Chương 13: Cánh Cổng Đầu Tiên
4ever1love99
24/02/2021
11h40 trưa, như thường ngày thì chúng tôi bắt đầu đi về. Đang cười nói vui vẻ thì tự nhiên thấy có hàng trăm người tụ tập trước cổng trường để xem xét thứ gì đó. Thằng H xì một tiếng:
“chắc lại tai nạn thôi mà, có gì hot đâu”.
L đáp: ”thì cứ chạy ra hóng hớt tí đi, lâu lắm rồi mới thấy”.
Chúng tôi nhanh chóng đi tới chỗ đông người đó xem sao. Bất ngờ xảy đến, đó không phải là một vụ tai nạn, mà là một hiện tượng. Một cánh cổng không gian màu xanh lá đang hiện ra trước mặt chúng tôi, mọi người tò mò đến gần nó để khám phá. Thấy thế Linh ghé vào tai tôi nói thầm: ”không hay rồi…”.
Tôi còn chưa kịp nghe hết câu nói của Linh thì bất chợt có một con quái vật từ trong cánh cổng không gian kia xồ ra (nhìn giống một con chó tám chân, hai đuôi và chín con mắt). Trước sự ngỡ ngàng của mọi người, con quái vật nhanh chóng lao vào cắn xé một người đàn ông, sự hoảng loạn nhanh chóng xảy ra. Đa số nhiều người bỏ chạy, còn có mấy người là tìm gậy gộc đập con quái vật để cố gắng cứu sống người đàn ông kia. Nhưng những cây gậy bình thường này không làm gì được con quái vật ghê tởm đấy, sau khi cắn chết người đàn ông xấu số đó, con quái vật tiếp tục quay sang định tấn công những người khác, tiếng kêu cứu vang lên khắp nơi “cứu tôi với” “cứu tôi với”.
Thằng L và H thì đứng ngơ người ra, tôi thấy chân tay chúng nó run run, tôi cũng không kém. Nhưng giọng nói của Hắc Long vang vang lên trong đầu tôi “lên đi chàng trai, cho con cờ hó kia biết thế nào là Sức Mạnh Bóng Đêm đi”, cái câu nói này đã xua tan đi sự sợ hãi của tôi. Tôi lao lên:
“Song kiếm…”
Linh cầm tay tôi rồi lắc đầu ra hiệu là không nên, tôi quay sang thắc mắc:
“sao cậu làm thế, con quái vật kia đã cắn chết một người rồi đấy, để lâu thì không biết hậu quả như nào đâu”.
Linh vẫn cầm chặt tay tôi rồi nói:
“đừng để mọi người biết mình có sức mạnh, nếu không thì rắc rối lắm, cậu không nhớ lời CR dặn à”.
L: ”bọn tớ nhớ, nhưng tình huống giờ cấp bách lắm rồi, tính sao bây giờ đây“.
H: ”thôi cứ kệ đi, mạng người quan trọng, sau này ra sao thì ra”.
Linh giang ngang tay ra ngăn cản ba đứa tôi rồi nói “để tớ”.
“Cuồng Phong Giáp” “Thương Bão Tố” Linh triệu tập 2 trang bị mang Sức Mạnh Gió Bão của mình và lao vào tấn công con quái vật ghê tởm kia. Với kỹ năng tuyệt vời của mình cộng với sức mạnh đáng gờm, con quái vật kia không sao chống đỡ được với Linh, “Thương Lốc Xoáy” một cơn lốc xoáy tuy bé nhưng rất uy lực được tạo ra ở đầu chiếc “Thương Bão Tố”. Linh bay lên không trung chừng 10m rồi lao vụt xuống, thương chĩa về phía con quái vật. Sức sát thương khủng khiếp đến từ cây thương của Linh làm đường xá xung quanh bán kính 20m bị phá hủy hoàn toàn, còn con quái vật thì chết chắc rồi. Máu con quái vật chảy ra nhìn xanh lè, ăn mòn hết cả kim loại cùng những thứ mà nó dính vào. Tiêu diệt xong con quái vật, Linh nhanh chóng biến mất khỏi hiện trường và quay lại chỗ chúng tôi đang đứng một cách rất nhanh và không để ai nhìn thấy mình.
Công an cùng các nhà khoa học, bác sĩ nhanh chóng đến hiện trường để kiểm tra vụ việc. Nhưng xác con quái vật tính từ lúc chết đến tầm 30 phút là biến mất hẳn, không để lại một dấu vết gì.Có một người đã tử vong vì bị con quái vật tấn công, Công an nhanh chóng ra trấn an những người đã chứng kiến vụ việc và hứa sẽ điều tra làm rõ.
Còn về bộ tứ chúng tôi, chúng tôi dường như đã biết những gì chuẩn bị xảy ra tiếp theo (Cuộc chiến sắp bắt đầu).
Tối hôm đó, tôi vẫn hẹn Linh lên trên ban công hóng gió. Nhưng hôm nay thì khác hoàn toàn, Linh triệu tập đôi cánh trắng như tuyết của mình và cười nói:
“muốn đi nhờ không ?”.
Tôi gật đầu, Linh ôm tôi từ đằng sau và bay lên (ôm đấy hihi). Cảnh tượng được bay trên không trung thật khó tả, tôi chỉ muốn hét thật to (ôi mẹ ơi con đang bay nè, làng nước ơi tôi đang bay nè, ô mai gót) nhưng vì có Linh nên hơi ngại. Chúng tôi đậu lại trên ‘Tháp Truyền Hình’ của thành phố. Nhìn thành phố từ trên cao xuống tôi mới thấy hết vẻ đẹp mê hồn của thành phố mình, phong cảnh phải nói là vô cùng hữu tình, cảnh sắc về đêm trông thành phố thật thơ mộng. Nhìn mọi phương tiện đi lại từ trên cao trông rất hay (như mấy con kiến vậy). Hai đứa tôi ngồi xuống và ngắm phong cảnh nên thơ này, đột nhiên Linh tựa đầu vào vai tôi (ước gì đây méo phải mơ, mà nếu là mơ thì cầu xin ông trời cho lâu lâu tí) rồi nói:
“cậu có thích thành phố của mình không?”.
Tôi mặt đỏ bừng (lần đầu được gái tựa vai) đáp:
“có chứ, nơi tớ sinh ra và lớn lên mà, sao mà không thích được”.
Linh tiếp tục:
“cậu đã sẵn sàng để bảo vệ nó chưa ?”.
Tôi cũng nhận ra ý nghĩ của câu hỏi rồi, nên đáp:
“luôn trong tư thế chuẩn bị”. *cười*
Kể từ lúc đó chúng tôi cứ im lặng thôi, Linh vẫn tựa đầu vào vai tôi. Tôi ngồi im và chẳng nói gì (có lẽ lúc này im lặng là điều cần thiết). Một lát sau, Linh bảo:
“về thôi, muộn rồi đấy”.
Tôi gật đầu rồi hai chúng tôi bay về, về đến ban công của nhà,tôi vẫy tay chào Linh và chúc ngủ ngon.
Nằm trên giường tôi chằn chọc suy nghĩ (không biết từ bây giờ còn có những chuyện gì xảy ra nữa đây, L và H cả mình nữa, còn chưa chuẩn bị tinh thần gì cả… thôi thì vạn sự tùy cơ ứng biến, ngủ cái đã).
Vẫn cái không gian quen thuộc này, vẫn là CR to đùng và bộ tứ chúng tôi, nhìn thấy tôi thằng H vội lên tiếng:
“a anh D của chúng ta đây rồi, tưởng là đêm nay cũng không thấy chú nốt”.
L cười: ”giờ giải thích chuyện ở sân bóng chưa muộn đâu D ạ”.
Linh đỏ mặt: ”thôi tập trung vào vấn đề chính đi các cậu, quên vụ lúc sáng rồi hả”.
Tôi cũng gật đầu: ”ờ ờ, nói chuyện lúc sáng đi, chuyện vớ vẩn kia để khi nào rảnh thì giải quyết”.
CR lên tiếng: ”chuyện lúc sáng ta biết rồi, giờ ta sẽ giải thích và mong các cậu sẽ hiểu”.
CR bắt đầu giải thích, ngoài thế giới của chúng tôi đang ở ra còn có một thế giới song song khác nữa. Nhưng thế giới đó chỉ toàn là ác quỷ và quái vật, con quái vật sáng nay xuất hiện chứng tỏ là chúng đang tạo ra một con đường để sang xâm chiếm trái đất của chúng tôi. CR còn nói là đã tạo ra một kết giới để bảo vệ trái đất này, nhưng còn sót một chỗ và… chỗ mà kết giới không thể bảo vệ được chính là thành phố chúng tôi đang sinh sống “A City”.
Tôi lên tiếng: ”thế thì cũng tốt, chứ chúng nó mà xuất hiện ở bên kia thế giới thì sao mà sang đánh được”.
Linh cũng đồng ý: ”dù sao thì thành phố này cũng có chúng tôi phòng thủ rồi, ông đi lo cho các nơi còn lại trên toàn thế giới nhé”.
L hứng khởi: ”thế là từ giờ sắp được đấm nhau suốt ngày đấy nhỉ, thích vê lờ”.
H than thở: ”học còn éo xong giờ lại uýnh nhau với mấy con dị dạng kia nữa, ôi mẹ ơi mệt vê lờ”.
CR: ”ta cũng không còn cách nào khác, cách cậu nhớ cẩn thận nhé. Hãy làm tròn trách nhiệm của ‘Nhưng Người Được Chọn’, D lại đây ta dặn”.
Thấy CR nên tôi tiến lại gần, CR giao cho tôi một chiếc cờ rồi nói: “Hoàng Kỳ Ánh Sáng đấy, nó sẽ ẩn mình trong lòng bàn tay của cậu, sau này lúc khẩn cấp thì dùng nó nhé“.
Tạm gác chuyện cái hoàng kỳ lại, tôi hỏi CR về Hắc Long, CR trả lời cũng y như lời của Hắc Long vậy. Tôi quay sang đang định khoe với chúng chuyện thức tỉnh Sức Mạnh Bóng Tối thì L với H cười ầm lên: “bọn tao xong cả 4 rồi, cả Linh cũng thế”.
Chúng nó nói xong làm tôi tụt hết cờ mờ nờ hứng (ơ định mệnh, thế hóa ra mình là thằng phế nhất à, ôi ***).
CR cười: ”3 người bọn họ đã thức tỉnh xong rồi D ạ, cậu là chậm nhất đấy…”.
Tôi: ”khỏi cần ông nói tôi cũng biết roài, đang cảm thấy tủi thân vê lờ đây này”.
CR nghiêm túc: ”cuộc chiến sắp bắt đầu rồi đấy, ta đi đây”.
Bộ tứ chúng tôi chào tạm biệt CR rồi suy nghĩ về cuộc chiến sắp tới…
“chắc lại tai nạn thôi mà, có gì hot đâu”.
L đáp: ”thì cứ chạy ra hóng hớt tí đi, lâu lắm rồi mới thấy”.
Chúng tôi nhanh chóng đi tới chỗ đông người đó xem sao. Bất ngờ xảy đến, đó không phải là một vụ tai nạn, mà là một hiện tượng. Một cánh cổng không gian màu xanh lá đang hiện ra trước mặt chúng tôi, mọi người tò mò đến gần nó để khám phá. Thấy thế Linh ghé vào tai tôi nói thầm: ”không hay rồi…”.
Tôi còn chưa kịp nghe hết câu nói của Linh thì bất chợt có một con quái vật từ trong cánh cổng không gian kia xồ ra (nhìn giống một con chó tám chân, hai đuôi và chín con mắt). Trước sự ngỡ ngàng của mọi người, con quái vật nhanh chóng lao vào cắn xé một người đàn ông, sự hoảng loạn nhanh chóng xảy ra. Đa số nhiều người bỏ chạy, còn có mấy người là tìm gậy gộc đập con quái vật để cố gắng cứu sống người đàn ông kia. Nhưng những cây gậy bình thường này không làm gì được con quái vật ghê tởm đấy, sau khi cắn chết người đàn ông xấu số đó, con quái vật tiếp tục quay sang định tấn công những người khác, tiếng kêu cứu vang lên khắp nơi “cứu tôi với” “cứu tôi với”.
Thằng L và H thì đứng ngơ người ra, tôi thấy chân tay chúng nó run run, tôi cũng không kém. Nhưng giọng nói của Hắc Long vang vang lên trong đầu tôi “lên đi chàng trai, cho con cờ hó kia biết thế nào là Sức Mạnh Bóng Đêm đi”, cái câu nói này đã xua tan đi sự sợ hãi của tôi. Tôi lao lên:
“Song kiếm…”
Linh cầm tay tôi rồi lắc đầu ra hiệu là không nên, tôi quay sang thắc mắc:
“sao cậu làm thế, con quái vật kia đã cắn chết một người rồi đấy, để lâu thì không biết hậu quả như nào đâu”.
Linh vẫn cầm chặt tay tôi rồi nói:
“đừng để mọi người biết mình có sức mạnh, nếu không thì rắc rối lắm, cậu không nhớ lời CR dặn à”.
L: ”bọn tớ nhớ, nhưng tình huống giờ cấp bách lắm rồi, tính sao bây giờ đây“.
H: ”thôi cứ kệ đi, mạng người quan trọng, sau này ra sao thì ra”.
Linh giang ngang tay ra ngăn cản ba đứa tôi rồi nói “để tớ”.
“Cuồng Phong Giáp” “Thương Bão Tố” Linh triệu tập 2 trang bị mang Sức Mạnh Gió Bão của mình và lao vào tấn công con quái vật ghê tởm kia. Với kỹ năng tuyệt vời của mình cộng với sức mạnh đáng gờm, con quái vật kia không sao chống đỡ được với Linh, “Thương Lốc Xoáy” một cơn lốc xoáy tuy bé nhưng rất uy lực được tạo ra ở đầu chiếc “Thương Bão Tố”. Linh bay lên không trung chừng 10m rồi lao vụt xuống, thương chĩa về phía con quái vật. Sức sát thương khủng khiếp đến từ cây thương của Linh làm đường xá xung quanh bán kính 20m bị phá hủy hoàn toàn, còn con quái vật thì chết chắc rồi. Máu con quái vật chảy ra nhìn xanh lè, ăn mòn hết cả kim loại cùng những thứ mà nó dính vào. Tiêu diệt xong con quái vật, Linh nhanh chóng biến mất khỏi hiện trường và quay lại chỗ chúng tôi đang đứng một cách rất nhanh và không để ai nhìn thấy mình.
Công an cùng các nhà khoa học, bác sĩ nhanh chóng đến hiện trường để kiểm tra vụ việc. Nhưng xác con quái vật tính từ lúc chết đến tầm 30 phút là biến mất hẳn, không để lại một dấu vết gì.Có một người đã tử vong vì bị con quái vật tấn công, Công an nhanh chóng ra trấn an những người đã chứng kiến vụ việc và hứa sẽ điều tra làm rõ.
Còn về bộ tứ chúng tôi, chúng tôi dường như đã biết những gì chuẩn bị xảy ra tiếp theo (Cuộc chiến sắp bắt đầu).
Tối hôm đó, tôi vẫn hẹn Linh lên trên ban công hóng gió. Nhưng hôm nay thì khác hoàn toàn, Linh triệu tập đôi cánh trắng như tuyết của mình và cười nói:
“muốn đi nhờ không ?”.
Tôi gật đầu, Linh ôm tôi từ đằng sau và bay lên (ôm đấy hihi). Cảnh tượng được bay trên không trung thật khó tả, tôi chỉ muốn hét thật to (ôi mẹ ơi con đang bay nè, làng nước ơi tôi đang bay nè, ô mai gót) nhưng vì có Linh nên hơi ngại. Chúng tôi đậu lại trên ‘Tháp Truyền Hình’ của thành phố. Nhìn thành phố từ trên cao xuống tôi mới thấy hết vẻ đẹp mê hồn của thành phố mình, phong cảnh phải nói là vô cùng hữu tình, cảnh sắc về đêm trông thành phố thật thơ mộng. Nhìn mọi phương tiện đi lại từ trên cao trông rất hay (như mấy con kiến vậy). Hai đứa tôi ngồi xuống và ngắm phong cảnh nên thơ này, đột nhiên Linh tựa đầu vào vai tôi (ước gì đây méo phải mơ, mà nếu là mơ thì cầu xin ông trời cho lâu lâu tí) rồi nói:
“cậu có thích thành phố của mình không?”.
Tôi mặt đỏ bừng (lần đầu được gái tựa vai) đáp:
“có chứ, nơi tớ sinh ra và lớn lên mà, sao mà không thích được”.
Linh tiếp tục:
“cậu đã sẵn sàng để bảo vệ nó chưa ?”.
Tôi cũng nhận ra ý nghĩ của câu hỏi rồi, nên đáp:
“luôn trong tư thế chuẩn bị”. *cười*
Kể từ lúc đó chúng tôi cứ im lặng thôi, Linh vẫn tựa đầu vào vai tôi. Tôi ngồi im và chẳng nói gì (có lẽ lúc này im lặng là điều cần thiết). Một lát sau, Linh bảo:
“về thôi, muộn rồi đấy”.
Tôi gật đầu rồi hai chúng tôi bay về, về đến ban công của nhà,tôi vẫy tay chào Linh và chúc ngủ ngon.
Nằm trên giường tôi chằn chọc suy nghĩ (không biết từ bây giờ còn có những chuyện gì xảy ra nữa đây, L và H cả mình nữa, còn chưa chuẩn bị tinh thần gì cả… thôi thì vạn sự tùy cơ ứng biến, ngủ cái đã).
Vẫn cái không gian quen thuộc này, vẫn là CR to đùng và bộ tứ chúng tôi, nhìn thấy tôi thằng H vội lên tiếng:
“a anh D của chúng ta đây rồi, tưởng là đêm nay cũng không thấy chú nốt”.
L cười: ”giờ giải thích chuyện ở sân bóng chưa muộn đâu D ạ”.
Linh đỏ mặt: ”thôi tập trung vào vấn đề chính đi các cậu, quên vụ lúc sáng rồi hả”.
Tôi cũng gật đầu: ”ờ ờ, nói chuyện lúc sáng đi, chuyện vớ vẩn kia để khi nào rảnh thì giải quyết”.
CR lên tiếng: ”chuyện lúc sáng ta biết rồi, giờ ta sẽ giải thích và mong các cậu sẽ hiểu”.
CR bắt đầu giải thích, ngoài thế giới của chúng tôi đang ở ra còn có một thế giới song song khác nữa. Nhưng thế giới đó chỉ toàn là ác quỷ và quái vật, con quái vật sáng nay xuất hiện chứng tỏ là chúng đang tạo ra một con đường để sang xâm chiếm trái đất của chúng tôi. CR còn nói là đã tạo ra một kết giới để bảo vệ trái đất này, nhưng còn sót một chỗ và… chỗ mà kết giới không thể bảo vệ được chính là thành phố chúng tôi đang sinh sống “A City”.
Tôi lên tiếng: ”thế thì cũng tốt, chứ chúng nó mà xuất hiện ở bên kia thế giới thì sao mà sang đánh được”.
Linh cũng đồng ý: ”dù sao thì thành phố này cũng có chúng tôi phòng thủ rồi, ông đi lo cho các nơi còn lại trên toàn thế giới nhé”.
L hứng khởi: ”thế là từ giờ sắp được đấm nhau suốt ngày đấy nhỉ, thích vê lờ”.
H than thở: ”học còn éo xong giờ lại uýnh nhau với mấy con dị dạng kia nữa, ôi mẹ ơi mệt vê lờ”.
CR: ”ta cũng không còn cách nào khác, cách cậu nhớ cẩn thận nhé. Hãy làm tròn trách nhiệm của ‘Nhưng Người Được Chọn’, D lại đây ta dặn”.
Thấy CR nên tôi tiến lại gần, CR giao cho tôi một chiếc cờ rồi nói: “Hoàng Kỳ Ánh Sáng đấy, nó sẽ ẩn mình trong lòng bàn tay của cậu, sau này lúc khẩn cấp thì dùng nó nhé“.
Tạm gác chuyện cái hoàng kỳ lại, tôi hỏi CR về Hắc Long, CR trả lời cũng y như lời của Hắc Long vậy. Tôi quay sang đang định khoe với chúng chuyện thức tỉnh Sức Mạnh Bóng Tối thì L với H cười ầm lên: “bọn tao xong cả 4 rồi, cả Linh cũng thế”.
Chúng nó nói xong làm tôi tụt hết cờ mờ nờ hứng (ơ định mệnh, thế hóa ra mình là thằng phế nhất à, ôi ***).
CR cười: ”3 người bọn họ đã thức tỉnh xong rồi D ạ, cậu là chậm nhất đấy…”.
Tôi: ”khỏi cần ông nói tôi cũng biết roài, đang cảm thấy tủi thân vê lờ đây này”.
CR nghiêm túc: ”cuộc chiến sắp bắt đầu rồi đấy, ta đi đây”.
Bộ tứ chúng tôi chào tạm biệt CR rồi suy nghĩ về cuộc chiến sắp tới…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.