Hành Trình Của Yêu Nghiệt Trong Showbiz
Chương 7: Chàng Yong kiêu ngạo
Hoàn Ưu Bất Thịnh Nghiên
30/10/2015
“Linh cảm âm nhạc đến từ cuộc sống” – Kim Yoo Jin
Uhey cảm thấy mình thật sự là anh dũng, cứ vui vẻ như vậy trở về ký túc xá, vừa vào đến cửa liền thấy trong phòng đèn đuốc sáng trưng, sau đó là người đại diện Park Yeong Jin hổn hển nhìn cô.
“Alo, giám đốc, Uhey đã trở về, không có vấn đề gì, vâng, tạm biệt.” Sau đó ngắt điện thoại của giám đốc Han, Park Yeong Jin liền bắt đầu thẩm vấn Uhey bộ dáng nịnh nọt lấy lòng trước mặt.
“Không phải ví tiền của em bị Ga Hee cầm hay sao? Lấy tiền ở đâu mà về?” Park Yeong Jin cảm thấy chuyện này thật kỳ quái, ngay cả giám đốc Han cũng cảm thấy Uhey đột nhiên trở về nhanh như vậy quả thực rất kỳ lạ, đáng nhẽ ra trên người cô nàng hẳn là một xu để ngồi xe bus cũng không có ấy chứ.
“Đi mượn thôi.” Uhey vẻ mặt đầy hối lỗi, “Chị Yeong Jin, em còn mang cà phê về cho chị nè, bớt giận đi mà.” Phía trước ký túc xá là cửa hàng tiện lợi buôn bán 24h, cho nên Uhey dùng tiền đi xe còn thừa lại mua một ít đồ ăn khuya.
“Ồ!” Yeong Jin cảm thấy cô gái này khiến mình phát điên, giá xe ở Seoul không thấp, ai có thể rộng rãi cho Uhey vay tiền lại còn có thừa để mua đồ ăn như vậy? “Em mượn tiền ai?”
Uhey nghĩ mình không nên nói ra Kwon Ji Yong thì tốt hơn, người ta dù sao cũng đã giúp mình, nếu truyền ra tin cậu ta ở trong quán bar, ảnh hưởng sẽ không được hay lắm.
“Một tiền bối, một tiền bối có rất nhiều tiền.” Uhey nói rất nghiêm túc.
“Tiền bối kia cứ vậy mà hào phóng cho em mượn tiền?” Biểu cảm của Park Yeong Jin như đang nhìn một cô con gái bướng bỉnh.
“Đúng vậy đúng vậy, tiền bối đó rất tốt bụng.” Uhey cảm thấy Kwon Ji Yong tuy rằng không được cao lắm, cũng không có nhiều khí khái đàn ông, nhưng trong khoảnh khắc rút tiền ra cho cô vay, hình tượng chớp mắt liền trở nên vĩ đại.
Là đàn ông trong đàn ông! Kwon Ji Yong – sshi!
“Là ai? Dù sao cũng phải trả lại tiền cho người ta, chị giúp em trả.” Park Yeong Jin nói với Uhey.
“Không được, chuyện tiền bối kia ở quán bar đêm không thể để cho nhiều người biết.” Uhey bộ dáng hơi sợ sệt, “Cho nên chị à, chị đừng quan tâm ha.” Nói xong liền nhét cà phê và đồ ăn vặt vào lòng Park Yeong Jin, “Nào nào, bớt giận đi mà, em chợt nghĩ ra lời bài hát viết thế nào rồi, em vào phòng trước đây.”
Sau đó giống như một con thỏ nhanh chóng chạy về phòng mình, khóa cửa lại.
Kết quả khi Han Sung Soo mang theo Son Dam Bi và Park Ga Hee trở về, liền thấy trong phòng khách Park Yeong Jin ngồi bất đắc dĩ, trước mặt chất đống cà phê và đồ ăn vặt linh tinh.
“Người đâu?” Mắng hai cô học trò xong, Han Sung Soo cảm thấy trong lòng thông thuận hơn nhiều, cho nên giọng hỏi cũng nhẹ nhàng hơn một chút.
“Con bé nói đột nhiên có linh cảm viết nhạc nên..” Park Yeong Jin vẫn có chút thiên vị Uhey, ai bảo con bé này tuổi còn chưa lớn chứ.
“Thôi thôi, bảo con bé ngày mai đến phòng làm việc của tôi đi.” Han Sung Soo biết tài năng của Uhey, cô nói viết nhạc thì thật sự là viết nhạc, hơn nữa ngoài “Làm Sao Đây”, trong album những bài hát khác vốn dĩ đều là tự cô viết. Có điều, ông khá là băn khoăn về tuổi của Uhey, cuối cùng mọi người không công bố chuyện này ra ngoài, nhưng chỉ là chế tác một bài hát thôi đã khiến Uhey được cả giới âm nhạc thừa nhận.
Hơn nữa lúc đó Uhey trốn sau một chàng trai, chàng trai kia nhìn thoáng qua trông rất quen.. Han Sung Soo nghĩ, con bé này ngàn vạn lần đừng có yêu đương lung tung, bây giờ mới bắt đầu ra mắt thôi.
Nhưng mà trong phòng, bỏ đi bộ dáng ngây thơ, Uhey đang đeo tai nghe, như đang chìm sâu trong thế giới của bản thân mình.
“Lễ phục nhỏ màu đen, mang giày cao gót
Chen trong đám đông, hưởng thụ bóng tối mập mờ
Nhìn bước chân em khiêu vũ, mỗi bước chạm vào nhau
…..”
Uhey đong đưa đầu ngâm nga, sau đó dùng âm nhạc êm ái phù hợp với ca từ chậm rãi đệm theo. Thời gian trước cô vừa quyết định với giám đốc, tạm thời không sản xuất album thứ hai mà ra một bài hát đơn. Vì cô là Uhey, nên bái hát đầu tiên có tên là “You”.
Nhưng mà đội trưởng Kwon phía kia thì phát hiện bản thân mình thật là coi tiền như rác, đã giúp người ta cản giám đốc, sau đó còn kính dâng tiền tài, cuối cùng chẳng được lợi lộc gì quay về, vô cùng buồn bực.
Đó là tiền ăn ba ngày của hắn đó, hắn vốn dĩ tiêu tiền rất nhiều, hiện giờ lại cho cô nhóc kia mượn một lúc nhiều như vậy, thật là đau lòng quá, hơn nữa còn chẳng để lại số điện thoại gì đó, hắn cũng không tiện đến tận công ty người ta đòi giám đốc đòi tiền được – kỳ thật là lo giám đốc của hắn biết chuyện hắn đi Club chơi, cuối cùng lại càng hậm hực – cô nàng xấu xa!
Hắn nén giận, chuẩn bị đi rửa mặt, kết quả khi ngang qua phòng khách liền thấy Dae Sung đang ngồi đó, lúc này TV vừa chiếu xong một tập phim truyền hình, hiện giờ đang phát một quảng cáo.
“Nước trái cây xx?” Nhìn trên TV cô nàng quen thuộc kia, bộ dáng cô gái nhỏ quyến rũ, Kwon Ji Yong nghiêm mặt hỏi đội viên của mình: “Đừng nói cho anh biết cậu ngày nào cũng mua đồ uống hiệu này, chính là vì quảng cáo đó nhé.”
“Ơ, anh, sao anh lại đột ngột lên tiếng như vậy chứ, dọa chết người!” Dae Sung quay đầu nhìn thấy Kwon Ji Yong giống như u hồn đứng đó, giật mình hét lớn, sau đó mặt đầy mơ mộng nói: “Uhey trong quảng cáo thật hấp dẫn, mà hơn nữa nhãn hiệu này chẳng phải chúng ta vẫn uống hay sao?”
Kwon Ji Yong sửng sốt, sau đó bỗng nhiên cười sáng lạn đến bất thường: “Sau này, đừng để anh nhìn thấy nhãn hiệu nước trái cây này xuất hiện trước mặt, ai tiếp tục mua thì sẽ phụ trách lau sàn một tháng, còn cả giặt bít tất nữa, cậu đi nói với mọi người đi!”
Đại khái là giọng nói quá sức nghiến răng nghiến lợi khiến đứa nhỏ còn trong sáng là Dae Sung bị dọa hoảng sợ: “Dạ, vâng ạ.” Sau đó nhìn bóng lưng Kwon Ji Yong đi vào toilet hung dữ đóng cửa đánh rầm một cái, không khỏi vuốt vuốt cái trán đang đổ mồ hôi lạnh của mình, “Đội trưởng có thù oán gì với Uhey sao? Hay là ghen tị cô ấy quá xinh đẹp vậy?”
Uhey cảm thấy mình thật sự là anh dũng, cứ vui vẻ như vậy trở về ký túc xá, vừa vào đến cửa liền thấy trong phòng đèn đuốc sáng trưng, sau đó là người đại diện Park Yeong Jin hổn hển nhìn cô.
“Alo, giám đốc, Uhey đã trở về, không có vấn đề gì, vâng, tạm biệt.” Sau đó ngắt điện thoại của giám đốc Han, Park Yeong Jin liền bắt đầu thẩm vấn Uhey bộ dáng nịnh nọt lấy lòng trước mặt.
“Không phải ví tiền của em bị Ga Hee cầm hay sao? Lấy tiền ở đâu mà về?” Park Yeong Jin cảm thấy chuyện này thật kỳ quái, ngay cả giám đốc Han cũng cảm thấy Uhey đột nhiên trở về nhanh như vậy quả thực rất kỳ lạ, đáng nhẽ ra trên người cô nàng hẳn là một xu để ngồi xe bus cũng không có ấy chứ.
“Đi mượn thôi.” Uhey vẻ mặt đầy hối lỗi, “Chị Yeong Jin, em còn mang cà phê về cho chị nè, bớt giận đi mà.” Phía trước ký túc xá là cửa hàng tiện lợi buôn bán 24h, cho nên Uhey dùng tiền đi xe còn thừa lại mua một ít đồ ăn khuya.
“Ồ!” Yeong Jin cảm thấy cô gái này khiến mình phát điên, giá xe ở Seoul không thấp, ai có thể rộng rãi cho Uhey vay tiền lại còn có thừa để mua đồ ăn như vậy? “Em mượn tiền ai?”
Uhey nghĩ mình không nên nói ra Kwon Ji Yong thì tốt hơn, người ta dù sao cũng đã giúp mình, nếu truyền ra tin cậu ta ở trong quán bar, ảnh hưởng sẽ không được hay lắm.
“Một tiền bối, một tiền bối có rất nhiều tiền.” Uhey nói rất nghiêm túc.
“Tiền bối kia cứ vậy mà hào phóng cho em mượn tiền?” Biểu cảm của Park Yeong Jin như đang nhìn một cô con gái bướng bỉnh.
“Đúng vậy đúng vậy, tiền bối đó rất tốt bụng.” Uhey cảm thấy Kwon Ji Yong tuy rằng không được cao lắm, cũng không có nhiều khí khái đàn ông, nhưng trong khoảnh khắc rút tiền ra cho cô vay, hình tượng chớp mắt liền trở nên vĩ đại.
Là đàn ông trong đàn ông! Kwon Ji Yong – sshi!
“Là ai? Dù sao cũng phải trả lại tiền cho người ta, chị giúp em trả.” Park Yeong Jin nói với Uhey.
“Không được, chuyện tiền bối kia ở quán bar đêm không thể để cho nhiều người biết.” Uhey bộ dáng hơi sợ sệt, “Cho nên chị à, chị đừng quan tâm ha.” Nói xong liền nhét cà phê và đồ ăn vặt vào lòng Park Yeong Jin, “Nào nào, bớt giận đi mà, em chợt nghĩ ra lời bài hát viết thế nào rồi, em vào phòng trước đây.”
Sau đó giống như một con thỏ nhanh chóng chạy về phòng mình, khóa cửa lại.
Kết quả khi Han Sung Soo mang theo Son Dam Bi và Park Ga Hee trở về, liền thấy trong phòng khách Park Yeong Jin ngồi bất đắc dĩ, trước mặt chất đống cà phê và đồ ăn vặt linh tinh.
“Người đâu?” Mắng hai cô học trò xong, Han Sung Soo cảm thấy trong lòng thông thuận hơn nhiều, cho nên giọng hỏi cũng nhẹ nhàng hơn một chút.
“Con bé nói đột nhiên có linh cảm viết nhạc nên..” Park Yeong Jin vẫn có chút thiên vị Uhey, ai bảo con bé này tuổi còn chưa lớn chứ.
“Thôi thôi, bảo con bé ngày mai đến phòng làm việc của tôi đi.” Han Sung Soo biết tài năng của Uhey, cô nói viết nhạc thì thật sự là viết nhạc, hơn nữa ngoài “Làm Sao Đây”, trong album những bài hát khác vốn dĩ đều là tự cô viết. Có điều, ông khá là băn khoăn về tuổi của Uhey, cuối cùng mọi người không công bố chuyện này ra ngoài, nhưng chỉ là chế tác một bài hát thôi đã khiến Uhey được cả giới âm nhạc thừa nhận.
Hơn nữa lúc đó Uhey trốn sau một chàng trai, chàng trai kia nhìn thoáng qua trông rất quen.. Han Sung Soo nghĩ, con bé này ngàn vạn lần đừng có yêu đương lung tung, bây giờ mới bắt đầu ra mắt thôi.
Nhưng mà trong phòng, bỏ đi bộ dáng ngây thơ, Uhey đang đeo tai nghe, như đang chìm sâu trong thế giới của bản thân mình.
“Lễ phục nhỏ màu đen, mang giày cao gót
Chen trong đám đông, hưởng thụ bóng tối mập mờ
Nhìn bước chân em khiêu vũ, mỗi bước chạm vào nhau
…..”
Uhey đong đưa đầu ngâm nga, sau đó dùng âm nhạc êm ái phù hợp với ca từ chậm rãi đệm theo. Thời gian trước cô vừa quyết định với giám đốc, tạm thời không sản xuất album thứ hai mà ra một bài hát đơn. Vì cô là Uhey, nên bái hát đầu tiên có tên là “You”.
Nhưng mà đội trưởng Kwon phía kia thì phát hiện bản thân mình thật là coi tiền như rác, đã giúp người ta cản giám đốc, sau đó còn kính dâng tiền tài, cuối cùng chẳng được lợi lộc gì quay về, vô cùng buồn bực.
Đó là tiền ăn ba ngày của hắn đó, hắn vốn dĩ tiêu tiền rất nhiều, hiện giờ lại cho cô nhóc kia mượn một lúc nhiều như vậy, thật là đau lòng quá, hơn nữa còn chẳng để lại số điện thoại gì đó, hắn cũng không tiện đến tận công ty người ta đòi giám đốc đòi tiền được – kỳ thật là lo giám đốc của hắn biết chuyện hắn đi Club chơi, cuối cùng lại càng hậm hực – cô nàng xấu xa!
Hắn nén giận, chuẩn bị đi rửa mặt, kết quả khi ngang qua phòng khách liền thấy Dae Sung đang ngồi đó, lúc này TV vừa chiếu xong một tập phim truyền hình, hiện giờ đang phát một quảng cáo.
“Nước trái cây xx?” Nhìn trên TV cô nàng quen thuộc kia, bộ dáng cô gái nhỏ quyến rũ, Kwon Ji Yong nghiêm mặt hỏi đội viên của mình: “Đừng nói cho anh biết cậu ngày nào cũng mua đồ uống hiệu này, chính là vì quảng cáo đó nhé.”
“Ơ, anh, sao anh lại đột ngột lên tiếng như vậy chứ, dọa chết người!” Dae Sung quay đầu nhìn thấy Kwon Ji Yong giống như u hồn đứng đó, giật mình hét lớn, sau đó mặt đầy mơ mộng nói: “Uhey trong quảng cáo thật hấp dẫn, mà hơn nữa nhãn hiệu này chẳng phải chúng ta vẫn uống hay sao?”
Kwon Ji Yong sửng sốt, sau đó bỗng nhiên cười sáng lạn đến bất thường: “Sau này, đừng để anh nhìn thấy nhãn hiệu nước trái cây này xuất hiện trước mặt, ai tiếp tục mua thì sẽ phụ trách lau sàn một tháng, còn cả giặt bít tất nữa, cậu đi nói với mọi người đi!”
Đại khái là giọng nói quá sức nghiến răng nghiến lợi khiến đứa nhỏ còn trong sáng là Dae Sung bị dọa hoảng sợ: “Dạ, vâng ạ.” Sau đó nhìn bóng lưng Kwon Ji Yong đi vào toilet hung dữ đóng cửa đánh rầm một cái, không khỏi vuốt vuốt cái trán đang đổ mồ hôi lạnh của mình, “Đội trưởng có thù oán gì với Uhey sao? Hay là ghen tị cô ấy quá xinh đẹp vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.