Hành Trình Cướp Nam Chính Về Tay Nam Phụ
Chương 82
Thanh Xuân
09/10/2020
Tần Mặc gấp tới nổi vác người chạy lên huyền phù riêng của hắn bay đến Liên Bang, bốn tiếng sau mới tới nơi, đã là chiều ngày hôm sau, không kịp thu huyền phù, gặp phải Hạ Dật.
Hạ Dật nhìn thấy hai người toàn thân đen ngòm chưa định hình được đã thấy thượng tướng ngất xỉu sau lưng kinh hãi gọi người tới.
"Người đâu! Nhốt hắn lại!"
Tần Mặc bị đám người lôi đi, chỉ kịp nhìn Đường Minh một chút vẫn nét mặt đau đớn ấy làm tim gan hắn cũng đau đớn theo.
Hạ Dật lập tức mở quang não liên lạc với nguyên soái.
Nguyên soái rất nhanh đã kết nối
『 Đã tìm thấy thượng tướng rồi, mong ngài lập tức báo cho người dừng tìm kiếm 』
Thượng tướng mất tích vì đảm bảo kẻ khác có âm mưu cho nên chỉ những người trong quân bộ mới biết, Ngô Chấn thảm nhất hắn ta bị hạ cấp phạt hai năm không được đến căn cứ, cho ra chiến trường, nguyên soái cũng huy động mọi lực lượng tìm kiếm tận hai ngày một đêm.
『 Mau đưa người về biệt gia 』
Nhâm Thạch được đưa trở về nhà.
Mọi số liệu về Nhâm Thạch đã trở lại bình thường, tinh thần lực Cấp A 9989, tăng đột ngột tinh thần lực là do cậu quá tức giận, rất có thể nguy hiểm tới tính mạng của cậu, chỉ có điều...
Đường Tấn Nham bỏ hết việc chạy đi xem tình hình của Nhâm Thạch, mẹ Nhâm Thạch khóc lên khóc xuống nên ông đã cho người tiêm thuốc an thần cho bà, vừa mới nghĩ ngơi nếu không gặp Đường Minh lại hôn mê, có khi bà cấm Đường Minh ra đường luôn quá.
Nhâm Thạch đang hôn mê, khi mới đêm cậu về, cả người Nhâm Thạch từ trên xuống dưới không chỗ nào không dính bụi bặm hết sức bần hàn.
Đường Tấn Nham điều động bác sĩ cao nhất Liên Bang, lão ta làm đủ mọi cách xét nghiệm toàn thân cho Nhâm Thạch, lông mày nhíu lại cực chặt.
Đường Tấn Nham lo lắng nói: "Sao thế! Ông đã kiểm tra nữa tiếng đồng hồ chẳng lẽ không có kết quả?"
Lão bác sĩ tháo kính xuống, vuốt mặt ngập ngừng nói: "Hormone Omega đã ngấm vào cơ thể quá lâu, bên dưới đã hình thành tử cung...!"
Đường Tấn Nham trợn mắt: "Cái gì?"
Lão bác sĩ lại nói tiếp: "Số liệu cơ thể Thượng tướng vẫn bình thường, không hề bị chất kích thích Omega làm tan đi khí tức Alpha, đều này tôi cảm thấy hơi lạ...!"
Ông im lặng không nói để lão ta nói tiếp.
"Chỉ có điều tinh thần lực của thượng tướng đã nâng cao quá mức, chuyện này nếu lập lại một lần nữa có thể mất mạng..."
Thông tin này quá sức sức tưởng tượng với ông, ông nhìn Đường Minh mắt nhắm nghiền khó khăn lên tiếng.
"Nói như vậy hormone Omega...nó có thể....?"
Bác sĩ lên tiếng: "Điều này tôi rất tiếc, nếu như loại bỏ hormone này thượng tướng sau này sẽ không thể có con mà tính mạng của ngài ấy có thể bị đe dọa..."
Lão bác sĩ lại nhấn mạnh khiến Đường Tấn Nham toàn thân cứng đờ: "Bây giờ chỉ cần coi chừng là được, mỗi lần quan hệ chắc chắn sẽ thụ thai...từ bụng của ngài ấy!"
Mặt ông trắng bệch, con của ông lại ra nông nổi như vậy, Đường Minh là thượng tướng nó cưới người khác mang thai sao lại có đạo lý nó mang thai? Nguyên soái phất tay.
"Được rồi chuyện này không được lọt ra ngoài, ông đi đi!"
Lão bác sĩ cong lưng nói: "Tôi biết mà chào nguyên soái!"
Đường Tấn Nham đến giờ còn không thể tiếp thu được, chỉ chờ Đường Minh tỉnh lại, chuyện này có lục tung Liên Bang ông sẽ không bỏ qua, việc cần làm bây giờ là phải điều tra người.
Ông liên lạc với Hạ Dật, bên kia đã nối máy.
『 Cậu đưa người đến...mà thôi tôi sẽ đính thân qua! 』
Đến khi Nhâm Thạch tỉnh lại đã là sáng hôm sau, khuôn mặt không một chút huyết sắc, cơn đau từ phía bụng vẫn âm ĩ, hoảng sợ đánh giá khắp căn phòng mới biết đây là nhà mình, tinh thần được thả lỏng mới từ từ lục lại kí ức nhớ ra được.
Nhâm Thạch đột nhiên trắng mắt hình như...cậu đã giết người? Tuy chuyện này khó tiếp thu nhưng cậu không cảm thấy mình đáng sợ, thế giới này căn bản đã thiết lập như vậy có giết người hay không cũng chẳng quan trọng.
Đường Phi không biết đã bị cậu giết chết chưa?
Từ từ suy nghĩ lại nơi cậu bị Đường Phi tha tới hình như là một tổ chức nào đó, nhìn sở nguyên cứu chắc chắn đã lâu đời hơn nữa còn có danh tiếng, chẳng lẽ cậu bị đưa tới khu mười một.
Rồi bị tiêm một đống thứ, Omega, đúng rồi cậu bị tiêm hormone Omega, vật thí nghiệm, bị cởi quần..., Nhâm Thạch đột nhiên có dự cảm không lành chuyện này hình như có gì đó không ổn, thứ cuối cùng bọn chúng tiêm cho cậu là thứ gì mà bụng cậu bị đau dữ dội đến nổi ngất đi.
Tần Mặc?
Cậu có thấy Tần Mặc ở đó, đứng trước cửa gào lên "Đường Ca dừng lại", rồi sau đó cậu bị vác lên vai, không có sau đó nữa.
Nhâm Thạch biết Tần Mặc có gì đó không ổn hắn là kẻ mạnh như vậy sao lại ở một nơi gọi là Liên Minh Quân Đội bị bắt nạt được, chắc chắn hắn có liên quan tới Đường Phi, tới sở nguyên cứu kia.
Nếu như Tần Mặc đưa cậu về Liên Bang đường đường chính chính như vậy, thì Tần Mặc bây giờ đang ở đâu? Không ổn, da đầu Nhâm Thạch căng lên có dự cảm không lành lập tức ngồi dậy tháo một đống dây trên người mình ra, lập tức đi ra khỏi đây.
Một nơi giảm lỏng kẻ phạm tội, mặc dù là ngục sắc miễn nhiễm với mọi tinh thần lực tránh người phạm tội thoát ra, nhưng là một nơi rất sạch sẽ ở trong căn cứ của Đường Minh.
Chỉ có hai người ở đây Nguyên soái từ biệt gia chạy đến phía sau là Hạ Dật nhìn kẻ trong lồng giam đủ hình thức tra tấn, đằng trước là một kẻ có tội? Đồi gối chà mạnh vào nền quần cũng bị rách thịt hòa với máu lộ ra, đầu tóc bù xù rũ xuống hình như bị tra tấn đến không còn đầu óc, nhưng hắn không hề gào lên một tiếng thậm chí là rên lên the thé.
"Quật cường như vậy!"
Đường Tấn Nham đã ngồi đây hai tiếng hắn ta vẫn không khai ra Đường Minh vì sao mà mất tính vì sao bị tiêm thuốc vào người, kẻ này có đôi mắt hung hăng chống đối hệt như bề trên ngạo nghễ nhìn ông cũng làm ông toàn thân tê dại, theo như Hạ Dật kể kẻ này được con của ông mang về, tinh thần lực chỉ thua con ông mấy con số, một kẻ nguy hiểm như vậy tại sao Đường Minh lại có thể mang về như vậy?
Ông không thể chờ lâu nữa, lên tiếng với Hạ Dật: "Tăng lên cấp S đi, để xem cậu còn không nói nữa không?"
Hạ Dật làm theo, cái này gọi là tra tấn bằng tinh thần lực, cấp S có thể đoạt mạng người: "Tần Mặc cậu thật sự muốn chết sao? Tôi biết cậu có ý tốt đưa Thượng tướng về nhưng mà cậu cũng phải nói là ai là người đã bắt thượng tướng đi chứ, chẳng lẽ là cậu làm?"
Tần Mặc ngẩn đầu lên vì đau mà nghiến răng ken két, khuôn mặt rất dữ tợn, khàn giọng nói: "Tôi đã là nói rồi...là Đường Phi!"
Lại là câu nói này!
Đường Tấn Nham cũng bạo nộ rống lên: "Hoang đường! Hắn ta là cháu của ta, em của Đường Minh làm sao lại là hắn?"
Hạ Dật khó khăn lên tiếng: "Nguyên soái hay là để hắn tạm nghĩ đi, nếu không hắn sẽ chết!"
Ông tức giận phất tay rời khỏi nơi xó xỉnh này, Hạ Dật tắt máy tinh thần lực.
Tần Mặc ngục xuống, nguyên soái rời đi hắn mới lên tiếng, bây giờ trong đầu chỉ toàn hình ảnh Đường Minh đau đớn ôm bụng: "Đường...Minh sao rồi!"
Hạ Dật sửng sốt, hai người thân nhau tới nổi đến tên của thượng tướng kẻ này cũng có thể tùy tiện gọi như vậy, bất quá trong tình cảnh này hắn không hề so đo: "Thượng tướng đã không sao!"
Toàn thân Tần Mặc thả lỏng đến khóe môi cũng nhếch lên, Hạ Dật lắc đầu.
Đột nhiên ngoài cửa lại vang lên tiếng hô của binh sĩ: "Thượng tướng!"
Hạ Dật kinh hoàng quay mặt lại, đã bị ăn một cú trời váng từ phía bụng, ngã đùng xuống.
Nhâm Thạch từ cửa bước vào thấy trong lồng sắc chứa ai, tức giận không cách nào ngăn được tiến lên đạp Hạ Dật một cước thật mạnh.
"THẢ NGƯỜI!"
Hạ Dật từ trên đất đứng dậy không kịp chào cậu, đã bị ăn đạp không hiểu vì sao nhìn khuôn mặt tràn lệ khí của thượng tướng làm cho hắn sợ hãi.
"Nhưng mà...!" nguyên soái vừa mới đi khỏi hắn mà thả người chắc chắn sẽ bị phạt.
Nhâm Thạch không có kiên nhẫn lập lại: "Thả người, cậu điếc hả?"
Hạ Dật lập tức thả người ra, cổng vừa mở Nhâm Thạch đã xông vào: "Tần Mặc!"
Tần Mặc rất thê thảm, cậu đột ngột quỳ xuống ôm hắn, đau lòng đến khóc rống: "Tại sao không trốn đi!"
Ngoài cửa Hạ Dật tránh mặt ra ngoài, bên trong chỉ còn mình cậu và hắn, Tần Mặc vừa gặp cậu như bị làm cho ủy khuất cũng khóc lên không giống kẻ vừa nghiến răng bị tra tấn: "Sợ sẽ không gặp lại Đường Ca nữa!"
Nhâm Thạch nâng mặt Tần Mặc lên nhìn cho kĩ: "Sao cậu ngốc quá vậy, bản lĩnh của cậu đâu rồi?"
"Bị chó tha rồi!"
Bị Tần Mặc chọc cho cười, như vậy còn đùa được Tần Mặc là người đầu tiên.
"Đứng dậy, đưa cậu về!"
Tần Mặc được Nhâm Thạch dìu lên hỏi ngược lại: "Về đâu?"
Nhâm Thạch bỗng cười âm hiểm nhìn Tần Mặc: "Về làm vợ tôi!"
Tần Mặc trợn mắt, dây não như bị đông cứng, này là tỏ tình sao? Hắn đột nhiên nhìn về phía bụng Nhâm Thạch.
Không nói Tần Mặc có thích hay không dẫn hắn lên huyền phù.
Hạ Dật nhìn thấy cũng làm như mù, việc này nếu để nguyên soái biết số phận hắn sẽ như Ngô Chấn.
Lên tới huyền phù Tần Mặc ngăn lại: "Nguyên soái mới vừa ở đây, bây giờ lại dẫn tôi về, không sợ gà bay chó sủa sao?"
"Tôi sẽ giải thích rõ với ba của tôi!"
Tần Mặc nói: "Nhưng tôi có liên quan thì sao?"
"Mặc kệ, tẩy trắng là được!"
Bị chọc cho cười, Đường Minh quá mù quáng, nhưng hắn vẫn nghiêm túc nhìn sâu vào mắt Nhâm Thạch bỗng nhiên nói.
"Nhiệm vụ của tôi là giết chết thượng tướng liên bang!"
Đột ngột nói ra như vậy đến Nhâm Thạch còn không thể ngờ tới.
Nhâm Thạch phát ra tiếng không biết là đùa hay thật.
"Vậy bây giờ có cơ hội hay là cậu giết tôi đi!"
Tần Mặc nhu hòa ánh mắt, đột nhiên áp tới hôn nhẹ lên chóp mũi Nhâm Thạch chắc nịch nói: "Không thể!"
___________
Hạ Dật nhìn thấy hai người toàn thân đen ngòm chưa định hình được đã thấy thượng tướng ngất xỉu sau lưng kinh hãi gọi người tới.
"Người đâu! Nhốt hắn lại!"
Tần Mặc bị đám người lôi đi, chỉ kịp nhìn Đường Minh một chút vẫn nét mặt đau đớn ấy làm tim gan hắn cũng đau đớn theo.
Hạ Dật lập tức mở quang não liên lạc với nguyên soái.
Nguyên soái rất nhanh đã kết nối
『 Đã tìm thấy thượng tướng rồi, mong ngài lập tức báo cho người dừng tìm kiếm 』
Thượng tướng mất tích vì đảm bảo kẻ khác có âm mưu cho nên chỉ những người trong quân bộ mới biết, Ngô Chấn thảm nhất hắn ta bị hạ cấp phạt hai năm không được đến căn cứ, cho ra chiến trường, nguyên soái cũng huy động mọi lực lượng tìm kiếm tận hai ngày một đêm.
『 Mau đưa người về biệt gia 』
Nhâm Thạch được đưa trở về nhà.
Mọi số liệu về Nhâm Thạch đã trở lại bình thường, tinh thần lực Cấp A 9989, tăng đột ngột tinh thần lực là do cậu quá tức giận, rất có thể nguy hiểm tới tính mạng của cậu, chỉ có điều...
Đường Tấn Nham bỏ hết việc chạy đi xem tình hình của Nhâm Thạch, mẹ Nhâm Thạch khóc lên khóc xuống nên ông đã cho người tiêm thuốc an thần cho bà, vừa mới nghĩ ngơi nếu không gặp Đường Minh lại hôn mê, có khi bà cấm Đường Minh ra đường luôn quá.
Nhâm Thạch đang hôn mê, khi mới đêm cậu về, cả người Nhâm Thạch từ trên xuống dưới không chỗ nào không dính bụi bặm hết sức bần hàn.
Đường Tấn Nham điều động bác sĩ cao nhất Liên Bang, lão ta làm đủ mọi cách xét nghiệm toàn thân cho Nhâm Thạch, lông mày nhíu lại cực chặt.
Đường Tấn Nham lo lắng nói: "Sao thế! Ông đã kiểm tra nữa tiếng đồng hồ chẳng lẽ không có kết quả?"
Lão bác sĩ tháo kính xuống, vuốt mặt ngập ngừng nói: "Hormone Omega đã ngấm vào cơ thể quá lâu, bên dưới đã hình thành tử cung...!"
Đường Tấn Nham trợn mắt: "Cái gì?"
Lão bác sĩ lại nói tiếp: "Số liệu cơ thể Thượng tướng vẫn bình thường, không hề bị chất kích thích Omega làm tan đi khí tức Alpha, đều này tôi cảm thấy hơi lạ...!"
Ông im lặng không nói để lão ta nói tiếp.
"Chỉ có điều tinh thần lực của thượng tướng đã nâng cao quá mức, chuyện này nếu lập lại một lần nữa có thể mất mạng..."
Thông tin này quá sức sức tưởng tượng với ông, ông nhìn Đường Minh mắt nhắm nghiền khó khăn lên tiếng.
"Nói như vậy hormone Omega...nó có thể....?"
Bác sĩ lên tiếng: "Điều này tôi rất tiếc, nếu như loại bỏ hormone này thượng tướng sau này sẽ không thể có con mà tính mạng của ngài ấy có thể bị đe dọa..."
Lão bác sĩ lại nhấn mạnh khiến Đường Tấn Nham toàn thân cứng đờ: "Bây giờ chỉ cần coi chừng là được, mỗi lần quan hệ chắc chắn sẽ thụ thai...từ bụng của ngài ấy!"
Mặt ông trắng bệch, con của ông lại ra nông nổi như vậy, Đường Minh là thượng tướng nó cưới người khác mang thai sao lại có đạo lý nó mang thai? Nguyên soái phất tay.
"Được rồi chuyện này không được lọt ra ngoài, ông đi đi!"
Lão bác sĩ cong lưng nói: "Tôi biết mà chào nguyên soái!"
Đường Tấn Nham đến giờ còn không thể tiếp thu được, chỉ chờ Đường Minh tỉnh lại, chuyện này có lục tung Liên Bang ông sẽ không bỏ qua, việc cần làm bây giờ là phải điều tra người.
Ông liên lạc với Hạ Dật, bên kia đã nối máy.
『 Cậu đưa người đến...mà thôi tôi sẽ đính thân qua! 』
Đến khi Nhâm Thạch tỉnh lại đã là sáng hôm sau, khuôn mặt không một chút huyết sắc, cơn đau từ phía bụng vẫn âm ĩ, hoảng sợ đánh giá khắp căn phòng mới biết đây là nhà mình, tinh thần được thả lỏng mới từ từ lục lại kí ức nhớ ra được.
Nhâm Thạch đột nhiên trắng mắt hình như...cậu đã giết người? Tuy chuyện này khó tiếp thu nhưng cậu không cảm thấy mình đáng sợ, thế giới này căn bản đã thiết lập như vậy có giết người hay không cũng chẳng quan trọng.
Đường Phi không biết đã bị cậu giết chết chưa?
Từ từ suy nghĩ lại nơi cậu bị Đường Phi tha tới hình như là một tổ chức nào đó, nhìn sở nguyên cứu chắc chắn đã lâu đời hơn nữa còn có danh tiếng, chẳng lẽ cậu bị đưa tới khu mười một.
Rồi bị tiêm một đống thứ, Omega, đúng rồi cậu bị tiêm hormone Omega, vật thí nghiệm, bị cởi quần..., Nhâm Thạch đột nhiên có dự cảm không lành chuyện này hình như có gì đó không ổn, thứ cuối cùng bọn chúng tiêm cho cậu là thứ gì mà bụng cậu bị đau dữ dội đến nổi ngất đi.
Tần Mặc?
Cậu có thấy Tần Mặc ở đó, đứng trước cửa gào lên "Đường Ca dừng lại", rồi sau đó cậu bị vác lên vai, không có sau đó nữa.
Nhâm Thạch biết Tần Mặc có gì đó không ổn hắn là kẻ mạnh như vậy sao lại ở một nơi gọi là Liên Minh Quân Đội bị bắt nạt được, chắc chắn hắn có liên quan tới Đường Phi, tới sở nguyên cứu kia.
Nếu như Tần Mặc đưa cậu về Liên Bang đường đường chính chính như vậy, thì Tần Mặc bây giờ đang ở đâu? Không ổn, da đầu Nhâm Thạch căng lên có dự cảm không lành lập tức ngồi dậy tháo một đống dây trên người mình ra, lập tức đi ra khỏi đây.
Một nơi giảm lỏng kẻ phạm tội, mặc dù là ngục sắc miễn nhiễm với mọi tinh thần lực tránh người phạm tội thoát ra, nhưng là một nơi rất sạch sẽ ở trong căn cứ của Đường Minh.
Chỉ có hai người ở đây Nguyên soái từ biệt gia chạy đến phía sau là Hạ Dật nhìn kẻ trong lồng giam đủ hình thức tra tấn, đằng trước là một kẻ có tội? Đồi gối chà mạnh vào nền quần cũng bị rách thịt hòa với máu lộ ra, đầu tóc bù xù rũ xuống hình như bị tra tấn đến không còn đầu óc, nhưng hắn không hề gào lên một tiếng thậm chí là rên lên the thé.
"Quật cường như vậy!"
Đường Tấn Nham đã ngồi đây hai tiếng hắn ta vẫn không khai ra Đường Minh vì sao mà mất tính vì sao bị tiêm thuốc vào người, kẻ này có đôi mắt hung hăng chống đối hệt như bề trên ngạo nghễ nhìn ông cũng làm ông toàn thân tê dại, theo như Hạ Dật kể kẻ này được con của ông mang về, tinh thần lực chỉ thua con ông mấy con số, một kẻ nguy hiểm như vậy tại sao Đường Minh lại có thể mang về như vậy?
Ông không thể chờ lâu nữa, lên tiếng với Hạ Dật: "Tăng lên cấp S đi, để xem cậu còn không nói nữa không?"
Hạ Dật làm theo, cái này gọi là tra tấn bằng tinh thần lực, cấp S có thể đoạt mạng người: "Tần Mặc cậu thật sự muốn chết sao? Tôi biết cậu có ý tốt đưa Thượng tướng về nhưng mà cậu cũng phải nói là ai là người đã bắt thượng tướng đi chứ, chẳng lẽ là cậu làm?"
Tần Mặc ngẩn đầu lên vì đau mà nghiến răng ken két, khuôn mặt rất dữ tợn, khàn giọng nói: "Tôi đã là nói rồi...là Đường Phi!"
Lại là câu nói này!
Đường Tấn Nham cũng bạo nộ rống lên: "Hoang đường! Hắn ta là cháu của ta, em của Đường Minh làm sao lại là hắn?"
Hạ Dật khó khăn lên tiếng: "Nguyên soái hay là để hắn tạm nghĩ đi, nếu không hắn sẽ chết!"
Ông tức giận phất tay rời khỏi nơi xó xỉnh này, Hạ Dật tắt máy tinh thần lực.
Tần Mặc ngục xuống, nguyên soái rời đi hắn mới lên tiếng, bây giờ trong đầu chỉ toàn hình ảnh Đường Minh đau đớn ôm bụng: "Đường...Minh sao rồi!"
Hạ Dật sửng sốt, hai người thân nhau tới nổi đến tên của thượng tướng kẻ này cũng có thể tùy tiện gọi như vậy, bất quá trong tình cảnh này hắn không hề so đo: "Thượng tướng đã không sao!"
Toàn thân Tần Mặc thả lỏng đến khóe môi cũng nhếch lên, Hạ Dật lắc đầu.
Đột nhiên ngoài cửa lại vang lên tiếng hô của binh sĩ: "Thượng tướng!"
Hạ Dật kinh hoàng quay mặt lại, đã bị ăn một cú trời váng từ phía bụng, ngã đùng xuống.
Nhâm Thạch từ cửa bước vào thấy trong lồng sắc chứa ai, tức giận không cách nào ngăn được tiến lên đạp Hạ Dật một cước thật mạnh.
"THẢ NGƯỜI!"
Hạ Dật từ trên đất đứng dậy không kịp chào cậu, đã bị ăn đạp không hiểu vì sao nhìn khuôn mặt tràn lệ khí của thượng tướng làm cho hắn sợ hãi.
"Nhưng mà...!" nguyên soái vừa mới đi khỏi hắn mà thả người chắc chắn sẽ bị phạt.
Nhâm Thạch không có kiên nhẫn lập lại: "Thả người, cậu điếc hả?"
Hạ Dật lập tức thả người ra, cổng vừa mở Nhâm Thạch đã xông vào: "Tần Mặc!"
Tần Mặc rất thê thảm, cậu đột ngột quỳ xuống ôm hắn, đau lòng đến khóc rống: "Tại sao không trốn đi!"
Ngoài cửa Hạ Dật tránh mặt ra ngoài, bên trong chỉ còn mình cậu và hắn, Tần Mặc vừa gặp cậu như bị làm cho ủy khuất cũng khóc lên không giống kẻ vừa nghiến răng bị tra tấn: "Sợ sẽ không gặp lại Đường Ca nữa!"
Nhâm Thạch nâng mặt Tần Mặc lên nhìn cho kĩ: "Sao cậu ngốc quá vậy, bản lĩnh của cậu đâu rồi?"
"Bị chó tha rồi!"
Bị Tần Mặc chọc cho cười, như vậy còn đùa được Tần Mặc là người đầu tiên.
"Đứng dậy, đưa cậu về!"
Tần Mặc được Nhâm Thạch dìu lên hỏi ngược lại: "Về đâu?"
Nhâm Thạch bỗng cười âm hiểm nhìn Tần Mặc: "Về làm vợ tôi!"
Tần Mặc trợn mắt, dây não như bị đông cứng, này là tỏ tình sao? Hắn đột nhiên nhìn về phía bụng Nhâm Thạch.
Không nói Tần Mặc có thích hay không dẫn hắn lên huyền phù.
Hạ Dật nhìn thấy cũng làm như mù, việc này nếu để nguyên soái biết số phận hắn sẽ như Ngô Chấn.
Lên tới huyền phù Tần Mặc ngăn lại: "Nguyên soái mới vừa ở đây, bây giờ lại dẫn tôi về, không sợ gà bay chó sủa sao?"
"Tôi sẽ giải thích rõ với ba của tôi!"
Tần Mặc nói: "Nhưng tôi có liên quan thì sao?"
"Mặc kệ, tẩy trắng là được!"
Bị chọc cho cười, Đường Minh quá mù quáng, nhưng hắn vẫn nghiêm túc nhìn sâu vào mắt Nhâm Thạch bỗng nhiên nói.
"Nhiệm vụ của tôi là giết chết thượng tướng liên bang!"
Đột ngột nói ra như vậy đến Nhâm Thạch còn không thể ngờ tới.
Nhâm Thạch phát ra tiếng không biết là đùa hay thật.
"Vậy bây giờ có cơ hội hay là cậu giết tôi đi!"
Tần Mặc nhu hòa ánh mắt, đột nhiên áp tới hôn nhẹ lên chóp mũi Nhâm Thạch chắc nịch nói: "Không thể!"
___________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.