Hành Trình Cướp Đậu Hủ Của Tiểu La Lỵ
Chương 9: Đường về Phù Sinh cốc (1)
Liên Sương
29/07/2016
"Ta là người của Phù Sinh cốc." Người này có vẻ khá ngạc nhiên trước sự thận trọng của nàng, giọng điệu tán thưởng đáp.
Cố Thanh Thanh im lặng, chờ kẻ đó tiếp tục nói. "Năm xưa ngoại tổ mẫu ngươi có một lần giúp đỡ Phù Sinh cốc, nay ta đến trả ơn."
Củ lạc giòn tan?! Người này định đến trả ơn bằng niềm tin và hy vọng à, họ có còm sống đâu?! Phải chăng ngươi định đến thắp nén nhang?!
" Vì tình xưa nghĩa cũ nên ta đến thắp nén nhang..."
Đệch! Thật hả trời?! Nàng không biết người của Phù Sinh cốc có IQ kém đến thế!! Tại sao các ngươi không trả ơn lúc họ còn sống? Tại sao chọn thời điểm này?!
Mặt Cố Thanh Thanh nhất thời trở nên vặn vẹo.
"...Họ cũng từng là anh hùng hảo hán, chẳng thể để nay phơi thây ngoài trời thế này, ta tính xây cho họ mộ, không nghĩ tới chậm hơn ngươi một bước."
Cố Thanh Thanh nhìn thẳng vào đôi mắt trên khuôn mặt bị che bởi chiếc mặt nạ màu trắng. Đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn, và qua đôi mắt ấy, ta nhìn thấy được cảm xúc của kẻ khác.
Hắn không nói dối, cũng không đến vì tiền tài của Mạn Tiêu sơn trang, hắn có thể tin được.
" Lối này, ta dẫn ngươi đi gặp họ. Còn nữa, nữ nhi của Cố Thanh Lam chết rồi, bọn ta chỉ trùng tên thôi."
Nói rồi nàng phất tay áo rời đi.
Có phải mọi người thấy Cố Thanh Thanh rất ngầu? Rất có phong thái của cao thủ? Cho ta xin đi, nàng này chỉ là ra vẻ thôi!
Với kinh nghiệm đọc tiểu thuyết bao nhiêu năm của Cố Thanh Thanh, hơn 99,9% là hắn ta sẽ được nàng về Phù Sinh cốc, nuôi nàng thành sâu gạo hoặc nhận làm đệ tử.
Còn 0,1% còn lại hắn sẽ bỏ Thanh Thanh mà đi, coi như là cuộc gặp gỡ giữa những người xa lạ.
Nếu hắn theo đa số, nàng diễn trò sẽ có vẻ ngầu = ấn tượng tốt. Nếu hắn theo thiểu số, thường là cao nhân mới làm như vậy (vì cao nhân rất lập dị), nàng diễn trò = không mất mặt, sau này gặp lại có thể tiện tay giúp việc nhỏ (với hắn còn với Cố Thanh Thanh nàng là xay trắng thành đen, đảo ngược cục diện nha!)
Dù hắn chọn thế nào thì nàng vẫn có lợi. Cố Thanh Thanh nàng thực thông minh-tiểu nhân trong lòng Cố Thanh Thanh lại chui lên tự kỉ.
Nàng quay lại nơi Cố gia đang ngủ giấc ngàn thu, khẽ xoa lên bia đá khắc gia phả của nhà nàng. Yên nghỉ nhé hỡi người thân của con, còn việc báo thù, xin hãy để con gánh vác.
" Cố gia chỉ còn mỗi ngươi là còn sống, nhà ngươi cũng bị phá tan hoang rồi, ngươi có muốn theo ta về Phù Sinh cốc không?" Tên áo trắng vô thanh vô thức đứng ở sau Cố Thanh Thanh.
"Vậy sau này xin làm phiền ngài rồi!" Nàng vẫn giữ thói quen như khi còn ở hiện đại, mặc dù có chuyện gì xảy ra, vẫn phải nở nụ cười hoàn mỹ.
Hắn nhìn Cố Thanh Thanh, bất đắc dĩ thở dài:
“Ngươi cười thực xấu.”
Nếu không phải võ công của Cố Thanh Thanh không bằng hắn ta, nàng thật muốn cho hắn một chưởng.
Theo như trong nguyên tác của "Tuyệt sắc giai nhân" thì không có tình tiết nguyên chủ theo tên áo trắng này đến Phù Sinh cốc. Vậy chỉ có khả năng là do nguyên chủ quá sợ hãi, lập tức lên kinh đô tìm phụ thân làm nơi nương tựa?!
Haizz! Dù cho nữ phụ có độc ác, điêu ngoa đến mấy đi chăng nữa, thì nàng ta vẫn thật sự rất đáng thương.
Từ nhỏ sống không phụ thân, sau đó mất luôn mẫu thân, thúc thúc, ngoại tổ mẫu và ngoại tổ phụ.
Đau khổ, sợ hãi, thiếu thốn tình thân, nàng ta lên kinh đô tìm phụ thân. Vốn tưởng sẽ được chào đón nồng hậu, ai ngờ lại bị đuổi đi. Muốn quay về sơn trang mà chẳng được, lộ phí từ đây đến kinh đô cũng đâu có ít?! Đã thế thân nữ nhi mà lại phải đi một mình, nàng ta võ nghệ lại không tinh, làm sao dám quay về?
Nữ phụ quỳ ba ngày ba đêm ngoài cửa, chẳng nhẽ lại không bị người ta chỉ trỏ? Một tiểu thư quen được bảo vệ, yêu thương thì làm sao chịu được sự sỉ nhục như thế?
Miễn cưỡng phụ thân nàng mới cho nàng ta vào, song nữ phụ phá hủy thanh danh Tố gia thì làm sao mà sống được thoải mái trong phủ?!
Sau đó phải lòng tên nam chính nhan sắc yêu nghiệt, dụ dỗ người khác phạm tội, tình cảm của hắn với nàng lại như gần như xa, một người không hay tiếp xúc với người khác giới như nữ phụ Cố Thanh Thanh thì làm sao chịu được tên lam nhan họa thủy ấy!! Nữ phụ yêu người khác là có tội sao?
Tình đầu của nàng ta chớm nở, yêu đến chết đi sống lại cái tên nam chính, kẻ nào cũng dám đắc tội vì hắn, cứu hắn một mạng thì nhận được cái gọi là 'đa tạ' rồi bye bye.
Em gái mi! Trong lòng Cố Thanh Thanh nhất thời như có một đàn Thảo nê mã đang tung tăng vui đùa!?
Nữ chính chẳng làm gì mà cũng có được tình yêu của nam chính!!
" Đôi mắt nàng phi thường sáng, rực rỡ như những vì sao lấp lánh trên bầu trời, như hàm ẩn cả một câu chuyện xưa, làm cho người ta vừa liếc mắt một cái, liền bị thu hút, muốn không ngừng tìm hiểu để rồi lại dẫn tới hãm sâu trong đó." - Trích "Tuyệt sắc giai nhân"
Hào quang này cũng quá sáng rồi!! Cái nữ chính Hàn Như Nguyệt cần làm là làm cho nam chính nhìn vào mắt mình và thế là thu nam chính vào tay!
Hơn nữa, khẩu vị của nam chính Mộ Dung Lưu Nguyệt cũng quá nặng rồi!
Hắn làm sao có thể 'nhất kiến chung tình' một cây đỗ èo oặt, không mông, không ngực, mặt mũi cố gắng lắm mới chen chân lên hàng mỹ nữ?!
Cố Thanh Thanh im lặng, chờ kẻ đó tiếp tục nói. "Năm xưa ngoại tổ mẫu ngươi có một lần giúp đỡ Phù Sinh cốc, nay ta đến trả ơn."
Củ lạc giòn tan?! Người này định đến trả ơn bằng niềm tin và hy vọng à, họ có còm sống đâu?! Phải chăng ngươi định đến thắp nén nhang?!
" Vì tình xưa nghĩa cũ nên ta đến thắp nén nhang..."
Đệch! Thật hả trời?! Nàng không biết người của Phù Sinh cốc có IQ kém đến thế!! Tại sao các ngươi không trả ơn lúc họ còn sống? Tại sao chọn thời điểm này?!
Mặt Cố Thanh Thanh nhất thời trở nên vặn vẹo.
"...Họ cũng từng là anh hùng hảo hán, chẳng thể để nay phơi thây ngoài trời thế này, ta tính xây cho họ mộ, không nghĩ tới chậm hơn ngươi một bước."
Cố Thanh Thanh nhìn thẳng vào đôi mắt trên khuôn mặt bị che bởi chiếc mặt nạ màu trắng. Đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn, và qua đôi mắt ấy, ta nhìn thấy được cảm xúc của kẻ khác.
Hắn không nói dối, cũng không đến vì tiền tài của Mạn Tiêu sơn trang, hắn có thể tin được.
" Lối này, ta dẫn ngươi đi gặp họ. Còn nữa, nữ nhi của Cố Thanh Lam chết rồi, bọn ta chỉ trùng tên thôi."
Nói rồi nàng phất tay áo rời đi.
Có phải mọi người thấy Cố Thanh Thanh rất ngầu? Rất có phong thái của cao thủ? Cho ta xin đi, nàng này chỉ là ra vẻ thôi!
Với kinh nghiệm đọc tiểu thuyết bao nhiêu năm của Cố Thanh Thanh, hơn 99,9% là hắn ta sẽ được nàng về Phù Sinh cốc, nuôi nàng thành sâu gạo hoặc nhận làm đệ tử.
Còn 0,1% còn lại hắn sẽ bỏ Thanh Thanh mà đi, coi như là cuộc gặp gỡ giữa những người xa lạ.
Nếu hắn theo đa số, nàng diễn trò sẽ có vẻ ngầu = ấn tượng tốt. Nếu hắn theo thiểu số, thường là cao nhân mới làm như vậy (vì cao nhân rất lập dị), nàng diễn trò = không mất mặt, sau này gặp lại có thể tiện tay giúp việc nhỏ (với hắn còn với Cố Thanh Thanh nàng là xay trắng thành đen, đảo ngược cục diện nha!)
Dù hắn chọn thế nào thì nàng vẫn có lợi. Cố Thanh Thanh nàng thực thông minh-tiểu nhân trong lòng Cố Thanh Thanh lại chui lên tự kỉ.
Nàng quay lại nơi Cố gia đang ngủ giấc ngàn thu, khẽ xoa lên bia đá khắc gia phả của nhà nàng. Yên nghỉ nhé hỡi người thân của con, còn việc báo thù, xin hãy để con gánh vác.
" Cố gia chỉ còn mỗi ngươi là còn sống, nhà ngươi cũng bị phá tan hoang rồi, ngươi có muốn theo ta về Phù Sinh cốc không?" Tên áo trắng vô thanh vô thức đứng ở sau Cố Thanh Thanh.
"Vậy sau này xin làm phiền ngài rồi!" Nàng vẫn giữ thói quen như khi còn ở hiện đại, mặc dù có chuyện gì xảy ra, vẫn phải nở nụ cười hoàn mỹ.
Hắn nhìn Cố Thanh Thanh, bất đắc dĩ thở dài:
“Ngươi cười thực xấu.”
Nếu không phải võ công của Cố Thanh Thanh không bằng hắn ta, nàng thật muốn cho hắn một chưởng.
Theo như trong nguyên tác của "Tuyệt sắc giai nhân" thì không có tình tiết nguyên chủ theo tên áo trắng này đến Phù Sinh cốc. Vậy chỉ có khả năng là do nguyên chủ quá sợ hãi, lập tức lên kinh đô tìm phụ thân làm nơi nương tựa?!
Haizz! Dù cho nữ phụ có độc ác, điêu ngoa đến mấy đi chăng nữa, thì nàng ta vẫn thật sự rất đáng thương.
Từ nhỏ sống không phụ thân, sau đó mất luôn mẫu thân, thúc thúc, ngoại tổ mẫu và ngoại tổ phụ.
Đau khổ, sợ hãi, thiếu thốn tình thân, nàng ta lên kinh đô tìm phụ thân. Vốn tưởng sẽ được chào đón nồng hậu, ai ngờ lại bị đuổi đi. Muốn quay về sơn trang mà chẳng được, lộ phí từ đây đến kinh đô cũng đâu có ít?! Đã thế thân nữ nhi mà lại phải đi một mình, nàng ta võ nghệ lại không tinh, làm sao dám quay về?
Nữ phụ quỳ ba ngày ba đêm ngoài cửa, chẳng nhẽ lại không bị người ta chỉ trỏ? Một tiểu thư quen được bảo vệ, yêu thương thì làm sao chịu được sự sỉ nhục như thế?
Miễn cưỡng phụ thân nàng mới cho nàng ta vào, song nữ phụ phá hủy thanh danh Tố gia thì làm sao mà sống được thoải mái trong phủ?!
Sau đó phải lòng tên nam chính nhan sắc yêu nghiệt, dụ dỗ người khác phạm tội, tình cảm của hắn với nàng lại như gần như xa, một người không hay tiếp xúc với người khác giới như nữ phụ Cố Thanh Thanh thì làm sao chịu được tên lam nhan họa thủy ấy!! Nữ phụ yêu người khác là có tội sao?
Tình đầu của nàng ta chớm nở, yêu đến chết đi sống lại cái tên nam chính, kẻ nào cũng dám đắc tội vì hắn, cứu hắn một mạng thì nhận được cái gọi là 'đa tạ' rồi bye bye.
Em gái mi! Trong lòng Cố Thanh Thanh nhất thời như có một đàn Thảo nê mã đang tung tăng vui đùa!?
Nữ chính chẳng làm gì mà cũng có được tình yêu của nam chính!!
" Đôi mắt nàng phi thường sáng, rực rỡ như những vì sao lấp lánh trên bầu trời, như hàm ẩn cả một câu chuyện xưa, làm cho người ta vừa liếc mắt một cái, liền bị thu hút, muốn không ngừng tìm hiểu để rồi lại dẫn tới hãm sâu trong đó." - Trích "Tuyệt sắc giai nhân"
Hào quang này cũng quá sáng rồi!! Cái nữ chính Hàn Như Nguyệt cần làm là làm cho nam chính nhìn vào mắt mình và thế là thu nam chính vào tay!
Hơn nữa, khẩu vị của nam chính Mộ Dung Lưu Nguyệt cũng quá nặng rồi!
Hắn làm sao có thể 'nhất kiến chung tình' một cây đỗ èo oặt, không mông, không ngực, mặt mũi cố gắng lắm mới chen chân lên hàng mỹ nữ?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.