Chương 9: Thản Nhiên (H Nhẹ)
Bán Nguyệt
22/05/2021
“Hoàn Hoàn….. Đứng dậy đi tắm nhé, có được không?”
Đoán được người cô sẽ dính nhớp khó chịu, nhưng cô gái nhỏ đã ngủ mơ màng. Bị anh làm phiền, còn tức giận lẩm bẩm mắng anh.
Triệu Triết Vũ bất đắc dĩ hôn cô một cái, đắp kín chăn lại giúp cô, đứng dậy đi vào phòng tắm xả nước nóng.
Hồi lâu, cảm giác mất trọng lượng trong nước khiến Lâm Hoàn tỉnh lại, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là cơ thể không một mảnh vải che thân dưới nước của hai người, Lâm Hoàn sợ hãi hét lên một tiếng, co người lại che kín mắt mình.
Triệu Triết Vũ bị hành động của cô chọc cười phá lên, Lâm Hoàn tức giận xoay người giơ nắm đấm đánh lên người anh. Anh cũng không phản kháng lại, kéo con mèo nhỏ đang giương nanh múa vuốt vào lồng ngực, một nụ hôn đặt lên trên trán cô.
Lâm Hoàn sững sốt, tầm mắt rời về phía khác. Tai lặng lẽ đỏ lên.
Anh chỉ cảm thấy rất đáng yêu, lại hôn lên rái tai cô. Lúc dây dưa quấn quýt với nhau, thân dưới lại có phản ứng.
Cô phát hiện ra, vật nào đó lại vừa cứng vừa nóng lên, đụng vào chân cô.
“À thì…. Em, em tắm xong rồi….” Cô đứng dậy muốn đi, bị anh kéo lại ngã vào trong ngực anh, một mảng nước lớn văng lên ào ạt.
Từ rất lâu trước Triệu Triết Vũ đã biết, để đối phó với con đà điểu nhỏ này, phải mềm mại nhẹ nhàng.
“Hoàn Hoàn, một lần nữa, có được không em?”
“Cái gì một lần nữa…. Ưm…”
Anh bấu vào sau ót cô, dùng nụ hôn để trả lời cô.
“Ưm….. Đầu lưỡi đưa ra thêm chút nữa….. Đúng vậy….”
Âm thanh nước miếng của hai người đan hòa cùng tiếng nước chảy, nụ hôn của anh nóng rực, tùy ý cướp đoạt trong miệng cô. Lâm Hoàn cũng quên mất phải hít thở, cuối cùng lúc anh buông cô ra mới nhớ há miệng ra thở dốc.
“Bảo bối, nơi này khó chịu…” Anh nhẹ dàng dùng dục vọng bộc phát của mình cọ sát cô, vẻ mặt lại hệt như một chú chó nhỏ rơi xuống nước, giả vờ tội nghiệp nhìn cô.
“Em, em không biết…”
Thế là ác ma bắt đầu mỉm cười dịu dàng dưới chiếc mặt nạ tà ác, đưa ngọn nguồn dục vọng đến gần miệng huyệt của cô, “Đến đây, ngồi xuống….”
Tư thế như vậy càng khiến đường hầm của cô chặt hẹp hơn, mới đi vào một chút đã không dám tiếp tục, “Không được…. Trướng quá….” Nhìn anh với đôi mắt ngập nước và bất lực. Hoa huyết hút lấy, hệt như một chiếc miệng nhỏ hôn lên đỉnh đầu của anh, khiến anh dường như trở nên điên cuồng.
“Đừng sợ, anh giúp em…” Anh giữ lấy chiếc eo nhỏ của cô và chuyển động cơ thể hướng về phía trước, hai người đồng thời kêu lên. Lâm Hoàn cảm giác được vật cứng kia đang to ra trong cơ thể mình một cách rõ ràng, trong lòng cô sợ hãi, thịt mềm bên trong vách tường cũng nhúc nhích muốn đẩy ra, “Không được….. A Triết…. Sâu quá….”
“Bảo bối, ăn thêm chút nữa, đi vào thêm một chút sẽ tốt thôi….” Anh hôn trấn an cô, thân dưới chợt đi thẳng vào, thực thể cứng rắn hoàn chỉnh hòa vào trong cơ thể cô, sảng khoái đến độ khiến anh gầm nhẹ lên một tiếng. Cô chưa kịp thích ứng hoàn toàn với sự căng trướng khiến người ta bủn rủn kia, anh đã vội vàng rút ra cắm vào.
Nước trong bồn tắm bị đưa đẩy rào rạt, Lâm Hoàn dường như không cách nào thẳng người trước sự đụng chạm của cô, vội vàng thở gấp, “Chậm….. Chậm một chút…”
Anh cười khổ, cô mê người như vậy, bên trong hút chặt như vậy, cũng khiến anh sắp phải tước bỏ vũ khí đầu hàng. “Hoàn Hoàn, em ăn anh chặt như vậy, anh chậm không được….”
Dưới nước, anh có thể nhìn thấy gậy thịt sưng đỏ lên của mình đang ra vào chiếc miệng nhỏ trắng nõn kia không ngừng, thậm chí còn loáng thoáng thấy được thực thể của anh trên bụng cô. Vì vậy anh càng hưng phấn hơn, tốc độ ra vào càng thêm nhanh hơn, phối hợp giữ chặt mông cô lại và từng lần từng lần đi vào đều nhanh mạnh hơn.
“Ưm…..” Lâm Hoàn đã chấn động đến mức chỉ có thể dựa vào ngực anh và để mặc anh muốn làm gì thì làm, tư thế này đi vào cơ thể quá sâu, hệt như muốn đi thẳng vào trái tim đang đập loạn cào cào của cô. Ngay cả nước cũng bị đẩy vào trong hoa huyệt, cùng với sự to dài của anh kích thích khiến cô liên tục phải run sợ. Mấy lần đi vào khiến cơ thể cô run rẩy không còn chút sức lực nào, tựa như một con cá lên bờ thở dốc không ngừng vì khát. Anh cũng phát hiện ra “Hoàn Hoàn…. Thoải mái không….. Có phải lại ra rồi không…… Ưm…. Nhạy cảm như vậy à….”
Lúc Lâm Hoàn đang mờ mịt lại tiết ra thêm một lần nữa, không còn sức lực, cô nằm trên ngực anh, cả người yếu ớt mềm mại hơi run lên một cái. Trong lòng anh thấy thương xót, nên tăng nhanh tốc độ, “Bảo bối có phải em mệt rồi không…. Nhanh thôi, chờ anh….” Âm thanh va chạm của cơ thể và tiếng nước bắn ra hòa chung với nhau nghe càng dâm đãng hơn trong không gian yên tĩnh của phòng tắm. Cô không nhịn được, cuối cùng thiếp đi sau khi nghe anh gầm nhẹ một tiếng.
Lúc mông lung tỉnh lại lần nữa, ngoài cửa sổ đã là hoàng hôn.
Lâm Hoàn nhìn Triệu Triết Vũ đang chìm trong giấc ngủ trước mắt mình, vẻ mặt cô phức tạp.
Cô lặng lẽ đứng dậy, phát hiện quần áo vừa rồi rơi lả tả của mình được để ngay ngắn trên tủ đầu giường, chắc là do anh thu dọn lại, trong lòng cô thấy ấm áp.
Anh thật sự rất tốt. Vì rất tốt nên không thể khiến cô an tâm được.
Như vậy thì được xem là gì? Trong đầu cô thoáng qua vô số hình ảnh hai người để trần triền miên cùng nhau lúc vừa rồi, nhưng vấn đề này vẫn luôn không cách nào hỏi ra thành lời.
Từ trước đến nay cô vẫn như vậy, sợ đối phương sẽ rời đi, nên dứt khoát tự mình đi trước.
Âm thầm xuống giường mặc quần áo tử tế, Lâm Hoàn xách giày cao gót lên, nhón chân đi đến cửa phòng ngủ. Lúc đang đi còn có thể cảm giác sự đau xót nơi tư mật, trong lòng cô lại mắng tên ma háo sắc Triệu Triết Vũ nhiều lần.
“Lại muốn trốn à?”
Tay đặt trên chốt cửa của cô cứng đờ.
Không thể nào, trong lòng cô chỉ mắng thôi mà, thật sự làm cho ma háo sắc tỉnh dậy hả? Hay vừa rồi cô không phát hiện, nên thật sự mắng ra tiếng rồi?
“À, thời gian không còn sớm, chắc cũng đói cả rồi…. Em, em về nhà ăn cơm tối…” Cô quay đầu lại cười ha ha với anh, nhưng Triệu Triết Vũ cũng không để lỡ động tác len lén kéo cửa ra trên tay cô.
Xong rồi, khuôn mặt ác ma Triệu lại biến thành núi băng rồi. Lâm Hoàn nghiêm tức nghi ngờ rằng tinh thần anh mắc chứng phân liệt, thời điểm ngủ cùng cô và lúc chỉnh cô, hoàn toàn không phải là cùng một người.
Triệu Triết Vũ đi đến trước mặt cô, giữ chặt tay đang đẩy cửa của cô, ép cô nhìn thẳng vào mắt anh.
“Em ghét anh à?”
Lông mi cô run nhẹ, cô lắc đầu.
Anh thở nhẹ ra một hơi, giống như đã buông tảng đá lớn trong lòng xuống. Lại hỏi:
“Em….. Có hối hận không?”
Cô sững sốt.
Cô có hối hận không?
Hối hận cái gì? Hối hận lần thứ ba trong bồn tắm, lần thứ hai trên giường, hay là lần đầu tiên say đến mức đầu óc mê muội mà ngay cả mình cũng không nhớ rõ?
Hay là, hôm nay đã bước vào nhà anh, đi vào phòng bao một tháng trước, đi xem trận đấu bóng rổ của tám năm trước?
Hối hận vì vừa rồi trong lúc ý loạn tình mê đã gọi anh là A Triết, hối hận lúc ở bệnh viện đã ăn cháo anh đút, hối hận vì đã gửi tin nhắn “Chúng ta vẫn nên chia tay thì hơn” kia, hối hận vì cô đã từng đứng dưới đèn đường nhón chân hôn lên má anh, hối hận vì mùa đông năm ấy khi anh đưa một cốc cà phê trên đó có viết “làm bạn gái anh nhé” và cô đã nói đồng ý….
Cô có hối hận không?
Cô ngước mắt, chàng trai đã mỉm cười với cô trên sân bóng rổ, ngày hôm nay đã biến thành một người đàn ông cao lớn mạnh mẽ. Anh khẩn trương mím môi, ánh mắt vội vã như đang ép cô nói ra câu trả lời, lại khiến suy nghĩ của cô chuyển về lúc nhìn thấy thứ đó, đưa cho cô một cốc cà phê nóng, chàng thiếu niên với khuôn mặt thấp thỏm mong đợi sau khi cô nhìn thấy dòng chữ trên đó.
Cô có hối hận không?
Cô luôn vừa chậm nhiệt vừa hèn nhát, đối mặt với người có quan hệ thân thiết luôn liên tục lui về phía sau. Nên cô chưa bao giờ gặp ai có thể đi vào sự phòng bị trong tim mình, thật ra thì Triệu Triết Vũ cũng xem là ngoài ý muốn. Đã từng là vậy, hôm nay cũng như vậy. Cô không hiểu tại sao mình có thể thản nhiên đối mặt với người đàn ông không nói hai lời đã ngủ cùng mình, thậm chí còn ngủ hai, ba lần. Nếu như đổi lại là một người khác, cô cũng sẽ như vậy sao?
Cô có hối hận không?
Cô đón nhận ánh mắt của anh, nhẹ nhàng lắc đầu.
Cô không hề hối hận.
__
Lời tác giả:
Thịt ngon hầm khó khăn quá, mỗi lần viết thịt tốn quá nhiều calo, thức ăn ngon của tôi ơi T.T
Giai đoạn sau sẽ ngược sương sương, trước đó sẽ ngọt đó nha.
**
Đoán được người cô sẽ dính nhớp khó chịu, nhưng cô gái nhỏ đã ngủ mơ màng. Bị anh làm phiền, còn tức giận lẩm bẩm mắng anh.
Triệu Triết Vũ bất đắc dĩ hôn cô một cái, đắp kín chăn lại giúp cô, đứng dậy đi vào phòng tắm xả nước nóng.
Hồi lâu, cảm giác mất trọng lượng trong nước khiến Lâm Hoàn tỉnh lại, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là cơ thể không một mảnh vải che thân dưới nước của hai người, Lâm Hoàn sợ hãi hét lên một tiếng, co người lại che kín mắt mình.
Triệu Triết Vũ bị hành động của cô chọc cười phá lên, Lâm Hoàn tức giận xoay người giơ nắm đấm đánh lên người anh. Anh cũng không phản kháng lại, kéo con mèo nhỏ đang giương nanh múa vuốt vào lồng ngực, một nụ hôn đặt lên trên trán cô.
Lâm Hoàn sững sốt, tầm mắt rời về phía khác. Tai lặng lẽ đỏ lên.
Anh chỉ cảm thấy rất đáng yêu, lại hôn lên rái tai cô. Lúc dây dưa quấn quýt với nhau, thân dưới lại có phản ứng.
Cô phát hiện ra, vật nào đó lại vừa cứng vừa nóng lên, đụng vào chân cô.
“À thì…. Em, em tắm xong rồi….” Cô đứng dậy muốn đi, bị anh kéo lại ngã vào trong ngực anh, một mảng nước lớn văng lên ào ạt.
Từ rất lâu trước Triệu Triết Vũ đã biết, để đối phó với con đà điểu nhỏ này, phải mềm mại nhẹ nhàng.
“Hoàn Hoàn, một lần nữa, có được không em?”
“Cái gì một lần nữa…. Ưm…”
Anh bấu vào sau ót cô, dùng nụ hôn để trả lời cô.
“Ưm….. Đầu lưỡi đưa ra thêm chút nữa….. Đúng vậy….”
Âm thanh nước miếng của hai người đan hòa cùng tiếng nước chảy, nụ hôn của anh nóng rực, tùy ý cướp đoạt trong miệng cô. Lâm Hoàn cũng quên mất phải hít thở, cuối cùng lúc anh buông cô ra mới nhớ há miệng ra thở dốc.
“Bảo bối, nơi này khó chịu…” Anh nhẹ dàng dùng dục vọng bộc phát của mình cọ sát cô, vẻ mặt lại hệt như một chú chó nhỏ rơi xuống nước, giả vờ tội nghiệp nhìn cô.
“Em, em không biết…”
Thế là ác ma bắt đầu mỉm cười dịu dàng dưới chiếc mặt nạ tà ác, đưa ngọn nguồn dục vọng đến gần miệng huyệt của cô, “Đến đây, ngồi xuống….”
Tư thế như vậy càng khiến đường hầm của cô chặt hẹp hơn, mới đi vào một chút đã không dám tiếp tục, “Không được…. Trướng quá….” Nhìn anh với đôi mắt ngập nước và bất lực. Hoa huyết hút lấy, hệt như một chiếc miệng nhỏ hôn lên đỉnh đầu của anh, khiến anh dường như trở nên điên cuồng.
“Đừng sợ, anh giúp em…” Anh giữ lấy chiếc eo nhỏ của cô và chuyển động cơ thể hướng về phía trước, hai người đồng thời kêu lên. Lâm Hoàn cảm giác được vật cứng kia đang to ra trong cơ thể mình một cách rõ ràng, trong lòng cô sợ hãi, thịt mềm bên trong vách tường cũng nhúc nhích muốn đẩy ra, “Không được….. A Triết…. Sâu quá….”
“Bảo bối, ăn thêm chút nữa, đi vào thêm một chút sẽ tốt thôi….” Anh hôn trấn an cô, thân dưới chợt đi thẳng vào, thực thể cứng rắn hoàn chỉnh hòa vào trong cơ thể cô, sảng khoái đến độ khiến anh gầm nhẹ lên một tiếng. Cô chưa kịp thích ứng hoàn toàn với sự căng trướng khiến người ta bủn rủn kia, anh đã vội vàng rút ra cắm vào.
Nước trong bồn tắm bị đưa đẩy rào rạt, Lâm Hoàn dường như không cách nào thẳng người trước sự đụng chạm của cô, vội vàng thở gấp, “Chậm….. Chậm một chút…”
Anh cười khổ, cô mê người như vậy, bên trong hút chặt như vậy, cũng khiến anh sắp phải tước bỏ vũ khí đầu hàng. “Hoàn Hoàn, em ăn anh chặt như vậy, anh chậm không được….”
Dưới nước, anh có thể nhìn thấy gậy thịt sưng đỏ lên của mình đang ra vào chiếc miệng nhỏ trắng nõn kia không ngừng, thậm chí còn loáng thoáng thấy được thực thể của anh trên bụng cô. Vì vậy anh càng hưng phấn hơn, tốc độ ra vào càng thêm nhanh hơn, phối hợp giữ chặt mông cô lại và từng lần từng lần đi vào đều nhanh mạnh hơn.
“Ưm…..” Lâm Hoàn đã chấn động đến mức chỉ có thể dựa vào ngực anh và để mặc anh muốn làm gì thì làm, tư thế này đi vào cơ thể quá sâu, hệt như muốn đi thẳng vào trái tim đang đập loạn cào cào của cô. Ngay cả nước cũng bị đẩy vào trong hoa huyệt, cùng với sự to dài của anh kích thích khiến cô liên tục phải run sợ. Mấy lần đi vào khiến cơ thể cô run rẩy không còn chút sức lực nào, tựa như một con cá lên bờ thở dốc không ngừng vì khát. Anh cũng phát hiện ra “Hoàn Hoàn…. Thoải mái không….. Có phải lại ra rồi không…… Ưm…. Nhạy cảm như vậy à….”
Lúc Lâm Hoàn đang mờ mịt lại tiết ra thêm một lần nữa, không còn sức lực, cô nằm trên ngực anh, cả người yếu ớt mềm mại hơi run lên một cái. Trong lòng anh thấy thương xót, nên tăng nhanh tốc độ, “Bảo bối có phải em mệt rồi không…. Nhanh thôi, chờ anh….” Âm thanh va chạm của cơ thể và tiếng nước bắn ra hòa chung với nhau nghe càng dâm đãng hơn trong không gian yên tĩnh của phòng tắm. Cô không nhịn được, cuối cùng thiếp đi sau khi nghe anh gầm nhẹ một tiếng.
Lúc mông lung tỉnh lại lần nữa, ngoài cửa sổ đã là hoàng hôn.
Lâm Hoàn nhìn Triệu Triết Vũ đang chìm trong giấc ngủ trước mắt mình, vẻ mặt cô phức tạp.
Cô lặng lẽ đứng dậy, phát hiện quần áo vừa rồi rơi lả tả của mình được để ngay ngắn trên tủ đầu giường, chắc là do anh thu dọn lại, trong lòng cô thấy ấm áp.
Anh thật sự rất tốt. Vì rất tốt nên không thể khiến cô an tâm được.
Như vậy thì được xem là gì? Trong đầu cô thoáng qua vô số hình ảnh hai người để trần triền miên cùng nhau lúc vừa rồi, nhưng vấn đề này vẫn luôn không cách nào hỏi ra thành lời.
Từ trước đến nay cô vẫn như vậy, sợ đối phương sẽ rời đi, nên dứt khoát tự mình đi trước.
Âm thầm xuống giường mặc quần áo tử tế, Lâm Hoàn xách giày cao gót lên, nhón chân đi đến cửa phòng ngủ. Lúc đang đi còn có thể cảm giác sự đau xót nơi tư mật, trong lòng cô lại mắng tên ma háo sắc Triệu Triết Vũ nhiều lần.
“Lại muốn trốn à?”
Tay đặt trên chốt cửa của cô cứng đờ.
Không thể nào, trong lòng cô chỉ mắng thôi mà, thật sự làm cho ma háo sắc tỉnh dậy hả? Hay vừa rồi cô không phát hiện, nên thật sự mắng ra tiếng rồi?
“À, thời gian không còn sớm, chắc cũng đói cả rồi…. Em, em về nhà ăn cơm tối…” Cô quay đầu lại cười ha ha với anh, nhưng Triệu Triết Vũ cũng không để lỡ động tác len lén kéo cửa ra trên tay cô.
Xong rồi, khuôn mặt ác ma Triệu lại biến thành núi băng rồi. Lâm Hoàn nghiêm tức nghi ngờ rằng tinh thần anh mắc chứng phân liệt, thời điểm ngủ cùng cô và lúc chỉnh cô, hoàn toàn không phải là cùng một người.
Triệu Triết Vũ đi đến trước mặt cô, giữ chặt tay đang đẩy cửa của cô, ép cô nhìn thẳng vào mắt anh.
“Em ghét anh à?”
Lông mi cô run nhẹ, cô lắc đầu.
Anh thở nhẹ ra một hơi, giống như đã buông tảng đá lớn trong lòng xuống. Lại hỏi:
“Em….. Có hối hận không?”
Cô sững sốt.
Cô có hối hận không?
Hối hận cái gì? Hối hận lần thứ ba trong bồn tắm, lần thứ hai trên giường, hay là lần đầu tiên say đến mức đầu óc mê muội mà ngay cả mình cũng không nhớ rõ?
Hay là, hôm nay đã bước vào nhà anh, đi vào phòng bao một tháng trước, đi xem trận đấu bóng rổ của tám năm trước?
Hối hận vì vừa rồi trong lúc ý loạn tình mê đã gọi anh là A Triết, hối hận lúc ở bệnh viện đã ăn cháo anh đút, hối hận vì đã gửi tin nhắn “Chúng ta vẫn nên chia tay thì hơn” kia, hối hận vì cô đã từng đứng dưới đèn đường nhón chân hôn lên má anh, hối hận vì mùa đông năm ấy khi anh đưa một cốc cà phê trên đó có viết “làm bạn gái anh nhé” và cô đã nói đồng ý….
Cô có hối hận không?
Cô ngước mắt, chàng trai đã mỉm cười với cô trên sân bóng rổ, ngày hôm nay đã biến thành một người đàn ông cao lớn mạnh mẽ. Anh khẩn trương mím môi, ánh mắt vội vã như đang ép cô nói ra câu trả lời, lại khiến suy nghĩ của cô chuyển về lúc nhìn thấy thứ đó, đưa cho cô một cốc cà phê nóng, chàng thiếu niên với khuôn mặt thấp thỏm mong đợi sau khi cô nhìn thấy dòng chữ trên đó.
Cô có hối hận không?
Cô luôn vừa chậm nhiệt vừa hèn nhát, đối mặt với người có quan hệ thân thiết luôn liên tục lui về phía sau. Nên cô chưa bao giờ gặp ai có thể đi vào sự phòng bị trong tim mình, thật ra thì Triệu Triết Vũ cũng xem là ngoài ý muốn. Đã từng là vậy, hôm nay cũng như vậy. Cô không hiểu tại sao mình có thể thản nhiên đối mặt với người đàn ông không nói hai lời đã ngủ cùng mình, thậm chí còn ngủ hai, ba lần. Nếu như đổi lại là một người khác, cô cũng sẽ như vậy sao?
Cô có hối hận không?
Cô đón nhận ánh mắt của anh, nhẹ nhàng lắc đầu.
Cô không hề hối hận.
__
Lời tác giả:
Thịt ngon hầm khó khăn quá, mỗi lần viết thịt tốn quá nhiều calo, thức ăn ngon của tôi ơi T.T
Giai đoạn sau sẽ ngược sương sương, trước đó sẽ ngọt đó nha.
**
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.