Hạnh Phúc Viên Mãn 1 - Vì Anh Đáng Yêu Nên Yêu Cũng Đáng
Chương 29: Em yêu chị
Tĩnh Dạ Nguyệt Xuân
21/08/2023
Thẩm Nhược Giai cố gắng thoát khỏi vòng tay của Lục Lệ Thành nhưng bị cậu tóm chặt, xoay người cô lại, sau đó áp vào tường.
" Chị nói thật? "
" Tất nhiên… Thẩm Nhược Giai này không bao giờ nói dối chuyện, chuyện tình cảm…"
Bỗng dưng Thẩm Nhược Giai ngẩng đầu lên, mắt ươn ướt.
Lục Lệ Thành chỉ cảm thấy đầu mình co rút, tức thì luống cuống: " Ngoan nào, đừng khóc! "
Thẩm Nhược Giai sụt sịt: " Chị thích em nhiều như vậy em còn không tin… em không thèm để ý… có phải chị làm phiền tới em không nên hôm nay em mới không đến chỗ hẹn… nếu em không thích chị, thì, thì thôi, chị… chị không làm phiền em nữa… không thích em nữa…"
" Không được, chị phải tiếp tục thích em! "
" Vì sao chứ… em không thích chị thì chị còn thích em để làm gì…? "
" Ai nói em không thích chị… nghe đây, em Lục Lệ Thành rất thích chị, Giai Giai! "
Thẩm Nhược Giai chớp đôi mắt ướt nhẹp, nhìn cậu trân trân: " Thật không?"
Lục Lệ Thành nhấn mạnh: " Đương nhiên là thật. Em rất thích chị, rất rất thích! "
" Em nói dối… đúng rồi, đây chắc chắn là giấc mơ… nói dối…đúng rồi… đây là giấc mơ, giấc mơ của chị, nên chị muốn làm gì cũng được…. Đây là mơ…" nói rồi, Thẩm Nhược Giai nhón chân lên hôn cậu.
Trái tim Lục Lệ Thành đập nhanh như đánh trống, tựa hồ chỉ vài giây nữa thôi sẽ đổ xô ra khỏi lồng ngực. Cậu thậm chí cảm thấy nhịp tim mình đập mạnh đến nỗi Thẩm Nhược Giai đang say hẳn cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Lục Lệ Thành hơi thở nặng nề: " Giai Giai, chị có biết chị đang làm gì không? Chị nhìn kỹ xem em là ai? "
" Thành Thành, tất nhiên là Thành Thành của chị rồi! "
Nghe một lời này của Thẩm Nhược Giai, Lục Lệ Thành ôm eo cô, mắt nhìn thẳng vào Thẩm Nhược Giai: " Em thích chị, em yêu chị, Giai Giai. "
" Chị, chị cũng thích em… chị muốn..."
Đôi môi Lục Lệ Thành lướt từ dưới đến bờ môi cô, trao nụ phơn phớt, một tay cởi khoá kéo váy cô xuống, thấp giọng hỏi: " Chị đã chắc chắn chưa?"
Thẩm Nhược Giai vô thức vòng tay, quàng lấy cổ cậu như thừa nhận. Nụ hôn này so với nụ hôn trước nhiều hơn vài phần ôn nhu, mang theo tình cảm lưu luyến, triền miên, lại mang vị rượu nhàn nhàn, say đắm lòng người.
“Giai Giai.” Lục Lệ Thành buông cô ra, trong mắt có một thứ cảm xúc mãnh liệt đang cuộn trào. Cậu ôn nhu vuốt mặt cô, nửa ngày, giọng khàn khàn trầm ấm nói: “Em yêu chị.”
Lục Lệ Thành bàn tay nhanh chóng kéo váy cô xuống, ánh mắt nhuốm đầy dục vọng của Lục Lệ Thành di chuyển xuống hạ thể của cô, cách lớp quần lót mỏng manh như nhìn xuyên thấu nơi đẹp đẽ mê người kia. Cậu cúi đầu hôn lên hai chân trắng muốt, chiếc lưỡi nóng bỏng khẽ **** *** trên bắp đùi khêu gợi, linh hoạt trêu đùa Thẩm Nhược Giai nức nở.
" Ưm…" Thẩm Nhược Giai không ngừng rên rỉ, cảm giác lâng lâng bay bổng.
Lục Lệ Thành cởi đi vật che chắn cuối cùng trên người Thẩm Nhược Giai. Toàn thân xinh đẹp, hấp dẫn toàn bộ lộ ra trước mắt cậu.
Lục Lệ Thành nhìn một màn quyến rũ như thế, lí trí đã sớm bay đi, cậu nhanh chóng động một cái đem lửa nóng đâm thẳng vào.
"Á...Đau..." - Nước mắt Thẩm Nhược Giai chảy xuống, thân thể đau đớn như bị xé rách.
" Ngoan nào, thả lỏng một chút… sẽ không đau nữa! " Giọng nói của cậu trầm ấm, hơi khàn khàn mang theo dụ hoặc.
Dưới sự vuốt ve của cậu, lông mày Thẩm Nhược Giai cũng dãn ra. Đau đớn cũng biến mất chỉ còn khoái cảm xa lạ, vừa khó chịu nhưng cũng thật thoải mái.
" Giai Giai, nói đi... Nói rằng chị yêu em! "
" Chị... chị, hức, chị yêu em..."
Lần đầu nếm thử mùi vị quả ngọt, Thẩm Nhược Giai vừa đau đớn vừa sung sướng nấc lên tiếng nghẹn ngào. Những tiếng rên rỉ ậm ừ ấy vang vọng khắp cả căn phòng, giống như chất xúc tác, khiến Lục Lệ Thành không giữ nổi bình tĩnh nữa, đánh bay mọi lí trí của cậu, khiến cậu muốn chiếm lấy toàn bộ của Thẩm Nhược Giai để cô mãi mãi là của cậu, mãi mãi ở bên cậu.
Lục Lệ Thành khóe mắt đỏ ngầu, giọng nói trầm khàn, cúi xuống thì thầm bên tai cô: “ Giai Giai là của em. Chỉ của một mình em thôi. ”
Khát vọng cùng sự chiếm hữu khiến cậu càng ngày càng đánh mất mình, như một con mãnh thú cùng cô trầm luân không ngơi nghỉ. Cả căn phòng tràn ngập tiếng giao hòa, sự khoái cảm của hai người được đưa lên tới đỉnh điểm.
Không bao lâu, Lục Lệ Thành cúi xuống hôn lên gò má phiếm hồng của cô, lặp lại một lần nữa câu nói: “ Giai Giai, chị là của em.”
Không biết đã mấy tiếng trôi qua, Thẩm Nhược Giai giờ đây kiệt sức đến ngất, không còn ý thức, biết trời đất gì nữa.
Sáng hôm sau, ánh mặt trời chiếu thẳng vào trong phòng, mi mắt Thẩm Nhược Giai khẽ động, cô mở mắt ra nhìn xung quanh, là một căn phòng hoàn toàn lạ lẫm.
Thẩm Nhược Giai khẽ cử động cơ thể ngồi dậy, quái toàn thân đau nhức, cảm giác phía sau lưng như sắp gãy ra vậy, cả phần hạ bộ cũng rất đau, cảm giác cực kỳ lạ. Quan trọng là cơ thể cô hiện tại không một tấm vải che thân. Thẩm Nhược Giai day day thái dương nhưng đầu đay như búa bổ, không thể nhớ ra chuyện gì. Cứ mỗi lần uống rượu vào là cô lại say tới mức không nhớ cái gì, giống như là bị mất luôn kí ức vậy.
Bỗng người bên cạnh khẽ động, Thẩm Nhược Giai giật mình nhìn sang, ôi mẹ ơi... Không lẽ đêm qua cô say quá nên tìm tình một đêm?
Thẩm Nhược Giai rón rén vén chăn ra, hoảng hốt tới cực độ, Thẩm Nhược Giai dùng hai tay bịt chặt miệng để ngăn không cho bản thân phát ra tiếng động. Là Lục Lệ Thành??? Chuyện gì vậy? Sao Lục Lệ Thành lại ở đây? Không lẽ đêm qua cô uống rượu say rồi ***** *** Lục Lệ Thành? Thôi xong đời rồi, bình thường theo đuổi Lục Lệ Thành đã khó, giờ lại làm ra loại chuyện này với cậu, đây là trực tiếp khiến cậu ghét bỏ cô luôn còn gì.
Thẩm Nhược Giai khó khăn bước xuống giường, nhưng hai chân không còn sức, nó mềm nhũn khiến cô không đứng vững, mém nữa là ngã đập mặt xuống nền nhà.
Nhìn cả một vùng màu đỏ trên ga giường, Thẩm Nhược Giai xấu hổ, mặt đỏ như bạch tuộc luộc, cô ngay lúc này đầu óc trống rỗng không thể nghĩ thêm được điều gì nữa, liền mặc váy lên rồi nhanh chóng rời đi.
Sao Thẩm Nhược Giai cảm thấy bản thân mình cầm thú thế nào ấy, giống như ăn xong rồi thì bỏ chạy.
" Chị nói thật? "
" Tất nhiên… Thẩm Nhược Giai này không bao giờ nói dối chuyện, chuyện tình cảm…"
Bỗng dưng Thẩm Nhược Giai ngẩng đầu lên, mắt ươn ướt.
Lục Lệ Thành chỉ cảm thấy đầu mình co rút, tức thì luống cuống: " Ngoan nào, đừng khóc! "
Thẩm Nhược Giai sụt sịt: " Chị thích em nhiều như vậy em còn không tin… em không thèm để ý… có phải chị làm phiền tới em không nên hôm nay em mới không đến chỗ hẹn… nếu em không thích chị, thì, thì thôi, chị… chị không làm phiền em nữa… không thích em nữa…"
" Không được, chị phải tiếp tục thích em! "
" Vì sao chứ… em không thích chị thì chị còn thích em để làm gì…? "
" Ai nói em không thích chị… nghe đây, em Lục Lệ Thành rất thích chị, Giai Giai! "
Thẩm Nhược Giai chớp đôi mắt ướt nhẹp, nhìn cậu trân trân: " Thật không?"
Lục Lệ Thành nhấn mạnh: " Đương nhiên là thật. Em rất thích chị, rất rất thích! "
" Em nói dối… đúng rồi, đây chắc chắn là giấc mơ… nói dối…đúng rồi… đây là giấc mơ, giấc mơ của chị, nên chị muốn làm gì cũng được…. Đây là mơ…" nói rồi, Thẩm Nhược Giai nhón chân lên hôn cậu.
Trái tim Lục Lệ Thành đập nhanh như đánh trống, tựa hồ chỉ vài giây nữa thôi sẽ đổ xô ra khỏi lồng ngực. Cậu thậm chí cảm thấy nhịp tim mình đập mạnh đến nỗi Thẩm Nhược Giai đang say hẳn cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Lục Lệ Thành hơi thở nặng nề: " Giai Giai, chị có biết chị đang làm gì không? Chị nhìn kỹ xem em là ai? "
" Thành Thành, tất nhiên là Thành Thành của chị rồi! "
Nghe một lời này của Thẩm Nhược Giai, Lục Lệ Thành ôm eo cô, mắt nhìn thẳng vào Thẩm Nhược Giai: " Em thích chị, em yêu chị, Giai Giai. "
" Chị, chị cũng thích em… chị muốn..."
Đôi môi Lục Lệ Thành lướt từ dưới đến bờ môi cô, trao nụ phơn phớt, một tay cởi khoá kéo váy cô xuống, thấp giọng hỏi: " Chị đã chắc chắn chưa?"
Thẩm Nhược Giai vô thức vòng tay, quàng lấy cổ cậu như thừa nhận. Nụ hôn này so với nụ hôn trước nhiều hơn vài phần ôn nhu, mang theo tình cảm lưu luyến, triền miên, lại mang vị rượu nhàn nhàn, say đắm lòng người.
“Giai Giai.” Lục Lệ Thành buông cô ra, trong mắt có một thứ cảm xúc mãnh liệt đang cuộn trào. Cậu ôn nhu vuốt mặt cô, nửa ngày, giọng khàn khàn trầm ấm nói: “Em yêu chị.”
Lục Lệ Thành bàn tay nhanh chóng kéo váy cô xuống, ánh mắt nhuốm đầy dục vọng của Lục Lệ Thành di chuyển xuống hạ thể của cô, cách lớp quần lót mỏng manh như nhìn xuyên thấu nơi đẹp đẽ mê người kia. Cậu cúi đầu hôn lên hai chân trắng muốt, chiếc lưỡi nóng bỏng khẽ **** *** trên bắp đùi khêu gợi, linh hoạt trêu đùa Thẩm Nhược Giai nức nở.
" Ưm…" Thẩm Nhược Giai không ngừng rên rỉ, cảm giác lâng lâng bay bổng.
Lục Lệ Thành cởi đi vật che chắn cuối cùng trên người Thẩm Nhược Giai. Toàn thân xinh đẹp, hấp dẫn toàn bộ lộ ra trước mắt cậu.
Lục Lệ Thành nhìn một màn quyến rũ như thế, lí trí đã sớm bay đi, cậu nhanh chóng động một cái đem lửa nóng đâm thẳng vào.
"Á...Đau..." - Nước mắt Thẩm Nhược Giai chảy xuống, thân thể đau đớn như bị xé rách.
" Ngoan nào, thả lỏng một chút… sẽ không đau nữa! " Giọng nói của cậu trầm ấm, hơi khàn khàn mang theo dụ hoặc.
Dưới sự vuốt ve của cậu, lông mày Thẩm Nhược Giai cũng dãn ra. Đau đớn cũng biến mất chỉ còn khoái cảm xa lạ, vừa khó chịu nhưng cũng thật thoải mái.
" Giai Giai, nói đi... Nói rằng chị yêu em! "
" Chị... chị, hức, chị yêu em..."
Lần đầu nếm thử mùi vị quả ngọt, Thẩm Nhược Giai vừa đau đớn vừa sung sướng nấc lên tiếng nghẹn ngào. Những tiếng rên rỉ ậm ừ ấy vang vọng khắp cả căn phòng, giống như chất xúc tác, khiến Lục Lệ Thành không giữ nổi bình tĩnh nữa, đánh bay mọi lí trí của cậu, khiến cậu muốn chiếm lấy toàn bộ của Thẩm Nhược Giai để cô mãi mãi là của cậu, mãi mãi ở bên cậu.
Lục Lệ Thành khóe mắt đỏ ngầu, giọng nói trầm khàn, cúi xuống thì thầm bên tai cô: “ Giai Giai là của em. Chỉ của một mình em thôi. ”
Khát vọng cùng sự chiếm hữu khiến cậu càng ngày càng đánh mất mình, như một con mãnh thú cùng cô trầm luân không ngơi nghỉ. Cả căn phòng tràn ngập tiếng giao hòa, sự khoái cảm của hai người được đưa lên tới đỉnh điểm.
Không bao lâu, Lục Lệ Thành cúi xuống hôn lên gò má phiếm hồng của cô, lặp lại một lần nữa câu nói: “ Giai Giai, chị là của em.”
Không biết đã mấy tiếng trôi qua, Thẩm Nhược Giai giờ đây kiệt sức đến ngất, không còn ý thức, biết trời đất gì nữa.
Sáng hôm sau, ánh mặt trời chiếu thẳng vào trong phòng, mi mắt Thẩm Nhược Giai khẽ động, cô mở mắt ra nhìn xung quanh, là một căn phòng hoàn toàn lạ lẫm.
Thẩm Nhược Giai khẽ cử động cơ thể ngồi dậy, quái toàn thân đau nhức, cảm giác phía sau lưng như sắp gãy ra vậy, cả phần hạ bộ cũng rất đau, cảm giác cực kỳ lạ. Quan trọng là cơ thể cô hiện tại không một tấm vải che thân. Thẩm Nhược Giai day day thái dương nhưng đầu đay như búa bổ, không thể nhớ ra chuyện gì. Cứ mỗi lần uống rượu vào là cô lại say tới mức không nhớ cái gì, giống như là bị mất luôn kí ức vậy.
Bỗng người bên cạnh khẽ động, Thẩm Nhược Giai giật mình nhìn sang, ôi mẹ ơi... Không lẽ đêm qua cô say quá nên tìm tình một đêm?
Thẩm Nhược Giai rón rén vén chăn ra, hoảng hốt tới cực độ, Thẩm Nhược Giai dùng hai tay bịt chặt miệng để ngăn không cho bản thân phát ra tiếng động. Là Lục Lệ Thành??? Chuyện gì vậy? Sao Lục Lệ Thành lại ở đây? Không lẽ đêm qua cô uống rượu say rồi ***** *** Lục Lệ Thành? Thôi xong đời rồi, bình thường theo đuổi Lục Lệ Thành đã khó, giờ lại làm ra loại chuyện này với cậu, đây là trực tiếp khiến cậu ghét bỏ cô luôn còn gì.
Thẩm Nhược Giai khó khăn bước xuống giường, nhưng hai chân không còn sức, nó mềm nhũn khiến cô không đứng vững, mém nữa là ngã đập mặt xuống nền nhà.
Nhìn cả một vùng màu đỏ trên ga giường, Thẩm Nhược Giai xấu hổ, mặt đỏ như bạch tuộc luộc, cô ngay lúc này đầu óc trống rỗng không thể nghĩ thêm được điều gì nữa, liền mặc váy lên rồi nhanh chóng rời đi.
Sao Thẩm Nhược Giai cảm thấy bản thân mình cầm thú thế nào ấy, giống như ăn xong rồi thì bỏ chạy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.