Hành Trình Của Yêu Nghiệt Trong Showbiz
Chương 32: Bởi vì tình yêu
Hoàn Ưu Bất Thịnh Nghiên
31/10/2015
“Tôi yêu nhất cô gái ngốc của tôi.” – Kwon Ji Yong
Khi Tae Yang nhận điện thoại của Uhey xong, có thể nói là vô cùng kinh ngạc. Vì trước đó đã liên hệ được với Flo Rida, Flo Rida đã tuyên bố rằng bài hát của Kwon Ji Yong không phải đạo nhạc, cũng tỏ ý muốn trình diễn bài hát này cùng với Kwon Ji Yong. Theo lý mà nói, chân tướng đã rõ ràng, hết thảy đều hẳn là khôi phục lại bình thường.
Nhưng tất cả mọi người đều quên rằng, có những vết thương, không phải nói biến mất là thật sự biến mất. Tae Yang cũng không ngờ được, sự tình lần này đối với Kwon Ji Yong lại ảnh hưởng lớn đến thế.
“Giờ Ji Yong đang ở công ty, hình như cũng không có gì khác thường. Có điều…”
“Anh Tae Yang, anh giúp tôi theo dõi anh ấy. Tốt nhất là cứ ở sát bên cạnh, xin nhờ anh đấy.” Uhey không phải người thông thạo tâm lý học nhưng cũng hiểu một chút. Trong lòng âm thầm mong rằng Kwon Ji Yong chỉ là vì áp lực quá lớn, nhưng nhìn đến lượng thuốc trong lọ an thần đã dùng kia, cô biết mình chỉ là đang an ủi mình.
Trong lòng cô hiểu, lòng tự trọng của Kwon Ji Yong sẽ khiến hắn nhất định không nhờ đến ai xung quanh giúp đỡ. Loại chuyện này không phải tới bệnh viện điều trị là có thể giải quyết. Bọn họ làm bạn bè, người thân thì cũng chỉ có thể theo bên cạnh hắn, giúp hắn vượt qua đoạn gập ghềnh này.
“Tôi biết rồi, những ngày này tuyệt đối sẽ không để cậu ấy một mình.” Tae Yang kiên định cam đoan với Uhey. Đối với cô em dâu này, anh hoàn toàn tin tưởng, huống chi Kwon Ji Yong là anh em tốt của anh cơ mà.
Đến buổi chiều, Uhey đeo khẩu trang đến tiệm thuốc mua một ít vitamin C và Canxi.
Bề ngoài Uhey vẫn như trước không có gì khác lạ. Khi Kwon Ji Yong về nhà, cô cũng vẫn như bình thường, hỏi một chút chuyện công việc của hắn, hai người trò chuyện vui đùa, hoặc là ôm Gaho cùng đùa nghịch.
Sau đó Uhey âm thầm đem thuốc an thần trong lọ thay bằng vitamin C và Canxi. Cô vì không để Kwon Ji Yong nhận ra, đã chọn rất nhiều loại vitamin C và Canxi, loại nào giống với thuốc an thần trong lọ nhất cô liền thay bằng loại đó.
Sau đó cô ra sức bắt Kwon Ji Yong mỗi đêm đều phải uống một cốc sữa, còn pha thêm một chút mật ong.
“Dạo này em đảm đang ghê.” Kwon Ji Yong ôm Uhey, tuy rằng cười, nhưng ánh mắt vẫn pha chút đắng cay.
“Sao, ghét bỏ em làm cơm khó ăn à?” Uhey liếc mắt nhìn hắn, “Nghe nói dạo này anh lại sáng tác?” Hiện giờ chỉ cần Kwon Ji Yong xuất hiện trong tầm nhìn, ánh mắt cô liền tự động quan sát hắn.
Kết quả là cô ngược lại tụt mất hơn hai kg, mặt bánh bao cũng không còn rõ như trước. Nhưng coi như có hiệu quả, dạo này giấc ngủ của Kwon Ji Yong rõ ràng say hơn, lượng thuốc dùng giảm hẳn đi, mấy ngày gần đây hầu như không dùng, khiến Uhey vô cùng vui mừng.
Tae Yang ở công ty cũng cho biết, Kwon Ji Yong cũng dần dần đùa vui với SeungRi, Dae Sung thoải mái hơn.
“Hmm, cảm giác chuyện này qua đi, anh lại có linh cảm.” Kwon Ji Yong ngắm nghía ngón tay cô gái của mình, thờ ơ nói, ánh mắt nhìn về phía Uhey lại âm thầm sâu lắng.
Kwon Ji Yong biết U bảo của hắn là một cô bé ngốc, nhìn thì có vẻ khôn khéo, nhưng khi cô học nấu cháo, Kwon Ji Yong liền cảm giác được cô bé này có gì đó không thích hợp. Sau đó là các loại thuốc bổ ngủ ngon.. mỗi ngày đều hết dỗ đến lừa bắt hắn uống.
Hắn cố ý náo loạn mấy lần, cô tức giận đến rớt nước mắt cũng không cùng hắn ầm ĩ, khiến Kwon Ji Yong càng thấy nghi hoặc. Cho đến một đêm nào đó, hắn phát hiện, cô bé này lén lút đếm số thuốc an thần còn lại trong lọ mà hắn đã mua, rốt cuộc hiểu được chuyện gì xảy ra.
Tuy rằng thời điểm đó, Kwon Ji Yong cơ bản không cần dựa vào thuốc an thần để ngủ nữa, nhưng thỉnh thoảng vẫn dùng một chút. Sau khi nhìn thấy Uhey làm như vậy, Kwon Ji Yong rõ ràng chân tướng, sau đó dù đã cố giữ bình tĩnh lý trí, rốt cuộc trốn trong chăn khóc.
Sau, hắn cố hết sức khắc chế mình không uống thuốc, từ từ khiến cảm xúc của mình có thể thoải mái hơn. Hiện tại, hắn cảm giác chính mình dường như nghĩ thông rất nhiều chuyện. Trước đây khi quyết định làm nghệ sĩ nên hiểu được sẽ phải trải qua nhiều sóng gió, nhưng, bên cạnh hắn còn có một người con gái thương hắn như vậy, còn có gì phải băn khoăn?
Nghĩ thông suốt, Kwon Ji Yong lập tức khôi phục lại khí phách trước đây, linh cảm gì đó ào ào đổ tới. Hiện giờ xem Uhey vẫn còn có chút lo lắng, hắn quyết định nói rõ chuyện này, miễn cho cô nàng nghĩ đông nghĩ tây, gầy đến chẳng còn chút da thịt nào.
“Anh đã ổn, nên em đừng lo lắng nữa.” Kwon Ji Yong đột ngột nói vậy, cảm giác người con gái trong lòng trở nên cứng ngắc. Hắn dịu dàng ngậm vành tai cô: “Đừng ngày ngày gọi điện thoại cho Tae Yang, tin nhắn gửi cho SeungRi cũng ít thôi. Người phụ nữ của anh sao lại thân mật với đàn ông khác như vậy chứ? Cho dù là anh em của anh cũng không được!”
Uhey cúi đầu, nước mắt đột ngột từng giọt từng giọt rơi xuống, đậu trên mu bàn tay Kwon Ji Yong.
“Còn nữa, đừng đêm nào cũng đếm thuốc, anh sẽ không uống nữa.” Cô bé ngốc, nhiều thuốc như vậy, đêm nào cũng đếm không mệt sao? Hắn phải chờ rất lâu, mới chờ được cô quay trở về nằm bên cạnh mình.
“Kwon Ji Yong.” Uhey bỗng cất giọng nghẹn ngào, quay đầu hung hăng đấm ngực hắn, vừa khóc vừa mắng: “Đồ khốn này, đồ khốn, sao em có thể thích người như anh chứ? Vì sao? Ô..ô..”
Cô cảm giác thần kinh vẫn căng thẳng nhất thời được chùng xuống, đem toàn bộ những lo lắng, sợ hãi, uất ức mấy ngày nay bạo phát: “Đồ xấu xa, kẻ xấu xa này, lúc đó em sợ muốn chết, sợ anh xảy ra chuyện gì, anh có biết không? Có biết hay không???”
“Biết, anh biết.” Kwon Ji Yong mạnh kéo Uhey vào lòng, mắt cũng đỏ ửng: “Cô bé ngốc, anh thích nhìn em lo lắng cho anh, anh là đồ xấu xa như vậy đấy, nhưng mà, em vẫn yêu anh.”
“Đồ khốn!” Uhey bị giọng điệu đương nhiên của hắn làm cho khóc không nổi nữa. Đúng vậy, dường như là cô thật sự yêu hắn, yêu đến dù cho có phải lo lắng hãi hùng, cũng vẫn tỏ vẻ kiên cường.
“Đồ khốn cũng yêu em muốn chết!” Kwon Ji Yong cúi đầu nhìn Uhey hai mắt đang mông lung đẫm lệ, hôn lên môi cô. Hắn bỗng nhiên muốn chứng minh cảm giác của mình, liền ôm chặt tay cô, với tay xuống dưới, kéo đồ của cô xuống.
“Kwon Ji Yong!” Uhey cảm thấy, khoảnh khắc cô vừa bị người đàn ông này làm cho cảm động vừa ban nãy, tuyệt đối là nhìn nhầm, là ảo giác!
“Anh sắp muốn đến chết rồi, em không muốn sao?” Kwon Ji Yong nhanh chóng lấy “hung khí” của mình ra, tiến vào. Cảm giác đối phương có chút khô ráp, liền nhẹ nhàng vuốt ve nơi mẫn cảm của Uhey. Uhey tuy rằng lúc đầu muốn tránh thoát, nhưng dần dần có cảm giác rõ ràng hơn, Kwon Ji Yong thấy thế lập tức chậm rãi chuyển động, sau đó biên độ càng lúc càng lớn.
“Anh.. ah..” Uhey toàn thân đều mềm nhũn. Hai người quần áo cũng không cởi, cứ như vậy trực tiếp làm trên sofa. Động tác của Kwon Ji Yong hôm nay vô cùng điên cuồng, Uhey cảm thấy hắn dường như muốn xuyên thấu qua thân thể mình.
“Bé cưng, ôm chặt anh!” Kwon Ji Yong thở hổn hển bên tai Uhey, động tác bên dưới càng lúc càng nhanh.
“Ji Yong, Ji Yong, không được.” Không biết đã qua bao lâu, Uhey cảm thấy mình không còn chút sức lực nào nữa.
“Gọi ông xã.” Hiện giờ Kwon Ji Yong nằm ngửa, đặt Uhey trên thắt lưng mình, liền nhận được tiếng cô hét lên cùng với kết hợp sâu nhất.
“Ông xã, ông xã, buông tha em đi.” Uhey cảm thấy cô sắp chết.
“Anh đã nói rồi, vĩnh viễn sẽ không buông tha em, Yoo Jin.” Kwon Ji Yong cuối cùng ôm lấy Uhey ngã vào người mình, nhẹ nhàng cười nói. Kwon Ji Yong luôn cho rằng mình hiểu tình yêu, nhưng đến hôm nay, hắn mới phát hiện cô bé ngốc này, tay cầm tay dạy hắn biết tình yêu thật sự là gì.
Khi Tae Yang nhận điện thoại của Uhey xong, có thể nói là vô cùng kinh ngạc. Vì trước đó đã liên hệ được với Flo Rida, Flo Rida đã tuyên bố rằng bài hát của Kwon Ji Yong không phải đạo nhạc, cũng tỏ ý muốn trình diễn bài hát này cùng với Kwon Ji Yong. Theo lý mà nói, chân tướng đã rõ ràng, hết thảy đều hẳn là khôi phục lại bình thường.
Nhưng tất cả mọi người đều quên rằng, có những vết thương, không phải nói biến mất là thật sự biến mất. Tae Yang cũng không ngờ được, sự tình lần này đối với Kwon Ji Yong lại ảnh hưởng lớn đến thế.
“Giờ Ji Yong đang ở công ty, hình như cũng không có gì khác thường. Có điều…”
“Anh Tae Yang, anh giúp tôi theo dõi anh ấy. Tốt nhất là cứ ở sát bên cạnh, xin nhờ anh đấy.” Uhey không phải người thông thạo tâm lý học nhưng cũng hiểu một chút. Trong lòng âm thầm mong rằng Kwon Ji Yong chỉ là vì áp lực quá lớn, nhưng nhìn đến lượng thuốc trong lọ an thần đã dùng kia, cô biết mình chỉ là đang an ủi mình.
Trong lòng cô hiểu, lòng tự trọng của Kwon Ji Yong sẽ khiến hắn nhất định không nhờ đến ai xung quanh giúp đỡ. Loại chuyện này không phải tới bệnh viện điều trị là có thể giải quyết. Bọn họ làm bạn bè, người thân thì cũng chỉ có thể theo bên cạnh hắn, giúp hắn vượt qua đoạn gập ghềnh này.
“Tôi biết rồi, những ngày này tuyệt đối sẽ không để cậu ấy một mình.” Tae Yang kiên định cam đoan với Uhey. Đối với cô em dâu này, anh hoàn toàn tin tưởng, huống chi Kwon Ji Yong là anh em tốt của anh cơ mà.
Đến buổi chiều, Uhey đeo khẩu trang đến tiệm thuốc mua một ít vitamin C và Canxi.
Bề ngoài Uhey vẫn như trước không có gì khác lạ. Khi Kwon Ji Yong về nhà, cô cũng vẫn như bình thường, hỏi một chút chuyện công việc của hắn, hai người trò chuyện vui đùa, hoặc là ôm Gaho cùng đùa nghịch.
Sau đó Uhey âm thầm đem thuốc an thần trong lọ thay bằng vitamin C và Canxi. Cô vì không để Kwon Ji Yong nhận ra, đã chọn rất nhiều loại vitamin C và Canxi, loại nào giống với thuốc an thần trong lọ nhất cô liền thay bằng loại đó.
Sau đó cô ra sức bắt Kwon Ji Yong mỗi đêm đều phải uống một cốc sữa, còn pha thêm một chút mật ong.
“Dạo này em đảm đang ghê.” Kwon Ji Yong ôm Uhey, tuy rằng cười, nhưng ánh mắt vẫn pha chút đắng cay.
“Sao, ghét bỏ em làm cơm khó ăn à?” Uhey liếc mắt nhìn hắn, “Nghe nói dạo này anh lại sáng tác?” Hiện giờ chỉ cần Kwon Ji Yong xuất hiện trong tầm nhìn, ánh mắt cô liền tự động quan sát hắn.
Kết quả là cô ngược lại tụt mất hơn hai kg, mặt bánh bao cũng không còn rõ như trước. Nhưng coi như có hiệu quả, dạo này giấc ngủ của Kwon Ji Yong rõ ràng say hơn, lượng thuốc dùng giảm hẳn đi, mấy ngày gần đây hầu như không dùng, khiến Uhey vô cùng vui mừng.
Tae Yang ở công ty cũng cho biết, Kwon Ji Yong cũng dần dần đùa vui với SeungRi, Dae Sung thoải mái hơn.
“Hmm, cảm giác chuyện này qua đi, anh lại có linh cảm.” Kwon Ji Yong ngắm nghía ngón tay cô gái của mình, thờ ơ nói, ánh mắt nhìn về phía Uhey lại âm thầm sâu lắng.
Kwon Ji Yong biết U bảo của hắn là một cô bé ngốc, nhìn thì có vẻ khôn khéo, nhưng khi cô học nấu cháo, Kwon Ji Yong liền cảm giác được cô bé này có gì đó không thích hợp. Sau đó là các loại thuốc bổ ngủ ngon.. mỗi ngày đều hết dỗ đến lừa bắt hắn uống.
Hắn cố ý náo loạn mấy lần, cô tức giận đến rớt nước mắt cũng không cùng hắn ầm ĩ, khiến Kwon Ji Yong càng thấy nghi hoặc. Cho đến một đêm nào đó, hắn phát hiện, cô bé này lén lút đếm số thuốc an thần còn lại trong lọ mà hắn đã mua, rốt cuộc hiểu được chuyện gì xảy ra.
Tuy rằng thời điểm đó, Kwon Ji Yong cơ bản không cần dựa vào thuốc an thần để ngủ nữa, nhưng thỉnh thoảng vẫn dùng một chút. Sau khi nhìn thấy Uhey làm như vậy, Kwon Ji Yong rõ ràng chân tướng, sau đó dù đã cố giữ bình tĩnh lý trí, rốt cuộc trốn trong chăn khóc.
Sau, hắn cố hết sức khắc chế mình không uống thuốc, từ từ khiến cảm xúc của mình có thể thoải mái hơn. Hiện tại, hắn cảm giác chính mình dường như nghĩ thông rất nhiều chuyện. Trước đây khi quyết định làm nghệ sĩ nên hiểu được sẽ phải trải qua nhiều sóng gió, nhưng, bên cạnh hắn còn có một người con gái thương hắn như vậy, còn có gì phải băn khoăn?
Nghĩ thông suốt, Kwon Ji Yong lập tức khôi phục lại khí phách trước đây, linh cảm gì đó ào ào đổ tới. Hiện giờ xem Uhey vẫn còn có chút lo lắng, hắn quyết định nói rõ chuyện này, miễn cho cô nàng nghĩ đông nghĩ tây, gầy đến chẳng còn chút da thịt nào.
“Anh đã ổn, nên em đừng lo lắng nữa.” Kwon Ji Yong đột ngột nói vậy, cảm giác người con gái trong lòng trở nên cứng ngắc. Hắn dịu dàng ngậm vành tai cô: “Đừng ngày ngày gọi điện thoại cho Tae Yang, tin nhắn gửi cho SeungRi cũng ít thôi. Người phụ nữ của anh sao lại thân mật với đàn ông khác như vậy chứ? Cho dù là anh em của anh cũng không được!”
Uhey cúi đầu, nước mắt đột ngột từng giọt từng giọt rơi xuống, đậu trên mu bàn tay Kwon Ji Yong.
“Còn nữa, đừng đêm nào cũng đếm thuốc, anh sẽ không uống nữa.” Cô bé ngốc, nhiều thuốc như vậy, đêm nào cũng đếm không mệt sao? Hắn phải chờ rất lâu, mới chờ được cô quay trở về nằm bên cạnh mình.
“Kwon Ji Yong.” Uhey bỗng cất giọng nghẹn ngào, quay đầu hung hăng đấm ngực hắn, vừa khóc vừa mắng: “Đồ khốn này, đồ khốn, sao em có thể thích người như anh chứ? Vì sao? Ô..ô..”
Cô cảm giác thần kinh vẫn căng thẳng nhất thời được chùng xuống, đem toàn bộ những lo lắng, sợ hãi, uất ức mấy ngày nay bạo phát: “Đồ xấu xa, kẻ xấu xa này, lúc đó em sợ muốn chết, sợ anh xảy ra chuyện gì, anh có biết không? Có biết hay không???”
“Biết, anh biết.” Kwon Ji Yong mạnh kéo Uhey vào lòng, mắt cũng đỏ ửng: “Cô bé ngốc, anh thích nhìn em lo lắng cho anh, anh là đồ xấu xa như vậy đấy, nhưng mà, em vẫn yêu anh.”
“Đồ khốn!” Uhey bị giọng điệu đương nhiên của hắn làm cho khóc không nổi nữa. Đúng vậy, dường như là cô thật sự yêu hắn, yêu đến dù cho có phải lo lắng hãi hùng, cũng vẫn tỏ vẻ kiên cường.
“Đồ khốn cũng yêu em muốn chết!” Kwon Ji Yong cúi đầu nhìn Uhey hai mắt đang mông lung đẫm lệ, hôn lên môi cô. Hắn bỗng nhiên muốn chứng minh cảm giác của mình, liền ôm chặt tay cô, với tay xuống dưới, kéo đồ của cô xuống.
“Kwon Ji Yong!” Uhey cảm thấy, khoảnh khắc cô vừa bị người đàn ông này làm cho cảm động vừa ban nãy, tuyệt đối là nhìn nhầm, là ảo giác!
“Anh sắp muốn đến chết rồi, em không muốn sao?” Kwon Ji Yong nhanh chóng lấy “hung khí” của mình ra, tiến vào. Cảm giác đối phương có chút khô ráp, liền nhẹ nhàng vuốt ve nơi mẫn cảm của Uhey. Uhey tuy rằng lúc đầu muốn tránh thoát, nhưng dần dần có cảm giác rõ ràng hơn, Kwon Ji Yong thấy thế lập tức chậm rãi chuyển động, sau đó biên độ càng lúc càng lớn.
“Anh.. ah..” Uhey toàn thân đều mềm nhũn. Hai người quần áo cũng không cởi, cứ như vậy trực tiếp làm trên sofa. Động tác của Kwon Ji Yong hôm nay vô cùng điên cuồng, Uhey cảm thấy hắn dường như muốn xuyên thấu qua thân thể mình.
“Bé cưng, ôm chặt anh!” Kwon Ji Yong thở hổn hển bên tai Uhey, động tác bên dưới càng lúc càng nhanh.
“Ji Yong, Ji Yong, không được.” Không biết đã qua bao lâu, Uhey cảm thấy mình không còn chút sức lực nào nữa.
“Gọi ông xã.” Hiện giờ Kwon Ji Yong nằm ngửa, đặt Uhey trên thắt lưng mình, liền nhận được tiếng cô hét lên cùng với kết hợp sâu nhất.
“Ông xã, ông xã, buông tha em đi.” Uhey cảm thấy cô sắp chết.
“Anh đã nói rồi, vĩnh viễn sẽ không buông tha em, Yoo Jin.” Kwon Ji Yong cuối cùng ôm lấy Uhey ngã vào người mình, nhẹ nhàng cười nói. Kwon Ji Yong luôn cho rằng mình hiểu tình yêu, nhưng đến hôm nay, hắn mới phát hiện cô bé ngốc này, tay cầm tay dạy hắn biết tình yêu thật sự là gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.