Hành Trình Du Lịch Chư Thiên Vạn Giới Bắt Đầu Từ Phong Thần
Chương 50: Đánh Bại Quy Tân Thụ
Đông Nhật Chi Dương
02/04/2023
Người dịch: Nxkhiêm
Ầm!
Hai bóng người vừa chạm liền tách ra, Phong Nguyên bạch bạch bạch liên tục lui về phía sau ba bước, mới ổn định thân hình, mà Quy Tân Thụ lại liên tục lui về phía sau năm bước, sắc mặt hơi trắng bệch, đột nhiên phun ra một búng máu.
- Chuyện này. . . này. . . Làm sao có khả năng? Thần Quyền Vô Địch lại thất bại!
Mặc dù là thủ hạ của Phong Nguyên, nhưng ở sâu trong nội tâm của Tôn Kỳ cùng mấy người Thôi Vạn Phúc lại cảm giác phần thắng của Quy Tân Thụ càng lớn hơn. Cho nên lúc thấy cảnh này, tất cả đều có chút không phản ứng kịp.
- Đương gia!
Quy Nhị Nương lúc này vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, không nghĩ tới trượng phu ngang dọc giang hồ không bại trận sẽ bị thương, không còn kịp suy tư nữa, theo bản năng bắn ba viên tang môn đinh ở trong tay ra.
Phong Nguyên vốn đã lĩnh ngộ được cảnh giới cương nhu cùng tồn tại, tâm tình vô cùng tốt, cảm xúc đối với Quy Tân Thụ đã tạo áp lực cực lớn cho bản thân, trợ giúp chính mình tăng cao thực lực cũng hơi có chỗ đổi mới.
Chỉ có điều Quy Nhị Nương phát ra ám khí, để tâm tình vui vẻ của hắn tiêu tan không ít.
- Trả lại ngươi!
Phong Nguyên hừ lạnh một tiếng, vung ống tay áo lên, một luồng nhu lực trải rộng ống tay, quấn ba viên tang môn đinh đang bắn đến như điện vào bên trong. Sau đó, hắn trở tay vung một cái, ba viên tang môn đinh theo đường cũ trở về, phốc phốc vài tiếng, bắn vào trong cơ thể Quy Nhị Nương.
Quy Nhị Nương rên lên một tiếng, sắc mặt tái nhợt lùi tới bên cạnh Quy Tân Thụ.
Quy Tân Thụ tiện tay vỗ một cái, nội lực phun trào, đẩy tang môn đinh trên người Quy Nhị Nương bắn ra.
Quy Tân Thụ trầm mặc chốc lát, thần sắc có chút xám bại, nhìn thẳng Phong Nguyên rồi từ tốn nói:
- Là ngươi thắng rồi!
Nói xong lời này, Quy Tân Thụ đỡ vai của Quy Nhị Nương, giúp nàng đứng dậy rồi chuẩn bị rời đi.
- Con trai số khổ của ta . . .
Quy Nhị Nương nước mắt giàn giụa, trong lòng tuôn ra cảm xúc tuyệt vọng, vợ chồng bọn họ bây giờ đều bị Phong Nguyên đánh bại, đối phương không cho Phục Linh Hoàn, bọn họ cũng không có bất kỳ biện pháp nào,
Kỳ thực, nếu như hai người không để ý danh tiếng cùng mặt mũi, ngược lại có thể xin những cao thủ như Mục Nhân Thanh, Viên Thừa Chí còn có Mộc Tang đạo nhân đến đây.
Coi như võ công của Phong Nguyên có chỗ đột phá cũng tuyệt đối không ngăn được bốn đại cao thủ vây công.
Chỉ có điều phái Hoa Sơn là danh môn chính phái, vợ chồng Quy Tân Thụ cũng không muốn dùng loại biện pháp tổn hại danh tiếng của sư môn này.
Nghe được tiếng gào khóc tuyệt vọng của đối phương, Phong Nguyên khẽ nhíu mày rồi âm thầm thở dài. Cuối cùng thì hắn cũng không phải là người tâm địa sắt đá.
- Hai vị dừng chân!
Quy Tân Thụ dừng bước chân lại, xoay người nhìn về phía Phong Nguyên.
- Chu công tử còn có gì chỉ giáo?
Phong Nguyên tiện tay lấy ba viên thuốc màu đỏ từ trong lồng ngực ra.
Nhìn thấy ba viên thuốc này, biểu cảm ở trên mặt của hai vợ chồng Quy Tân Thụ cùng Quy Nhị Nương lập tức kịch liệt biến đổi, trong lòng nhất thời hiện ra ba từ Phục Linh Hoàn.
Phong Nguyên nói:
- Vẫn là điều kiện vừa nãy, ba viên Phục Linh Hoàn, Quy sư phó phải giúp ta làm ba chuyện! Còn về phần điều kiện lập lời thề đoạn tuyệt quan hệ với Sấm tặc, đổi thành trong vòng ba năm hai vợ chồng các vị không được đi tới Đại Giang phương Bắc. Không biết hai vị thấy thế nào?
Sau khi bị Phong Nguyên đánh bại, vợ chồng hai người Quy Tân Thụ vốn đã cảm thấy tuyệt vọng thế nhưng mà vừa nghe hắn nói như thế, trong ánh mắt lập tức tuôn ra hi vọng. Quy Nhị Nương vội vã kéo tay áo của trượng phu, để hắn mau đáp ứng.
- Được! Chỉ cần Chu công tử đồng ý ban xuống viên thuốc, bắt đầu từ hôm nay, trong vòng ba năm, Quy Tân Thụ ta sẽ không bước vào Giang Bắc! Chỉ có điều, Chu công tử để ta làm ba chuyện, không được vi phạm hiệp nghĩa chi đạo mới được!
Quy Tân Thụ chậm rãi nói.
Trong lòng hắn rõ ràng, Phong Nguyên để hắn ba năm không được bước vào Giang Bắc, không hề khác gì nhiều với điều kiện đoạn tuyệt quan hệ Sấm Vương Lý Tự Thành cả.
Bây giờ, thế lực chủ yếu của Sấm Vương đều đang ở Đại Giang phương Bắc, hắn không thể đi tới Giang Bắc liền đại biểu hắn không thể hiệu lực giúp Sấm Vương.
Chỉ có điều là chuyện này thực ra thì cũng không đáng kể, Quy Tân Thụ quanh năm hoạt động ở địa bàn Giang Nam, vốn dĩ cũng không có quan hệ gì với Sấm Vương.
Chỉ cần điều kiện của đối phương không ảnh hưởng sư phụ Mục Nhân Thanh cùng đại sư huynh Hoàng Chân, ảnh hưởng đến danh dự của phái Hoa Sơn, hắn đều có thể đáp ứng.
- Còn không được vi phạm hiệp nghĩa chi đạo. . .
Phong Nguyên âm thầm lườm một cái, bản thân lại không phải Triệu Mẫn, ngươi cũng không phải Trương Vô Kỵ, lại còn kì kèo với ta.
Ầm!
Hai bóng người vừa chạm liền tách ra, Phong Nguyên bạch bạch bạch liên tục lui về phía sau ba bước, mới ổn định thân hình, mà Quy Tân Thụ lại liên tục lui về phía sau năm bước, sắc mặt hơi trắng bệch, đột nhiên phun ra một búng máu.
- Chuyện này. . . này. . . Làm sao có khả năng? Thần Quyền Vô Địch lại thất bại!
Mặc dù là thủ hạ của Phong Nguyên, nhưng ở sâu trong nội tâm của Tôn Kỳ cùng mấy người Thôi Vạn Phúc lại cảm giác phần thắng của Quy Tân Thụ càng lớn hơn. Cho nên lúc thấy cảnh này, tất cả đều có chút không phản ứng kịp.
- Đương gia!
Quy Nhị Nương lúc này vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, không nghĩ tới trượng phu ngang dọc giang hồ không bại trận sẽ bị thương, không còn kịp suy tư nữa, theo bản năng bắn ba viên tang môn đinh ở trong tay ra.
Phong Nguyên vốn đã lĩnh ngộ được cảnh giới cương nhu cùng tồn tại, tâm tình vô cùng tốt, cảm xúc đối với Quy Tân Thụ đã tạo áp lực cực lớn cho bản thân, trợ giúp chính mình tăng cao thực lực cũng hơi có chỗ đổi mới.
Chỉ có điều Quy Nhị Nương phát ra ám khí, để tâm tình vui vẻ của hắn tiêu tan không ít.
- Trả lại ngươi!
Phong Nguyên hừ lạnh một tiếng, vung ống tay áo lên, một luồng nhu lực trải rộng ống tay, quấn ba viên tang môn đinh đang bắn đến như điện vào bên trong. Sau đó, hắn trở tay vung một cái, ba viên tang môn đinh theo đường cũ trở về, phốc phốc vài tiếng, bắn vào trong cơ thể Quy Nhị Nương.
Quy Nhị Nương rên lên một tiếng, sắc mặt tái nhợt lùi tới bên cạnh Quy Tân Thụ.
Quy Tân Thụ tiện tay vỗ một cái, nội lực phun trào, đẩy tang môn đinh trên người Quy Nhị Nương bắn ra.
Quy Tân Thụ trầm mặc chốc lát, thần sắc có chút xám bại, nhìn thẳng Phong Nguyên rồi từ tốn nói:
- Là ngươi thắng rồi!
Nói xong lời này, Quy Tân Thụ đỡ vai của Quy Nhị Nương, giúp nàng đứng dậy rồi chuẩn bị rời đi.
- Con trai số khổ của ta . . .
Quy Nhị Nương nước mắt giàn giụa, trong lòng tuôn ra cảm xúc tuyệt vọng, vợ chồng bọn họ bây giờ đều bị Phong Nguyên đánh bại, đối phương không cho Phục Linh Hoàn, bọn họ cũng không có bất kỳ biện pháp nào,
Kỳ thực, nếu như hai người không để ý danh tiếng cùng mặt mũi, ngược lại có thể xin những cao thủ như Mục Nhân Thanh, Viên Thừa Chí còn có Mộc Tang đạo nhân đến đây.
Coi như võ công của Phong Nguyên có chỗ đột phá cũng tuyệt đối không ngăn được bốn đại cao thủ vây công.
Chỉ có điều phái Hoa Sơn là danh môn chính phái, vợ chồng Quy Tân Thụ cũng không muốn dùng loại biện pháp tổn hại danh tiếng của sư môn này.
Nghe được tiếng gào khóc tuyệt vọng của đối phương, Phong Nguyên khẽ nhíu mày rồi âm thầm thở dài. Cuối cùng thì hắn cũng không phải là người tâm địa sắt đá.
- Hai vị dừng chân!
Quy Tân Thụ dừng bước chân lại, xoay người nhìn về phía Phong Nguyên.
- Chu công tử còn có gì chỉ giáo?
Phong Nguyên tiện tay lấy ba viên thuốc màu đỏ từ trong lồng ngực ra.
Nhìn thấy ba viên thuốc này, biểu cảm ở trên mặt của hai vợ chồng Quy Tân Thụ cùng Quy Nhị Nương lập tức kịch liệt biến đổi, trong lòng nhất thời hiện ra ba từ Phục Linh Hoàn.
Phong Nguyên nói:
- Vẫn là điều kiện vừa nãy, ba viên Phục Linh Hoàn, Quy sư phó phải giúp ta làm ba chuyện! Còn về phần điều kiện lập lời thề đoạn tuyệt quan hệ với Sấm tặc, đổi thành trong vòng ba năm hai vợ chồng các vị không được đi tới Đại Giang phương Bắc. Không biết hai vị thấy thế nào?
Sau khi bị Phong Nguyên đánh bại, vợ chồng hai người Quy Tân Thụ vốn đã cảm thấy tuyệt vọng thế nhưng mà vừa nghe hắn nói như thế, trong ánh mắt lập tức tuôn ra hi vọng. Quy Nhị Nương vội vã kéo tay áo của trượng phu, để hắn mau đáp ứng.
- Được! Chỉ cần Chu công tử đồng ý ban xuống viên thuốc, bắt đầu từ hôm nay, trong vòng ba năm, Quy Tân Thụ ta sẽ không bước vào Giang Bắc! Chỉ có điều, Chu công tử để ta làm ba chuyện, không được vi phạm hiệp nghĩa chi đạo mới được!
Quy Tân Thụ chậm rãi nói.
Trong lòng hắn rõ ràng, Phong Nguyên để hắn ba năm không được bước vào Giang Bắc, không hề khác gì nhiều với điều kiện đoạn tuyệt quan hệ Sấm Vương Lý Tự Thành cả.
Bây giờ, thế lực chủ yếu của Sấm Vương đều đang ở Đại Giang phương Bắc, hắn không thể đi tới Giang Bắc liền đại biểu hắn không thể hiệu lực giúp Sấm Vương.
Chỉ có điều là chuyện này thực ra thì cũng không đáng kể, Quy Tân Thụ quanh năm hoạt động ở địa bàn Giang Nam, vốn dĩ cũng không có quan hệ gì với Sấm Vương.
Chỉ cần điều kiện của đối phương không ảnh hưởng sư phụ Mục Nhân Thanh cùng đại sư huynh Hoàng Chân, ảnh hưởng đến danh dự của phái Hoa Sơn, hắn đều có thể đáp ứng.
- Còn không được vi phạm hiệp nghĩa chi đạo. . .
Phong Nguyên âm thầm lườm một cái, bản thân lại không phải Triệu Mẫn, ngươi cũng không phải Trương Vô Kỵ, lại còn kì kèo với ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.