Chương 27: Bạn Gái
Tước Minh
11/04/2022
Phòng Thư Lan là một người cô rất bao dung và xinh đẹp. Do tính tình yếu đuối, lại ở trong nhà lâu ngày. Phòng Thư Lan hoàn toàn không học được cách nịnh bợ người khác.
Ở một khía cạnh nào đó, bà ấy giống hệt với Khấu Viện Viện một cách đáng ngạc nhiên. Hai mẹ con đều không dễ dàng đánh giá người khác.
Tiểu Hứa thấy cô Phòng không chán ghét bọn họ liền cảm thấy thoải mái. Vì thế, anh ấy nhiệt tình giới thiệu với Phòng Thư Lan.
"Đây là anh Lục. Cháu đã học nấu ăn từ anh ấy. Cháu là người học việc số một của anh Lục, bây giờ lại có thêm em gái Viện Viện nữa!" Tiểu Hứa nói đùa. Anh coi anh Lục như người thân của mình, mấy năm nay anh Lục thật sự đã dạy dỗ anh rất tốt. Bây giờ anh Lục cũng sẵn lòng dạy Khấu Viện Viện y như vậy. Tiểu Hứa cũng không muốn nghĩ nhiều quá.
Mặt khác Phòng Thư Lan vừa nghe anh ta nói như vậy liền rất phấn khích ."A, Lục. . . . ."
"Lục Vũ Trì. Chị gọi tôi Tiểu Lục là được." Anh Lục nói chuyện lịch sự với Phòng Thư Lan, nhưng không có biểu hiện gì trên khuôn mặt anh ta.
Đối với người như bọn họ còn có thể nhã nhặn như vậy, bà cũng không ngăn cản con gái mình tiếp xúc với họ. Có lẽ một người mẹ như Phòng Thư Lan đã rất khoan dung rồi. Chỉ là, nếu như biết quá khứ của bọn họ, liệu mẹ con nhà họ Phòng có còn đối xử với bọn họ như vậy không?
Anh Lục có thói quen suy đoán suy nghĩ của người khác với tâm lý đen tối.
Những người sống trong bóng tối lâu ngày sẽ rất khó để tin tưởng người khác. Khấu Viện Viện đối với anh mà nói, có lẽ chỉ là người ngoài cuộc. Nguyên nhân chủ yếu là do Khấu Viện Viện vẫn còn là một đứa trẻ. Đặc biệt đứa trẻ này có một đôi mắt to, tròn và có chiều sâu. Ánh mắt tựa như có thể nhìn thấu tất cả.
Vấn đề là, cô ấy có một tài năng đầu bếp thiên phú. Đây mới là lý do chính anh Lục sẵn lòng lựa chọn cùng một nhóm với cô. Anh ta không muốn nhìn thấy những đứa trẻ có năng khiếu bị chôn vùi vì nhiều lý do.
Anh Lục mặt mày u ám. Nhưng Phòng Thư Lan dường như không nhận thấy sự thờ ơ của anh ta.
"Ồ, Tiểu Lục, xin chào. Viện Viện, cảm ơn cậu đã bằng lòng chỉ dạy cho nó. Mẹ con chúng tôi chưa từng học qua lớp kỹ năng hay đào tạo chuyên môn gì. Trong hai tuần qua, Viện Viện đã tiến bộ lên rất nhiều!"
Phòng Thư Lan nhiệt tình theo sát chào hỏi anh Lục. Giống như gặp được thầy của Khấu Viện Viện, đặc biệt kính trọng người ta.
Bà ấy, một người phụ nữ gần 40 tuổi, thường bị ức hiếp ở nhóm A. Chưa kể cô con gái mười sáu tuổi. Nhờ có anh Lục và sự chăm sóc của bọn họ, Viện Viện mới có thể thuận lợi được như vậy.
Phòng Thư Lan nghĩ vậy, cũng bởi vì khi ở nhà, lúc bà hỏi "Viện viện, con ở nhóm C thấy thế nào?"
Khấu Viện Viện bắt đầu kể về việc anh Lục và Tiểu Hứa đã giúp đỡ cô như thế nào, chăm sóc cô ấy ra sao,....
Cho đến nay, dù chưa từng gặp mặt lần nào nhưng Phòng Thư Lan cho rằng anh Lục là một người tốt, có khuôn mặt lạnh lùng và trái tim nhân hậu. Tiểu Hứa có lẽ đã từng nghịch ngợm đi nhầm đường, nhưng bây giờ cậu ấy đã thay đổi trở thành một cậu bé ngoan, tốt bụng.
Ai mà chưa từng có thời kỳ nổi loạn? Khi Phòng Thư Lan nghịch ngợm, bà ấy đã nghĩ đến việc lẻn vào bếp nhà mình mỗi ngày!
Cho nên, trong thâm tâm Phòng Thư Lan đã phủ nhận, ấn tượng đầu tiên của bà về Tiểu Hứa và anh Lục.
Tiểu Hứa là một đứa trẻ dễ dàng thỏa mãn. Anh ấy không có nghĩ nhiều như anh Lục. Anh ấy nhiệt tình tiếp tục giới thiệu những người đứng bên cạnh Anh Lục với Phòng thư Lan.
"Đây là bạn gái anh Lục. . . . . . Bạn tốt, luật sư Trình. Lần này chúng cháu đến tham gia cuộc thi này, ít nhiều cũng nhờ chị Trình giới thiệu. Đúng rồi, cô Phòng, chị Trình đến từ nhóm B. Chị ấy nấu ăn rất ngon. Lần này cũng lọt vào Top 30 quốc gia. Lần sau, chúng ta đều là đối thủ của nhau rồi. Ha ha. . . . . ."
Chị Trình cũng là một người rất vui vẻ. Cô ấy quen biết với tất cả những người xung quanh anh Lục. Khấu Viện Viện trước đây cũng gặp qua chị Trình một lần. Hai người đều có ấn tượng tốt về nhau.
"Chị Phòng, xin chào. Tôi là Trình Hồng Dĩnh. Nếu chị cần hỗ trợ pháp lý trong tương lai, chị có thể liên hệ với tôi." Trình Hồng Dĩnh nói xong liền lấy danh thiếp ra đưa cho Phòng Thư Lan.
Cô ấy từ nước ngoài du học về. Có trình độ học vấn, có năng lực và kiến thức nền tảng, bây giờ cô ấy đã tự mình mở một công ty luật.
"Ừm, xin chào." Nói xong hai người phụ nữ bắt tay nhau.
Trình Hồng Dĩnh và Phòng Thư Lan là hai kiểu người hoàn toàn khác biệt nhau. Phòng Thư Lan là một người nội trợ, còn Trình Hồng Dĩnh vừa nhìn đã biết là một người phụ nữ có học thức và giỏi giang.
Trình Hồng Dĩnh xinh đẹp và có khí chất khi mặc bộ âu phục gọn gàng trên người. Ở nơi cô ấy đứng, dù không nói, cô ấy vẫn toát lên khí chất của một người phụ nữ mạnh mẽ ở nơi làm việc. Ai có thể nghĩ rằng cô và anh Lục trông nhếch nhác này lại là bạn tốt của nhau?
Ánh mắt sẽ không biết nói dối. Trình Hồng Dĩnh đối với anh Lục có tình cảm rất sâu đậm. Cô luôn để ý tới anh ta.
Tình cảm của Trình Hồng Dĩnh, anh Lục không phải là không biết. Anh ta chỉ ra vẻ như thể anh ta không quan tâm. Sau đó, vô tình trốn tránh ánh mắt của Trình Hồng Dĩnh.
Một thứ tình cảm quá nặng nề, một người đàn ông có vẻ ngoài cứng rắn như Anh Lục không dám nhận lấy. Anh ta cũng không thể chấp nhận được.
Ấn tượng của Trình Hồng Dĩnh về Phòng Thư Lan không tồi. Đặc biệt là sau khi nhìn thấy Tô Vĩnh Dân, đánh giá rằng Phòng Thư Lan không có khả năng trở thành tình địch của cô ấy. Trình Hồng Dĩnh đối với Phòng Thư Lan càng nhiệt tình hơn.
"Chị Phòng, Viện Viện đi theo lão Lục học tập, chị cứ yên tâm đi. Cho dù anh ấy mọi mặt đều có khuyết điểm. Ít nhất nhân phẩm không thành vấn đề. Tay nghề cũng là do tổ tiên truyền lại."
Trình Hồng Dĩnh thấy được Khấu Viện Viện, đứa trẻ này cũng không tồi. Tính cách tốt, tài năng xuất chúng. Nếu có thể, cô thật sự hy vọng Khấu Viện Viện có thể nhận Lục Vũ Trì làm thầy.
Phòng Thư Lan nghe xong những lời Trình Hồng Dĩnh vừa nói, rất kinh ngạc.
Tay nghề được tổ tiên truyền lại ư? Có thể sẵn sàng chỉ điểm cho Khấu Viện Viện? Phòng Thư Lan cảm giác vừa mừng lại vừa lo.
Phòng gia cũng đã lưu truyền tay nghề của họ từ thời tổ tiên. Nhưng mà, kết quả là, Phòng Thư Lan chả học được cái gì. Nhưng anh Lục này lại bằng lòng dạy dỗ Viện Viện. Ngay cả khi chỉ có hướng dẫn một chút, đây đã là một món quà tuyệt vời cho Phòng Thư Lan rồi.
Bởi vì trải qua quá trình thất bại, biết là không có gì khiến người khác phải làm như vậy. Vì vậy, Phòng Thư Lan rất biết ơn.
Bà nhìn anh Lục một cách cảm động, không biết nói gì hơn. Chỉ có thể không ngừng nói: "Cảm ơn cậu, đã đồng ý dạy cho Viện Viện."
Anh Lục đối với bà cũng có chút mềm lòng.
"Khấu Viện Viện thiên phú tốt lắm, chỉ cần cô ấy nguyện ý đặt hết tâm huyết vào lĩnh vực này, cô ấy nhất định sẽ trở thành một đầu bếp giỏi trong tương lai."
Đây là lời hứa ý muốn tiếp tục hướng dẫn cho Viện Viện trong tương lại sao? Phòng Thư Lan hết sức phấn khích, chỉ có thể nắm chặt lấy tay anh ta.
Ở một khía cạnh nào đó, bà ấy giống hệt với Khấu Viện Viện một cách đáng ngạc nhiên. Hai mẹ con đều không dễ dàng đánh giá người khác.
Tiểu Hứa thấy cô Phòng không chán ghét bọn họ liền cảm thấy thoải mái. Vì thế, anh ấy nhiệt tình giới thiệu với Phòng Thư Lan.
"Đây là anh Lục. Cháu đã học nấu ăn từ anh ấy. Cháu là người học việc số một của anh Lục, bây giờ lại có thêm em gái Viện Viện nữa!" Tiểu Hứa nói đùa. Anh coi anh Lục như người thân của mình, mấy năm nay anh Lục thật sự đã dạy dỗ anh rất tốt. Bây giờ anh Lục cũng sẵn lòng dạy Khấu Viện Viện y như vậy. Tiểu Hứa cũng không muốn nghĩ nhiều quá.
Mặt khác Phòng Thư Lan vừa nghe anh ta nói như vậy liền rất phấn khích ."A, Lục. . . . ."
"Lục Vũ Trì. Chị gọi tôi Tiểu Lục là được." Anh Lục nói chuyện lịch sự với Phòng Thư Lan, nhưng không có biểu hiện gì trên khuôn mặt anh ta.
Đối với người như bọn họ còn có thể nhã nhặn như vậy, bà cũng không ngăn cản con gái mình tiếp xúc với họ. Có lẽ một người mẹ như Phòng Thư Lan đã rất khoan dung rồi. Chỉ là, nếu như biết quá khứ của bọn họ, liệu mẹ con nhà họ Phòng có còn đối xử với bọn họ như vậy không?
Anh Lục có thói quen suy đoán suy nghĩ của người khác với tâm lý đen tối.
Những người sống trong bóng tối lâu ngày sẽ rất khó để tin tưởng người khác. Khấu Viện Viện đối với anh mà nói, có lẽ chỉ là người ngoài cuộc. Nguyên nhân chủ yếu là do Khấu Viện Viện vẫn còn là một đứa trẻ. Đặc biệt đứa trẻ này có một đôi mắt to, tròn và có chiều sâu. Ánh mắt tựa như có thể nhìn thấu tất cả.
Vấn đề là, cô ấy có một tài năng đầu bếp thiên phú. Đây mới là lý do chính anh Lục sẵn lòng lựa chọn cùng một nhóm với cô. Anh ta không muốn nhìn thấy những đứa trẻ có năng khiếu bị chôn vùi vì nhiều lý do.
Anh Lục mặt mày u ám. Nhưng Phòng Thư Lan dường như không nhận thấy sự thờ ơ của anh ta.
"Ồ, Tiểu Lục, xin chào. Viện Viện, cảm ơn cậu đã bằng lòng chỉ dạy cho nó. Mẹ con chúng tôi chưa từng học qua lớp kỹ năng hay đào tạo chuyên môn gì. Trong hai tuần qua, Viện Viện đã tiến bộ lên rất nhiều!"
Phòng Thư Lan nhiệt tình theo sát chào hỏi anh Lục. Giống như gặp được thầy của Khấu Viện Viện, đặc biệt kính trọng người ta.
Bà ấy, một người phụ nữ gần 40 tuổi, thường bị ức hiếp ở nhóm A. Chưa kể cô con gái mười sáu tuổi. Nhờ có anh Lục và sự chăm sóc của bọn họ, Viện Viện mới có thể thuận lợi được như vậy.
Phòng Thư Lan nghĩ vậy, cũng bởi vì khi ở nhà, lúc bà hỏi "Viện viện, con ở nhóm C thấy thế nào?"
Khấu Viện Viện bắt đầu kể về việc anh Lục và Tiểu Hứa đã giúp đỡ cô như thế nào, chăm sóc cô ấy ra sao,....
Cho đến nay, dù chưa từng gặp mặt lần nào nhưng Phòng Thư Lan cho rằng anh Lục là một người tốt, có khuôn mặt lạnh lùng và trái tim nhân hậu. Tiểu Hứa có lẽ đã từng nghịch ngợm đi nhầm đường, nhưng bây giờ cậu ấy đã thay đổi trở thành một cậu bé ngoan, tốt bụng.
Ai mà chưa từng có thời kỳ nổi loạn? Khi Phòng Thư Lan nghịch ngợm, bà ấy đã nghĩ đến việc lẻn vào bếp nhà mình mỗi ngày!
Cho nên, trong thâm tâm Phòng Thư Lan đã phủ nhận, ấn tượng đầu tiên của bà về Tiểu Hứa và anh Lục.
Tiểu Hứa là một đứa trẻ dễ dàng thỏa mãn. Anh ấy không có nghĩ nhiều như anh Lục. Anh ấy nhiệt tình tiếp tục giới thiệu những người đứng bên cạnh Anh Lục với Phòng thư Lan.
"Đây là bạn gái anh Lục. . . . . . Bạn tốt, luật sư Trình. Lần này chúng cháu đến tham gia cuộc thi này, ít nhiều cũng nhờ chị Trình giới thiệu. Đúng rồi, cô Phòng, chị Trình đến từ nhóm B. Chị ấy nấu ăn rất ngon. Lần này cũng lọt vào Top 30 quốc gia. Lần sau, chúng ta đều là đối thủ của nhau rồi. Ha ha. . . . . ."
Chị Trình cũng là một người rất vui vẻ. Cô ấy quen biết với tất cả những người xung quanh anh Lục. Khấu Viện Viện trước đây cũng gặp qua chị Trình một lần. Hai người đều có ấn tượng tốt về nhau.
"Chị Phòng, xin chào. Tôi là Trình Hồng Dĩnh. Nếu chị cần hỗ trợ pháp lý trong tương lai, chị có thể liên hệ với tôi." Trình Hồng Dĩnh nói xong liền lấy danh thiếp ra đưa cho Phòng Thư Lan.
Cô ấy từ nước ngoài du học về. Có trình độ học vấn, có năng lực và kiến thức nền tảng, bây giờ cô ấy đã tự mình mở một công ty luật.
"Ừm, xin chào." Nói xong hai người phụ nữ bắt tay nhau.
Trình Hồng Dĩnh và Phòng Thư Lan là hai kiểu người hoàn toàn khác biệt nhau. Phòng Thư Lan là một người nội trợ, còn Trình Hồng Dĩnh vừa nhìn đã biết là một người phụ nữ có học thức và giỏi giang.
Trình Hồng Dĩnh xinh đẹp và có khí chất khi mặc bộ âu phục gọn gàng trên người. Ở nơi cô ấy đứng, dù không nói, cô ấy vẫn toát lên khí chất của một người phụ nữ mạnh mẽ ở nơi làm việc. Ai có thể nghĩ rằng cô và anh Lục trông nhếch nhác này lại là bạn tốt của nhau?
Ánh mắt sẽ không biết nói dối. Trình Hồng Dĩnh đối với anh Lục có tình cảm rất sâu đậm. Cô luôn để ý tới anh ta.
Tình cảm của Trình Hồng Dĩnh, anh Lục không phải là không biết. Anh ta chỉ ra vẻ như thể anh ta không quan tâm. Sau đó, vô tình trốn tránh ánh mắt của Trình Hồng Dĩnh.
Một thứ tình cảm quá nặng nề, một người đàn ông có vẻ ngoài cứng rắn như Anh Lục không dám nhận lấy. Anh ta cũng không thể chấp nhận được.
Ấn tượng của Trình Hồng Dĩnh về Phòng Thư Lan không tồi. Đặc biệt là sau khi nhìn thấy Tô Vĩnh Dân, đánh giá rằng Phòng Thư Lan không có khả năng trở thành tình địch của cô ấy. Trình Hồng Dĩnh đối với Phòng Thư Lan càng nhiệt tình hơn.
"Chị Phòng, Viện Viện đi theo lão Lục học tập, chị cứ yên tâm đi. Cho dù anh ấy mọi mặt đều có khuyết điểm. Ít nhất nhân phẩm không thành vấn đề. Tay nghề cũng là do tổ tiên truyền lại."
Trình Hồng Dĩnh thấy được Khấu Viện Viện, đứa trẻ này cũng không tồi. Tính cách tốt, tài năng xuất chúng. Nếu có thể, cô thật sự hy vọng Khấu Viện Viện có thể nhận Lục Vũ Trì làm thầy.
Phòng Thư Lan nghe xong những lời Trình Hồng Dĩnh vừa nói, rất kinh ngạc.
Tay nghề được tổ tiên truyền lại ư? Có thể sẵn sàng chỉ điểm cho Khấu Viện Viện? Phòng Thư Lan cảm giác vừa mừng lại vừa lo.
Phòng gia cũng đã lưu truyền tay nghề của họ từ thời tổ tiên. Nhưng mà, kết quả là, Phòng Thư Lan chả học được cái gì. Nhưng anh Lục này lại bằng lòng dạy dỗ Viện Viện. Ngay cả khi chỉ có hướng dẫn một chút, đây đã là một món quà tuyệt vời cho Phòng Thư Lan rồi.
Bởi vì trải qua quá trình thất bại, biết là không có gì khiến người khác phải làm như vậy. Vì vậy, Phòng Thư Lan rất biết ơn.
Bà nhìn anh Lục một cách cảm động, không biết nói gì hơn. Chỉ có thể không ngừng nói: "Cảm ơn cậu, đã đồng ý dạy cho Viện Viện."
Anh Lục đối với bà cũng có chút mềm lòng.
"Khấu Viện Viện thiên phú tốt lắm, chỉ cần cô ấy nguyện ý đặt hết tâm huyết vào lĩnh vực này, cô ấy nhất định sẽ trở thành một đầu bếp giỏi trong tương lai."
Đây là lời hứa ý muốn tiếp tục hướng dẫn cho Viện Viện trong tương lại sao? Phòng Thư Lan hết sức phấn khích, chỉ có thể nắm chặt lấy tay anh ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.