Hành Trình Cướp Nam Chính Về Tay Nam Phụ
Chương 10
Thanh Xuân
09/10/2020
Vì Lý Vương Chiêu cũng là người đứng đầu của một công ty lớn nên có rất nhiều ông to bà lớn đến viếng, một phần là vì tò mò, còn một phần vì thương tiếc.
Lý Vương Chiêu sống một đời không làm mất lòng ai, mặc dù ông có hơi nghiêm khắc với Lý Vương Lâm vào phút cuối.
Nhâm Thạch nhìn Lý Độ Thanh trước mắt đang nói chuyện với "mẹ" cậu, trên mặt không có chút gì là xót thương.
Lý Độ Sơn em trai cùng cha khác mẹ với Lý Vương Chiêu, cũng chính là cha của Lý Độ Thanh là người đã đứng đằng sau hại chết Lý Vương Chiêu để trục lợi, mặc dù cũng có phần cha mẹ để lại như nhau nhưng Lý Vương Chiêu lại cố gắng làm ăn, cày từng ngày từng đêm mới công thành doanh toại lên được như ngày nay, Lý Độ Sơn thì hoàn toàn ngược lại, cầm hết số tiền đi vào một công ty không tên gì đó, với miếng mồi béo bở là bỏ một lời mười.
Làm gì có chuyện ngồi không mà được hưởng, công ty đó chính một công ty lừa đảo trên cả lừa đảo, Lý Độ Sơn không còn gì ngoài trắng tay, ôm vợ con cầu Lý Vương Chiêu giúp mình nương nhờ, rồi phản chủ.
Đúng là cha nào con nấy, Nhâm Thạch lại nghĩ chỉ được cái mã ngoài đẹp trai, Tào Quang Thương có khi còn tốt hơn gấp trăm lần.
Nhâm Thạch bị điên mới nhắc tới hắn.
Nhâm Thạch sớm muộn gì cũng phải tìm ra chứng cứ cáo buộc, rồi tống hết dây mơ rễ má này vào tù bóc lịch.
Ba ngày sau, tang lễ cũng được giải quyết ổn thỏa, vị đồng đội kia rất nhanh đã quay lại, nhà ba người thêm dì giúp việc nữa, giờ chỉ còn lại mẹ, dì tiễn cậu, còn cái cậu em họ hờ kia không biết vì sao cũng xuất hiện ở đây?
"Mẹ" Lý Vương Lâm cầm tay cậu, kìm nước mắt vào trong, hối thúc Nhâm Thạch: "Mẹ chỉ chờ con về thôi, giờ nhà trống lắm, còn công ty không ai quản"
Nhâm Thạch nói: "Rất nhanh thôi mẹ, tạm biệt"
Lý Độ Thanh hờ hững bỏ tay vào quần lưng dựa vào cánh cổng, ngữ điệu lạnh nhạt nói: "Em cũng rất mong chờ bộ dạng khi trở về của anh"
"Hy vọng đến lúc đó sẽ không dọa chết cậu" Nhâm Thạch cũng không muốn phí lời đáp.
Lý Độ Thanh có hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh đã trở lại bộ dạng không đứng đắn, thấy Lý Vương Lâm đã tới xe quân dụng, mới mở miệng sai dì giúp việc đem một bao thuốc lá, mạ vàng rất tinh xảo ra cho cậu.
"Mẫu thuốc lá này là bản giới hạn đó nhé, nể tình anh ở trong quân đội thèm khát mới cho anh đó"
Nhâm Thạch nhìn bao thuốc hơi nhíu mày nói rồi bước nhanh lên xe: "Không cần, tôi bỏ thuốc lâu rồi, cậu cũng nên bỏ đi, có hại cho sức khỏe đấy"
Lý Độ Thanh như nghe cái gì thú vị lắm, cười sảng khoái: "Anh thay đổi rồi"
Trở về quân đội, chỉ huy Ngô Từ có gặp riêng cậu để hỏi tình hình, cậu đáp lại rất ổn, chỉ huy mới cho cậu đi, chỉ huy còn sảng khoái chỉ cậu mấy mảnh đất xa tít để cậu trồng rau, còn nói để giành cho cậu, sợ cậu buồn nên làm việc quên mình là tốt nhất, làm Nhâm Thạch mồ hôi chảy ròng ròng.
Nhâm Thạch cũng biết đây là phần bù cho ba ngày nghĩ của cậu dồn lại, cũng không trách ai được, việc gì ra việc nấy, nhưng mà một khoảng này làm đến mặt trời xuống núi cũng không thể xong hết.
Đang lúc cậu khóc ròng thì Tào Quang Thương, Ngụy Đinh cùng Kiến Vũ ở đâu chạy tới xoắn quần áo một hai đòi giúp cậu.
Nhâm Thạch: "..."
Nếu đã nhiệt tình như vậy thì, sao bổn thiếu gia dám từ, hà hà.
Vì có bốn người nên rất nhanh đã xong, Nhâm Thạch ngồi xuống tảng đá nghĩ ngơi nhìn Tào Quang Thương ngoài kia đang tưới rau, ánh sáng trên trời ánh xuống khuôn mặt toàn mồ hôi của hắn, tim chợt ấm áp lạ thường, Nhâm Thạch rất muốn thời gian ngừng lại ngay lúc này.
Người mình ghét trước đây bây giờ lại cảm thấy không còn ghét như trước nữa, hình như có một thứ gì đó đang biến đổi, một lúc lại từ từ nở rộ.
Thời gian trôi đi rất nhanh, chỉ chớp mắt đã là những ngày cuối cùng ra quân, tiết trời cũng thoáng hơn, không còn nóng bức nữa, không biết vì sao mà bốn người bọn họ đã rất thân với nhau, cơ hồ đi đâu cũng có nhau, lập nên mối quan hệ huynh đệ thân thiết.
Người ta nói, khi mình ghét thứ gì thì thứ đó sẽ thuộc về mình cũng đúng nhỉ...
Hôm nay vừa vặn là bữa liên hoan cuối cùng trước khi ra quân, hai năm này Nhâm Thạch lại cảm thấy thời gian rất nhanh chóng, mơ hồ chỉ trong một chớp mắt, Nhâm Thạch đã tẩy trắng mọi điều về Lý Vương Lâm, hình như ai cùng phòng đều thích cậu, ngay cả chỉ huy Ngô Từ cũng thế.
Hôm nay Nhâm Thạch lại uống hơi quá chén, đến say bí tỉ, nhưng vẫn nhận ra ánh mắt chiếu thủng từ trên xuống dưới của Tào Quang Thương bên cạnh, hình như hắn vẫn còn rất tỉnh táo, sao cứ nhìn cậu mãi thế, Nhâm Thạch vì men rượi nên mặt đỏ ối, mở giọng đùa một chút nhưng lại có chút không vui của cậu.
"Sao buồn thế, sắp xa Lam Thần nên buồn à? Không sao, cứ nói Lam Thần bỏ nghề theo cậu đi, chị ấy chắc chắn sẽ đồng ý đấy"
Âm lượng của cậu rất lớn, ai cũng nghe được, bọn Kiến Vũ nghe thế thì cũng nhao nhao cả lên: "Đúng thế! Cứ làm như vậy đi, kiểu gì chị ấy cũng đi theo mày"
Hầu như ai cũng say nên nói năng loạn xà ngầu không kiêng nể, Tào Quang Thương nhíu mày bỏ ly rượu xuống, cướp ly rượu trong tay Nhâm Thạch, không biết vô tình hay cố ý mà chạm môi đúng chỗ Nhâm Thạch vừa mới uống, nhưng cậu say bí tỉ hơi đâu để ý, Tào Quang Thương bỗng ghé sát đầu vào tai cậu thì thầm, hơi ấm từ tính của rượu truyền vào tai Nhâm Thạch như đường mật, làm toàn thân cậu như có điện giật.
"Tôi sẽ nhớ cậu đấy!"
Nhâm Thạch cứng đờ, trong phút chốc tỉnh đi không ít, bất giác cười cười đáp lễ, mặc dù câu mà Tào Quang Thương nói với cậu cứ có gì đó không đúng: "Tất nhiên là sẽ nhớ rồi"
Trong lúc có người ngục ngã, có người mơ màng rót rượu chẳng mấy ai tỉnh táo, Tào Quang Thương đột nhiên xoay người nhanh cơ hội môi hắn như chuồn chuồn chạm lướt qua môi Nhâm Thạch lưu lại một mạt hơi ấm.
Nhâm Thạch cả người cứng đờ đến tay cầm ly rượu cũng "Choang" mà rớt xuống, tim đập gia tốc nhanh, ánh mắt cả kinh nhìn xoáy sâu vào con ngươi đen của Tào Quang Thương, mắt hắn sáng như đuốc mơ hồ trong đó chỉ lưu hình bóng cậu, không ai biết hắn có phải đang mê mang vì men rượu hay không, miệng hắn mấp máy mấy chữ rất mờ ám.
"Nhưng chỉ nhớ mình cậu thôi"
Nhâm Thạch nghe vậy da đầu rung lên từng trận, không những da đầu da vịt cũng nổi lên, tỉnh hẳn rượu, cậu cứ như nằm mơ rồi bị sảng, Nhâm Thạch chớp mắt lên tục, trách ánh mắt của hắn, thân hình loạng choạng bất giác như theo sự điều khiển mà đứng dậy, khi đi còn bất cẩn vấp phải đùi Tào Quang Thương một cái, cũng may là Tào Quang Thương nhanh tay đỡ được nếu không Nhâm Thạch đã chổng vó dưới đất, bàn tay hắn nắm eo cậu rất nóng, Nhâm Thạch giật mình gỡ ra chạy trối chết đến nhà vệ sinh.
Đầu Nhâm Thạch như có sấm chớp nổ đùng đùng, giật tung cả óc, mẹ kiếp, gì vậy?
Nhâm Thạch chà môi, chớ suy nghĩ nhiều, chỉ là hôn từ biệt thôi mà.
______
Lý Vương Chiêu sống một đời không làm mất lòng ai, mặc dù ông có hơi nghiêm khắc với Lý Vương Lâm vào phút cuối.
Nhâm Thạch nhìn Lý Độ Thanh trước mắt đang nói chuyện với "mẹ" cậu, trên mặt không có chút gì là xót thương.
Lý Độ Sơn em trai cùng cha khác mẹ với Lý Vương Chiêu, cũng chính là cha của Lý Độ Thanh là người đã đứng đằng sau hại chết Lý Vương Chiêu để trục lợi, mặc dù cũng có phần cha mẹ để lại như nhau nhưng Lý Vương Chiêu lại cố gắng làm ăn, cày từng ngày từng đêm mới công thành doanh toại lên được như ngày nay, Lý Độ Sơn thì hoàn toàn ngược lại, cầm hết số tiền đi vào một công ty không tên gì đó, với miếng mồi béo bở là bỏ một lời mười.
Làm gì có chuyện ngồi không mà được hưởng, công ty đó chính một công ty lừa đảo trên cả lừa đảo, Lý Độ Sơn không còn gì ngoài trắng tay, ôm vợ con cầu Lý Vương Chiêu giúp mình nương nhờ, rồi phản chủ.
Đúng là cha nào con nấy, Nhâm Thạch lại nghĩ chỉ được cái mã ngoài đẹp trai, Tào Quang Thương có khi còn tốt hơn gấp trăm lần.
Nhâm Thạch bị điên mới nhắc tới hắn.
Nhâm Thạch sớm muộn gì cũng phải tìm ra chứng cứ cáo buộc, rồi tống hết dây mơ rễ má này vào tù bóc lịch.
Ba ngày sau, tang lễ cũng được giải quyết ổn thỏa, vị đồng đội kia rất nhanh đã quay lại, nhà ba người thêm dì giúp việc nữa, giờ chỉ còn lại mẹ, dì tiễn cậu, còn cái cậu em họ hờ kia không biết vì sao cũng xuất hiện ở đây?
"Mẹ" Lý Vương Lâm cầm tay cậu, kìm nước mắt vào trong, hối thúc Nhâm Thạch: "Mẹ chỉ chờ con về thôi, giờ nhà trống lắm, còn công ty không ai quản"
Nhâm Thạch nói: "Rất nhanh thôi mẹ, tạm biệt"
Lý Độ Thanh hờ hững bỏ tay vào quần lưng dựa vào cánh cổng, ngữ điệu lạnh nhạt nói: "Em cũng rất mong chờ bộ dạng khi trở về của anh"
"Hy vọng đến lúc đó sẽ không dọa chết cậu" Nhâm Thạch cũng không muốn phí lời đáp.
Lý Độ Thanh có hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh đã trở lại bộ dạng không đứng đắn, thấy Lý Vương Lâm đã tới xe quân dụng, mới mở miệng sai dì giúp việc đem một bao thuốc lá, mạ vàng rất tinh xảo ra cho cậu.
"Mẫu thuốc lá này là bản giới hạn đó nhé, nể tình anh ở trong quân đội thèm khát mới cho anh đó"
Nhâm Thạch nhìn bao thuốc hơi nhíu mày nói rồi bước nhanh lên xe: "Không cần, tôi bỏ thuốc lâu rồi, cậu cũng nên bỏ đi, có hại cho sức khỏe đấy"
Lý Độ Thanh như nghe cái gì thú vị lắm, cười sảng khoái: "Anh thay đổi rồi"
Trở về quân đội, chỉ huy Ngô Từ có gặp riêng cậu để hỏi tình hình, cậu đáp lại rất ổn, chỉ huy mới cho cậu đi, chỉ huy còn sảng khoái chỉ cậu mấy mảnh đất xa tít để cậu trồng rau, còn nói để giành cho cậu, sợ cậu buồn nên làm việc quên mình là tốt nhất, làm Nhâm Thạch mồ hôi chảy ròng ròng.
Nhâm Thạch cũng biết đây là phần bù cho ba ngày nghĩ của cậu dồn lại, cũng không trách ai được, việc gì ra việc nấy, nhưng mà một khoảng này làm đến mặt trời xuống núi cũng không thể xong hết.
Đang lúc cậu khóc ròng thì Tào Quang Thương, Ngụy Đinh cùng Kiến Vũ ở đâu chạy tới xoắn quần áo một hai đòi giúp cậu.
Nhâm Thạch: "..."
Nếu đã nhiệt tình như vậy thì, sao bổn thiếu gia dám từ, hà hà.
Vì có bốn người nên rất nhanh đã xong, Nhâm Thạch ngồi xuống tảng đá nghĩ ngơi nhìn Tào Quang Thương ngoài kia đang tưới rau, ánh sáng trên trời ánh xuống khuôn mặt toàn mồ hôi của hắn, tim chợt ấm áp lạ thường, Nhâm Thạch rất muốn thời gian ngừng lại ngay lúc này.
Người mình ghét trước đây bây giờ lại cảm thấy không còn ghét như trước nữa, hình như có một thứ gì đó đang biến đổi, một lúc lại từ từ nở rộ.
Thời gian trôi đi rất nhanh, chỉ chớp mắt đã là những ngày cuối cùng ra quân, tiết trời cũng thoáng hơn, không còn nóng bức nữa, không biết vì sao mà bốn người bọn họ đã rất thân với nhau, cơ hồ đi đâu cũng có nhau, lập nên mối quan hệ huynh đệ thân thiết.
Người ta nói, khi mình ghét thứ gì thì thứ đó sẽ thuộc về mình cũng đúng nhỉ...
Hôm nay vừa vặn là bữa liên hoan cuối cùng trước khi ra quân, hai năm này Nhâm Thạch lại cảm thấy thời gian rất nhanh chóng, mơ hồ chỉ trong một chớp mắt, Nhâm Thạch đã tẩy trắng mọi điều về Lý Vương Lâm, hình như ai cùng phòng đều thích cậu, ngay cả chỉ huy Ngô Từ cũng thế.
Hôm nay Nhâm Thạch lại uống hơi quá chén, đến say bí tỉ, nhưng vẫn nhận ra ánh mắt chiếu thủng từ trên xuống dưới của Tào Quang Thương bên cạnh, hình như hắn vẫn còn rất tỉnh táo, sao cứ nhìn cậu mãi thế, Nhâm Thạch vì men rượi nên mặt đỏ ối, mở giọng đùa một chút nhưng lại có chút không vui của cậu.
"Sao buồn thế, sắp xa Lam Thần nên buồn à? Không sao, cứ nói Lam Thần bỏ nghề theo cậu đi, chị ấy chắc chắn sẽ đồng ý đấy"
Âm lượng của cậu rất lớn, ai cũng nghe được, bọn Kiến Vũ nghe thế thì cũng nhao nhao cả lên: "Đúng thế! Cứ làm như vậy đi, kiểu gì chị ấy cũng đi theo mày"
Hầu như ai cũng say nên nói năng loạn xà ngầu không kiêng nể, Tào Quang Thương nhíu mày bỏ ly rượu xuống, cướp ly rượu trong tay Nhâm Thạch, không biết vô tình hay cố ý mà chạm môi đúng chỗ Nhâm Thạch vừa mới uống, nhưng cậu say bí tỉ hơi đâu để ý, Tào Quang Thương bỗng ghé sát đầu vào tai cậu thì thầm, hơi ấm từ tính của rượu truyền vào tai Nhâm Thạch như đường mật, làm toàn thân cậu như có điện giật.
"Tôi sẽ nhớ cậu đấy!"
Nhâm Thạch cứng đờ, trong phút chốc tỉnh đi không ít, bất giác cười cười đáp lễ, mặc dù câu mà Tào Quang Thương nói với cậu cứ có gì đó không đúng: "Tất nhiên là sẽ nhớ rồi"
Trong lúc có người ngục ngã, có người mơ màng rót rượu chẳng mấy ai tỉnh táo, Tào Quang Thương đột nhiên xoay người nhanh cơ hội môi hắn như chuồn chuồn chạm lướt qua môi Nhâm Thạch lưu lại một mạt hơi ấm.
Nhâm Thạch cả người cứng đờ đến tay cầm ly rượu cũng "Choang" mà rớt xuống, tim đập gia tốc nhanh, ánh mắt cả kinh nhìn xoáy sâu vào con ngươi đen của Tào Quang Thương, mắt hắn sáng như đuốc mơ hồ trong đó chỉ lưu hình bóng cậu, không ai biết hắn có phải đang mê mang vì men rượu hay không, miệng hắn mấp máy mấy chữ rất mờ ám.
"Nhưng chỉ nhớ mình cậu thôi"
Nhâm Thạch nghe vậy da đầu rung lên từng trận, không những da đầu da vịt cũng nổi lên, tỉnh hẳn rượu, cậu cứ như nằm mơ rồi bị sảng, Nhâm Thạch chớp mắt lên tục, trách ánh mắt của hắn, thân hình loạng choạng bất giác như theo sự điều khiển mà đứng dậy, khi đi còn bất cẩn vấp phải đùi Tào Quang Thương một cái, cũng may là Tào Quang Thương nhanh tay đỡ được nếu không Nhâm Thạch đã chổng vó dưới đất, bàn tay hắn nắm eo cậu rất nóng, Nhâm Thạch giật mình gỡ ra chạy trối chết đến nhà vệ sinh.
Đầu Nhâm Thạch như có sấm chớp nổ đùng đùng, giật tung cả óc, mẹ kiếp, gì vậy?
Nhâm Thạch chà môi, chớ suy nghĩ nhiều, chỉ là hôn từ biệt thôi mà.
______
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.