Chương 7: Một người đàn ông
Thủy Vũ
05/03/2014
Những cơn mưa vẫn ghé đến thành phố này như một thói quen. Vũ bắt đầu ngán
ngẩm đám mây mù mỗi buổi chiều. Mưa mùa này thường rất thất thường,
giống như tính cách của một con người. Những con chim không dám bay, sợ
sẽ gặp phải một cơn mưa nào đó. Cô ngồi bên cửa sổ, ngắm chú chim sẻ cứ
im lìm ở đó. Cách một lớp kính, nó không thể nhìn thấy cô, chỉ có thể cô độc ở đó như đang chờ đợi người tình.
Rồi mưa bắt đầu nặng hạt. Bên thành cửa sổ nghe âm thanh lộp bộp của chúng. Cô lạnh. Con chim sẻ đã bay đi, bất chấp cơn mưa đang rơi. Nó đã chờ đợi quá lâu rồi, không hề có ai tới. Cuối cùng là liều lĩnh bay đi. Sự tuyệt tình của nó khiến cô cảm thấy lạnh, trong lòng bỗng nhiên có cảm giác không nỡ, nhưng lại vô cùng bất lực.
Vũ mở điện thoại, kiểm tra danh bạ. Phát hiện ra những dãy số mà mình từng trân trọng đã không còn nữa. Các mối quan hệ cứ thế chết đi như vậy, không ai có thể nhận ra nổi. Lướt lên rồi lại lướt xuống, như không thể tin được, Vũ bắt đầu có cảm giác hoang mang.
Rồi cô tắt điện thoại và vứt sang bên cạnh, thở một hơi dài và bật tung cửa sổ. Mưa lạnh hắt vào khuôn mặt. Cảm giác dịu mát thấm qua da thịt. Vũ nhắm mắt, trong lòng hỗn loạn. Mưa bắt đầu thấm ướt tóc tai và quần áo, nhưng cô vẫn đứng đó, không hề có ý nghĩ trốn chạy. Nước mưa có vị ngọt lạnh, chảy vào mắt môi như đang ôm lấy cô. Cảm giác như bản thân bắt đầu hòa quyện, muốn ho lên một tràng để giải phóng tất cả những áp lực của bản thân. Nhưng rồi vẫn không thể được. Tất cả giống như dễ cây bám chặt trong tâm hồn, không thể dễ dàng tan biến đi như thế được.
Buổi tối, cô đến một cà phê. Chủ quán là một người phụ nữ đã ly dị, không được sống cùng con cái. Bà mẹ chồng độc đoán đã cướp đi tất cả, người chồng và đứa con của cô ta. Cô tên là Ngọc – một cái tên nặng trịch.
Ngọc đã quen mặt Vũ, trên khuôn mặt lúc nào cũng xuất hiện một nụ cười kiên cường. Cô ta thường hay ngồi ở quầy, cười nói vui vẻ với chiếc điện thoại của mình. Không ai biết người ở đầu giây bên kia có tồn tại hay không, chỉ biết rằng tiếng cười của Ngọc rất vang và xa.
Vũ chọn một chiếc bàn góc trong cùng, một tách mocha và một cuốn sách. Quán không bật nhạc, thường để con người làm chủ. Vũ cắm tai phone, không muốn bất cứ ai làm phiền đến mình. Cô bắt đầu có thói quen của một người bị tự kỷ vào khoảng hai năm trước, khi phát hiện ra sự quyến rũ của cô độc. Trong thế giới của riêng cô, có thể tưởng tượng ra hạnh phúc của bản thân. Cô không muốn ra ngoài, vì sợ phát hiện ra tất cả chỉ là một giấc mộng không có thật.
“Nam, tới đây.” Giữa tiếng nhạc và tiếng hát của Yao Si Ting, cô vẫn có thể nghe thấy tiếng gọi của một cô gái xinh đẹp ngồi bên cạnh mình. Tiếng gọi của cô ta khiến Vũ nhớ đến chú chim sẻ lúc chiều, đợi chờ trong cơn mưa, luôn có một niềm tin rằng ai đó sẽ đến.
Người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi, tóc cắt ngắn, đôi mắt nhỏ và dài đến lạnh nhạt, môi mỏng luôn có thói quen mím lại. Anh ta mặc một chiếc áo gió màu đen, một chiếc quần bò màu xanh và đi đôi giày lười cũng màu xanh nốt. Anh bước đến chiếc bàn của cô gái đó và ngồi xuống. Im lặng châm một điếu thuốc, vẻ bất cần ngập trong đôi mắt khiến người ta phải tức giận. Nhưng không thể dứt ra khỏi sự lôi kéo mà anh ta đã tạo ra.
Vũ thu ánh mắt, không để ý gì đến hai người đó nữa. Tiếng nhạc lại làm chủ tâm hồn. Tách mocha bắt đầu tỏa hương, nhưng cô không uống nhiều, chỉ thỉnh thoảng nhấp môi vào như để khỏi quên lãng sự tồn tại của nó.
Câu chuyện mà cô đang đọc không có gì thú vị mấy, nhưng có thể giết đi thời gian và làm cô quên đi cảm giác lúc ở một mình. Cô độc là một con dao hai lưỡi, dễ dàng lôi kéo nhưng lại rất khó để thoát ra. Khi bạn đã quá chìm đắm, bạn sẽ giữ khư khư thế giới của riêng mình như một báu vật.
Câu chuyện kể về một người đàn ông luôn đi tìm lý tưởng sống cho bản thân mình. Anh ta leo lên một đỉnh núi, nhìn thế giới đảo điên bằng một ánh mắt u hoài. Sau đó anh ta hét lên một tiếng rất lớn, như tiếng gào trong suốt những năm tháng tuổi trẻ. Rồi anh ta nhảy xuống vực, chiếc dù bật lên, căng mình vì gió. Anh bất chấp mọi chuyện trước mắt, bất chấp dưới kia có là gì thì vẫn phải nhảy xuống. Nỗi sợ hãi chỉ bị giết chết khi bản thân tin vào chính mình.
Quán bắt đầu ồn ào khi có một toán người từ trên lầu bước xuống. Vũ tháo tai phone, ngẩng đầu lên nhìn họ. Đám người đó cười nói rất vui vẻ, tay chân luôn múa theo lời nói. Họ dồn đẩy nhau, nhưng chỉ có một người trả tiền – một người được cả hội giao trách nhiệm. Khi đối diện với Ngọc, anh ta khá lúng túng nhưng vẫn trả đủ. Rồi anh ta nói gì đó với cô chủ quán, tựa như một lời chào, sau đó quay người rời đi. Những người đằng sau cũng lật đật bước theo, trên khuôn mặt vẫn tràn ngập sự phấn khởi.
Vũ ngồi trong góc quán, cả khuôn mặt chìm trong bóng tối vô hình. Một cảm giác thân quen bắt đầu trào lên lồng ngực khiến cô khó thở. Vũ đưa tay lên ôm lấy con tim của mình, cả người vẫn ngồi thẳng. Rồi bỗng nhiên, Ngọc như một con thú hoang bị người ta đuổi bắn. Cô vội vàng hét lên và chạy theo.
Cả quán nháo nhác, một vài người cũng tò mò chạy theo cô.
“Phan, Phan ơi, đừng đi!” Ngọc ta liên tục gọi, tiếng gọi thảm thiết và đau đớn. Tất cả mọi người đều quay ra nhìn, Vũ cũng vậy.
Người đàn ông vừa rồi thốt nhiên dừng bước, nhưng không hề quay lại. Vũ có thể theo dõi tất cả qua cửa sổ, trong lòng chợt có một loại đau thương không thể gọi thành tên.
Đám người đó liên tục nhìn ngó, sự tò mò luôn là thứ khiến người ta cảm thấy khó chịu. Nhưng rồi không ai bảo ai, họ đều bỏ lên trước. Để lại người đàn ông tên Phan vẫn không chịu quay đầu nhìn Ngọc lấy một lần.
Đôi tình nhân bên cạnh bàn tán gì đó, nhưng Vũ không quan tâm tới họ. Thứ có thể thu hút được cô chính là hy vọng, là níu kéo. Tất cả những điều đó tạo nên con người cô, vậy nên chúng luôn có sức hút đối với cô.
Vũ đứng dậy, bước đến gần sát cửa sổ và ngắm nhìn hai người. Ngọc đứng cách anh ta chừng năm bước chân, nước mắt lăn dài bờ má. Cả người cô ta run lên, như đang kìm nén tiếng nấc nghẹn ngào của mình. Phan vẫn im lặng, cả người chìm trong bóng tối sâu thẳm.
Thế rồi mưa lại rơi, như muốn đập nát mọi yêu thương và hy vọng mà người ta dành cho nhau. Mưa vương vào quần áo, ướt nhẹp. Đám cỏ bên đường ngả nghiêng, chịu đựng. Đèn đường lờ mờ, trong không khí trào lên một mùi vị tang thương. Vũ dựa người vào thành cửa sổ, cô cúi xuống, mưa hắt vào bên trong.
Không ai biết thời gian đã trôi qua bao lâu, chỉ biết rằng không có bất kỳ một lời nói nào được thốt ra. Cơ hồ mưa đã cuốn trôi tất cả, chỉ còn sự im lặng đến tuyệt tình chiếm trọn cả thế giới này. Nước mưa hòa cùng nước mắt, trở thành thứ nước đẹp mà thương đau. Có những khi, ngôn từ của chúng ta gần như không còn tồn tại. Trong đầu trống rỗng, con tim nghẹn ngào, không thể nói cho nhau nghe nỗi lòng dù chỉ là một chút.
Rồi người đàn ông đó bỏ đi, mặc kệ đằng sau lưng có là ai. Sự tuyệt tình của anh nằm ở trong những bước chân, không để ai kịp níu kéo. Anh ta đã chờ đợi qua lâu để Ngọc nói, nhưng tất cả đã kết thúc. Con người luôn luôn bị giới hạn về mọi thứ. Thời gian, vận mệnh, kiên trì, hy vọng, hạnh phúc…Tất cả đều không thể kéo dài được mãi mãi.
Ngọc trượt người xuống, cô khóc không thành tiếng. Trong cơn mưa, không thể tìm thấy phương hướng cho bản thân mình. Đầu gối là điểm tựa duy nhất lúc này. Như bản thân cô, chỉ có thể hy vọng vào chính mình.
Vũ thở dài, cô lấy trong túi ra vài mươi nghìn, đặt lên bàn và đi thẳng.
Lúc bật ô lên thì cũng là lúc mưa ngớt. Cảm tưởng như vừa rồi ông trời chỉ muốn ngăn cách họ. Vận mệnh là thứ luôn khiến người ta đau khổ. Không ai có thể biết trước được số phận của mình. Khi Vũ rời đi thì Ngọc vẫn gục đầu khóc. Cô không tới an ủi cô ta, vì biết rằng Ngọc đã khép lòng trong cô độc, không thể đón nhận bất cứ ai được nữa. Sự quan tâm lúc này bỗng nhiên trở thành một thứ khiến người ta đau đớn, muốn khóc và căm hận. Con người là như vậy, một khi đã tuyệt vọng thì chỉ nhìn thấy sự đen tối đang bao trùm. Họ bắt đầu mù quáng, và phương hướng dần chìm vào khói sương.
Vũ đi ngang qua một cửa hàng áo cưới gần quán cà phê mà cô uống, đôi chân bất chợt dừng lại.
Phan đang đứng đó, hai tay để trong túi quần, miệng ngậm một điếu thuốc, ánh mắt không ngừng nhìn về phía bộ váy cưới màu trắng sữa được manocanh mặc.
Xung quanh hai người tràn ngập tiếng còi xe, có mùi ẩm mốc từ đâu đó bốc lên. Họ im lặng vì họ là hai người xa lạ. Đứng gần nhau được mà rời xa nhau cũng chẳng sao. Vũ bước lại gần, cũng hướng mắt nhìn về phía chiếc váy cưới đó. Tất cả đều rất bình thường, không hề có điểm gì nổi bật. Trong đôi mắt của một người có tâm sự và đôi mắt của người cô độc rất khác nhau. Giữa anh ta và cô, mỗi người một cách nhìn nhận, không thể nào nói thành lời được.
Cuối cùng, cô phải nói: “Anh nhớ nó à? Hay nhớ người đã từng mặc nó?”
Phan không nhìn cô, đưa tay lên kẹp lấy điếu thuốc trên môi và đáp: “Không nhớ gì cả, chỉ là muốn tìm xem năm xưa đã đánh mất thứ gì.”
Vũ cười nhạt: “Nuối tiếc bây giờ đã là quá muộn.”
“Phải.”
“…”
Hai người lại chìm vào trầm mặc. Thỉnh thoảng có tiếng còi xe ré lên trong không gian như muốn xé rách nó ra. Xe vụt qua, để lại một dư âm vang vọng. Tiếng còi cứ thế chết đi trong không gian. Cứ thế mà lụi tàn.
Khoảng năm phút sau, Phan bỗng nhiên quay sang hỏi: “Đi uống thứ gì đó không?”
Hai người rất tự nhiên cùng nắm tay nhau bước trên đường phố. Không phải là cái nắm tay mang lại hơi ấm cho nhau, chỉ là theo một phản xạ mà bỗng nhiên cần phải có. Cô và anh đều không có bất kỳ một sự liên kết nào. Họ đi cạnh nhau như hai người xa lạ, trong lòng đều hiểu rõ, đối phương là ai và mình không cần gì ở cô (anh) ấy.
Đó là lần đầu tiên anh nắm tay cô.
Rồi mưa bắt đầu nặng hạt. Bên thành cửa sổ nghe âm thanh lộp bộp của chúng. Cô lạnh. Con chim sẻ đã bay đi, bất chấp cơn mưa đang rơi. Nó đã chờ đợi quá lâu rồi, không hề có ai tới. Cuối cùng là liều lĩnh bay đi. Sự tuyệt tình của nó khiến cô cảm thấy lạnh, trong lòng bỗng nhiên có cảm giác không nỡ, nhưng lại vô cùng bất lực.
Vũ mở điện thoại, kiểm tra danh bạ. Phát hiện ra những dãy số mà mình từng trân trọng đã không còn nữa. Các mối quan hệ cứ thế chết đi như vậy, không ai có thể nhận ra nổi. Lướt lên rồi lại lướt xuống, như không thể tin được, Vũ bắt đầu có cảm giác hoang mang.
Rồi cô tắt điện thoại và vứt sang bên cạnh, thở một hơi dài và bật tung cửa sổ. Mưa lạnh hắt vào khuôn mặt. Cảm giác dịu mát thấm qua da thịt. Vũ nhắm mắt, trong lòng hỗn loạn. Mưa bắt đầu thấm ướt tóc tai và quần áo, nhưng cô vẫn đứng đó, không hề có ý nghĩ trốn chạy. Nước mưa có vị ngọt lạnh, chảy vào mắt môi như đang ôm lấy cô. Cảm giác như bản thân bắt đầu hòa quyện, muốn ho lên một tràng để giải phóng tất cả những áp lực của bản thân. Nhưng rồi vẫn không thể được. Tất cả giống như dễ cây bám chặt trong tâm hồn, không thể dễ dàng tan biến đi như thế được.
Buổi tối, cô đến một cà phê. Chủ quán là một người phụ nữ đã ly dị, không được sống cùng con cái. Bà mẹ chồng độc đoán đã cướp đi tất cả, người chồng và đứa con của cô ta. Cô tên là Ngọc – một cái tên nặng trịch.
Ngọc đã quen mặt Vũ, trên khuôn mặt lúc nào cũng xuất hiện một nụ cười kiên cường. Cô ta thường hay ngồi ở quầy, cười nói vui vẻ với chiếc điện thoại của mình. Không ai biết người ở đầu giây bên kia có tồn tại hay không, chỉ biết rằng tiếng cười của Ngọc rất vang và xa.
Vũ chọn một chiếc bàn góc trong cùng, một tách mocha và một cuốn sách. Quán không bật nhạc, thường để con người làm chủ. Vũ cắm tai phone, không muốn bất cứ ai làm phiền đến mình. Cô bắt đầu có thói quen của một người bị tự kỷ vào khoảng hai năm trước, khi phát hiện ra sự quyến rũ của cô độc. Trong thế giới của riêng cô, có thể tưởng tượng ra hạnh phúc của bản thân. Cô không muốn ra ngoài, vì sợ phát hiện ra tất cả chỉ là một giấc mộng không có thật.
“Nam, tới đây.” Giữa tiếng nhạc và tiếng hát của Yao Si Ting, cô vẫn có thể nghe thấy tiếng gọi của một cô gái xinh đẹp ngồi bên cạnh mình. Tiếng gọi của cô ta khiến Vũ nhớ đến chú chim sẻ lúc chiều, đợi chờ trong cơn mưa, luôn có một niềm tin rằng ai đó sẽ đến.
Người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi, tóc cắt ngắn, đôi mắt nhỏ và dài đến lạnh nhạt, môi mỏng luôn có thói quen mím lại. Anh ta mặc một chiếc áo gió màu đen, một chiếc quần bò màu xanh và đi đôi giày lười cũng màu xanh nốt. Anh bước đến chiếc bàn của cô gái đó và ngồi xuống. Im lặng châm một điếu thuốc, vẻ bất cần ngập trong đôi mắt khiến người ta phải tức giận. Nhưng không thể dứt ra khỏi sự lôi kéo mà anh ta đã tạo ra.
Vũ thu ánh mắt, không để ý gì đến hai người đó nữa. Tiếng nhạc lại làm chủ tâm hồn. Tách mocha bắt đầu tỏa hương, nhưng cô không uống nhiều, chỉ thỉnh thoảng nhấp môi vào như để khỏi quên lãng sự tồn tại của nó.
Câu chuyện mà cô đang đọc không có gì thú vị mấy, nhưng có thể giết đi thời gian và làm cô quên đi cảm giác lúc ở một mình. Cô độc là một con dao hai lưỡi, dễ dàng lôi kéo nhưng lại rất khó để thoát ra. Khi bạn đã quá chìm đắm, bạn sẽ giữ khư khư thế giới của riêng mình như một báu vật.
Câu chuyện kể về một người đàn ông luôn đi tìm lý tưởng sống cho bản thân mình. Anh ta leo lên một đỉnh núi, nhìn thế giới đảo điên bằng một ánh mắt u hoài. Sau đó anh ta hét lên một tiếng rất lớn, như tiếng gào trong suốt những năm tháng tuổi trẻ. Rồi anh ta nhảy xuống vực, chiếc dù bật lên, căng mình vì gió. Anh bất chấp mọi chuyện trước mắt, bất chấp dưới kia có là gì thì vẫn phải nhảy xuống. Nỗi sợ hãi chỉ bị giết chết khi bản thân tin vào chính mình.
Quán bắt đầu ồn ào khi có một toán người từ trên lầu bước xuống. Vũ tháo tai phone, ngẩng đầu lên nhìn họ. Đám người đó cười nói rất vui vẻ, tay chân luôn múa theo lời nói. Họ dồn đẩy nhau, nhưng chỉ có một người trả tiền – một người được cả hội giao trách nhiệm. Khi đối diện với Ngọc, anh ta khá lúng túng nhưng vẫn trả đủ. Rồi anh ta nói gì đó với cô chủ quán, tựa như một lời chào, sau đó quay người rời đi. Những người đằng sau cũng lật đật bước theo, trên khuôn mặt vẫn tràn ngập sự phấn khởi.
Vũ ngồi trong góc quán, cả khuôn mặt chìm trong bóng tối vô hình. Một cảm giác thân quen bắt đầu trào lên lồng ngực khiến cô khó thở. Vũ đưa tay lên ôm lấy con tim của mình, cả người vẫn ngồi thẳng. Rồi bỗng nhiên, Ngọc như một con thú hoang bị người ta đuổi bắn. Cô vội vàng hét lên và chạy theo.
Cả quán nháo nhác, một vài người cũng tò mò chạy theo cô.
“Phan, Phan ơi, đừng đi!” Ngọc ta liên tục gọi, tiếng gọi thảm thiết và đau đớn. Tất cả mọi người đều quay ra nhìn, Vũ cũng vậy.
Người đàn ông vừa rồi thốt nhiên dừng bước, nhưng không hề quay lại. Vũ có thể theo dõi tất cả qua cửa sổ, trong lòng chợt có một loại đau thương không thể gọi thành tên.
Đám người đó liên tục nhìn ngó, sự tò mò luôn là thứ khiến người ta cảm thấy khó chịu. Nhưng rồi không ai bảo ai, họ đều bỏ lên trước. Để lại người đàn ông tên Phan vẫn không chịu quay đầu nhìn Ngọc lấy một lần.
Đôi tình nhân bên cạnh bàn tán gì đó, nhưng Vũ không quan tâm tới họ. Thứ có thể thu hút được cô chính là hy vọng, là níu kéo. Tất cả những điều đó tạo nên con người cô, vậy nên chúng luôn có sức hút đối với cô.
Vũ đứng dậy, bước đến gần sát cửa sổ và ngắm nhìn hai người. Ngọc đứng cách anh ta chừng năm bước chân, nước mắt lăn dài bờ má. Cả người cô ta run lên, như đang kìm nén tiếng nấc nghẹn ngào của mình. Phan vẫn im lặng, cả người chìm trong bóng tối sâu thẳm.
Thế rồi mưa lại rơi, như muốn đập nát mọi yêu thương và hy vọng mà người ta dành cho nhau. Mưa vương vào quần áo, ướt nhẹp. Đám cỏ bên đường ngả nghiêng, chịu đựng. Đèn đường lờ mờ, trong không khí trào lên một mùi vị tang thương. Vũ dựa người vào thành cửa sổ, cô cúi xuống, mưa hắt vào bên trong.
Không ai biết thời gian đã trôi qua bao lâu, chỉ biết rằng không có bất kỳ một lời nói nào được thốt ra. Cơ hồ mưa đã cuốn trôi tất cả, chỉ còn sự im lặng đến tuyệt tình chiếm trọn cả thế giới này. Nước mưa hòa cùng nước mắt, trở thành thứ nước đẹp mà thương đau. Có những khi, ngôn từ của chúng ta gần như không còn tồn tại. Trong đầu trống rỗng, con tim nghẹn ngào, không thể nói cho nhau nghe nỗi lòng dù chỉ là một chút.
Rồi người đàn ông đó bỏ đi, mặc kệ đằng sau lưng có là ai. Sự tuyệt tình của anh nằm ở trong những bước chân, không để ai kịp níu kéo. Anh ta đã chờ đợi qua lâu để Ngọc nói, nhưng tất cả đã kết thúc. Con người luôn luôn bị giới hạn về mọi thứ. Thời gian, vận mệnh, kiên trì, hy vọng, hạnh phúc…Tất cả đều không thể kéo dài được mãi mãi.
Ngọc trượt người xuống, cô khóc không thành tiếng. Trong cơn mưa, không thể tìm thấy phương hướng cho bản thân mình. Đầu gối là điểm tựa duy nhất lúc này. Như bản thân cô, chỉ có thể hy vọng vào chính mình.
Vũ thở dài, cô lấy trong túi ra vài mươi nghìn, đặt lên bàn và đi thẳng.
Lúc bật ô lên thì cũng là lúc mưa ngớt. Cảm tưởng như vừa rồi ông trời chỉ muốn ngăn cách họ. Vận mệnh là thứ luôn khiến người ta đau khổ. Không ai có thể biết trước được số phận của mình. Khi Vũ rời đi thì Ngọc vẫn gục đầu khóc. Cô không tới an ủi cô ta, vì biết rằng Ngọc đã khép lòng trong cô độc, không thể đón nhận bất cứ ai được nữa. Sự quan tâm lúc này bỗng nhiên trở thành một thứ khiến người ta đau đớn, muốn khóc và căm hận. Con người là như vậy, một khi đã tuyệt vọng thì chỉ nhìn thấy sự đen tối đang bao trùm. Họ bắt đầu mù quáng, và phương hướng dần chìm vào khói sương.
Vũ đi ngang qua một cửa hàng áo cưới gần quán cà phê mà cô uống, đôi chân bất chợt dừng lại.
Phan đang đứng đó, hai tay để trong túi quần, miệng ngậm một điếu thuốc, ánh mắt không ngừng nhìn về phía bộ váy cưới màu trắng sữa được manocanh mặc.
Xung quanh hai người tràn ngập tiếng còi xe, có mùi ẩm mốc từ đâu đó bốc lên. Họ im lặng vì họ là hai người xa lạ. Đứng gần nhau được mà rời xa nhau cũng chẳng sao. Vũ bước lại gần, cũng hướng mắt nhìn về phía chiếc váy cưới đó. Tất cả đều rất bình thường, không hề có điểm gì nổi bật. Trong đôi mắt của một người có tâm sự và đôi mắt của người cô độc rất khác nhau. Giữa anh ta và cô, mỗi người một cách nhìn nhận, không thể nào nói thành lời được.
Cuối cùng, cô phải nói: “Anh nhớ nó à? Hay nhớ người đã từng mặc nó?”
Phan không nhìn cô, đưa tay lên kẹp lấy điếu thuốc trên môi và đáp: “Không nhớ gì cả, chỉ là muốn tìm xem năm xưa đã đánh mất thứ gì.”
Vũ cười nhạt: “Nuối tiếc bây giờ đã là quá muộn.”
“Phải.”
“…”
Hai người lại chìm vào trầm mặc. Thỉnh thoảng có tiếng còi xe ré lên trong không gian như muốn xé rách nó ra. Xe vụt qua, để lại một dư âm vang vọng. Tiếng còi cứ thế chết đi trong không gian. Cứ thế mà lụi tàn.
Khoảng năm phút sau, Phan bỗng nhiên quay sang hỏi: “Đi uống thứ gì đó không?”
Hai người rất tự nhiên cùng nắm tay nhau bước trên đường phố. Không phải là cái nắm tay mang lại hơi ấm cho nhau, chỉ là theo một phản xạ mà bỗng nhiên cần phải có. Cô và anh đều không có bất kỳ một sự liên kết nào. Họ đi cạnh nhau như hai người xa lạ, trong lòng đều hiểu rõ, đối phương là ai và mình không cần gì ở cô (anh) ấy.
Đó là lần đầu tiên anh nắm tay cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.