Hạnh Phúc Trốn Nơi Đâu

Chương 2: Tách Capuchino Nguội

Vương Vũ

10/04/2014

Bảo Bảo không vào phòng mình. Nhỏ đi ra ban công chính, khẽ ngắm nhìn những vì sao lấp lánh trên bầu trời, nhỏ nhớ, nhớ về một người, một người với cốc Capuchino nguội.

Đó là năm nhỏ 7 tuổi.

Tuy mới bốn tuổi nhưng nhỏ đã nổi danh là thông minh. Là học sinh lớp một nhưng lại biết giải cả toán lớp 8, lại là hậu duệ duy nhất của dòng tộc Gruyn. Nhỏ luôn sống trong sự chèn ép, miễn cưỡng, chưa một lần được làm theo ý muốn của mình. Tuy chỉ là một đứa bé nhưng nhỏ chưa bao giờ được ba, mẹ đưa đi chơi, chưa từng được ba,mẹ hôn mỗi tối, chưa từng hiểu được hai chữ gia đình. Đối với nhỏ chỉ có hai chữ: "Công việc". Nhỏ được sinh ra chỉ để làm công cụ kiếm tiền của ba, mẹ mà thôi.

Và nhỏ gặp Nhân Mã vào một buổi dạ tiệc lớn tại một căn biệt thự có tên là "Thường Xuân". Nhỏ vì không thích nhìn những nụ cười giả dối ở trong cái bữa tiệc đầy nhàm chán kia nên đã bỏ ra vườn hoa trong biệt thự đấy. Và trong lúc dạo quanh vườn hoa, nhỏ đã nhìn thấy một người con trai, một người con trai với mái tóc màu vàng. Người con trai đó mặc một bộ đồ jean, cậu ta ngồi bên thành đài phun nước, trên tay cậu ta là một tách Capuchino đã nguội. Chỉ cần nhìn qua, nhỏ đã biết ngay cậu ta cũng là công tử, thiếu gia nhà giàu chứ không phải là loại thường dân thấp kém. Bản năng tò mò của nhỏ nổi dậy, nhỏ khẽ tiến về phía trước để nhìn rõ gương mặt của người con trai đó. Ánh trăng vàng khẽ trải dài trên người con trai đó, nghe thấy tiếng động, người con trai liền ngoảnh mặt ra nhìn, thấy nhỏ, cậu liền nở một nụ cười tươi rói với nhỏ. Trong giây phút, trái tim của nhỏ cũng bị nụ cười ấy mang mất, nhỏ chỉ biết đứng nhìn người con trai kia. Một người con trai hoàn hảo, từng cơn gió nhẹ vuốt ve mái tóc của cậu, phong cảnh khắp nơi như muốn tô điểm thêm cho cậu. Những cành Bách Hợp tỏa ra một mùi hương quyến rũ lòng người, làm cho phong cảnh như thêm hữu tình. Cậu khẽ đứng dậy, cầm ly cà phê đặt vào tay nhỏ, nở một nụ cười bắt nắng( trời đang tối chị ạ) và nói

- Nó hơi nguội nhưng có lẽ còn ngon.

Nói rồi cậu quay người bước đi. Dù ly cà phê kia đã nguội nhưng khi nhỏ uống vào thì lại cảm thấy đây chính là thứ ngon nhất mà nhỏ từng uống. Cũng từ đó, nhỏ có tật là chỉ uống Capuchino nguội mà thôi.

Sau buổi dạ tiệc đó, nhỏ vể nhà và đã điều tra về người con trai có mái tóc màu vàng kia. Người đó là Nhân Mã, nhỏ cũng từ đó cố gắng khiến cho mình luôn luôn hoàn hảo. Và không ngừng tìm kiếm Nhân Mã nhưng có một điều mà nhỏ không ngờ tới, người con trai năm nào lại chính là Song Tử. Người luôn yêu thương nhỏ, luôn đứng nhìn nhỏ....từ xa

Có lẽ là vẫn chưa dài nhưng mình chịu, hết viết nổi rồi. Mọi người ngủ ngon, có lè lời văn hơi lủng củng, cấu trúc câu hơi lộn xộn vì mình đang buồn ngủ. Thật sự xin lỗi ạ!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hạnh Phúc Trốn Nơi Đâu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook