Chương 71
Tiêu Tiêu Sara
12/01/2023
Mọi việc đã xong, Lạc Hạo Đình run run lùi bước, dựa người vào thành xe, ánh mất đau thương ngước nhìn bầu trời hoa tuyết trắng xoá, từng cơn giá lạnh truyền tới, thẩm thấu vào da thịt, chạy loạn trong lòng anh.
Gió bấc như dao, từng cơn từng cơn cứa lên da thịt anh, tuy không tới mức bầm dập chảy máu, nhưng lại có khả năng giết chết tâm can một con người.
Trong đầu anh không ngừng hiện lên cảnh tưởng Tô Uyển Ân được Lục Cảnh Viêm bế đi, trái tim thịch một tiếng như sấm, nặng nề lại đau đáu.
“Chủ tịch, nếu anh đã quan tâm thiếu phu nhân như thế hay là tới bệnh viện xem thử?” Châu Triệt lững thững bước tới khuyên can, sắc mặt anh ta trắng bệch, lòng phập phồng lo sợ bản thân nói gì sai rồi lại chọc Lạc Hạo Đình nổi giận. Hơn ai hết, anh ta biết rõ mức độ sát thương từ quả bom mang tên sếp kia.
Từ ngày thiếu phu nhân rời đi, chủ tịch chẳng khác gì nhành cây mọc giữa sa mạc, khô khốc lại ủ rũ, tâm tình như bèo trôi, cứ dạt dào vô định, vô phương.
Giờ đây, hầu như không một ai dám lại gần chủ tịch, thậm chí khi bị anh réo tên, lòng bất giác trồi lên cảm giác bản thân đang tự chui vào hang cọp, thật đáng sợ và lạnh tới sống lưng.
Đối với Châu Triệt, giờ phút này cũng giống như thế!
“Không cần đâu! Chúng ta trở về công ty trước đi.”
Cứ tưởng Lạc Hạo Đình sẽ nổi trận lôi đình, ai ngờ lại điềm tĩnh đến lạ, anh xoay người mở cửa xe, thong dong bước vào.
Suốt cả buổi chiều, Lạc Hạo Đình lơ đễnh hướng mắt nhìn ra cửa sổ. Phòng làm việc của anh ở tầng ba mươi lăm, vì thế rất hữu tình để thưởng thức quang cảnh toàn thành phố.
Qua tấm kính trong suốt, một thành phố mơ mộng hiện ra, thật thật ảo ảo, chìm đắm trong bầu trời tuyết trắng xoá, giống như tiên cảnh bị bao bọc bởi màn sương phủ kín, đưa thần thức con người tiến sâu hơi vào ảo ảnh.
Cảnh đẹp nhưng không kém phần lạnh lẽo, giống hệt với tâm tình Lạc Hạo Đình hiện tại.
Bầu không khí lặng im bị đánh tan, một cô gái xinh đẹp hung hăng đẩy cửa đi vào, khí chất thường ngày của cô ấy bị đánh rơi sạch, thay vào đó là sự âm lãnh.
“Lạc Hạo Đình, chị tôi đâu?”
Tô Ý Lan trừng mắt lớn, đi thẳng tới trước bàn làm việc của Lạc Hạo Đình, gương mặt sắc sảo phớt lên tia hồng, giống như lo lắng, lại có phần giận dữ.
Đã ba ngày nay, Tô Ý Lan không thể nào liên lạc được với Tô Uyển Ân, lòng cứ phập phồng trồi lên cảm giác bất an, linh cảm là chị đã xảy ra chuyện gì đó.
Ban nãy, khi tới biệt thự Lạc gia hỏi thăm, Tô Ý Lan mới biết là Tô Uyển Ân đã rời khỏi nhà vào nhiều ngày trước, nhưng Tô gia hoàn toàn không biết chuyện gì cả?
Tô Uyển Ân không có quá nhiều bạn bè, lại càng không có mối quan hệ xã hội thân thích, cô có thể đi đâu?
Những nơi cần tìm, Tô Ý Lan đều đã tìm, nhưng chẳng hề có chút tung tích gì cả, làm sao mà cô ấy không sốt sắng cho được!
“Bây giờ cô ấy đang ở trong bệnh viện, ban sáng cô ấy gặp tai nạn xe.” Thanh âm mang một tia quỷ dị, đáy mắt Lạc Hạo Đình như thỏ con bị thương, bất lực đến đau đớn.
“Cái gì? Chị ấy bị tai nạn mà anh còn điềm tĩnh ở đây làm việc được sao?” Tô Ý Lan tức nóng máu, mặt mày trắng bệch như tờ giấy trắng tinh xảo, mi tâm nhiu lại thành một nhúm, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén, chỉ thấu hận không thể lập tức giết chết sự tỉnh tảo trong mắt Lạc Hạo Đình. “Tôi nói cho anh biết, tốt nhất anh nên cầu nguyện cho chị tôi an toàn, nếu không cho dù phải dùng Tô Thế ra đánh đổi, thì tôi cũng nhất định bắt anh trả giá.”
Nói xong, Tô Ý Lan đành hừng hực rời đi, trên gương mặt diễm lệ, loé lên tia gấp gáp xen kẽ âu lo.
Tô Uyển Ân rất ôn hoà lại cẩn thận, không thể đột nhiên bị tai nạn được, chắc chắn là có chuyện gì đó khiến chị ấy bất ổn tinh thần.
Rất muốn hỏi rõ, nhưng Tô Ý Lan lại càng lo cho sinh mệnh của Tô Uyển Ân hơn, cô vội vã rời khỏi Lạc Thị.
Nhìn theo bóng lưng lờ mờ rồi xa khuất, Lạc Hạo Đình rưng rưng khoé mi, như mặt hồ trong veo, nhưng lại không thể nhìn thấu đáy, hiển nhiên tâm tư phức tạp lại lộn xộn vô cùng.
Trong mắt Lạc Hạo Đình như bị màn sương phủ kín, xen lẫn là sự tĩnh lặng và tỉnh táo lạ thường. Sao mà anh không lo cho được? Cô ấy là vật bảo trân quý trong lòng anh, chỉ là anh không dám tới, vì sợ sẽ làm cô không vui, như thế thần trí cô càng thêm hoảng loạn. Đối với anh, cô giờ đây giống như ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, chỉ có thể ngắm từ xa, chứ nhất định không thể nào chạm tay tới.
Nghĩ đến đây, từ tận cõi lòng anh truyền tới tia đau đớn khôn nguôi, như bị kìm kẹp giữa hai mảng suy nghĩ, một bên khao khát muốn được gặp cô, bên còn lại là buộc phải nhẫn nại để cô không bị kích động. Có lẽ, vụ tai nạn đã là một đả kích cực lớn đối với cô, lại thêm việc ly hôn còn chưa kịp chìm xuống, tất cả đang càn quét tâm can cô, khiến cô trở nên bơ phờ sợ hãi.
Sẩm tối, ánh sáng bạc bẽo lại âm u, trong tiết trời đông cô đặc, bệnh viện cũng chìm mình trên nền tuyết trắng xoá.
Càng về đêm càng lại, cái lạnh thấu tim gan.
Lạc Hạo Đình một mình sải bước, độc tôn lại sự cao lãnh ngoài hành lang, anh dừng chân trước cánh cửa phòng bệnh vip, cánh tay nâng lên không trung định nắm lấy then cài cửa, dừng lại hai giây ngập ngừng, rồi lại buông xoã xuống.
Lặng mình đứng trước cửa, qua khe hở nhỏ, Lạc Hạo Đình âm thầm nhìn vào trong, bên trong đó, là một cặp nam nữ đang chuyện trò vui vẻ, trên gương mặt thanh thuần của Tô Uyển Ân, vẽ nên nụ cười rực rỡ.
Anh lặng lẽ ngắm nhìn, không nỡ dập tắt đi nụ cười ấy.
Cô như một đoá hoa U Lan, làm cho người ta say mê đến lạ!
Nét đẹp của cô khác với bao tiểu thư đài cát, cô không khoác lên mình dáng vẻ diễm lệ kiêu sa, mà là sự trong trẻo đơn thuần, tựa như tiên nữ, rất động lòng người.
Lạc Hạo Đình âm trầm đứng ở đó rất lâu, mặc cho ngoài trời rét mướt, anh vẫn chẳng có bất cứ phản ứng gì, chỉ đăm chiêu ngắm nhìn cô gái ở trong phòng bệnh.
Thời gian vẫn trôi, gió vẫn thổi, tuyết vẫn không ngừng rơi, tất cả đều nhuốm màu tâm trạng.
Quá nửa đêm, Lạc Hạo Đình mới âm thầm rời đi, đúng lúc gặp Châu Giản Trạch đi ngang qua.
“Hạo Đình…” Giọng nam trầm ấm quen thuộc vang lại từ sau lưng, níu bước chân anh lại.
Thấy anh có phản ứng, Châu Giản Trạch liền sải chân bước tới: “Đến thăm chị dâu à…”
“Ừm…” Thanh âm trở nên mờ ám, mắt anh chớp chớp nhằm che đậy đi sự bi thương, cổ họng trào ra dịch vị đắng chát. “Đừng nói với cô ấy là tôi đã tới.”
“Vì sao?” Sắc mặt Châu Giản Trạch cứng đờ, trong con ngươi hiện lên sự ngờ vực, anh ta cảm nhận thấy có gì đó không đúng lắm, không giống với bản tính Lạc Hạo Đình một chút nào. “Anh không vào phòng chị dâu sao?”
“Không…” Lạc Hạo Đình trầm ngâm lắc đầu, miệng cười buốt giá. “Cô ấy không sao là được rồi, giúp tôi để mắt tới cô ấy một chút. Đi đây!”
Vỗ vỗ bả vai Châu Giản Trạch căn dặn, Lạc Hạo Đình cắn chặt cơn đau mà rời đi, thân thể cứng ngắc hoà trong bầu trời tuyết lạnh.
Gió bấc như dao, từng cơn từng cơn cứa lên da thịt anh, tuy không tới mức bầm dập chảy máu, nhưng lại có khả năng giết chết tâm can một con người.
Trong đầu anh không ngừng hiện lên cảnh tưởng Tô Uyển Ân được Lục Cảnh Viêm bế đi, trái tim thịch một tiếng như sấm, nặng nề lại đau đáu.
“Chủ tịch, nếu anh đã quan tâm thiếu phu nhân như thế hay là tới bệnh viện xem thử?” Châu Triệt lững thững bước tới khuyên can, sắc mặt anh ta trắng bệch, lòng phập phồng lo sợ bản thân nói gì sai rồi lại chọc Lạc Hạo Đình nổi giận. Hơn ai hết, anh ta biết rõ mức độ sát thương từ quả bom mang tên sếp kia.
Từ ngày thiếu phu nhân rời đi, chủ tịch chẳng khác gì nhành cây mọc giữa sa mạc, khô khốc lại ủ rũ, tâm tình như bèo trôi, cứ dạt dào vô định, vô phương.
Giờ đây, hầu như không một ai dám lại gần chủ tịch, thậm chí khi bị anh réo tên, lòng bất giác trồi lên cảm giác bản thân đang tự chui vào hang cọp, thật đáng sợ và lạnh tới sống lưng.
Đối với Châu Triệt, giờ phút này cũng giống như thế!
“Không cần đâu! Chúng ta trở về công ty trước đi.”
Cứ tưởng Lạc Hạo Đình sẽ nổi trận lôi đình, ai ngờ lại điềm tĩnh đến lạ, anh xoay người mở cửa xe, thong dong bước vào.
Suốt cả buổi chiều, Lạc Hạo Đình lơ đễnh hướng mắt nhìn ra cửa sổ. Phòng làm việc của anh ở tầng ba mươi lăm, vì thế rất hữu tình để thưởng thức quang cảnh toàn thành phố.
Qua tấm kính trong suốt, một thành phố mơ mộng hiện ra, thật thật ảo ảo, chìm đắm trong bầu trời tuyết trắng xoá, giống như tiên cảnh bị bao bọc bởi màn sương phủ kín, đưa thần thức con người tiến sâu hơi vào ảo ảnh.
Cảnh đẹp nhưng không kém phần lạnh lẽo, giống hệt với tâm tình Lạc Hạo Đình hiện tại.
Bầu không khí lặng im bị đánh tan, một cô gái xinh đẹp hung hăng đẩy cửa đi vào, khí chất thường ngày của cô ấy bị đánh rơi sạch, thay vào đó là sự âm lãnh.
“Lạc Hạo Đình, chị tôi đâu?”
Tô Ý Lan trừng mắt lớn, đi thẳng tới trước bàn làm việc của Lạc Hạo Đình, gương mặt sắc sảo phớt lên tia hồng, giống như lo lắng, lại có phần giận dữ.
Đã ba ngày nay, Tô Ý Lan không thể nào liên lạc được với Tô Uyển Ân, lòng cứ phập phồng trồi lên cảm giác bất an, linh cảm là chị đã xảy ra chuyện gì đó.
Ban nãy, khi tới biệt thự Lạc gia hỏi thăm, Tô Ý Lan mới biết là Tô Uyển Ân đã rời khỏi nhà vào nhiều ngày trước, nhưng Tô gia hoàn toàn không biết chuyện gì cả?
Tô Uyển Ân không có quá nhiều bạn bè, lại càng không có mối quan hệ xã hội thân thích, cô có thể đi đâu?
Những nơi cần tìm, Tô Ý Lan đều đã tìm, nhưng chẳng hề có chút tung tích gì cả, làm sao mà cô ấy không sốt sắng cho được!
“Bây giờ cô ấy đang ở trong bệnh viện, ban sáng cô ấy gặp tai nạn xe.” Thanh âm mang một tia quỷ dị, đáy mắt Lạc Hạo Đình như thỏ con bị thương, bất lực đến đau đớn.
“Cái gì? Chị ấy bị tai nạn mà anh còn điềm tĩnh ở đây làm việc được sao?” Tô Ý Lan tức nóng máu, mặt mày trắng bệch như tờ giấy trắng tinh xảo, mi tâm nhiu lại thành một nhúm, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén, chỉ thấu hận không thể lập tức giết chết sự tỉnh tảo trong mắt Lạc Hạo Đình. “Tôi nói cho anh biết, tốt nhất anh nên cầu nguyện cho chị tôi an toàn, nếu không cho dù phải dùng Tô Thế ra đánh đổi, thì tôi cũng nhất định bắt anh trả giá.”
Nói xong, Tô Ý Lan đành hừng hực rời đi, trên gương mặt diễm lệ, loé lên tia gấp gáp xen kẽ âu lo.
Tô Uyển Ân rất ôn hoà lại cẩn thận, không thể đột nhiên bị tai nạn được, chắc chắn là có chuyện gì đó khiến chị ấy bất ổn tinh thần.
Rất muốn hỏi rõ, nhưng Tô Ý Lan lại càng lo cho sinh mệnh của Tô Uyển Ân hơn, cô vội vã rời khỏi Lạc Thị.
Nhìn theo bóng lưng lờ mờ rồi xa khuất, Lạc Hạo Đình rưng rưng khoé mi, như mặt hồ trong veo, nhưng lại không thể nhìn thấu đáy, hiển nhiên tâm tư phức tạp lại lộn xộn vô cùng.
Trong mắt Lạc Hạo Đình như bị màn sương phủ kín, xen lẫn là sự tĩnh lặng và tỉnh táo lạ thường. Sao mà anh không lo cho được? Cô ấy là vật bảo trân quý trong lòng anh, chỉ là anh không dám tới, vì sợ sẽ làm cô không vui, như thế thần trí cô càng thêm hoảng loạn. Đối với anh, cô giờ đây giống như ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, chỉ có thể ngắm từ xa, chứ nhất định không thể nào chạm tay tới.
Nghĩ đến đây, từ tận cõi lòng anh truyền tới tia đau đớn khôn nguôi, như bị kìm kẹp giữa hai mảng suy nghĩ, một bên khao khát muốn được gặp cô, bên còn lại là buộc phải nhẫn nại để cô không bị kích động. Có lẽ, vụ tai nạn đã là một đả kích cực lớn đối với cô, lại thêm việc ly hôn còn chưa kịp chìm xuống, tất cả đang càn quét tâm can cô, khiến cô trở nên bơ phờ sợ hãi.
Sẩm tối, ánh sáng bạc bẽo lại âm u, trong tiết trời đông cô đặc, bệnh viện cũng chìm mình trên nền tuyết trắng xoá.
Càng về đêm càng lại, cái lạnh thấu tim gan.
Lạc Hạo Đình một mình sải bước, độc tôn lại sự cao lãnh ngoài hành lang, anh dừng chân trước cánh cửa phòng bệnh vip, cánh tay nâng lên không trung định nắm lấy then cài cửa, dừng lại hai giây ngập ngừng, rồi lại buông xoã xuống.
Lặng mình đứng trước cửa, qua khe hở nhỏ, Lạc Hạo Đình âm thầm nhìn vào trong, bên trong đó, là một cặp nam nữ đang chuyện trò vui vẻ, trên gương mặt thanh thuần của Tô Uyển Ân, vẽ nên nụ cười rực rỡ.
Anh lặng lẽ ngắm nhìn, không nỡ dập tắt đi nụ cười ấy.
Cô như một đoá hoa U Lan, làm cho người ta say mê đến lạ!
Nét đẹp của cô khác với bao tiểu thư đài cát, cô không khoác lên mình dáng vẻ diễm lệ kiêu sa, mà là sự trong trẻo đơn thuần, tựa như tiên nữ, rất động lòng người.
Lạc Hạo Đình âm trầm đứng ở đó rất lâu, mặc cho ngoài trời rét mướt, anh vẫn chẳng có bất cứ phản ứng gì, chỉ đăm chiêu ngắm nhìn cô gái ở trong phòng bệnh.
Thời gian vẫn trôi, gió vẫn thổi, tuyết vẫn không ngừng rơi, tất cả đều nhuốm màu tâm trạng.
Quá nửa đêm, Lạc Hạo Đình mới âm thầm rời đi, đúng lúc gặp Châu Giản Trạch đi ngang qua.
“Hạo Đình…” Giọng nam trầm ấm quen thuộc vang lại từ sau lưng, níu bước chân anh lại.
Thấy anh có phản ứng, Châu Giản Trạch liền sải chân bước tới: “Đến thăm chị dâu à…”
“Ừm…” Thanh âm trở nên mờ ám, mắt anh chớp chớp nhằm che đậy đi sự bi thương, cổ họng trào ra dịch vị đắng chát. “Đừng nói với cô ấy là tôi đã tới.”
“Vì sao?” Sắc mặt Châu Giản Trạch cứng đờ, trong con ngươi hiện lên sự ngờ vực, anh ta cảm nhận thấy có gì đó không đúng lắm, không giống với bản tính Lạc Hạo Đình một chút nào. “Anh không vào phòng chị dâu sao?”
“Không…” Lạc Hạo Đình trầm ngâm lắc đầu, miệng cười buốt giá. “Cô ấy không sao là được rồi, giúp tôi để mắt tới cô ấy một chút. Đi đây!”
Vỗ vỗ bả vai Châu Giản Trạch căn dặn, Lạc Hạo Đình cắn chặt cơn đau mà rời đi, thân thể cứng ngắc hoà trong bầu trời tuyết lạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.