Hành Trình Chinh Phục Tiểu Ác Ma
Chương 50: Anh yêu em
Mai Linh Tuyết Mai
12/09/2023
Ngâm nước lạnh khá hiệu quả đối với Quận Hy Ca. Thẳng đến khi Diêm Dụ đã chờ đợi sốt ruột, cô mới nhẹ nhàng cất tiếng: "Em xong rồi."
"Cạch!"
Cửa phòng lập tức được mở ra, Diêm Dụ bước nhanh tới chỗ cô, giúp cô mặc quần áo rồi bế cô ra ngoài. Anh lo lắng hỏi han: "Bảo bối của anh ổn rồi chứ?"
Quận Hy Ca lộ ra nụ cười trấn an: "Em không sao." Khựng lại hai giây, cô chợt hỏi: "Cốc nước kia..."
Bàn tay to lớn vuốt ve khuôn mặt Quận Hy Ca, Diêm Dụ chạm trán với cô. "Có anh đây rồi, em đừng suy nghĩ nhiều."
"Vâng."
Diêm Dụ sợ tác dụng của thuốc vẫn chưa tiêu tán hết, nghĩ nghĩ bèn quấn cô vào chăn. Trong lúc chờ anh có tắm qua rồi, hiện tại thân thể rất thơm tho, song anh cũng không nằm mà chỉ ngồi canh bên cạnh cô.
Đèn ngủ màu vàng góp phần tạo nên khung cảnh ấm áp.
Khóe môi cong cong mỉm cười, người đàn ông thơm nhẹ lên má cô, ánh mắt sóng sánh tình cảm. "Bảo bối ngủ ngon!"
Mùi sữa tắm trà xanh khiến Quận Hy Ca bất giác cảm thấy an tâm. Cô mím môi, mày đẹp hơi nhăn lại. Theo như cô để ý thì hình như...
"Sao anh cứ gọi em là bảo bối vậy?"
Diêm Dụ nhướng cao lông mày, thần sắc vô cùng thản nhiên: "Bảo bối chính là bảo bối thôi." Hoàn toàn không có lý do, đơn giản là vì anh thích.
Bảo bối, bảo bối... cái tên mới thật dễ thương làm sao!
"Làm gì có ai giải thích như anh?" Quận Hy Ca bĩu môi, tuy nhiên trong mắt tràn ngập niềm vui.
"Ngốc lắm!" Diêm Dụ ghé sát mặt cô, hơi thở gợi cảm liên tục phả tới: "Bởi vì em là bảo bối của một mình anh, bởi vì... người anh yêu là em."
Mang tai Quận Hy Ca đỏ ửng, tầm mắt dừng lại trên chiếc cằm của anh. Râu đã được anh cạo sạch sẽ, chỉ để lại một chiếc cằm trơn láng. Cô đột nhiên vòng tay qua gáy anh, rướn cổ hôn lên môi anh.
Diêm Dụ nhiệt tình đáp lại. Hôn người mình thích hôn bao lâu cũng không đủ, hai người cứ như vậy mà dây dưa cho tới khi cánh môi tê rần.
Quận Hy Ca thở dốc nhìn anh, cô mỉm cười mãn nguyện.
Thì ra hai người đã hôn hít tự nhiên như vậy rồi...
Trong phút chốc, mọi buồn phiền cũng đã không cánh mà bay.
Quận Hy Ca không nói không rằng kéo anh vào chăn, Diêm Dụ ôm siết eo cô, nhắm mắt nói: "Ngày mai anh đưa em tới bệnh viện để kiểm tra nhé?"
Nhắc đến vấn đề này Quận Hy Ca có chút nhạy cảm. Cô nhàn nhạt lên tiếng: "Kiểm tra cái gì?"
"Chân."
Sau một thoáng im lặng, Quận Hy Ca chớp chớp mắt, cô khẽ "ừm". Đã đến lúc cô phải chữa trị cho đôi chân tàn tật này.
...
Sáng sớm hôm sau, hai người lên xe ô tô rời khỏi suối nước nóng Ngân Sơn. Toàn bộ nhân viên trong Diêm thị vẫn ở lại vui chơi, đến cuối ngày thì mới trở về.
Trong xe, Quận Hy Ca lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ. Cảnh sắc lướt nhanh qua mắt, không hiểu sao tâm trạng cô cứ bồn chồn không yên, mi tâm luôn trong trạng thái nhíu chặt.
Đột nhiên lòng bàn tay truyền tới hơi ấm. Quận Hy Ca giật mình nhìn anh, Diêm Dụ chỉ cười khẽ, không nói không rằng cào nhẹ tay cô.
Một tay anh điều khiển vô lăng, một tay anh nắm tay cô. Cứ thế lặng lẽ truyền sức mạnh cho nhau.
Khoảng 30 phút sau, chiếc Land Rover bốn chỗ tấp vào trước cửa bệnh viện. Diêm Dụ mở cốp xe để lấy xe lăn, anh khom người bế cô ngồi lên, nhanh chóng đẩy cô vào trong.
Thang máy đi lên tầng 5, Quận Hy Ca bấy giờ mới mở miệng: "Anh hẹn với bác sĩ nào ở bệnh viện X?"
"Lát nữa em sẽ biết ngay thôi."
Dứt lời, cửa thang máy liền đúng lúc mở ra. Hai người đứng trước một cánh cửa gỗ được sơn màu trắng, anh giơ tay gõ cửa theo phép lịch sự.
Cố Trình đang ăn dở hộp mỳ gói bỗng nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, thâm tâm cực kì không vui. Anh nuối tiếc cất hộp mỳ vào tủ, chân mày rậm đen chau lại.
"Vào đi!"
Nhận được sự đồng ý, Diêm Dụ chậm rãi đưa Quận Hy Ca vào.
Khoảnh khắc chạm phải gương mặt khó ở của Cố Trình, Quận Hy Ca ngạc nhiên trố mắt. Bác sĩ mà Diêm Dụ hẹn chính là Cố Trình ư? Cái người mà muốn gặp cũng khó ấy?
"Xin chào bác sĩ Cố! Tôi đến khám theo lịch đã hẹn."
Diêm Dụ trầm ổn nói, nhẹ gật đầu với Cố Trình.
Cố Trình liếc mắt quan sát Diêm Dụ, lại nhìn Quận Hy Ca. Hôm nay anh ta có đúng một lịch hẹn mà trước đó Cục trưởng Đoàn đã mở lời nhờ vả, hóa ra là cái vị này.
"Anh cưới vợ lúc nào vậy?" Cố Trình đột nhiên nhiều chuyện.
Nghe nói Diêm Dụ phóng túng lắm mà, nay đã an phận thủ thường rồi ư? Cũng chẳng thấy đánh tiếng với truyền thông gì? Có lẽ chỉ người trong giới mới biết được Diêm Đại thiếu gia là hoa đã có chậu.
"Gần đây thôi."
Ánh mắt Cố Trình lóe lên tia kinh diễm, anh nở nụ cười bất cần: "Mắt nhìn rất tốt... vị tiểu thư đây khá xinh đẹp!"
Quận Hy Ca: "..."
Cố Trình này không giống với Cố Trình trong tưởng tượng của cô lắm. Vốn còn nghĩ phải rất nhọc lòng để thuyết phục hắn chữa chân cho mình, vậy mà bây giờ lại có thể nói cười tự nhiên như vậy.
Diêm Dụ híp hai con ngươi, anh vô thức đứng chắn trước mặt Quận Hy Ca: "Cảm ơn đã khen vợ tôi."
Cố Trình che miệng cười, lắc lắc đầu. Thật nhỏ mọn, mới nói thế mà đã ghen rồi.
Cuộc đối thoại kéo dài thêm vài câu, Cố Trình ngồi vào bàn lật quyển sổ bệnh nhân ra.
"Tên?"
"Quận Hy Ca." Diêm Dụ cướp lời, mặt lạnh băng.
Quận Hy Ca khó hiểu nhìn anh, người đàn ông này không dưng lại phát điên cái gì vậy?
Cố Trình nhếch miệng, anh vô thức lẩm bẩm: "Quận Hy Ca à..."
Phải chăng anh đã nghe cái tên này ở đâu rồi? Ánh mắt Cố Trình chợt lóe sáng, người phụ nữ này là "bàn tay vàng" của bệnh viện Đế Đô, bác sĩ nữ đã từng cứu sống vô số bệnh nhân... Giờ này anh mới nhớ ra.
Cố Trình rũ mắt che giấu cảm xúc phức tạp, anh hỏi tiếp: "Tuổi?"
"26."
"Số đo ba vòng?"
"..."
"Số đo ba vòng?" Cố Trình không kiên nhẫn lặp lại.
Diêm Dụ nghiến răng ken két, đương lúc Quận Hy Ca định trả lời thì bỗng bị anh ngăn lại, giọng nói hàm chứa tức giận: "Chúng tôi từ chối trả lời."
Trong lòng thầm nghĩ số đo ba vòng thì liên quan rắm gì tới việc chữa trị ở chân chứ? Diêm Dụ hết sức nghi ngờ người đàn ông này đã để mắt đến cô.
Mùi ghen tuông thoang thoảng đâu đây, Quận Hy Ca giật tay anh, Diêm Dụ hừ hừ mũi.
Cố Trình chậc lưỡi, quyết định không hỏi nữa. Anh đã chót nhận lời với Đoàn Mộc Liêm rồi, đã đâm lao đành phải theo lao thôi.
Anh đứng dậy, chỉnh trang lại áo khoác blouse trắng, nói: "Tiếp theo chúng ta sẽ tiến hành khám sức khỏe tổng quát."
Diêm Dụ xoa đầu cô, anh dịu giọng: "Đừng lo lắng."
Sau một hồi bận rộn rốt cuộc thì cũng đã xong. Cố Trình nheo mắt nhìn vào màn hình máy tính rất lâu, vài phút sau, cổ họng phát ra âm thanh trầm trầm: "Vấn đề ở chân cô thực sự khá nặng, có không ít các cơ và dây thần kinh bị tổn thương nghiêm trọng. Nếu như cô muốn đi lại được, cách duy nhất bây giờ đó chính là phẫu thuật."
Lòng bàn tay Quận Hy Ca đổ đầy mồ hôi vì căng thẳng, cô gật đầu, đã lường trước kết quả.
Diêm Dụ vỗ nhẹ lưng cô, dường như cũng căng thẳng theo.
Thấy vậy, Cố Trình tiếp: "Sẽ rất đau đớn, cô... có muốn làm phẫu thuật không?"
"Làm đi!"
Quận Hy Ca đáp một cách dứt khoát, Cố Trình có thể thấy một tia kiên định, không sợ hãi trong mắt cô.
"Vậy được, chúng ta sẽ khám thêm vài lần để đưa ra phác đồ điều trị cụ thể."
Cố Trình xoay xoay cây bút trong tay, trường hợp này nặng nhưng không phải là không thể cứu vãn. Bởi vì trước đó Quận Hy Ca đã làm vật lý trị liệu rất tốt, cho nên anh tin nhất định sẽ có cơ hội thành công.
"Cạch!"
Cửa phòng lập tức được mở ra, Diêm Dụ bước nhanh tới chỗ cô, giúp cô mặc quần áo rồi bế cô ra ngoài. Anh lo lắng hỏi han: "Bảo bối của anh ổn rồi chứ?"
Quận Hy Ca lộ ra nụ cười trấn an: "Em không sao." Khựng lại hai giây, cô chợt hỏi: "Cốc nước kia..."
Bàn tay to lớn vuốt ve khuôn mặt Quận Hy Ca, Diêm Dụ chạm trán với cô. "Có anh đây rồi, em đừng suy nghĩ nhiều."
"Vâng."
Diêm Dụ sợ tác dụng của thuốc vẫn chưa tiêu tán hết, nghĩ nghĩ bèn quấn cô vào chăn. Trong lúc chờ anh có tắm qua rồi, hiện tại thân thể rất thơm tho, song anh cũng không nằm mà chỉ ngồi canh bên cạnh cô.
Đèn ngủ màu vàng góp phần tạo nên khung cảnh ấm áp.
Khóe môi cong cong mỉm cười, người đàn ông thơm nhẹ lên má cô, ánh mắt sóng sánh tình cảm. "Bảo bối ngủ ngon!"
Mùi sữa tắm trà xanh khiến Quận Hy Ca bất giác cảm thấy an tâm. Cô mím môi, mày đẹp hơi nhăn lại. Theo như cô để ý thì hình như...
"Sao anh cứ gọi em là bảo bối vậy?"
Diêm Dụ nhướng cao lông mày, thần sắc vô cùng thản nhiên: "Bảo bối chính là bảo bối thôi." Hoàn toàn không có lý do, đơn giản là vì anh thích.
Bảo bối, bảo bối... cái tên mới thật dễ thương làm sao!
"Làm gì có ai giải thích như anh?" Quận Hy Ca bĩu môi, tuy nhiên trong mắt tràn ngập niềm vui.
"Ngốc lắm!" Diêm Dụ ghé sát mặt cô, hơi thở gợi cảm liên tục phả tới: "Bởi vì em là bảo bối của một mình anh, bởi vì... người anh yêu là em."
Mang tai Quận Hy Ca đỏ ửng, tầm mắt dừng lại trên chiếc cằm của anh. Râu đã được anh cạo sạch sẽ, chỉ để lại một chiếc cằm trơn láng. Cô đột nhiên vòng tay qua gáy anh, rướn cổ hôn lên môi anh.
Diêm Dụ nhiệt tình đáp lại. Hôn người mình thích hôn bao lâu cũng không đủ, hai người cứ như vậy mà dây dưa cho tới khi cánh môi tê rần.
Quận Hy Ca thở dốc nhìn anh, cô mỉm cười mãn nguyện.
Thì ra hai người đã hôn hít tự nhiên như vậy rồi...
Trong phút chốc, mọi buồn phiền cũng đã không cánh mà bay.
Quận Hy Ca không nói không rằng kéo anh vào chăn, Diêm Dụ ôm siết eo cô, nhắm mắt nói: "Ngày mai anh đưa em tới bệnh viện để kiểm tra nhé?"
Nhắc đến vấn đề này Quận Hy Ca có chút nhạy cảm. Cô nhàn nhạt lên tiếng: "Kiểm tra cái gì?"
"Chân."
Sau một thoáng im lặng, Quận Hy Ca chớp chớp mắt, cô khẽ "ừm". Đã đến lúc cô phải chữa trị cho đôi chân tàn tật này.
...
Sáng sớm hôm sau, hai người lên xe ô tô rời khỏi suối nước nóng Ngân Sơn. Toàn bộ nhân viên trong Diêm thị vẫn ở lại vui chơi, đến cuối ngày thì mới trở về.
Trong xe, Quận Hy Ca lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ. Cảnh sắc lướt nhanh qua mắt, không hiểu sao tâm trạng cô cứ bồn chồn không yên, mi tâm luôn trong trạng thái nhíu chặt.
Đột nhiên lòng bàn tay truyền tới hơi ấm. Quận Hy Ca giật mình nhìn anh, Diêm Dụ chỉ cười khẽ, không nói không rằng cào nhẹ tay cô.
Một tay anh điều khiển vô lăng, một tay anh nắm tay cô. Cứ thế lặng lẽ truyền sức mạnh cho nhau.
Khoảng 30 phút sau, chiếc Land Rover bốn chỗ tấp vào trước cửa bệnh viện. Diêm Dụ mở cốp xe để lấy xe lăn, anh khom người bế cô ngồi lên, nhanh chóng đẩy cô vào trong.
Thang máy đi lên tầng 5, Quận Hy Ca bấy giờ mới mở miệng: "Anh hẹn với bác sĩ nào ở bệnh viện X?"
"Lát nữa em sẽ biết ngay thôi."
Dứt lời, cửa thang máy liền đúng lúc mở ra. Hai người đứng trước một cánh cửa gỗ được sơn màu trắng, anh giơ tay gõ cửa theo phép lịch sự.
Cố Trình đang ăn dở hộp mỳ gói bỗng nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, thâm tâm cực kì không vui. Anh nuối tiếc cất hộp mỳ vào tủ, chân mày rậm đen chau lại.
"Vào đi!"
Nhận được sự đồng ý, Diêm Dụ chậm rãi đưa Quận Hy Ca vào.
Khoảnh khắc chạm phải gương mặt khó ở của Cố Trình, Quận Hy Ca ngạc nhiên trố mắt. Bác sĩ mà Diêm Dụ hẹn chính là Cố Trình ư? Cái người mà muốn gặp cũng khó ấy?
"Xin chào bác sĩ Cố! Tôi đến khám theo lịch đã hẹn."
Diêm Dụ trầm ổn nói, nhẹ gật đầu với Cố Trình.
Cố Trình liếc mắt quan sát Diêm Dụ, lại nhìn Quận Hy Ca. Hôm nay anh ta có đúng một lịch hẹn mà trước đó Cục trưởng Đoàn đã mở lời nhờ vả, hóa ra là cái vị này.
"Anh cưới vợ lúc nào vậy?" Cố Trình đột nhiên nhiều chuyện.
Nghe nói Diêm Dụ phóng túng lắm mà, nay đã an phận thủ thường rồi ư? Cũng chẳng thấy đánh tiếng với truyền thông gì? Có lẽ chỉ người trong giới mới biết được Diêm Đại thiếu gia là hoa đã có chậu.
"Gần đây thôi."
Ánh mắt Cố Trình lóe lên tia kinh diễm, anh nở nụ cười bất cần: "Mắt nhìn rất tốt... vị tiểu thư đây khá xinh đẹp!"
Quận Hy Ca: "..."
Cố Trình này không giống với Cố Trình trong tưởng tượng của cô lắm. Vốn còn nghĩ phải rất nhọc lòng để thuyết phục hắn chữa chân cho mình, vậy mà bây giờ lại có thể nói cười tự nhiên như vậy.
Diêm Dụ híp hai con ngươi, anh vô thức đứng chắn trước mặt Quận Hy Ca: "Cảm ơn đã khen vợ tôi."
Cố Trình che miệng cười, lắc lắc đầu. Thật nhỏ mọn, mới nói thế mà đã ghen rồi.
Cuộc đối thoại kéo dài thêm vài câu, Cố Trình ngồi vào bàn lật quyển sổ bệnh nhân ra.
"Tên?"
"Quận Hy Ca." Diêm Dụ cướp lời, mặt lạnh băng.
Quận Hy Ca khó hiểu nhìn anh, người đàn ông này không dưng lại phát điên cái gì vậy?
Cố Trình nhếch miệng, anh vô thức lẩm bẩm: "Quận Hy Ca à..."
Phải chăng anh đã nghe cái tên này ở đâu rồi? Ánh mắt Cố Trình chợt lóe sáng, người phụ nữ này là "bàn tay vàng" của bệnh viện Đế Đô, bác sĩ nữ đã từng cứu sống vô số bệnh nhân... Giờ này anh mới nhớ ra.
Cố Trình rũ mắt che giấu cảm xúc phức tạp, anh hỏi tiếp: "Tuổi?"
"26."
"Số đo ba vòng?"
"..."
"Số đo ba vòng?" Cố Trình không kiên nhẫn lặp lại.
Diêm Dụ nghiến răng ken két, đương lúc Quận Hy Ca định trả lời thì bỗng bị anh ngăn lại, giọng nói hàm chứa tức giận: "Chúng tôi từ chối trả lời."
Trong lòng thầm nghĩ số đo ba vòng thì liên quan rắm gì tới việc chữa trị ở chân chứ? Diêm Dụ hết sức nghi ngờ người đàn ông này đã để mắt đến cô.
Mùi ghen tuông thoang thoảng đâu đây, Quận Hy Ca giật tay anh, Diêm Dụ hừ hừ mũi.
Cố Trình chậc lưỡi, quyết định không hỏi nữa. Anh đã chót nhận lời với Đoàn Mộc Liêm rồi, đã đâm lao đành phải theo lao thôi.
Anh đứng dậy, chỉnh trang lại áo khoác blouse trắng, nói: "Tiếp theo chúng ta sẽ tiến hành khám sức khỏe tổng quát."
Diêm Dụ xoa đầu cô, anh dịu giọng: "Đừng lo lắng."
Sau một hồi bận rộn rốt cuộc thì cũng đã xong. Cố Trình nheo mắt nhìn vào màn hình máy tính rất lâu, vài phút sau, cổ họng phát ra âm thanh trầm trầm: "Vấn đề ở chân cô thực sự khá nặng, có không ít các cơ và dây thần kinh bị tổn thương nghiêm trọng. Nếu như cô muốn đi lại được, cách duy nhất bây giờ đó chính là phẫu thuật."
Lòng bàn tay Quận Hy Ca đổ đầy mồ hôi vì căng thẳng, cô gật đầu, đã lường trước kết quả.
Diêm Dụ vỗ nhẹ lưng cô, dường như cũng căng thẳng theo.
Thấy vậy, Cố Trình tiếp: "Sẽ rất đau đớn, cô... có muốn làm phẫu thuật không?"
"Làm đi!"
Quận Hy Ca đáp một cách dứt khoát, Cố Trình có thể thấy một tia kiên định, không sợ hãi trong mắt cô.
"Vậy được, chúng ta sẽ khám thêm vài lần để đưa ra phác đồ điều trị cụ thể."
Cố Trình xoay xoay cây bút trong tay, trường hợp này nặng nhưng không phải là không thể cứu vãn. Bởi vì trước đó Quận Hy Ca đã làm vật lý trị liệu rất tốt, cho nên anh tin nhất định sẽ có cơ hội thành công.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.