Hạnh Phúc Viên Mãn 1 - Vì Anh Đáng Yêu Nên Yêu Cũng Đáng
Chương 6: Gặp lại bạn cũ phiền phức
Tĩnh Dạ Nguyệt Xuân
21/08/2023
Thư Nghi lái xe thẳng đến shop thời trang Star cao cấp. Star là thương hiệu nổi tiếng mới xuất hiện gần đây, với chất lượng cũng như mẫu mã đạt tới đẳng cấp trên thị trường, đương nhiên sẽ đi kèm với cái giá đắt cắt cổ. Thương hiệu này đặc biệt được yêu thích, thậm chí rất nhiều nữ minh tinh, ngôi sao hàng đầu đều lăng xê, yêu thích hãng này.
Thư Nghi vui vẻ kéo Thẩm Nhược Giai vào trong, rốt cuộc ai mới là người hào hứng muốn đi mua sắm.
Nhưng sự hào hứng đó ngay trong chốc lát bị dập tắt. Khi vừa vào bên trong, đập vào mắt hai người là khung cảnh một nhân viên đang cúi đầu để một người phụ nữ khác lên tiếng chỉ trích. Mà không ai xa lạ, đó lại là bạn học cũ của Thư Nghi - Giả Tịnh Văn. Nghe tên thôi đã biết ngay con người, giả tạo, thảo mai!
Giả Tịnh Văn mái tóc màu nâu đậm, trên người mặc váy tím bó sát, cau có khoanh tay lại, thật là cô ta không hề thay đổi chút nào, vẫn xấu tính như ngày trước. Lúc nào cũng điên điên rồ rồ quát mắng người khác, tỏ ra bản thân là tiểu thư nhà quyền quý liền lên mặt chà đạp người khác, nhưng thực chất, nhà họ Giả cũng chỉ làm kinh doanh, thuộc tầng lớp trung lưu, so ra cũng chẳng có gì ghê gớm.
Lớp trang điểm đậm kia cũng không thể che đi nổi vẻ mặt xấu xí của ả ta hiện tại. Giả Tịnh Văn quát nạt cô nhân viên kia không ngừng nghỉ: " Cô chỉ là một nhân viên quèn, lại dám ngăn cản tôi mua hàng? Có biết em họ tôi là ai không? Nó là Lạc Tuyết Giang, tiểu thư nhà học Lạc nổi tiếng ở thành phố S này! Dám cản bổn tiểu thư, tôi liền cho cô nghỉ việc rồi phong sát cô! Mau tránh ra! "
Cô nhân viên vẫn đứng đó cúi đầu: " Không được đâu thưa quý khách! Bộ váy ' Mưa sao băng' ấy là hàng thiết kế riêng đã đặt trước. Cửa hàng chúng tôi cũng mới nhập rất nhiều kiểu mẫu, cô có thể xem thử! "
" Con điên này! Tao nói mà mày không hiểu hả? " Giả Tịnh Văn vừa giơ tay lên định cho cô nhân viên đó một bạt tai thì bị Lạc Tuyết Giang đứng bên cạnh ngăn lại.
Lạc Tuyết Giang xấu hổ gằn giọng: " Chị bị điên à? La lói om sòm, điên điên khùng khùng như vậy còn ra thể thống gì nữa! Đúng là mất mặt! "
" Em nói gì vậy, Tuyết Giang? Cô ta đây là đáng bị vậy! " Giả Tịnh Văn vẫn không biết đúng sai nói lại.
Lạc Tuyết Giang nhíu mày: " Thật mất hứng! Đi về đi, tôi không muốn mua nữa! "
Nghe vậy, Giả Tịnh Văn liền hốt hoảng giữ Lạc Tuyết Giang lại, cười sượng trân: " Ấy, sao thế được! Em vừa mới về nước, chị chỉ muốn dẫn em đi chơi cho khuây khỏa, lại làm em mất hứng, chị xin lỗi. Ở lại đi, chúng ta tiếp tục lựa đồ! "
Khó khăn lắm mới kéo được Lạc Tuyết Giang ra ngoài, Giả Tịnh Văn nhất định phải từ cô ta kiếm chút lợi lộc gì đó, từ trang phục cho đến giày cao gót gắn mác thương hiệu Star đều vô cùng xa xỉ và đắt đỏ, gia đình ả cũng không có nhiều tiền mà mua sắm thỏa thích được. Ngược lại nhà họ Lạc là danh gia vọng tộc, mua mấy thứ đồ này chắc chắn tiền nong không phải vấn đề. Lần trước Giả Tịnh Văn đã khoe với đám bạn là bản thân sở hữu rất nhiều món đồ đắt tiền mang thương hiệu Star, vì vậy không thể để mất mặt được!
Lạc Tuyết Giang ánh mắt khinh thường nhìn Giả Tịnh Văn, cô ta thừa biết cô chị họ này của mình trong đầu đang nghĩ gì. Nhưng có điều cũng chỉ là vài đồng bạc lẻ, bố thí cho ả ta để ả làm con chó theo sau hầu hạ cô cũng được. Vậy cho nên Lạc Tuyết Giang cũng nhắm mắt làm ngơ.
Thẩm Nhược Giai nhìn thấy một màn này, mặt đầy ghét bỏ nói với Thư Nghi: " Chúng ta đi cửa hàng khác, tớ không muốn dây vào chuyện phiền phức! "
Thư Nghi gật đầu đồng tình: " Ừ, chúng ta qua cơ sở khác, ở đây đúng lúc có người đáng ghét không muốn gặp! "
Nhưng mình không tìm đến phiền phức, phiền phức lại tìm đến mình.
Thư Nghi đã cố tình né né không muốn để ý đến Giả Tịnh Văn mà lặng lẽ rời khỏi đây, thế nhưng Giả Tịnh Văn thì không dễ dàng như vậy.
Giả Tịnh Văn khinh khỉnh nhìn, giọng điệu vẫn là đáng ghét như xưa: " Yô, đây không phải bạn học cũ của tôi năm xưa, Thư Nghi đó sao? "
Thư Nghi đảo mắt, thở ra một hơi. Đó, lại đến nữa rồi.
Thẩm Nhược Giai quay lại nhìn rồi quay sang Thư Nghi hỏi: " Người quen của cậu à? "
Thư Nghi lắc đầu: " Cũng không tính là quen, chỉ là bạn cùng lớp trước khi tớ chuyển tới trường cậu! "
Giả Tịnh Văn nghe vậy thì liền cau có, ả ta nói mỉa: " Này Thư Nghi, tôi nhớ là nhà cậu đâu có giàu đâu, vậy mà cũng dám bước chân vào đây! "
Ánh mắt Thư Nghi lạnh lùng quét qua gương mặt Giả Tịnh Văn, nhếch miệng cười: " Cậu cũng có khác gì đâu? "
Chỉ đơn giản là một câu nói liền khiến máu điên trong người Giả Tịnh Văn sôi sục lên. Nhưng Lạc Tuyết Giang cũng đang có mặt ở đây, ả ta không muốn làm cô mất mặt.
Giả Tịnh Văn hất tóc : " Nói cho cô biết, đây là em họ tôi, con bé là Lạc Tuyết Giang, đại tiểu thư nhà họ Lạc, so với người nghèo các cô thì khác một trời một vực! " sau đó đặt tay lên vai Lạc Tuyết Giang, ngay lập tức Lạc Tuyết Giang chán ghét hất tay ả ta ra.
Giả Tịnh Văn cố che đi chút xấu hổ trong lòng, nhếch miệng nói tiếp: " Quả nhiên người nghèo thì mới chơi cùng nhau. Bộ đồ trên người cô cũng đẹp đó, mua ở chợ nào vậy? Làm fake thương hiệu cũng giỏi thật! "
Thẩm Nhược Giai con ngươi u ám, mặt lạnh tanh chẳng thèm trả lời. Bởi vì cô với ả ta vốn dĩ không cùng đẳng cấp, cúi xuống nhìn cũng chả thấy Giả Tịnh Văn đâu, nói nhiều làm gì cho mất công!
Giả Tịnh Văn bị ngó lơ đâm ra càng tức giận, quát: " Nhân viên đâu? Mau đuổi hai người này đi! Thương hiệu thời trang cao cấp này mà cũng tiếp đón cái loại nghèo hèn bạt mạng thế này à? "
Thư Nghi nhăn mày nói: " Còn cô quỳ gối bám váy người giàu! Có tư cách gì mà nói! "
Cô nhân viên hồi nãy tiến về phía họ: " Xin lỗi quý khách, ở đây chúng tôi không phân biệt ai hết, bước chân vào cửa hàng chúng tôi thì đều là khách hàng cả. Phiền quý khách đây giữ trật tự một chút, đừng làm ảnh hưởng đến những khách hàng khác! "
Ánh mắt Thẩm Nhược Giai chuyển về phía cô nhân viên kia. Người này, cô thích!
Cô nhân viên kia nói xong cũng quay ra nhìn Thẩm Nhược Giai : " Rất xin lỗi vì đã khiến quý khách có trải nghiệm không tố-" chưa nói hết từ, cô nhân viên liền sửng sốt, miệng há hốc, giọng nói trở nên gấp gáp hơn: " Thẩm...Thẩm tiểu thư! "
Thẩm Nhược Giai chỉ đơn giản gật đầu một cái.
Giả Tịnh Văn vẫn giữ nguyên giọng điệu châm chọc đó: " Thẩm tiểu thư? Nực cười, cô là ai mà dám giả danh người Thẩm gia? "
Thư Nghi hờ hững đáp lại: " Đúng là con người tầm nhìn hẹp nên mới không biết cái gì! "
Giả Tịnh Văn già mồm cãi lại: " Gia tộc họ Thẩm trước nay chưa từng công bố là có cô cháu gái nào cả! Cô tưởng tôi bị ngu à? Chẳng bằng tôi giả làm Thẩm tiểu thư còn hợp lý hơn, người khác sẽ tin hơn đó! "
" Ồ. Từ khi nào tôi lại trở nên xấu xí như vậy? " Thẩm Nhược Giai nhàn nhạt nói. Sau đó rút ra từ trong áo một tấm thẻ vàng sáng lấp lánh, nhìn cô nhân viên kia một cái.
Cô nhân viên kia cực điểm sửng sốt, vội vàng nói với hai người Giả Tịnh Văn: " Quý khách, rất xin lỗi, phiền hai người rời đi cho! "
" Điên à, ai cho cô cái quyền đuổi khách vip đi như vậy? Không phải cô ta chỉ đơn giản rút ra tấm thẻ mạ vàng thôi à? Tính lòe thiên hạ hay gì? Có biết đây là tiểu thưu Lạc gia hay không? Cô không muốn sống nữa à? " Giả Tịnh Văn sửng cồ lên.
" Tôi không cần biết tiểu thư họ Lạc nào hết! Nhưng bà chủ tôi không muốn tiếp hai người! Mời đi cho! "
" Bà chủ? Nói đùa gì vậy? Con nhỏ nghèo hèn đó mà là bà chủ của Star gì chứ? Đã ăn nói bừa rồi thì phải lựa lời mào đáng tin một chút! Giả làm Thẩm tiểu thư rồi lại đến bà chủ của Star? "
Thẩm Nhược Giai không thèm để ý, cô cầm điện thoại bấm bấm gì đó, mà người nhận tin nhắn là Thẩm Tư Hoàng.
Giả Tịnh Văn cười khẩy: " Để tôi xem mấy người diễn trò lừa đảo
Thư Nghi vui vẻ kéo Thẩm Nhược Giai vào trong, rốt cuộc ai mới là người hào hứng muốn đi mua sắm.
Nhưng sự hào hứng đó ngay trong chốc lát bị dập tắt. Khi vừa vào bên trong, đập vào mắt hai người là khung cảnh một nhân viên đang cúi đầu để một người phụ nữ khác lên tiếng chỉ trích. Mà không ai xa lạ, đó lại là bạn học cũ của Thư Nghi - Giả Tịnh Văn. Nghe tên thôi đã biết ngay con người, giả tạo, thảo mai!
Giả Tịnh Văn mái tóc màu nâu đậm, trên người mặc váy tím bó sát, cau có khoanh tay lại, thật là cô ta không hề thay đổi chút nào, vẫn xấu tính như ngày trước. Lúc nào cũng điên điên rồ rồ quát mắng người khác, tỏ ra bản thân là tiểu thư nhà quyền quý liền lên mặt chà đạp người khác, nhưng thực chất, nhà họ Giả cũng chỉ làm kinh doanh, thuộc tầng lớp trung lưu, so ra cũng chẳng có gì ghê gớm.
Lớp trang điểm đậm kia cũng không thể che đi nổi vẻ mặt xấu xí của ả ta hiện tại. Giả Tịnh Văn quát nạt cô nhân viên kia không ngừng nghỉ: " Cô chỉ là một nhân viên quèn, lại dám ngăn cản tôi mua hàng? Có biết em họ tôi là ai không? Nó là Lạc Tuyết Giang, tiểu thư nhà học Lạc nổi tiếng ở thành phố S này! Dám cản bổn tiểu thư, tôi liền cho cô nghỉ việc rồi phong sát cô! Mau tránh ra! "
Cô nhân viên vẫn đứng đó cúi đầu: " Không được đâu thưa quý khách! Bộ váy ' Mưa sao băng' ấy là hàng thiết kế riêng đã đặt trước. Cửa hàng chúng tôi cũng mới nhập rất nhiều kiểu mẫu, cô có thể xem thử! "
" Con điên này! Tao nói mà mày không hiểu hả? " Giả Tịnh Văn vừa giơ tay lên định cho cô nhân viên đó một bạt tai thì bị Lạc Tuyết Giang đứng bên cạnh ngăn lại.
Lạc Tuyết Giang xấu hổ gằn giọng: " Chị bị điên à? La lói om sòm, điên điên khùng khùng như vậy còn ra thể thống gì nữa! Đúng là mất mặt! "
" Em nói gì vậy, Tuyết Giang? Cô ta đây là đáng bị vậy! " Giả Tịnh Văn vẫn không biết đúng sai nói lại.
Lạc Tuyết Giang nhíu mày: " Thật mất hứng! Đi về đi, tôi không muốn mua nữa! "
Nghe vậy, Giả Tịnh Văn liền hốt hoảng giữ Lạc Tuyết Giang lại, cười sượng trân: " Ấy, sao thế được! Em vừa mới về nước, chị chỉ muốn dẫn em đi chơi cho khuây khỏa, lại làm em mất hứng, chị xin lỗi. Ở lại đi, chúng ta tiếp tục lựa đồ! "
Khó khăn lắm mới kéo được Lạc Tuyết Giang ra ngoài, Giả Tịnh Văn nhất định phải từ cô ta kiếm chút lợi lộc gì đó, từ trang phục cho đến giày cao gót gắn mác thương hiệu Star đều vô cùng xa xỉ và đắt đỏ, gia đình ả cũng không có nhiều tiền mà mua sắm thỏa thích được. Ngược lại nhà họ Lạc là danh gia vọng tộc, mua mấy thứ đồ này chắc chắn tiền nong không phải vấn đề. Lần trước Giả Tịnh Văn đã khoe với đám bạn là bản thân sở hữu rất nhiều món đồ đắt tiền mang thương hiệu Star, vì vậy không thể để mất mặt được!
Lạc Tuyết Giang ánh mắt khinh thường nhìn Giả Tịnh Văn, cô ta thừa biết cô chị họ này của mình trong đầu đang nghĩ gì. Nhưng có điều cũng chỉ là vài đồng bạc lẻ, bố thí cho ả ta để ả làm con chó theo sau hầu hạ cô cũng được. Vậy cho nên Lạc Tuyết Giang cũng nhắm mắt làm ngơ.
Thẩm Nhược Giai nhìn thấy một màn này, mặt đầy ghét bỏ nói với Thư Nghi: " Chúng ta đi cửa hàng khác, tớ không muốn dây vào chuyện phiền phức! "
Thư Nghi gật đầu đồng tình: " Ừ, chúng ta qua cơ sở khác, ở đây đúng lúc có người đáng ghét không muốn gặp! "
Nhưng mình không tìm đến phiền phức, phiền phức lại tìm đến mình.
Thư Nghi đã cố tình né né không muốn để ý đến Giả Tịnh Văn mà lặng lẽ rời khỏi đây, thế nhưng Giả Tịnh Văn thì không dễ dàng như vậy.
Giả Tịnh Văn khinh khỉnh nhìn, giọng điệu vẫn là đáng ghét như xưa: " Yô, đây không phải bạn học cũ của tôi năm xưa, Thư Nghi đó sao? "
Thư Nghi đảo mắt, thở ra một hơi. Đó, lại đến nữa rồi.
Thẩm Nhược Giai quay lại nhìn rồi quay sang Thư Nghi hỏi: " Người quen của cậu à? "
Thư Nghi lắc đầu: " Cũng không tính là quen, chỉ là bạn cùng lớp trước khi tớ chuyển tới trường cậu! "
Giả Tịnh Văn nghe vậy thì liền cau có, ả ta nói mỉa: " Này Thư Nghi, tôi nhớ là nhà cậu đâu có giàu đâu, vậy mà cũng dám bước chân vào đây! "
Ánh mắt Thư Nghi lạnh lùng quét qua gương mặt Giả Tịnh Văn, nhếch miệng cười: " Cậu cũng có khác gì đâu? "
Chỉ đơn giản là một câu nói liền khiến máu điên trong người Giả Tịnh Văn sôi sục lên. Nhưng Lạc Tuyết Giang cũng đang có mặt ở đây, ả ta không muốn làm cô mất mặt.
Giả Tịnh Văn hất tóc : " Nói cho cô biết, đây là em họ tôi, con bé là Lạc Tuyết Giang, đại tiểu thư nhà họ Lạc, so với người nghèo các cô thì khác một trời một vực! " sau đó đặt tay lên vai Lạc Tuyết Giang, ngay lập tức Lạc Tuyết Giang chán ghét hất tay ả ta ra.
Giả Tịnh Văn cố che đi chút xấu hổ trong lòng, nhếch miệng nói tiếp: " Quả nhiên người nghèo thì mới chơi cùng nhau. Bộ đồ trên người cô cũng đẹp đó, mua ở chợ nào vậy? Làm fake thương hiệu cũng giỏi thật! "
Thẩm Nhược Giai con ngươi u ám, mặt lạnh tanh chẳng thèm trả lời. Bởi vì cô với ả ta vốn dĩ không cùng đẳng cấp, cúi xuống nhìn cũng chả thấy Giả Tịnh Văn đâu, nói nhiều làm gì cho mất công!
Giả Tịnh Văn bị ngó lơ đâm ra càng tức giận, quát: " Nhân viên đâu? Mau đuổi hai người này đi! Thương hiệu thời trang cao cấp này mà cũng tiếp đón cái loại nghèo hèn bạt mạng thế này à? "
Thư Nghi nhăn mày nói: " Còn cô quỳ gối bám váy người giàu! Có tư cách gì mà nói! "
Cô nhân viên hồi nãy tiến về phía họ: " Xin lỗi quý khách, ở đây chúng tôi không phân biệt ai hết, bước chân vào cửa hàng chúng tôi thì đều là khách hàng cả. Phiền quý khách đây giữ trật tự một chút, đừng làm ảnh hưởng đến những khách hàng khác! "
Ánh mắt Thẩm Nhược Giai chuyển về phía cô nhân viên kia. Người này, cô thích!
Cô nhân viên kia nói xong cũng quay ra nhìn Thẩm Nhược Giai : " Rất xin lỗi vì đã khiến quý khách có trải nghiệm không tố-" chưa nói hết từ, cô nhân viên liền sửng sốt, miệng há hốc, giọng nói trở nên gấp gáp hơn: " Thẩm...Thẩm tiểu thư! "
Thẩm Nhược Giai chỉ đơn giản gật đầu một cái.
Giả Tịnh Văn vẫn giữ nguyên giọng điệu châm chọc đó: " Thẩm tiểu thư? Nực cười, cô là ai mà dám giả danh người Thẩm gia? "
Thư Nghi hờ hững đáp lại: " Đúng là con người tầm nhìn hẹp nên mới không biết cái gì! "
Giả Tịnh Văn già mồm cãi lại: " Gia tộc họ Thẩm trước nay chưa từng công bố là có cô cháu gái nào cả! Cô tưởng tôi bị ngu à? Chẳng bằng tôi giả làm Thẩm tiểu thư còn hợp lý hơn, người khác sẽ tin hơn đó! "
" Ồ. Từ khi nào tôi lại trở nên xấu xí như vậy? " Thẩm Nhược Giai nhàn nhạt nói. Sau đó rút ra từ trong áo một tấm thẻ vàng sáng lấp lánh, nhìn cô nhân viên kia một cái.
Cô nhân viên kia cực điểm sửng sốt, vội vàng nói với hai người Giả Tịnh Văn: " Quý khách, rất xin lỗi, phiền hai người rời đi cho! "
" Điên à, ai cho cô cái quyền đuổi khách vip đi như vậy? Không phải cô ta chỉ đơn giản rút ra tấm thẻ mạ vàng thôi à? Tính lòe thiên hạ hay gì? Có biết đây là tiểu thưu Lạc gia hay không? Cô không muốn sống nữa à? " Giả Tịnh Văn sửng cồ lên.
" Tôi không cần biết tiểu thư họ Lạc nào hết! Nhưng bà chủ tôi không muốn tiếp hai người! Mời đi cho! "
" Bà chủ? Nói đùa gì vậy? Con nhỏ nghèo hèn đó mà là bà chủ của Star gì chứ? Đã ăn nói bừa rồi thì phải lựa lời mào đáng tin một chút! Giả làm Thẩm tiểu thư rồi lại đến bà chủ của Star? "
Thẩm Nhược Giai không thèm để ý, cô cầm điện thoại bấm bấm gì đó, mà người nhận tin nhắn là Thẩm Tư Hoàng.
Giả Tịnh Văn cười khẩy: " Để tôi xem mấy người diễn trò lừa đảo
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.