Hành Trình Cướp Nam Chính Về Tay Nam Phụ
Chương 36
Thanh Xuân
09/10/2020
Uông Vũ Minh cũng Lưu Khải cũng rối đầu lên dọn dẹp một đống phế tích, chí ít bờ thành lớn này không thể xây trong ngày một ngày hai được, các vật liệu phải tích góp chuyển từ nới khác đến, nhưng điều bọ hắn lo lắng nhất là Trung tướng khóa trái cửa phòng đã hơn hai ngày một đêm rồi vẫn chưa ra khỏi cửa, bọn hắn một bên lo chỉ huy tàn cuộc một bên không biết phải làm sao.
Bên trong phòng rốt cuộc thì Nhâm Thạch cũng cử động được thân thể, nhưng móng tay vẫn dài dấu hiệu tang thi vẫn lưu mãi trên người, Nhâm Thạch vận hết sức bình sinh đưa Thiệu Hác Nguyên lên giường, trong lòng bồn chồn không yên, tại sao Thiệu Hác Nguyên lại hôn mê lâu như vậy? Để nhớ ra cậu phải trả cái giá lớn như thế này ư?
Vậy thì cậu thà không để hắn nhớ ra mình còn hơn.
Nhâm Thạch thực sầu não, ánh mắt nhìn thấy trong một một góc tủ có thứ gì đấy lóe sáng, khi tiến lại gần như dự đoán chính là tinh hạch, rất nhiều tinh hạch, đến nỗi làm cho cả khuôn mặt xanh tím của Nhâm Thạch sáng trưng, cậu nhanh tay vớ một nhắm, hấp thu từng cái, bột phấn lã chã bay khắp phòng.
Nhâm Thạch trở về hiện trạng ban đầu, giờ khắc này mà Nhâm Thạch vẫn không có đứng đắn không biết điều nói thầm: "Của hắn cũng như của mình, mong rằng Thiệu Hác Nguyên không giận mình"
Sự việc thi triều này lại bay tới tai Đại tướng, ông cũng không thể ngồi yên, căn cứ quân đội cũng chính là tâm huyết một đời của ông, không suy nghĩ gì khác ngay tức khắc Thiệu Đường Thông lết cái thân già đến căn cứ quân đội, trước khi đi còn vòng vo với Cao Dung.
"Đại tướng tôi nghĩ Trung tướng chắc chỉ đang nóng nảy nhất thời, xin ngài hãy đưa Thẩm Diệu Lăng đi cùng, không chừng Trung tướng có cảm giác mà lưu giữ con của chúng tôi"
Thiệu Đường Thông không đồng ý ngay mà lâm vào trầm tư, một lát sau mới lên tiếng: "Nhưng mà ở căn cứ rất nguy hiểm..."
Thẩm Triệu Tôn quan sát cử chỉ của Đại tướng cướp lời: "Vậy thì cho tôi theo nữa, tôi sẽ bảo vệ em gái"
Cao Dung liên tục phụ họa: "Đúng vậy, đúng vậy"
Thiệu Đường Thông không muốn làm người thất hứa nên đã đồng ý đưa hai anh em Thẩm gia một mạch đến căn cứ, trong khi Thẩm Diệu Lăng chỉ suy nghĩ đơn giản là được gặp anh trai không hề hay biết Cao Dung đang gả bán cô đi.
Ở ngoài thành căn cứ rất hỗn loạn, vì trong phòng Thiệu Hác Nguyên cách âm nên Nhâm Thạch không nghe được cái gì nhưng có thể từ cửa kính mà nhìn thấy không khí trang nghiêm ở ngoài.
Một đội lính đặc chủng xếp hàng thành một dãy, Uông Vũ Minh và Lưu Khải đứng hàng đầu, tất cả đều dơ tay lên chào theo nghi thức quân đội, đến lượt Nhâm Thạch trợn mắt không nén nổi kinh ngạc cái người đứng giữa được hộ tống theo sau chính là Thiệu Đại tướng, không kịp để ý nên Nhâm Thạch không nhìn thấy hai người quen thuộc nữa, Nhâm Thạch sợ hãi nhìn Thiệu Hác Nguyên vẫn bất động, mắt nhắm nghiền không có dấu hiệu gì là tỉnh lại.
Nhâm Thạch khẽ gọi: "Thiệu Hác Nguyên, Hác Nguyên...Khâu Duẫn..."
Thiệu Hác Nguyên hôn mê bất tỉnh: "..."
Thiệu Đường Thông trên căn cứ nét mặt rất nghiêm túc, chính là một Đại tướng dũng mãnh năm xưa tái hiện làm người lóa mắt cùng hoài niệm không thôi, ông nghiêm nghị nói: "Trung tướng đâu rồi, ta tới mà nó không ra chào ta một tiếng..."
Lưu Khải lau mồ hôi trên trán bước ra kể lại sự tình: "Thưa Đại tướng, Trung tướng vì chiến đấu mà đuối sức nên đã nghỉ ngơi"
"Nghỉ ngơi?" Thiệu Đường Thông hồ nghi nhưng không nói gì.
"Ta đi xem tình hình, các cậu cứ làm việc đi"
"RÕ___"
Lưu Khải muốn tiến lên nói gì đó nhưng hắn lại thở dài lui đi.
Thấy thế Thẩm Diệu Lăng mới tiến lên nói với Lưu Khải: "Này anh ơi anh có biết anh trai Thẩm Thiên Lương của tôi đi đâu không?"
Lưu Khải quan sát lại Thẩm Diệu Lăng cùng Thẩm Triệu Tôn đứng bên cạnh, bây giờ hắn mới nhớ ra, cái người Thẩm Thiên Lương này đã biến mất vô tung: "Tôi không rõ, xin lỗi..."
Thẩm Triệu Tôn nôn nóng: "Thật sự không biết?"
Uông Vũ Minh bên cạnh cũng nóng lên: "Lưu Khải đi thôi, còn bao nhiêu việc nữa ở đây tám nhảm à"
Thẩm Triệu Tôn thấy không nghe ra được tin tức cửa Thẩm Thiên Lương thì trong lòng lo lắng vô cùng, như có một nỗi bất an.
Nhâm Thạch sợ hãi đến run cả người, Thiệu Hác Nguyên à anh mau dậy đi chứ, nếu không tôi chết chắc mất.
Thiệu Đường Thông đứng trước cửa phòng Thiệu Hác Nguyên, nhíu mày nhìn cánh cửa khóa trái, Thiệu Đường Thông có gọi mà vẫn không có ai đáp lời, nét mặt rất khó coi, sai người đốt khóa cửa.
"Cậu dùng dị năng hệ Hỏa đốt khóa cửa cho tôi"
Ngay khi ngọn lửa sắp thiêu trụi khóa cửa thì cách cửa lại "cạnh___" một tiếng mở ra, xuất hiện khuôn mặt Nhâm Thạch ló ra, bên trong bị Nhâm Thạch lấy thân che đi.
Thiệu Đường Thông ngạc nhiên: "Cậu?"
Nhâm Thạch cười hòa ái nói: "Đại tướng, Trung tướng đang không khỏe, không thể gặp ai"
"Cậu là ai mà dám chặn cửa Đại tướng?" một cậu lính lên tiếng trách mắng
Thiệu Đường Thông: "Hoang đường, nó bị cái gì mà không muốn gặp ai, ngay cả ta sao?"
Nhâm Thạch chưa kịp nói tiếp đã bị Thiệu Đường Thông hất phăng, ông ta tự mình đi vào, đập vào mắt là khuôn mặt nhăn nhó khó coi của Thiệu Hác Nguyên, Thiệu Đường Thông mới tin tưởng lời nói của Nhâm Thạch, Thiệu Đường Thông trừng Nhâm Thạch một cái: "Tại sao cậu lại ở đây?"
"Dạ, con là người chăm sóc cho Trung tướng"
Từ cái lần Nhâm Thạch nói giúp cho Thiệu Hác Nguyên là ông đã có cái nhìn không mấy thiện cảm về Nhâm Thạch, việc thi triều này Thiệu Đường Thông cũng thông cảm cho Thiệu Hác Nguyên, ông cho người gọi một người đến: "Từ giờ không phiền cậu nữa, A Hùng cậu hãy đi gọi Thẩm Diệu Lăng đến đây chăm sóc cho Trung tướng"
Cơ mặt Nhâm Thạch dật dật liên hồi, cả nhà Thẩm gia cũng theo tới đây rồi sao? Đúng là không từ thủ đoạn mà.
Nhâm Thạch bị đuổi đi gặp ngay hai anh em nhà Thẩm gia ở hành lang, Thẩm Diệu Lăng chưa kịp vui mừng đã bị triệu đi chăm sóc cho Trung tướng làm cô rất bất mãn.
Chỉ còn lại một Thẩm Triệu Tôn lo lắng cùng Nhâm Thạch bực bội sắp phát điên, Nhâm Thạch định lướt qua người Thẩm Triệu Tôn đi tiếp thì bị hắn ta dùng tay nắm cánh tay cậu lại.
Nhâm Thạch giật mình nói: "Có chuyện gì thế?"
Thẩm Triệu Tôn bị ánh mắt người dưng của cậu trao cho buồn phiền trong lòng: "Anh nghe hết rồi, em chăm sóc cho Trung tướng cả một đêm sao?"
Nhâm Thạch: "Thì sao?"
"Em có biết là anh lo lắng cho em tới mức độ nào hay không?"
Nhâm Thạch khước từ, Thẩm Triệu Tôn phát điên cái gì?: "Được rồi, tôi còn nhiều việc lắm"
Thẩm Triệu Tôn như bị tổn thương tinh thần nghiêm trọng bốp chặt lấy cánh tay Nhâm Thạch: "Em thật vô tâm, nhưng không sao anh quen rồi, tất cả là vì mẹ của anh sao?"
Nhâm Thạch muốn điên đầu, nào có tâm trạng đấu khẩu gì: "Thẩm Triệu Tôn bây giờ tôi rất mệt làm ơn cho tôi đi đi nha!"
Thẩm Triệu Tôn nghe như vậy bất lực thả tay mình ra nhìn theo bóng lưng Thẩm Thiên Lương gào tới: "Trước đây anh tin tưởng em chuyển một số lượng súng cho em, anh giấu mẹ mua năm chiếc xe đặc dụng theo yêu cầu cho em, anh mua nhà cho em ở riêng, anh chuyển hết cổ phần công ty cho em...vật chất bên ngoài anh cho em hết..." Thẩm Triệu Tôn nhìn bóng lưng đi khuất của Thẩm Thiên Lương, khóe môi cười nhạt rồi cuối đầu thì thầm "nhưng mạt thế tới anh không có gì cả, anh chỉ có trái tim chân thành này thôi"
Nhâm Thạch lúc đầu có khựng lại một chút, thì ra súng trong không gian của Nguyên chủ là của Thẩm Triện Tôn cho, không ngờ tình anh em của bọn họ tốt như vậy, Nhâm Thạch xin lỗi nguyên chủ, bây giờ cậu không có tâm trạng mà xoa dịu trái tim Thẩm Triện Tôn.
Thiệu Hác Nguyên mê mang tận bốn ngày, Thiệu Đường Thông cũng ở đây đã bốn ngày, còn Thẩm Diệu Lăng bị bắt ở trong căn phòng Trung tướng đang rất nhàm chán thì Thiệu Hác Nguyên đột nhiên mở mắt dọa Thẩm Diệu Lăng hết hồn tay chân loạn xà ngầu: "Trung tướng ngài tỉnh rồi, có khỏe hơn chút nào không?"
Thiệu Hác Nguyên động đậy thân thể tê rần của mình, trong đầu liên tục những hình ảnh chớp nhoáng làm hắn đau đầu kinh khủng.
Thẩm Diệu Lăng nhìn khuôn mặt khó hiểu của Trung tướng thì ba hoa lên tiếng: "Trung tướng ngài hôn mê dã bốn ngày rồi, Bạch bác sĩ có khám cho ngài nói rằng sau này tránh hoạt động quá sức như vậy nữa, Đại tượng cũng rất sốt ruột..."
"Đại tướng?"
"Đúng vậy, Đại tướng đã ở đây bốn ngày rồi"
Thiệu Hác Nguyên vỗ đầu không nhớ cái gì hết của mình: "Làm ơn gọi Đại tướng vào đây giúp tôi"
"Được"
Thiệu Đường Thông vừa nghe tin liền chạy đến, Bạch Hàn cũng chạy theo sau, sau khi khám xong, vẫn là kết luận đấy: "Trung tướng ngài hãy bớt hoạt động quá sức tránh tổn thương đến não bộ" mặc dù hai việc này rất không liên quan với nhau khiến Bạnh Hàn rất khó hiểu.
Thiệu Đường Thông trầm ngâm lên tiếng: "Kì này quá sức với con rồi"
"Con không sao"
Thẩm Diệu Lăng như được đại xá la lên: "Đại tướng, Trung tướng đã không sao, con muốn ra ngoài gặp anh trai một chút"
Anh trai? Thẩm Thiên Lương? Hắn nhớ ra rồi, là hắn đem Thẩm Thiên Lương vào phòng mình rồi chữa trị cho cậu ta, mà quan trọng là cậu ta chính là tang thi, không phải dạng tang thi bình thường...hắn như thiếu mất một đoạn kí ức tại vì sao mà hắn lại hôn mê, nhưng cảm xúc của hắn cứ hồi hộp, cứ thoáng nhẫn ngơ khi nghĩ tới cái tên Thẩm Thiên Lương.
Cảm xúc cuộn trào từng đợt như thúc đẩy trái tim hắn, hắn không phải là loại người hay thất thố như vậy, từ khi gặp Thẩm Thiên Lương hắn cảm thấy như mình bị điện giật, giật cho không kiểm soát được hành vi của mình.
Thiệu Đường Thông cho thả người: "Được rồi"
Thẩm Diệu Lăng cười như được mùa chạy đi như một làn khói.
Bên trong phòng rốt cuộc thì Nhâm Thạch cũng cử động được thân thể, nhưng móng tay vẫn dài dấu hiệu tang thi vẫn lưu mãi trên người, Nhâm Thạch vận hết sức bình sinh đưa Thiệu Hác Nguyên lên giường, trong lòng bồn chồn không yên, tại sao Thiệu Hác Nguyên lại hôn mê lâu như vậy? Để nhớ ra cậu phải trả cái giá lớn như thế này ư?
Vậy thì cậu thà không để hắn nhớ ra mình còn hơn.
Nhâm Thạch thực sầu não, ánh mắt nhìn thấy trong một một góc tủ có thứ gì đấy lóe sáng, khi tiến lại gần như dự đoán chính là tinh hạch, rất nhiều tinh hạch, đến nỗi làm cho cả khuôn mặt xanh tím của Nhâm Thạch sáng trưng, cậu nhanh tay vớ một nhắm, hấp thu từng cái, bột phấn lã chã bay khắp phòng.
Nhâm Thạch trở về hiện trạng ban đầu, giờ khắc này mà Nhâm Thạch vẫn không có đứng đắn không biết điều nói thầm: "Của hắn cũng như của mình, mong rằng Thiệu Hác Nguyên không giận mình"
Sự việc thi triều này lại bay tới tai Đại tướng, ông cũng không thể ngồi yên, căn cứ quân đội cũng chính là tâm huyết một đời của ông, không suy nghĩ gì khác ngay tức khắc Thiệu Đường Thông lết cái thân già đến căn cứ quân đội, trước khi đi còn vòng vo với Cao Dung.
"Đại tướng tôi nghĩ Trung tướng chắc chỉ đang nóng nảy nhất thời, xin ngài hãy đưa Thẩm Diệu Lăng đi cùng, không chừng Trung tướng có cảm giác mà lưu giữ con của chúng tôi"
Thiệu Đường Thông không đồng ý ngay mà lâm vào trầm tư, một lát sau mới lên tiếng: "Nhưng mà ở căn cứ rất nguy hiểm..."
Thẩm Triệu Tôn quan sát cử chỉ của Đại tướng cướp lời: "Vậy thì cho tôi theo nữa, tôi sẽ bảo vệ em gái"
Cao Dung liên tục phụ họa: "Đúng vậy, đúng vậy"
Thiệu Đường Thông không muốn làm người thất hứa nên đã đồng ý đưa hai anh em Thẩm gia một mạch đến căn cứ, trong khi Thẩm Diệu Lăng chỉ suy nghĩ đơn giản là được gặp anh trai không hề hay biết Cao Dung đang gả bán cô đi.
Ở ngoài thành căn cứ rất hỗn loạn, vì trong phòng Thiệu Hác Nguyên cách âm nên Nhâm Thạch không nghe được cái gì nhưng có thể từ cửa kính mà nhìn thấy không khí trang nghiêm ở ngoài.
Một đội lính đặc chủng xếp hàng thành một dãy, Uông Vũ Minh và Lưu Khải đứng hàng đầu, tất cả đều dơ tay lên chào theo nghi thức quân đội, đến lượt Nhâm Thạch trợn mắt không nén nổi kinh ngạc cái người đứng giữa được hộ tống theo sau chính là Thiệu Đại tướng, không kịp để ý nên Nhâm Thạch không nhìn thấy hai người quen thuộc nữa, Nhâm Thạch sợ hãi nhìn Thiệu Hác Nguyên vẫn bất động, mắt nhắm nghiền không có dấu hiệu gì là tỉnh lại.
Nhâm Thạch khẽ gọi: "Thiệu Hác Nguyên, Hác Nguyên...Khâu Duẫn..."
Thiệu Hác Nguyên hôn mê bất tỉnh: "..."
Thiệu Đường Thông trên căn cứ nét mặt rất nghiêm túc, chính là một Đại tướng dũng mãnh năm xưa tái hiện làm người lóa mắt cùng hoài niệm không thôi, ông nghiêm nghị nói: "Trung tướng đâu rồi, ta tới mà nó không ra chào ta một tiếng..."
Lưu Khải lau mồ hôi trên trán bước ra kể lại sự tình: "Thưa Đại tướng, Trung tướng vì chiến đấu mà đuối sức nên đã nghỉ ngơi"
"Nghỉ ngơi?" Thiệu Đường Thông hồ nghi nhưng không nói gì.
"Ta đi xem tình hình, các cậu cứ làm việc đi"
"RÕ___"
Lưu Khải muốn tiến lên nói gì đó nhưng hắn lại thở dài lui đi.
Thấy thế Thẩm Diệu Lăng mới tiến lên nói với Lưu Khải: "Này anh ơi anh có biết anh trai Thẩm Thiên Lương của tôi đi đâu không?"
Lưu Khải quan sát lại Thẩm Diệu Lăng cùng Thẩm Triệu Tôn đứng bên cạnh, bây giờ hắn mới nhớ ra, cái người Thẩm Thiên Lương này đã biến mất vô tung: "Tôi không rõ, xin lỗi..."
Thẩm Triệu Tôn nôn nóng: "Thật sự không biết?"
Uông Vũ Minh bên cạnh cũng nóng lên: "Lưu Khải đi thôi, còn bao nhiêu việc nữa ở đây tám nhảm à"
Thẩm Triệu Tôn thấy không nghe ra được tin tức cửa Thẩm Thiên Lương thì trong lòng lo lắng vô cùng, như có một nỗi bất an.
Nhâm Thạch sợ hãi đến run cả người, Thiệu Hác Nguyên à anh mau dậy đi chứ, nếu không tôi chết chắc mất.
Thiệu Đường Thông đứng trước cửa phòng Thiệu Hác Nguyên, nhíu mày nhìn cánh cửa khóa trái, Thiệu Đường Thông có gọi mà vẫn không có ai đáp lời, nét mặt rất khó coi, sai người đốt khóa cửa.
"Cậu dùng dị năng hệ Hỏa đốt khóa cửa cho tôi"
Ngay khi ngọn lửa sắp thiêu trụi khóa cửa thì cách cửa lại "cạnh___" một tiếng mở ra, xuất hiện khuôn mặt Nhâm Thạch ló ra, bên trong bị Nhâm Thạch lấy thân che đi.
Thiệu Đường Thông ngạc nhiên: "Cậu?"
Nhâm Thạch cười hòa ái nói: "Đại tướng, Trung tướng đang không khỏe, không thể gặp ai"
"Cậu là ai mà dám chặn cửa Đại tướng?" một cậu lính lên tiếng trách mắng
Thiệu Đường Thông: "Hoang đường, nó bị cái gì mà không muốn gặp ai, ngay cả ta sao?"
Nhâm Thạch chưa kịp nói tiếp đã bị Thiệu Đường Thông hất phăng, ông ta tự mình đi vào, đập vào mắt là khuôn mặt nhăn nhó khó coi của Thiệu Hác Nguyên, Thiệu Đường Thông mới tin tưởng lời nói của Nhâm Thạch, Thiệu Đường Thông trừng Nhâm Thạch một cái: "Tại sao cậu lại ở đây?"
"Dạ, con là người chăm sóc cho Trung tướng"
Từ cái lần Nhâm Thạch nói giúp cho Thiệu Hác Nguyên là ông đã có cái nhìn không mấy thiện cảm về Nhâm Thạch, việc thi triều này Thiệu Đường Thông cũng thông cảm cho Thiệu Hác Nguyên, ông cho người gọi một người đến: "Từ giờ không phiền cậu nữa, A Hùng cậu hãy đi gọi Thẩm Diệu Lăng đến đây chăm sóc cho Trung tướng"
Cơ mặt Nhâm Thạch dật dật liên hồi, cả nhà Thẩm gia cũng theo tới đây rồi sao? Đúng là không từ thủ đoạn mà.
Nhâm Thạch bị đuổi đi gặp ngay hai anh em nhà Thẩm gia ở hành lang, Thẩm Diệu Lăng chưa kịp vui mừng đã bị triệu đi chăm sóc cho Trung tướng làm cô rất bất mãn.
Chỉ còn lại một Thẩm Triệu Tôn lo lắng cùng Nhâm Thạch bực bội sắp phát điên, Nhâm Thạch định lướt qua người Thẩm Triệu Tôn đi tiếp thì bị hắn ta dùng tay nắm cánh tay cậu lại.
Nhâm Thạch giật mình nói: "Có chuyện gì thế?"
Thẩm Triệu Tôn bị ánh mắt người dưng của cậu trao cho buồn phiền trong lòng: "Anh nghe hết rồi, em chăm sóc cho Trung tướng cả một đêm sao?"
Nhâm Thạch: "Thì sao?"
"Em có biết là anh lo lắng cho em tới mức độ nào hay không?"
Nhâm Thạch khước từ, Thẩm Triệu Tôn phát điên cái gì?: "Được rồi, tôi còn nhiều việc lắm"
Thẩm Triệu Tôn như bị tổn thương tinh thần nghiêm trọng bốp chặt lấy cánh tay Nhâm Thạch: "Em thật vô tâm, nhưng không sao anh quen rồi, tất cả là vì mẹ của anh sao?"
Nhâm Thạch muốn điên đầu, nào có tâm trạng đấu khẩu gì: "Thẩm Triệu Tôn bây giờ tôi rất mệt làm ơn cho tôi đi đi nha!"
Thẩm Triệu Tôn nghe như vậy bất lực thả tay mình ra nhìn theo bóng lưng Thẩm Thiên Lương gào tới: "Trước đây anh tin tưởng em chuyển một số lượng súng cho em, anh giấu mẹ mua năm chiếc xe đặc dụng theo yêu cầu cho em, anh mua nhà cho em ở riêng, anh chuyển hết cổ phần công ty cho em...vật chất bên ngoài anh cho em hết..." Thẩm Triệu Tôn nhìn bóng lưng đi khuất của Thẩm Thiên Lương, khóe môi cười nhạt rồi cuối đầu thì thầm "nhưng mạt thế tới anh không có gì cả, anh chỉ có trái tim chân thành này thôi"
Nhâm Thạch lúc đầu có khựng lại một chút, thì ra súng trong không gian của Nguyên chủ là của Thẩm Triện Tôn cho, không ngờ tình anh em của bọn họ tốt như vậy, Nhâm Thạch xin lỗi nguyên chủ, bây giờ cậu không có tâm trạng mà xoa dịu trái tim Thẩm Triện Tôn.
Thiệu Hác Nguyên mê mang tận bốn ngày, Thiệu Đường Thông cũng ở đây đã bốn ngày, còn Thẩm Diệu Lăng bị bắt ở trong căn phòng Trung tướng đang rất nhàm chán thì Thiệu Hác Nguyên đột nhiên mở mắt dọa Thẩm Diệu Lăng hết hồn tay chân loạn xà ngầu: "Trung tướng ngài tỉnh rồi, có khỏe hơn chút nào không?"
Thiệu Hác Nguyên động đậy thân thể tê rần của mình, trong đầu liên tục những hình ảnh chớp nhoáng làm hắn đau đầu kinh khủng.
Thẩm Diệu Lăng nhìn khuôn mặt khó hiểu của Trung tướng thì ba hoa lên tiếng: "Trung tướng ngài hôn mê dã bốn ngày rồi, Bạch bác sĩ có khám cho ngài nói rằng sau này tránh hoạt động quá sức như vậy nữa, Đại tượng cũng rất sốt ruột..."
"Đại tướng?"
"Đúng vậy, Đại tướng đã ở đây bốn ngày rồi"
Thiệu Hác Nguyên vỗ đầu không nhớ cái gì hết của mình: "Làm ơn gọi Đại tướng vào đây giúp tôi"
"Được"
Thiệu Đường Thông vừa nghe tin liền chạy đến, Bạch Hàn cũng chạy theo sau, sau khi khám xong, vẫn là kết luận đấy: "Trung tướng ngài hãy bớt hoạt động quá sức tránh tổn thương đến não bộ" mặc dù hai việc này rất không liên quan với nhau khiến Bạnh Hàn rất khó hiểu.
Thiệu Đường Thông trầm ngâm lên tiếng: "Kì này quá sức với con rồi"
"Con không sao"
Thẩm Diệu Lăng như được đại xá la lên: "Đại tướng, Trung tướng đã không sao, con muốn ra ngoài gặp anh trai một chút"
Anh trai? Thẩm Thiên Lương? Hắn nhớ ra rồi, là hắn đem Thẩm Thiên Lương vào phòng mình rồi chữa trị cho cậu ta, mà quan trọng là cậu ta chính là tang thi, không phải dạng tang thi bình thường...hắn như thiếu mất một đoạn kí ức tại vì sao mà hắn lại hôn mê, nhưng cảm xúc của hắn cứ hồi hộp, cứ thoáng nhẫn ngơ khi nghĩ tới cái tên Thẩm Thiên Lương.
Cảm xúc cuộn trào từng đợt như thúc đẩy trái tim hắn, hắn không phải là loại người hay thất thố như vậy, từ khi gặp Thẩm Thiên Lương hắn cảm thấy như mình bị điện giật, giật cho không kiểm soát được hành vi của mình.
Thiệu Đường Thông cho thả người: "Được rồi"
Thẩm Diệu Lăng cười như được mùa chạy đi như một làn khói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.