Hạnh Phúc Viên Mãn 1 - Vì Anh Đáng Yêu Nên Yêu Cũng Đáng
Chương 43: Ngoại truyện. Sinh đôi
Tĩnh Dạ Nguyệt Xuân
21/08/2023
Chớp mắt, Lục Hạ Tiên đã qua sinh nhật 5 tuổi. Cô bé đang cực kì háo hức đến ngày em bé trong bụng mẹ ra ngoài để chơi với cô.
Hiện tại bụng của Thẩm Nhược Giai to đến mức có chút dọa người, cả người cũng càng thêm mượt mà, giờ phút này đang ôm bụng soi gương mà kêu lên: "Thật đáng ghét, đều tại anh, thật sự là không có cách nào gặp người, anh xem đi, hiện tại đến trư cũng không như nữa, quả thực chính là một đầu voi, một đầu voi!"
Lục Lệ Thành thì gương mặt tươi cười, tuyệt không để ý ôm Thẩm Nhược Giai hôn lên tai cô một cái nói: "Anh thích voi."
Lục Hạ Tiên ngây ngô nói theo: " Mẹ, con cũng rất thích voi!"
Thẩm Nhược Giai thở dài bất lực nhìn tiểu cô nương nhà mình. Cô bé ngoan ngoãn, đáng yêu, lại còn rất xinh đẹp giống hệt cô nữa chứ, sinh ra một đứa con cực phẩm như vậy, Thẩm Nhược Giai cũng lấy làm tự hào.
Thẩm Nhược Giai dịu dàng xoa đầu Lục Hạ Tiên: " Ừm... cảm ơn bé con!"
" Mẹ, trong này là em trai hay em gái vậy ạ?" Lục Hạ Tiên tò mò chỉ vào bụng Thẩm Nhược Giai nói.
" Vậy tiểu tiên nữ của bố thích em trai hay em gái nào?"
Lục Hạ Tiên phi thường nghiêm túc suy nghĩ, sau đó trả lời: " Con thích cả hai, em gái thì sẽ cùng con chơi búp bê đồ hàng, còn em trai thì sẽ bảo vệ con mỗi khi con bị bắt nạt!"
" Vậy thật may mắn ha. Bởi vì con có cả em trai lẫn em gái!"
" Thật sao ạ?" đôi mắt hạnh của Lục Hạ Tiên to tròn, sáng lấp lánh nhìn chằm chằm vào bụng Thẩm Nhược Giai: " Tuyệt quá!"
" Được rồi, con xuống dưới nhà chơi với bà nội đi nhé, để mẹ nghỉ ngơi!"
" Vâng ạ." Lục Hạ Tiên ngoan ngoãn gật đầu rồi chạy lon ton rời khỏi phòng.
Thẩm Nhược Giai miễn cưỡng tựa vào trên sô pha xem một bộ phim nhàm chán, Lục Lệ Thành thì đem laptop vào phòng ngồi xuống bên cạnh cô, gần hai tháng nay hàng ngày cậu vẫn ở nhà với Thẩm Nhược Giai.
"Ông xã ------, ông xã! ! !" Thẩm Nhược Giai đột nhiên hét ầm lên.
Lục Lệ Thành lập tức lo lắng hỏi : "Làm sao vậy? Không thoải mái sao?"
"Em, em không biết. . . . . . Vừa rồi bụng em hơi đau." Thẩm Nhược Giai có điểm không xác định nói, vừa rồi đau đớn một trận, nhưng hiện tại hình như lại ổn rồi.
"Không phải là muốn sinh chứ? Có phải vì vừa ăn đồ ăn lạnh hay không?"
Qua chừng mười phút đồng hồ, hình như không có việc gì, Thẩm Nhược Giai ngượng ngùng cười cười: "Không có việc gì, ông xã, anh bận việc của anh đi!"
Khoảng 10 phút sau, Thẩm Nhược Giai lại cảm thấy đau, chỉ giằng co trong chốc lát lại trôi qua, cho nên cô chịu đựng.
Cho đến khi ba bốn cơn đau cùng đến, cô mới lại hét ầm lên: "Ông xã, em cảm thấy có lẽ là đau bụng sinh, muốn đi bệnh viện hay không?"
"Đương nhiên đi, lập tức đi, sao em không nói sớm." Lục Lệ Thành vừa bực mình vừa buồn cười, nhanh chóng đưa cô đi bệnh viện.
Cơn đau bụng sinh càng ngày càng dày đặc.
May mắn là phòng sinh độc lập điều kiện hạng nhất, bác sỹ y tá đều tập mãi thành thói quen rồi, không quan tâm đến Thẩm Nhược Giai hô to gọi nhỏ, khẩn trương nhất thống khổ nhất là người bồi sinh Lục Lệ Thành, thấy sắc mặt Thẩm Nhược Giai trắng bệch, đầu đầy mồ hôi, anh còn vất vả hơn cô, một cánh tay bị Thẩm Nhược Giai cấu ra máu cũng không phát hiện ra.
"Bác sỹ, sao lại thế này? Cô ấy có sao không? Không có cách nào làm giảm nỗi đau đớn của cô ấy sao?" Lục Lệ Thành lo lắng hỏi.
" Lục tiên sinh yên tâm, phu nhân cũng không phải lần đầu đi đẻ. Do lần này là song thai nên sẽ hơi cực một chút! Tiên sinh hãy an tâm ngồi ở ngoài!"
"Aaaa." hơn 6 tiếng sau, Thẩm Nhược Giai hạ sinh được một bé gái, Lục Lệ Thành vui sướng ôm đứa nhỏ. Lúc này cơn đau bất chợt ập đến, tiếng thét chói tai của Thẩm Nhược Giai khiến Lục Lệ Thành đau lòng vô cùng.
Khoảng hơn 3 phút sau, Thẩm Nhược Giai cũng thành công hạ sinh một bé trai. Hai tay Lục Lệ Thành ôm hai đứa, hạnh phúc vô ngần.
Thẩm Nhược Giai thì kiệt sức, thật sự là quá mệt mỏi, hiện tại cô cảm giác toàn thân rời rạc, động cũng không muốn động.
Thẩm Nhược Giai cứ thế ngủ trên giường 2 3 tiếng liền, đến khi tỉnh lại, cô bồng bế hai đứa trẻ trên tay, cảm xúc sung sướng dâng lên mãnh liệt.
" Anh nhìn này, con gái chúng ta giống anh y như đúc, ngược lại là con trai thì giống em hơn!"
" Anh có thể cảm nhận được con trai chúng ta sau này sẽ rất quậy phá!"
" Tại sao?"
" Bởi vì giống em đó!"
Thẩm Nhược Giai lập tức trừng mắt lườm Lục Lệ Thành, nhưng giờ cô cũng không còn sức mà mắng anh một trận.
Lục Hạ Tiên lúc này cũng đẩy cửa chạy tới bên giường Thẩm Nhược Giai, đôi mắt sáng như sao nhìn hai đứa em, thật đáng yêu quá đi mất.
Mọi người trong phòng nhìn một nhà 5 người hạnh phúc mà tim đều mềm nhũn ra.
" Gia đình đứng sáp vào nhau để chụp một bức ảnh kỉ niệm nào!" một cô y tá không nhịn được liền lấy máy ảnh ra.
" Cười lên nào! "
Hiện tại bụng của Thẩm Nhược Giai to đến mức có chút dọa người, cả người cũng càng thêm mượt mà, giờ phút này đang ôm bụng soi gương mà kêu lên: "Thật đáng ghét, đều tại anh, thật sự là không có cách nào gặp người, anh xem đi, hiện tại đến trư cũng không như nữa, quả thực chính là một đầu voi, một đầu voi!"
Lục Lệ Thành thì gương mặt tươi cười, tuyệt không để ý ôm Thẩm Nhược Giai hôn lên tai cô một cái nói: "Anh thích voi."
Lục Hạ Tiên ngây ngô nói theo: " Mẹ, con cũng rất thích voi!"
Thẩm Nhược Giai thở dài bất lực nhìn tiểu cô nương nhà mình. Cô bé ngoan ngoãn, đáng yêu, lại còn rất xinh đẹp giống hệt cô nữa chứ, sinh ra một đứa con cực phẩm như vậy, Thẩm Nhược Giai cũng lấy làm tự hào.
Thẩm Nhược Giai dịu dàng xoa đầu Lục Hạ Tiên: " Ừm... cảm ơn bé con!"
" Mẹ, trong này là em trai hay em gái vậy ạ?" Lục Hạ Tiên tò mò chỉ vào bụng Thẩm Nhược Giai nói.
" Vậy tiểu tiên nữ của bố thích em trai hay em gái nào?"
Lục Hạ Tiên phi thường nghiêm túc suy nghĩ, sau đó trả lời: " Con thích cả hai, em gái thì sẽ cùng con chơi búp bê đồ hàng, còn em trai thì sẽ bảo vệ con mỗi khi con bị bắt nạt!"
" Vậy thật may mắn ha. Bởi vì con có cả em trai lẫn em gái!"
" Thật sao ạ?" đôi mắt hạnh của Lục Hạ Tiên to tròn, sáng lấp lánh nhìn chằm chằm vào bụng Thẩm Nhược Giai: " Tuyệt quá!"
" Được rồi, con xuống dưới nhà chơi với bà nội đi nhé, để mẹ nghỉ ngơi!"
" Vâng ạ." Lục Hạ Tiên ngoan ngoãn gật đầu rồi chạy lon ton rời khỏi phòng.
Thẩm Nhược Giai miễn cưỡng tựa vào trên sô pha xem một bộ phim nhàm chán, Lục Lệ Thành thì đem laptop vào phòng ngồi xuống bên cạnh cô, gần hai tháng nay hàng ngày cậu vẫn ở nhà với Thẩm Nhược Giai.
"Ông xã ------, ông xã! ! !" Thẩm Nhược Giai đột nhiên hét ầm lên.
Lục Lệ Thành lập tức lo lắng hỏi : "Làm sao vậy? Không thoải mái sao?"
"Em, em không biết. . . . . . Vừa rồi bụng em hơi đau." Thẩm Nhược Giai có điểm không xác định nói, vừa rồi đau đớn một trận, nhưng hiện tại hình như lại ổn rồi.
"Không phải là muốn sinh chứ? Có phải vì vừa ăn đồ ăn lạnh hay không?"
Qua chừng mười phút đồng hồ, hình như không có việc gì, Thẩm Nhược Giai ngượng ngùng cười cười: "Không có việc gì, ông xã, anh bận việc của anh đi!"
Khoảng 10 phút sau, Thẩm Nhược Giai lại cảm thấy đau, chỉ giằng co trong chốc lát lại trôi qua, cho nên cô chịu đựng.
Cho đến khi ba bốn cơn đau cùng đến, cô mới lại hét ầm lên: "Ông xã, em cảm thấy có lẽ là đau bụng sinh, muốn đi bệnh viện hay không?"
"Đương nhiên đi, lập tức đi, sao em không nói sớm." Lục Lệ Thành vừa bực mình vừa buồn cười, nhanh chóng đưa cô đi bệnh viện.
Cơn đau bụng sinh càng ngày càng dày đặc.
May mắn là phòng sinh độc lập điều kiện hạng nhất, bác sỹ y tá đều tập mãi thành thói quen rồi, không quan tâm đến Thẩm Nhược Giai hô to gọi nhỏ, khẩn trương nhất thống khổ nhất là người bồi sinh Lục Lệ Thành, thấy sắc mặt Thẩm Nhược Giai trắng bệch, đầu đầy mồ hôi, anh còn vất vả hơn cô, một cánh tay bị Thẩm Nhược Giai cấu ra máu cũng không phát hiện ra.
"Bác sỹ, sao lại thế này? Cô ấy có sao không? Không có cách nào làm giảm nỗi đau đớn của cô ấy sao?" Lục Lệ Thành lo lắng hỏi.
" Lục tiên sinh yên tâm, phu nhân cũng không phải lần đầu đi đẻ. Do lần này là song thai nên sẽ hơi cực một chút! Tiên sinh hãy an tâm ngồi ở ngoài!"
"Aaaa." hơn 6 tiếng sau, Thẩm Nhược Giai hạ sinh được một bé gái, Lục Lệ Thành vui sướng ôm đứa nhỏ. Lúc này cơn đau bất chợt ập đến, tiếng thét chói tai của Thẩm Nhược Giai khiến Lục Lệ Thành đau lòng vô cùng.
Khoảng hơn 3 phút sau, Thẩm Nhược Giai cũng thành công hạ sinh một bé trai. Hai tay Lục Lệ Thành ôm hai đứa, hạnh phúc vô ngần.
Thẩm Nhược Giai thì kiệt sức, thật sự là quá mệt mỏi, hiện tại cô cảm giác toàn thân rời rạc, động cũng không muốn động.
Thẩm Nhược Giai cứ thế ngủ trên giường 2 3 tiếng liền, đến khi tỉnh lại, cô bồng bế hai đứa trẻ trên tay, cảm xúc sung sướng dâng lên mãnh liệt.
" Anh nhìn này, con gái chúng ta giống anh y như đúc, ngược lại là con trai thì giống em hơn!"
" Anh có thể cảm nhận được con trai chúng ta sau này sẽ rất quậy phá!"
" Tại sao?"
" Bởi vì giống em đó!"
Thẩm Nhược Giai lập tức trừng mắt lườm Lục Lệ Thành, nhưng giờ cô cũng không còn sức mà mắng anh một trận.
Lục Hạ Tiên lúc này cũng đẩy cửa chạy tới bên giường Thẩm Nhược Giai, đôi mắt sáng như sao nhìn hai đứa em, thật đáng yêu quá đi mất.
Mọi người trong phòng nhìn một nhà 5 người hạnh phúc mà tim đều mềm nhũn ra.
" Gia đình đứng sáp vào nhau để chụp một bức ảnh kỉ niệm nào!" một cô y tá không nhịn được liền lấy máy ảnh ra.
" Cười lên nào! "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.