Chương 21: Nhật Bản
4ever1love99
02/03/2021
“ôi chao, nhìn những cánh hoa anh đào này đẹp quá, đúng là xứ sở hoa anh đào có khác, đẹp thật” Linh lên tiếng khi nhìn thấy những cánh hoa đào đẹp mê hồn đó, tôi cười:
“đẹp thì đẹp thật, nhưng cậu cũng đẹp không kém phần mấy cánh hoa đó mà”.
Linh quay sang nhìn tôi cười:
“chỉ được cái dẻo mỏ là giỏi, thôi bật nhạc lên rồi tập đi”.
Tôi cầm điện thoại của mình ra và bật bài hát đó, tôi vừa nhìn màn hình vừa di chuyển theo động tác của họ, một điệu nhẩy khá hay mang tên su phe dan ce hay gì gì đấy tôi cũng chả rõ. Tập đến tận tối, vừa đói lại vừa mệt, tôi bảo Linh:
“hôm nay đến đây thôi nhỉ, giờ đi kiếm cái gì bỏ vào bụng đã”.
Linh gật đầu đồng ý, chúng tôi đi vào một nhà hàng khá sang trọng ở Nhật Bản, trông khá là nguy nga và tráng lệ, nhìn sự hoánh tráng của nhà hàng làm tôi phải thốt lên:
“như này mà ở ngoài thế giới thật kia có mà đắt chết ý nhờ”.
Linh bảo:
“chắc cũng đúng thôi, trông nguy nga như này cơ mà, nên trong thế giới ảo này mình mới dám vào chứ”.
Tôi gãi đầu:
“ở ngoài thế giới thật kia chắc là có nhiều phục vụ lắm, còn ở đây thì chả có mống nào, thôi thì đánh tự thân vận động vậy”.
Chúng tôi đành đích thân mình lăn vào bếp để chọn món ăn vậy, vào trong nhà bếp nhiều thức ăn vô cùng. Sushi, Yudofu, Takoyaki, Ramen… toàn sơn hào hải vị mang đậm phong cách Jav à nhầm Japan. Cả không gian cái phòng bếp trong như thế giới ẩm thực vậy, đủ hết các loại từ A đến Z, từ súp mì tôm cho đến lọ chin su, cái gì cũng có.
“Ê Linh, có chai sake kìa, thử tí không ?” tôi quay sang hỏi Linh khi nhìn thấy một chai sake.
Linh gật đầu đáp:
“uh, tranh thủ thôi, hiếm khi mới được thưởng thức đấy”.
Chúng tôi bê đồ ăn đã chọn của mình cùng chai sake ra bàn để thưởng thức, tự tay chúng tôi chuẩn bị nên một bàn tiệc vô cùng thịnh soạn và lãng mạn. Cũng nến niếc các thứ như phim luôn, còn để đèn giống hệt trong phim luôn cơ, có cả một bộ đàn mà không có người đứng đánh, không thì hệt phim luôn.
“Mời” tôi rót rượu rồi cùng mời Linh uống, xong cùng thưởng thức những món ăn sơn hào hải vị kia (phong cảnh lúc này vô cùng lãng mạn, rất thích hợp để tỏ tình nhưng không hiểu sao mà tôi không có tí dũng khí nào để làm vậy), ăn xong tôi phán một câu làm Linh cười luôn:
“haizzzz, vẫn chả bằng thịt chó gió bờ sông với cả bún đậu mắm tôm bên mình nhỉ”.
Linh cười:
“thôi đi bộ ngắm cảnh tí đi, để xem Nhật Bản về đêm có đẹp bằng thành phố của mình không ?”. (trêu thế haha)
Chúng tôi cùng nhau đi bộ dưới những con phố ở Tokyo, đó đều là những con đường đẹp huyền ảo về đêm. Những con phố, những khu chợ trông khá là sầm uất, chỉ tiếc là trong thế giới ảo này không có người nên chúng tôi không chứng kiến được sự sầm uất đó.
“á đù, tháp ép phen kia à ?” tôi hỏi Linh khi nhìn thấy một tòa tháp cao và to đùng nữa.
Linh đáp:
“đấy là tháp Tokyo đấy, thấy bảo lấy nguồn cảm hứng từ tháp ép phen thôi, hình như trên đó có cả đài quan sát đấy”.
“chờ tớ một tí nhé” Linh nói với tôi xong từ từ chạy vào một cửa hiệu quần áo, tầm một lúc sau, Linh xuất hiện với một bộ trang phục truyền thống của Nhật Bản mang tên Kimono, bộ quần áo vô cùng đẹp và có những hoa văn bắt mắt. Linh xoay một vòng rồi hỏi tôi:
“đẹp không D ?”.
Tôi chả nói chả rằng chỉ giơ hai ngón cái lên làm kiểu giống nút like trên facebook, đúng là người đẹp mặc gì chả đẹp. Trông Linh bây giờ thì mấy cánh hoa anh đào kia tuổi gì sánh vai, rồi chúng tôi lại tiếp tục đi thăm quan thành phố Tokyo, nghe nói là trái tim của Nhật Bản. Cứ thế đi lòng vòng một lúc mà đã 10h đêm rồi, tôi lúng túng hỏi Linh:
“ng…ngủ đâu bây giờ hả Linh ?”.
Linh đáp:
“thì tìm cái khách sạn nào mà năm sáu sao mà ngủ, có mất gì đâu”.
15 phút sau…
Chúng tôi đã tìm thấy một cái khách sạn to lớn và lộng lẫy, cao cả chục tầng, chả biết tên của nó là gì (vì toàn tiếng Nhật) nhưng chỉ thấy ở biển in hình sáu ngôi sao. Tôi nhìn một lúc rồi quay sang Linh hỏi:
“cái này ổn không ?”.
Linh gật đầu đồng ý, chúng tôi cùng nhau đi vào bên trong khách sạn, nội thất thì cứ phải gọi là hoành tráng. Tiếp đến là khâu chọn phòng, tôi hỏi Linh:
“cậu thích ngủ tầng bao nhiêu, mỗi người một phòng hay là ngủ chung ?”. *cười*
“tầng thượng đi, ngủ chung hay không thì để xem đã”.
Tôi mò trong tủ chỗ quán lý ra hai cái chìa khóa, một cái T201 và một cái T202 (tầng hai mươi). Đưa cho Linh 1 cái, còn tôi cầm cái kia. Chúng tôi cùng nhau đi thang máy lên tầng hai mươi, suốt thời gian trong thang máy do ngại nên tôi chả dám nói gì.
Ting…
Tiếng thang máy vang lên báo hiệu đã đến tầng hai mươi, nhìn Linh một cái rồi tôi chạy vèo vào phòng mình.
“ô mai gót ta lừn, sang trọng thế“ tôi thốt lên khi nhìn thấy nội thất của căn phòng, đúng là phòng VIP có khác. Việc đầu tiên đó là nhảy lên cái tấm đệm lò xò thượng hạng kia, tiếp đến cởi hết quần áo rồi phi vào nhà tắm.
“úi giời có cả bồn tắm luôn, thiên đường mặt đất là đây chứ đâu” hét lên xong tôi nhảy ào vào luôn. Ngâm mình trong nước nóng, cảm giác như lên tiên vậy, phê vô cùng. Time to show…
“gao ồ tục mi cạp chi lề…”
“xin xin mồ săn chố săn chố…”
“cầm tay anh, kề vai anh, nơi này có anh…”
Tài năng ca hát của tôi được nâng lên mức tối thượng khi trong nhà tắm, tắm xong tôi thay bộ quần áo lúc Linh lấy ở cửa hiệu đem mặc thử. Trông khá vừa vặn, chỉ có điều là đồ Nhật Bản mặc nó cứ kiểu éo gì ý, khó diễn tả lắm. Tôi chạy ra ban công để ngắm thành phố Tokyo của Nhật Bản về đêm, thật là lung linh huyền ảo, đẹp chả thua thành phố chỗ tôi là mấy(hư cấu tí hihi).
Ngắm ngía chán chê rồi tôi tắt đèn chuẩn bị đi ngủ, tự nhiên nghe thấy tiếng…
Cộc…Cộc…
(ôi cái đờ mờ, ma à, thế giới này làm gì có ai mà có tiếng đập cửa thế, chả nhẽ lại là Linh).
“Song Kiếm Bóng Đêm” dù gì thì cảnh giác vẫn là tốt nhất, tôi triệu tập kiếm của mình rồi đi ra từ từ mở cửa. một tay mở cửa một tay trong tư thế đâm kiếm.
“ơ Linh à, cậu sang đây làm gì thế ?” tôi hơi ngạc nhiên khi mở cửa ra thì thấy Linh đang ôm chăn gối.
“cậu cầm kiếm làm gì thế ?” Linh hỏi tôi.
Nhanh chóng cất Song Kiếm Bóng Đêm đi, tôi trả lời:
“tưởng ma hay cái gì thôi ý mà, mà cậu ôm chăn gối sang đập cửa phòng tớ làm gì thế?”.
Linh hơi thẹn thùng đáp:
“cho tớ ngủ ké với, ngủ một mình trong cái phòng to đùng kia làm tớ hơi sờ sợ”.
Tôi gật đầu lia lịa luôn:
“ờ ờ, cậu cứ tự nhiên” (ôi làng nước ơi, cơ hội tỉ năm có một đây phải không) tôi tự ảo tưởng một mình trong đầu.
Tôi với Linh đang nằm chung một giường, cơ mà số chăn gối chặn ở giữa thì có khi sắp dày bằng cái tủ lạnh rồi ý.
“như này được chưa ?” tôi cười hỏi, Linh đáp:
“uh…uh được rồi”.
Tôi quay đầu sang bên kia định ngủ thì Linh lại ngó mặt qua đống chăn bắt chuyện
“này này, đừng ngủ vội, tâm sự tí hông ?”.
Tôi quay lại thì thấy mặt Linh ngó qua cái khe do đống chăn tạo nên trông trẻ con và đáng yêu vãi beep, chả cần nói nhiều tôi gật đầu luôn rồi cười.
“cậu kể tớ nghe về Ly với Thu đi”
“à hai cậu ý abc…xyz…nnn”
“thế làm sao mà L với H yêu được hai cậu ý thế”
“à do tớ quân sư cả đấy, mọi chuyện là như này abc…xyz…qwer”.
Bla…bla…
Chúng tôi chém gió đến tận 12h đêm, Linh ngủ thiếp đi lúc nào không biết nữa. Nhìn khuôn mặt Linh lúc ngủ say trông rất đáng yêu, đáng yêu đến khủng khiếp. Tôi rón ren đặt bàn tay của mình lên má cô ấy, định véo một cái cơ mà nghĩ lại nên chỉ vuốt qua thôi. Cảm giác giống hệt như má trẻ con vậy, bỗng tôi nghe loáng thoáng đâu giọng nói của Hắc Long vang lên:
“cơ hội đấy đồng chí, tỉ năm có một đóa, tận dụng đi”.
“này này, tôi không phải loại đấy đâu nhé, ông té nhanh còn kịp này” nói rồi tôi chùm chăn quay sang bên kia ngủ luôn.
Một lát sau…
(cái méo gì sao khó thở thế nhỉ, đờ mờ bóng đè à what đờ heo) tôi cảm thấy rất khó thở nên thức dậy, ai dè không phải bóng đè và mà người đè. một chân của Linh gác lên bụng tôi, một tay thì vắt lên cổ tôi, thảo nào mới thấy khó thở thế. Tôi khẽ cười rồi từ từ chỉnh lại tư thế ngủ của Linh, không thể tin nổi là hàng rào chăn như thế mà bị Linh đạp đổ, sa mạc lời.
(bình tĩnh nào D, bình tĩnh nào, một thằng con trai tử tế sẽ méo làm thế với người mình yêu thương đâu) tôi cố gắng kìm chế bản thân mình khi nhìn thấy người của Linh. Phải nói là khi nhìn thấy thân hình của Linh thì sự ham muốn tiềm tàng nó nổi dậy mãnh liệt vãi shit, tôi phải cố gắng lắm mới dùng ý chí để khuất phục được nó. Lúc đắp chăn lại cho Linh, tôi vô tình nhìn thấy một hình xăm gì gì đó màu tím, nằm ở lòng bàn tay trái.
“cái hình méo gì mà trông lạ hoắc thế nhỉ, chắc là của con gái thôi, quan tâm làm gì “ vì đang khá buồn ngủ nên tôi không xem xét kỹ lưỡng mà cầm chăn gối xuống đất ngủ luôn (vì trên giường thì sợ ăn đạp tiếp).
Sáng hôm sau…
“dậy đi D, sao ngủ lăn cả xuống đất thế này, dậy đi sáng rồi kìa”.
Linh lay mãi tôi mới dậy nổi, đi vào nhà tắm đánh răng rửa mặt các kiểu rồi chuẩn bị lên đường tiếp.
“chúng ta cùng đến nơi đó nhé Linh ?” tôi hỏi.
Linh đáp:
“tất nhiên rồi”.
(đoạn này xin phép lạc đề tí nhé).
Chúng tôi triệu tập các thiết kỵ của mình rồi phi đến ngoại ô Tokyo, quận Tsudayama rồi đi bộ vào nghĩa trang của một tác giả nổi tiếng: Fujiko F. Fujio. Từ lâu tôi đã ấp ủ ước muốn được đến nơi này rồi, nhưng một học sinh cấp 3 như tôi thì ai cho tiền mà đi máy bay sang, nên tranh thủ ở cái thế giới ảo này, tôi cũng muốn đến dù chỉ một lần.
Đứng trước ngôi mộ của vị tác giả đã vẽ nên tuổi thơ của tôi đó, không kìm được cảm xúc, hai sống mũi của tôi đã cay cay, mắt hơi đỏ hoe.
Đô Rê Mon cái tên quen thuộc mà tôi với lũ bạn hay nói hồi còn học lớp ba, bốn. Ngày xưa nhớ đến cái lúc mà nhịn ăn sáng gom tiền mua một quyển đô rê mon về đọc mới hào hùng làm sao, sau này họ đổi thành doraemon những tôi vẫn cứ đọc đô rê mon. Chính chú mèo máy này đã nuôi dưỡng tâm hồn phong phú của tôi, những lúc chém gió cùng lũ bạn rồi ảo tưởng về một tương lai không xa đô rê mon của chúng tôi sẽ có thật. Cái mong ước đô rê mon có thật trong tôi nó lớn lắm, tôi ước mơ được nhìn thấy đô rê mon ngoài đời thật dù chỉ là một lần.
Tôi và Linh cùng thắp một nến nhang rồi cắm lên mộ của tác giả, trước khi rời đi tôi có quay lại và nói:
“ông sẽ sống mãi trong đầu cháu, người đã vẽ nên một tuổi thơ đẹp đẽ cho trẻ em trên toàn thế giới Fujiko F. Fujio”.
Tiếp tục hành trình, tôi và Linh chu du đến khắp nơi trên đất nước Nhật Bản này. Mục đích chính là thăm mộ tác giả Fujiko F. Fujio đã hoàn thành, giờ là đi thăm quan toàn bộ nước Nhật.
Hokkaido, Tohoku, Chubu, Kinki, Hiroshima, Nagasaki… chúng tôi đi du lịch và thăm quan vòng quanh nước Nhật.
một ngày… hai ngày… ba ngày… ngày cuối cùng...
Thời hạn cũng đã đến.
Thấm thoát đã chục ngày trôi qua ở cái thế giới ảo này, tôi và Linh cùng đi du lịch quanh Nhật Bản, vừa đi vừa tập cái điệu nhảy su phe dan ce.
Ngày cuối cùng, chúng tôi cùng nhau trở về thành phố của mình nơi đã hẹn để chờ L và H. Tranh thủ tí thời gian, tôi bật nhạc lên và gọi Linh nhảy cùng. Đôi chân của tôi giờ cũng uyển chuyển và linh hoạt không kém gì Linh rồi, hai đứa tôi nhảy rất đồng đều và đúng nhịp.
Bộp…Bộp…Bộp (tiếng vỗ tay)
Tôi quay ra nhìn thì thấy L với H ngồi đằng sau xem nãy giờ, H lên tiếng:
“gút gút, ài lai ịt”.
Tôi vuốt tóc tỏ vẻ đập chai cười:
“trời ạ, tao mà lại”.
Linh e hèm một tiếng:
“thôi nhanh ra đây duyệt lần cuối nào, xong còn trở về gọi Ly với Thu đến nữa”.
Bộ tứ chúng tôi cùng nhau nhảy cái điệu nhảy đó, rất đồng đều và giống nhau, cứ là bốn trong một vậy. L vui mừng:
“giờ thì ổn rồi nhỉ, về báo cáo với hai nàng kia thôi”.
…
Sáng hôm sau…
“D ơi dậy đi 9h sáng rồi đấy, mày định ngủ đến trưa à, các bạn đến chơi này, dậy đi” tiếng mẹ tôi vang từ dưới nhà lên. Tôi nhanh chóng thay quần áo rồi lau qua qua cái mặt, phi xuống nhà như một cơn gió. Vừa xuống đến nơi đã thấy năm người trong nhóm tụ họp đông đủ, Linh cười:
“mặt còn chưa rửa sạch kìa D”.
Tôi cười rồi đưa tay lên dụi dụi cho xong, L bảo:
“bật nhạc nhanh lên còn thể hiện với các bạn gái nào”.
Thu cười:
“mấy ông tướng này đã tập tành được gì chưa mà to mồm thế?”.
Thu với Ly đâu có biết là chúng tôi đã chăm chỉ tập tành một tháng ở trong cái thế giới ảo kia đâu, H cười đắc ý:
“thôi không trình bày nhiều, time to show”.
Nhạc bắt đầu nổi lên, chúng tôi cùng nhau đưa chân theo nhịp. Sự tiến bộ của ba đứa tôi đã làm cho Ly với Thu khá ngạc nhiên, vì họ không nghĩ chỉ trong 1 đêm mà chúng tôi đã thành thạo như vậy. Thực ra thì tận ba mươi ngày đấy chứ chả đùa, nhảy xong Ly ngạc nhiên nói:
“tiến bộ nhanh thế nhỉ, thế này là đủ để diễn rồi”.
L gật đầu cười:
“không có gì là không thể, chỉ cần thích là được”.
Sau chuyến du lịch ở Nhật Bản, tôi đã luyện thành công được su phe dan ce thành thạo, và đi thăm ngôi mộ của vị tác giả huyền thoại. Và đi du lịch vòng quanh nước Nhật, giờ tôi đã sẵn sàng cho cuộc thì Rung chuông vàng sắp tới.
“đẹp thì đẹp thật, nhưng cậu cũng đẹp không kém phần mấy cánh hoa đó mà”.
Linh quay sang nhìn tôi cười:
“chỉ được cái dẻo mỏ là giỏi, thôi bật nhạc lên rồi tập đi”.
Tôi cầm điện thoại của mình ra và bật bài hát đó, tôi vừa nhìn màn hình vừa di chuyển theo động tác của họ, một điệu nhẩy khá hay mang tên su phe dan ce hay gì gì đấy tôi cũng chả rõ. Tập đến tận tối, vừa đói lại vừa mệt, tôi bảo Linh:
“hôm nay đến đây thôi nhỉ, giờ đi kiếm cái gì bỏ vào bụng đã”.
Linh gật đầu đồng ý, chúng tôi đi vào một nhà hàng khá sang trọng ở Nhật Bản, trông khá là nguy nga và tráng lệ, nhìn sự hoánh tráng của nhà hàng làm tôi phải thốt lên:
“như này mà ở ngoài thế giới thật kia có mà đắt chết ý nhờ”.
Linh bảo:
“chắc cũng đúng thôi, trông nguy nga như này cơ mà, nên trong thế giới ảo này mình mới dám vào chứ”.
Tôi gãi đầu:
“ở ngoài thế giới thật kia chắc là có nhiều phục vụ lắm, còn ở đây thì chả có mống nào, thôi thì đánh tự thân vận động vậy”.
Chúng tôi đành đích thân mình lăn vào bếp để chọn món ăn vậy, vào trong nhà bếp nhiều thức ăn vô cùng. Sushi, Yudofu, Takoyaki, Ramen… toàn sơn hào hải vị mang đậm phong cách Jav à nhầm Japan. Cả không gian cái phòng bếp trong như thế giới ẩm thực vậy, đủ hết các loại từ A đến Z, từ súp mì tôm cho đến lọ chin su, cái gì cũng có.
“Ê Linh, có chai sake kìa, thử tí không ?” tôi quay sang hỏi Linh khi nhìn thấy một chai sake.
Linh gật đầu đáp:
“uh, tranh thủ thôi, hiếm khi mới được thưởng thức đấy”.
Chúng tôi bê đồ ăn đã chọn của mình cùng chai sake ra bàn để thưởng thức, tự tay chúng tôi chuẩn bị nên một bàn tiệc vô cùng thịnh soạn và lãng mạn. Cũng nến niếc các thứ như phim luôn, còn để đèn giống hệt trong phim luôn cơ, có cả một bộ đàn mà không có người đứng đánh, không thì hệt phim luôn.
“Mời” tôi rót rượu rồi cùng mời Linh uống, xong cùng thưởng thức những món ăn sơn hào hải vị kia (phong cảnh lúc này vô cùng lãng mạn, rất thích hợp để tỏ tình nhưng không hiểu sao mà tôi không có tí dũng khí nào để làm vậy), ăn xong tôi phán một câu làm Linh cười luôn:
“haizzzz, vẫn chả bằng thịt chó gió bờ sông với cả bún đậu mắm tôm bên mình nhỉ”.
Linh cười:
“thôi đi bộ ngắm cảnh tí đi, để xem Nhật Bản về đêm có đẹp bằng thành phố của mình không ?”. (trêu thế haha)
Chúng tôi cùng nhau đi bộ dưới những con phố ở Tokyo, đó đều là những con đường đẹp huyền ảo về đêm. Những con phố, những khu chợ trông khá là sầm uất, chỉ tiếc là trong thế giới ảo này không có người nên chúng tôi không chứng kiến được sự sầm uất đó.
“á đù, tháp ép phen kia à ?” tôi hỏi Linh khi nhìn thấy một tòa tháp cao và to đùng nữa.
Linh đáp:
“đấy là tháp Tokyo đấy, thấy bảo lấy nguồn cảm hứng từ tháp ép phen thôi, hình như trên đó có cả đài quan sát đấy”.
“chờ tớ một tí nhé” Linh nói với tôi xong từ từ chạy vào một cửa hiệu quần áo, tầm một lúc sau, Linh xuất hiện với một bộ trang phục truyền thống của Nhật Bản mang tên Kimono, bộ quần áo vô cùng đẹp và có những hoa văn bắt mắt. Linh xoay một vòng rồi hỏi tôi:
“đẹp không D ?”.
Tôi chả nói chả rằng chỉ giơ hai ngón cái lên làm kiểu giống nút like trên facebook, đúng là người đẹp mặc gì chả đẹp. Trông Linh bây giờ thì mấy cánh hoa anh đào kia tuổi gì sánh vai, rồi chúng tôi lại tiếp tục đi thăm quan thành phố Tokyo, nghe nói là trái tim của Nhật Bản. Cứ thế đi lòng vòng một lúc mà đã 10h đêm rồi, tôi lúng túng hỏi Linh:
“ng…ngủ đâu bây giờ hả Linh ?”.
Linh đáp:
“thì tìm cái khách sạn nào mà năm sáu sao mà ngủ, có mất gì đâu”.
15 phút sau…
Chúng tôi đã tìm thấy một cái khách sạn to lớn và lộng lẫy, cao cả chục tầng, chả biết tên của nó là gì (vì toàn tiếng Nhật) nhưng chỉ thấy ở biển in hình sáu ngôi sao. Tôi nhìn một lúc rồi quay sang Linh hỏi:
“cái này ổn không ?”.
Linh gật đầu đồng ý, chúng tôi cùng nhau đi vào bên trong khách sạn, nội thất thì cứ phải gọi là hoành tráng. Tiếp đến là khâu chọn phòng, tôi hỏi Linh:
“cậu thích ngủ tầng bao nhiêu, mỗi người một phòng hay là ngủ chung ?”. *cười*
“tầng thượng đi, ngủ chung hay không thì để xem đã”.
Tôi mò trong tủ chỗ quán lý ra hai cái chìa khóa, một cái T201 và một cái T202 (tầng hai mươi). Đưa cho Linh 1 cái, còn tôi cầm cái kia. Chúng tôi cùng nhau đi thang máy lên tầng hai mươi, suốt thời gian trong thang máy do ngại nên tôi chả dám nói gì.
Ting…
Tiếng thang máy vang lên báo hiệu đã đến tầng hai mươi, nhìn Linh một cái rồi tôi chạy vèo vào phòng mình.
“ô mai gót ta lừn, sang trọng thế“ tôi thốt lên khi nhìn thấy nội thất của căn phòng, đúng là phòng VIP có khác. Việc đầu tiên đó là nhảy lên cái tấm đệm lò xò thượng hạng kia, tiếp đến cởi hết quần áo rồi phi vào nhà tắm.
“úi giời có cả bồn tắm luôn, thiên đường mặt đất là đây chứ đâu” hét lên xong tôi nhảy ào vào luôn. Ngâm mình trong nước nóng, cảm giác như lên tiên vậy, phê vô cùng. Time to show…
“gao ồ tục mi cạp chi lề…”
“xin xin mồ săn chố săn chố…”
“cầm tay anh, kề vai anh, nơi này có anh…”
Tài năng ca hát của tôi được nâng lên mức tối thượng khi trong nhà tắm, tắm xong tôi thay bộ quần áo lúc Linh lấy ở cửa hiệu đem mặc thử. Trông khá vừa vặn, chỉ có điều là đồ Nhật Bản mặc nó cứ kiểu éo gì ý, khó diễn tả lắm. Tôi chạy ra ban công để ngắm thành phố Tokyo của Nhật Bản về đêm, thật là lung linh huyền ảo, đẹp chả thua thành phố chỗ tôi là mấy(hư cấu tí hihi).
Ngắm ngía chán chê rồi tôi tắt đèn chuẩn bị đi ngủ, tự nhiên nghe thấy tiếng…
Cộc…Cộc…
(ôi cái đờ mờ, ma à, thế giới này làm gì có ai mà có tiếng đập cửa thế, chả nhẽ lại là Linh).
“Song Kiếm Bóng Đêm” dù gì thì cảnh giác vẫn là tốt nhất, tôi triệu tập kiếm của mình rồi đi ra từ từ mở cửa. một tay mở cửa một tay trong tư thế đâm kiếm.
“ơ Linh à, cậu sang đây làm gì thế ?” tôi hơi ngạc nhiên khi mở cửa ra thì thấy Linh đang ôm chăn gối.
“cậu cầm kiếm làm gì thế ?” Linh hỏi tôi.
Nhanh chóng cất Song Kiếm Bóng Đêm đi, tôi trả lời:
“tưởng ma hay cái gì thôi ý mà, mà cậu ôm chăn gối sang đập cửa phòng tớ làm gì thế?”.
Linh hơi thẹn thùng đáp:
“cho tớ ngủ ké với, ngủ một mình trong cái phòng to đùng kia làm tớ hơi sờ sợ”.
Tôi gật đầu lia lịa luôn:
“ờ ờ, cậu cứ tự nhiên” (ôi làng nước ơi, cơ hội tỉ năm có một đây phải không) tôi tự ảo tưởng một mình trong đầu.
Tôi với Linh đang nằm chung một giường, cơ mà số chăn gối chặn ở giữa thì có khi sắp dày bằng cái tủ lạnh rồi ý.
“như này được chưa ?” tôi cười hỏi, Linh đáp:
“uh…uh được rồi”.
Tôi quay đầu sang bên kia định ngủ thì Linh lại ngó mặt qua đống chăn bắt chuyện
“này này, đừng ngủ vội, tâm sự tí hông ?”.
Tôi quay lại thì thấy mặt Linh ngó qua cái khe do đống chăn tạo nên trông trẻ con và đáng yêu vãi beep, chả cần nói nhiều tôi gật đầu luôn rồi cười.
“cậu kể tớ nghe về Ly với Thu đi”
“à hai cậu ý abc…xyz…nnn”
“thế làm sao mà L với H yêu được hai cậu ý thế”
“à do tớ quân sư cả đấy, mọi chuyện là như này abc…xyz…qwer”.
Bla…bla…
Chúng tôi chém gió đến tận 12h đêm, Linh ngủ thiếp đi lúc nào không biết nữa. Nhìn khuôn mặt Linh lúc ngủ say trông rất đáng yêu, đáng yêu đến khủng khiếp. Tôi rón ren đặt bàn tay của mình lên má cô ấy, định véo một cái cơ mà nghĩ lại nên chỉ vuốt qua thôi. Cảm giác giống hệt như má trẻ con vậy, bỗng tôi nghe loáng thoáng đâu giọng nói của Hắc Long vang lên:
“cơ hội đấy đồng chí, tỉ năm có một đóa, tận dụng đi”.
“này này, tôi không phải loại đấy đâu nhé, ông té nhanh còn kịp này” nói rồi tôi chùm chăn quay sang bên kia ngủ luôn.
Một lát sau…
(cái méo gì sao khó thở thế nhỉ, đờ mờ bóng đè à what đờ heo) tôi cảm thấy rất khó thở nên thức dậy, ai dè không phải bóng đè và mà người đè. một chân của Linh gác lên bụng tôi, một tay thì vắt lên cổ tôi, thảo nào mới thấy khó thở thế. Tôi khẽ cười rồi từ từ chỉnh lại tư thế ngủ của Linh, không thể tin nổi là hàng rào chăn như thế mà bị Linh đạp đổ, sa mạc lời.
(bình tĩnh nào D, bình tĩnh nào, một thằng con trai tử tế sẽ méo làm thế với người mình yêu thương đâu) tôi cố gắng kìm chế bản thân mình khi nhìn thấy người của Linh. Phải nói là khi nhìn thấy thân hình của Linh thì sự ham muốn tiềm tàng nó nổi dậy mãnh liệt vãi shit, tôi phải cố gắng lắm mới dùng ý chí để khuất phục được nó. Lúc đắp chăn lại cho Linh, tôi vô tình nhìn thấy một hình xăm gì gì đó màu tím, nằm ở lòng bàn tay trái.
“cái hình méo gì mà trông lạ hoắc thế nhỉ, chắc là của con gái thôi, quan tâm làm gì “ vì đang khá buồn ngủ nên tôi không xem xét kỹ lưỡng mà cầm chăn gối xuống đất ngủ luôn (vì trên giường thì sợ ăn đạp tiếp).
Sáng hôm sau…
“dậy đi D, sao ngủ lăn cả xuống đất thế này, dậy đi sáng rồi kìa”.
Linh lay mãi tôi mới dậy nổi, đi vào nhà tắm đánh răng rửa mặt các kiểu rồi chuẩn bị lên đường tiếp.
“chúng ta cùng đến nơi đó nhé Linh ?” tôi hỏi.
Linh đáp:
“tất nhiên rồi”.
(đoạn này xin phép lạc đề tí nhé).
Chúng tôi triệu tập các thiết kỵ của mình rồi phi đến ngoại ô Tokyo, quận Tsudayama rồi đi bộ vào nghĩa trang của một tác giả nổi tiếng: Fujiko F. Fujio. Từ lâu tôi đã ấp ủ ước muốn được đến nơi này rồi, nhưng một học sinh cấp 3 như tôi thì ai cho tiền mà đi máy bay sang, nên tranh thủ ở cái thế giới ảo này, tôi cũng muốn đến dù chỉ một lần.
Đứng trước ngôi mộ của vị tác giả đã vẽ nên tuổi thơ của tôi đó, không kìm được cảm xúc, hai sống mũi của tôi đã cay cay, mắt hơi đỏ hoe.
Đô Rê Mon cái tên quen thuộc mà tôi với lũ bạn hay nói hồi còn học lớp ba, bốn. Ngày xưa nhớ đến cái lúc mà nhịn ăn sáng gom tiền mua một quyển đô rê mon về đọc mới hào hùng làm sao, sau này họ đổi thành doraemon những tôi vẫn cứ đọc đô rê mon. Chính chú mèo máy này đã nuôi dưỡng tâm hồn phong phú của tôi, những lúc chém gió cùng lũ bạn rồi ảo tưởng về một tương lai không xa đô rê mon của chúng tôi sẽ có thật. Cái mong ước đô rê mon có thật trong tôi nó lớn lắm, tôi ước mơ được nhìn thấy đô rê mon ngoài đời thật dù chỉ là một lần.
Tôi và Linh cùng thắp một nến nhang rồi cắm lên mộ của tác giả, trước khi rời đi tôi có quay lại và nói:
“ông sẽ sống mãi trong đầu cháu, người đã vẽ nên một tuổi thơ đẹp đẽ cho trẻ em trên toàn thế giới Fujiko F. Fujio”.
Tiếp tục hành trình, tôi và Linh chu du đến khắp nơi trên đất nước Nhật Bản này. Mục đích chính là thăm mộ tác giả Fujiko F. Fujio đã hoàn thành, giờ là đi thăm quan toàn bộ nước Nhật.
Hokkaido, Tohoku, Chubu, Kinki, Hiroshima, Nagasaki… chúng tôi đi du lịch và thăm quan vòng quanh nước Nhật.
một ngày… hai ngày… ba ngày… ngày cuối cùng...
Thời hạn cũng đã đến.
Thấm thoát đã chục ngày trôi qua ở cái thế giới ảo này, tôi và Linh cùng đi du lịch quanh Nhật Bản, vừa đi vừa tập cái điệu nhảy su phe dan ce.
Ngày cuối cùng, chúng tôi cùng nhau trở về thành phố của mình nơi đã hẹn để chờ L và H. Tranh thủ tí thời gian, tôi bật nhạc lên và gọi Linh nhảy cùng. Đôi chân của tôi giờ cũng uyển chuyển và linh hoạt không kém gì Linh rồi, hai đứa tôi nhảy rất đồng đều và đúng nhịp.
Bộp…Bộp…Bộp (tiếng vỗ tay)
Tôi quay ra nhìn thì thấy L với H ngồi đằng sau xem nãy giờ, H lên tiếng:
“gút gút, ài lai ịt”.
Tôi vuốt tóc tỏ vẻ đập chai cười:
“trời ạ, tao mà lại”.
Linh e hèm một tiếng:
“thôi nhanh ra đây duyệt lần cuối nào, xong còn trở về gọi Ly với Thu đến nữa”.
Bộ tứ chúng tôi cùng nhau nhảy cái điệu nhảy đó, rất đồng đều và giống nhau, cứ là bốn trong một vậy. L vui mừng:
“giờ thì ổn rồi nhỉ, về báo cáo với hai nàng kia thôi”.
…
Sáng hôm sau…
“D ơi dậy đi 9h sáng rồi đấy, mày định ngủ đến trưa à, các bạn đến chơi này, dậy đi” tiếng mẹ tôi vang từ dưới nhà lên. Tôi nhanh chóng thay quần áo rồi lau qua qua cái mặt, phi xuống nhà như một cơn gió. Vừa xuống đến nơi đã thấy năm người trong nhóm tụ họp đông đủ, Linh cười:
“mặt còn chưa rửa sạch kìa D”.
Tôi cười rồi đưa tay lên dụi dụi cho xong, L bảo:
“bật nhạc nhanh lên còn thể hiện với các bạn gái nào”.
Thu cười:
“mấy ông tướng này đã tập tành được gì chưa mà to mồm thế?”.
Thu với Ly đâu có biết là chúng tôi đã chăm chỉ tập tành một tháng ở trong cái thế giới ảo kia đâu, H cười đắc ý:
“thôi không trình bày nhiều, time to show”.
Nhạc bắt đầu nổi lên, chúng tôi cùng nhau đưa chân theo nhịp. Sự tiến bộ của ba đứa tôi đã làm cho Ly với Thu khá ngạc nhiên, vì họ không nghĩ chỉ trong 1 đêm mà chúng tôi đã thành thạo như vậy. Thực ra thì tận ba mươi ngày đấy chứ chả đùa, nhảy xong Ly ngạc nhiên nói:
“tiến bộ nhanh thế nhỉ, thế này là đủ để diễn rồi”.
L gật đầu cười:
“không có gì là không thể, chỉ cần thích là được”.
Sau chuyến du lịch ở Nhật Bản, tôi đã luyện thành công được su phe dan ce thành thạo, và đi thăm ngôi mộ của vị tác giả huyền thoại. Và đi du lịch vòng quanh nước Nhật, giờ tôi đã sẵn sàng cho cuộc thì Rung chuông vàng sắp tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.