Chương 137: Không cần nói chỉ cần làm
Tiêu Tiêu Sara
01/02/2023
Bóng đêm lên ngôi cai trị cả đất trời, khiến ánh sáng của cọc đèn đường trở nên yếu ớt, dưới ngọn đèn vàng mờ nhạt, đôi mắt của những kẻ tình si càng trở nên lấp lánh.
Từ ngày được làm ba, tâm tình Lạc Hạo Đình tốt hơn hẳn, ở ngoài anh có thể là cá mập, nhưng khi trở về nhà anh sẽ là cá con, yêu chiều vợ con hết mực.
“Có phải ngày mai là lịch khám thai định kì không? Anh đưa em đi.”
Thanh âm trầm ấm vang tới từ trên đỉnh đầu Tô Uyển Ân, như dòng sữa ngọt chảy vào lòng cô, theo bản năng, cô ngẩng mặt nhìn lên, nhu tình mỉm cười đáp lại. “Anh bận việc gì thì cứ làm đi, em tự mình đi được.”
“Có việc gì quan trọng hơn mẹ con em chứ.” Lạc Hạo Đình cong khoé môi vừa phải, bàn tay đặt nơi phần bụng nhấp nhô của cô khẽ xoa tròn.
Có đôi khi chỉ cần những hành động quan tâm nhỏ nhặt cũng đủ khiến người phụ nữ của anh vui hết cả ngày.
Toàn thân Tô Uyển Ân đột nhiên ngẩn ra, như có luồng điện chạy qua tim, bốn mắt chững lại nhìn nhau, trong ánh nhìn chợt loé lên tia hồng nồng đượm. Tức cảnh sinh tình, Lạc Hạo Đình liền chộm thời cơ xấn tới, đặt nhẹ nụ hôn lên làn môi mềm mỏng như cánh hoa đào rụng rơi, cắn nhẹ, dưới ánh đèn mờ ảo, nụ hôn ấy càng thêm mặn nồng hương say.
Trong một khoảnh khắc, nụ hôn ấy tựa như sự trộn lẫn tâm hồn, hoà làm một thể, cứ như thế mà hiến dâng sinh mệnh cho đối phương, lúc say nồng cuồng nhiệt, khi âu yếm nhẹ nhàng, cứ vậy mà dung hoà trọn vẹn.
Giữa không gian bóng tối và ánh sáng hoà quyện, mọi thứ càng trở nên mơ hồ, trong cái mơ hồ lại ẩn duật sự chân thật, nụ hôn ấy vẫn tiếp diễn, không cách gì dừng lại, hai đôi môi mềm chầm chậm cắn xé nhau, tựa như thú cưng đang đùa giỡn, sự cọ xát ấy kích thích ham muốn chiếm hữu, khao khát muốn có được của đối phương.
Thỉnh thoảng con rắn không đầu sẽ ngóc ra khỏi khoang miệng, ngo nghoe, cựa quậy, truy tìm cuống đầu còn lại, để hợp nhất, khi nhiệt tình liếm láp, lúc âu yếm vuốt ve, đôi lúc lại lén đẩy một chút ướt át tới bề mặt cánh hoa anh đào tươi hồng nhuận sắc, kích thích sự hung bạo bứt phá ra khỏi sự dịu dàng, thúc ép cô đáp lại nụ hôn cuồng nhiệt ấy.
Kết thúc nụ hôn bằng cái chạm nhẹ chóp mũi, hai khuôn mặt sát sàn sạt nhau, khoảng cách rất gần, gần như trong gang tấc, gần tới mức cô có thể nghe thấy hơi thở và nhịp đập trái tim anh, nhìn thấy từng biểu tình trên gương mặt tuấn mỹ bất phàm ấy.
Thời gian và không gian như lắng đọng tại thời điểm đó!
Thế giới xung quanh chỉ còn lại hơi thở thôi miên và nhịp đập trái tim loạn xạ của cặp đôi gương vỡ lại lành.
Để hàn gắn một trái tim tổn thương trở lại nguyên vẹn là điều không thể. Suy cho cùng cũng là chắp vá từ những vỡ vụn mà thôi. Nếu yêu thật lòng, người ấy sẽ quan tâm đến cảm xúc của cô, sẽ giải thích khi có hiểu lầm, sẽ cố hiểu cô cũng như sẽ cố làm mọi cách để cô hiểu về anh.
Đương nhiên, người đàn ông yêu cô thật lòng cũng sẽ vì cô mà làm tất cả mọi thứ, vì cô mà thực hiện những gì mà anh đã hứa, chứ không phải chỉ biết nói đầu môi bằng những lời lẽ rỗng tếch, qua một thời gian, lời hứa ấy vẫn dẫm chân tại vị trí ban đầu.
Sáng sớm hôm sau, Lạc Hạo Đình đã có mặt trước biệt thự Tô gia từ rất sớm, anh lặng lẽ chống chọi với cái lành lạnh của buổi sớm mai, dựa lưng vào thành xe, ngước ánh mắt đăm chiêu nhìn lên căn phòng trên lầu hai cạnh gác xếp.
Không biết bao nhiêu lần anh đứng ngắm nhìn thủ phủ của cô, nhưng lần này thì khác, trong lòng anh nảy sinh cảm giác nao nao, bồn chồn, lại có chút phẫn khích. Đây là lần đầu tiên anh dẫn cô đi khám thai, được chính mắt nhìn thấy bé con trên màn hình siêu âm màu, được nghe nhịp tim của đứa trẻ, được tận tai lắng nghe những lời bác sĩ căn dặn cách chăm sóc mẹ bầu.
Anh thực sự không dám tưởng tượng ra giây phút ấy bản thân sẽ hạnh phúc như thế nào..!
Hơn tám giờ ba mươi phút Tô Uyển Ân mới ra khỏi biệt thự, nhìn thấy bóng hình quen thuộc lấp ló ngoài cửa, hai mắt cô bỗng chốc sáng như đuốc lửa, trên đầu môi thoáng vụt qua nụ cười ngốc.
“Sao anh không vào nhà?”
Cô bước tới gần, nhẹ nhàng choàng tay qua cánh tay rắn rỏi của anh, ngước đôi mắt nghi hoặc lên nhìn anh.
“Anh sợ mình làm em và ba mẹ thức giấc.”
Lạc Hạo Đình cười nhân từ, xoay người đỡ lấy cô từ sau lưng, mở cửa bên ghế phụ, cẩn thận dìu cô lên xe. “Đi thôi! Ở ngoài trời sương lạnh lắm!”
Khoa sản của bệnh viện tấp nập những bà bầu vượt mặt đi ra đi vào, Tô Uyển Ân cũng là một trong số đó. Ngồi chờ một lát ở hành lang, chờ tới lúc y tá gọi tới tên thì anh liền đỡ cô đi vào phòng khám.
Người nhà được đứng cạnh ngắm nhìn em bé trực diện trên màn hình siêu âm màu tự động, khoảnh khắc được nhìn thấy hình hài bé nhỏ của đứa trẻ, lại được nghe thêm tiếng nhịp tim đập thình thịch thình thịch, khiến Lạc Hạo Đình vô cùng xúc động, khoé mi anh rưng rưng, đọng lại một giọt lệ trong suốt nơi hốc mắt hơi thâm sâu vì dấu hiệu của sự mất ngủ.
“Chúc mừng gia đình là thai đôi, một bé trai và một bé gái. Thời gian tới mẹ nhớ bổ sung thêm dinh dưỡng và có thể hoạt động nhẹ.” Bác sĩ niềm nở nói.
Lạc Hạo Đình như thoát thân khỏi dáng hình cao ráo của người trưởng thành, biến thành đứa trẻ năm tuổi nũng nịu, quỳ sạp chân xuống sàn, ghé sát mang tai xuống bụng cô, vòng tay ôm chầm lấy thắt lưng, nấc lên nghẹn ngào. “Cảm ơn em, để em phải vất vả rồi…”
Tô Uyển Ân tỏ ra khá ngượng ngùng, nụ cười trên đầu môi cô cũng trở nên sượng lại, trong lòng cô thoạt qua cảm giác xa lạ, người đàn ông ấy liệu có còn là Lạc Hạo Đình âm lãnh mà cô quen nữa hay không?
Không, hoàn toàn không giống!
Người ta nói chớ có sai, đàn ông khi yêu sẽ hoá thành một đứa trẻ!
Trở về nhà trong trạng thái hạnh phúc khó tả, Lạc Hạo Đình cẩn trọng đỡ đần cô từng bước một, giống như cung phụng bà hoàng, không để cô phải chạm tay tới bất cứ việc gì cả.
Vừa bước vào phòng khách Tô gia, mẹ cô liền niềm nở đi từ trong nhà ra hỏi: “Cháu ngoại của ta thế nào rồi?”
Tô Uyển Ân theo bản năng chạm tay lên bụng, dịu dàng ngước nhìn mẹ. “Bác sĩ bảo là… mẹ cần phải chăm sóc mẹ con con gấp đôi.”
“Sao thế? Cháu ngoại của ta thiếu cân à… hay sao?” Bà Tô lo lắng chạy tới hỏi tiếp.
“Không phải, là mẹ có tới hai cháu ngoại liền.”
“Thật sao?”
Tay bưng lấy miệng, hai mắt trố tròn, trong lòng bà Tô nhảy tưng tưng lên vì sung sướng. “Chậc” lên một tiếng, mọi hành động đều gián đoạn, bà Tô thoáng qua tia giật mình, xoay người, lấy từ trên hộc tủ ra một bưu phẩm đưa cho Tô Uyển Ân.
“À phải rồi, ban nãy có người gửi con. Người đó có nói là thứ bên trong rất quan trọng, nếu con trở về thì phải đưa cho con xem ngay.”
Tô Uyển Ân ngờ ngợ nhận lấy bưu phẩm, nghi hoặc mở ra xem, bên trong là toàn bộ giấy tờ sang nhượng cổ phần của Lạc Thị, cộng thêm một bản mua bán nhà đất mang tên cô.
Sau cùng của tệp hồ sơ là một bức thư tay, chữ viết rắn rỏi lại chắc nịch, Tô Uyển Ân không vội đọc, mà liếc mắt nhìn xuống phần kí tên. Cái tên Cảnh Mặc Vũ khiến cô thoáng kinh ngạc.
Từ ngày được làm ba, tâm tình Lạc Hạo Đình tốt hơn hẳn, ở ngoài anh có thể là cá mập, nhưng khi trở về nhà anh sẽ là cá con, yêu chiều vợ con hết mực.
“Có phải ngày mai là lịch khám thai định kì không? Anh đưa em đi.”
Thanh âm trầm ấm vang tới từ trên đỉnh đầu Tô Uyển Ân, như dòng sữa ngọt chảy vào lòng cô, theo bản năng, cô ngẩng mặt nhìn lên, nhu tình mỉm cười đáp lại. “Anh bận việc gì thì cứ làm đi, em tự mình đi được.”
“Có việc gì quan trọng hơn mẹ con em chứ.” Lạc Hạo Đình cong khoé môi vừa phải, bàn tay đặt nơi phần bụng nhấp nhô của cô khẽ xoa tròn.
Có đôi khi chỉ cần những hành động quan tâm nhỏ nhặt cũng đủ khiến người phụ nữ của anh vui hết cả ngày.
Toàn thân Tô Uyển Ân đột nhiên ngẩn ra, như có luồng điện chạy qua tim, bốn mắt chững lại nhìn nhau, trong ánh nhìn chợt loé lên tia hồng nồng đượm. Tức cảnh sinh tình, Lạc Hạo Đình liền chộm thời cơ xấn tới, đặt nhẹ nụ hôn lên làn môi mềm mỏng như cánh hoa đào rụng rơi, cắn nhẹ, dưới ánh đèn mờ ảo, nụ hôn ấy càng thêm mặn nồng hương say.
Trong một khoảnh khắc, nụ hôn ấy tựa như sự trộn lẫn tâm hồn, hoà làm một thể, cứ như thế mà hiến dâng sinh mệnh cho đối phương, lúc say nồng cuồng nhiệt, khi âu yếm nhẹ nhàng, cứ vậy mà dung hoà trọn vẹn.
Giữa không gian bóng tối và ánh sáng hoà quyện, mọi thứ càng trở nên mơ hồ, trong cái mơ hồ lại ẩn duật sự chân thật, nụ hôn ấy vẫn tiếp diễn, không cách gì dừng lại, hai đôi môi mềm chầm chậm cắn xé nhau, tựa như thú cưng đang đùa giỡn, sự cọ xát ấy kích thích ham muốn chiếm hữu, khao khát muốn có được của đối phương.
Thỉnh thoảng con rắn không đầu sẽ ngóc ra khỏi khoang miệng, ngo nghoe, cựa quậy, truy tìm cuống đầu còn lại, để hợp nhất, khi nhiệt tình liếm láp, lúc âu yếm vuốt ve, đôi lúc lại lén đẩy một chút ướt át tới bề mặt cánh hoa anh đào tươi hồng nhuận sắc, kích thích sự hung bạo bứt phá ra khỏi sự dịu dàng, thúc ép cô đáp lại nụ hôn cuồng nhiệt ấy.
Kết thúc nụ hôn bằng cái chạm nhẹ chóp mũi, hai khuôn mặt sát sàn sạt nhau, khoảng cách rất gần, gần như trong gang tấc, gần tới mức cô có thể nghe thấy hơi thở và nhịp đập trái tim anh, nhìn thấy từng biểu tình trên gương mặt tuấn mỹ bất phàm ấy.
Thời gian và không gian như lắng đọng tại thời điểm đó!
Thế giới xung quanh chỉ còn lại hơi thở thôi miên và nhịp đập trái tim loạn xạ của cặp đôi gương vỡ lại lành.
Để hàn gắn một trái tim tổn thương trở lại nguyên vẹn là điều không thể. Suy cho cùng cũng là chắp vá từ những vỡ vụn mà thôi. Nếu yêu thật lòng, người ấy sẽ quan tâm đến cảm xúc của cô, sẽ giải thích khi có hiểu lầm, sẽ cố hiểu cô cũng như sẽ cố làm mọi cách để cô hiểu về anh.
Đương nhiên, người đàn ông yêu cô thật lòng cũng sẽ vì cô mà làm tất cả mọi thứ, vì cô mà thực hiện những gì mà anh đã hứa, chứ không phải chỉ biết nói đầu môi bằng những lời lẽ rỗng tếch, qua một thời gian, lời hứa ấy vẫn dẫm chân tại vị trí ban đầu.
Sáng sớm hôm sau, Lạc Hạo Đình đã có mặt trước biệt thự Tô gia từ rất sớm, anh lặng lẽ chống chọi với cái lành lạnh của buổi sớm mai, dựa lưng vào thành xe, ngước ánh mắt đăm chiêu nhìn lên căn phòng trên lầu hai cạnh gác xếp.
Không biết bao nhiêu lần anh đứng ngắm nhìn thủ phủ của cô, nhưng lần này thì khác, trong lòng anh nảy sinh cảm giác nao nao, bồn chồn, lại có chút phẫn khích. Đây là lần đầu tiên anh dẫn cô đi khám thai, được chính mắt nhìn thấy bé con trên màn hình siêu âm màu, được nghe nhịp tim của đứa trẻ, được tận tai lắng nghe những lời bác sĩ căn dặn cách chăm sóc mẹ bầu.
Anh thực sự không dám tưởng tượng ra giây phút ấy bản thân sẽ hạnh phúc như thế nào..!
Hơn tám giờ ba mươi phút Tô Uyển Ân mới ra khỏi biệt thự, nhìn thấy bóng hình quen thuộc lấp ló ngoài cửa, hai mắt cô bỗng chốc sáng như đuốc lửa, trên đầu môi thoáng vụt qua nụ cười ngốc.
“Sao anh không vào nhà?”
Cô bước tới gần, nhẹ nhàng choàng tay qua cánh tay rắn rỏi của anh, ngước đôi mắt nghi hoặc lên nhìn anh.
“Anh sợ mình làm em và ba mẹ thức giấc.”
Lạc Hạo Đình cười nhân từ, xoay người đỡ lấy cô từ sau lưng, mở cửa bên ghế phụ, cẩn thận dìu cô lên xe. “Đi thôi! Ở ngoài trời sương lạnh lắm!”
Khoa sản của bệnh viện tấp nập những bà bầu vượt mặt đi ra đi vào, Tô Uyển Ân cũng là một trong số đó. Ngồi chờ một lát ở hành lang, chờ tới lúc y tá gọi tới tên thì anh liền đỡ cô đi vào phòng khám.
Người nhà được đứng cạnh ngắm nhìn em bé trực diện trên màn hình siêu âm màu tự động, khoảnh khắc được nhìn thấy hình hài bé nhỏ của đứa trẻ, lại được nghe thêm tiếng nhịp tim đập thình thịch thình thịch, khiến Lạc Hạo Đình vô cùng xúc động, khoé mi anh rưng rưng, đọng lại một giọt lệ trong suốt nơi hốc mắt hơi thâm sâu vì dấu hiệu của sự mất ngủ.
“Chúc mừng gia đình là thai đôi, một bé trai và một bé gái. Thời gian tới mẹ nhớ bổ sung thêm dinh dưỡng và có thể hoạt động nhẹ.” Bác sĩ niềm nở nói.
Lạc Hạo Đình như thoát thân khỏi dáng hình cao ráo của người trưởng thành, biến thành đứa trẻ năm tuổi nũng nịu, quỳ sạp chân xuống sàn, ghé sát mang tai xuống bụng cô, vòng tay ôm chầm lấy thắt lưng, nấc lên nghẹn ngào. “Cảm ơn em, để em phải vất vả rồi…”
Tô Uyển Ân tỏ ra khá ngượng ngùng, nụ cười trên đầu môi cô cũng trở nên sượng lại, trong lòng cô thoạt qua cảm giác xa lạ, người đàn ông ấy liệu có còn là Lạc Hạo Đình âm lãnh mà cô quen nữa hay không?
Không, hoàn toàn không giống!
Người ta nói chớ có sai, đàn ông khi yêu sẽ hoá thành một đứa trẻ!
Trở về nhà trong trạng thái hạnh phúc khó tả, Lạc Hạo Đình cẩn trọng đỡ đần cô từng bước một, giống như cung phụng bà hoàng, không để cô phải chạm tay tới bất cứ việc gì cả.
Vừa bước vào phòng khách Tô gia, mẹ cô liền niềm nở đi từ trong nhà ra hỏi: “Cháu ngoại của ta thế nào rồi?”
Tô Uyển Ân theo bản năng chạm tay lên bụng, dịu dàng ngước nhìn mẹ. “Bác sĩ bảo là… mẹ cần phải chăm sóc mẹ con con gấp đôi.”
“Sao thế? Cháu ngoại của ta thiếu cân à… hay sao?” Bà Tô lo lắng chạy tới hỏi tiếp.
“Không phải, là mẹ có tới hai cháu ngoại liền.”
“Thật sao?”
Tay bưng lấy miệng, hai mắt trố tròn, trong lòng bà Tô nhảy tưng tưng lên vì sung sướng. “Chậc” lên một tiếng, mọi hành động đều gián đoạn, bà Tô thoáng qua tia giật mình, xoay người, lấy từ trên hộc tủ ra một bưu phẩm đưa cho Tô Uyển Ân.
“À phải rồi, ban nãy có người gửi con. Người đó có nói là thứ bên trong rất quan trọng, nếu con trở về thì phải đưa cho con xem ngay.”
Tô Uyển Ân ngờ ngợ nhận lấy bưu phẩm, nghi hoặc mở ra xem, bên trong là toàn bộ giấy tờ sang nhượng cổ phần của Lạc Thị, cộng thêm một bản mua bán nhà đất mang tên cô.
Sau cùng của tệp hồ sơ là một bức thư tay, chữ viết rắn rỏi lại chắc nịch, Tô Uyển Ân không vội đọc, mà liếc mắt nhìn xuống phần kí tên. Cái tên Cảnh Mặc Vũ khiến cô thoáng kinh ngạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.