu lên nó huà theo luôn
-Mi và mẹ mi cho ta đấy! Hehe!
-Thả ta ra! Thả ta ra! E vờ vùng ra
-Không thả đấy!
-Có ai không cứu tôi với hihi!
-Có a đây hehe!
-Thả ra! E chọc léc nó
-Never! Trừ khi mi nói mi yêu ta, ta mới thả!
-Hihii! E yêu a!
Được thể nó ôm e chặt hơn
-Thả e ra đi! Ta đã nói yêu mi rồi mà!...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.