Hành Trình Du Lịch Chư Thiên Vạn Giới Bắt Đầu Từ Phong Thần
Chương 30: Phong Nguyên Ra Tay
Đông Nhật Chi Dương
18/03/2023
Người dịch: Nxkhiêm
- Chúng ta cũng động thủ đi!
Ôn Phương Đạt, Ôn Phương Nghĩa thở phào nhẹ nhõm, trao đổi ánh mắt với nhau, từng người triển khai thân pháp, lướt đi và nhanh chóng biến mất.
Hai người có thân pháp với tu vi cao thâm, trong chốc lát đã từ mặt bên tiếp cận với phe của Phong Nguyên.
Hai người này chính là võ giả nhất lưu trên giang hồ, thân pháp mau lẹ, thấy hai người đã ra tay, mấy cao thủ bên cạnh Triệu Quảng Ân cũng lập tức đuổi kịp.
Trong nháy mắt, những người này đã giết tới, Hoàng Thủ Chính thấy thế lập tức chỉ huy thủ hạ tiến lên chống đối. binh sĩ đứng hàng đầu cầm chắc trường thương trong tay, a hô một tiếng, ra sức đâm về phía trước.
- Cút ngay!
Đơn đao trong tay Ôn Phương Nghĩa lóe lên, ánh đao hóa thành một tia sáng trắng, chớp mắt đã lướt qua yết hầu những binh sĩ ở trước mặt này.
Đao pháp của hắn chiêu thức đơn giản, nhưng ra chiêu mau lẹ ngoan độc, binh sĩ phổ thông khó có thể chống đối.
Xì xì!
Ánh đao lướt qua, mấy binh sĩ che ở trước mặt hắn kêu thảm thiết ngã xuống đất, không chờ phía sau trường thương binh tiến lên bổ phòng, Ôn Phương Nghĩa dừng bước chân lại, phóng người về phía Triệu Hoành.
- Mọi người chú ý! Ta tới đối phó Ôn Phương Nghĩa, các ngươi ngăn cản Ôn Phương Đạt!
Triệu Hoành hít một hơi thật sâu, bắp thịt căng lên giống như sắt đúc, hai tay to bằng quạt hương bồ đập về phía trước.
Đây là Đại Suất Bi Thủ, tuyệt chiêu hắn đặc biệt cố ý khổ tu vì tăng cao thực lực sau khi luyện thành Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam.
Đại Suất Bi Thủ ở trên giang hồ cũng là võ học ngoại gia khá phổ thông, nhưng môn võ công này kết hợp với Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam lại có thể phát huy ra uy lực lớn lao.
- Đến hay lắm!
Ôn Phương Nghĩa thôi thúc nội lực, ánh đao cuồn cuộn, lao vào chiến đấu với Triệu Hoành. Hai người đều là võ giả nhất lưu trên giang hồ, không có mấy chục hiệp rất khó phân ra thắng bại.
Ngoại trừ Ôn Phương Nghĩa, ở phía sau lão đại Ôn Phương Đạt còn có mấy cao thủ giang hồ cũng nhào tới trong chiến trận, ở trước mặt bọn họ, binh sĩ phổ thông căn bản không có tác dụng gì.
- Tiểu vương gia!
Khương Anh Kiệt cùng Hoàng Thủ Chính hơi thay đổi sắc mặt, xách đao che ở trước người Phong Nguyên.
- Các ngươi đi chỉ huy thủ hạ, không cần lo lắng cho ta!
Phong Nguyên bình tĩnh nói rồi khoát tay áo ra hiệu cho hai người đi đối phó tám, chín trăm người còn lại ở phía đối diện.
Thấy được sự bình tĩnh của Phương Nguyên cùng sự tự tin của mấy người Tôn Kỳ, Thôi Vạn Phúc, Khương Anh Kiệt, Hoàng Thủ Chính do dự một lúc rồi lập tức rời đi chỉ huy binh sĩ.
Thấy lúc này bên cạnh Phong Nguyên chỉ còn lại mấy người Tôn Kỳ, Thôi Vạn Phúc bảo vệ, đám người Ôn Phương Đạt lập tức thi triển thân pháp càng thêm mau lẹ, chuẩn bị bắt giữ Phong Nguyên lập xuống công đầu.
- Lão tử đời này từng giết quan, nhưng còn chưa từng giết vương gia đây. Tiểu tử, coi như ngươi không may!
Trong tay Ôn Phương Đạt cầm thanh trường kiếm, trên mặt già lộ ra một nụ cười gằn, thân hình mềm mại, ánh kiếm tuôn ra ánh sáng chói mắt, phát ra âm thanh như sấm rền làm kinh sợ lòng người.
Tôn Kỳ kêu to một tiếng, từ trong lồng ngực lấy ra môt cây đoản kiếm tiến lên nghênh tiếp, Thôi Vạn Phúc cũng lấy vô số loại ám khí bắn ra, xoạt xoạt xoạt xoạt, thoáng như mưa xối xả bao phủ đối phương.
Coong!
Chỉ thấy ánh kiếm lóe lên, tất cả ám khí đều bị đẩy ra, Ôn Phương Đạt như gió gào thét lao đến, Lôi Chấn kiếm pháp của phái Thạch Lương được hắn triển khai vô cùng nhuần nhuyễn.
Lôi Chấn kiếm pháp có tên như vậy là do khi thi triển khí thế bàng bạc, nhưng trên thực tế không có một chiêu nào là thực chiêu, lại như chớp giật trước sét đánh, sau khi làm cho kẻ địch choáng váng đầu hoa mắt mới đánh ra đòn quyết định.
Ôn Phương Đạt chính là lão đại trong Ngũ lão nhà họ Ôn, võ công lợi hại nhất, binh khí hắn am hiểu nhất là hai thanh đoản kích, phối hợp với Ngũ Hành trận của nhà họ Ôn, đủ để chống lại võ giả đỉnh lưu.
Nhưng kiếm pháp của hắn cũng không kém. Tôn Kỳ cùng Thôi Vạn Phúc đều chỉ sánh với võ giả nhị lưu trên giang hồ, làm sao chống đỡ được cường giả như Ôn Phương Đạt.
Không tới hai chiêu, Tôn Kỳ cùng Thôi Vạn Phúc đã rơi vào trong tuyệt cảnh hẳn phải chết.
- Xong!
Mắt thấy ánh kiếm sắp sửa đâm vào cổ họng của chính mình, Tôn Kỳ cùng Thôi Vạn Phúc lại không có biện pháp nào, bọn họ am hiểu nhất khinh công nhưng ở trước mặt Ôn Phương Đạt, tốc độ của bọn họ lại chậm như là ốc sên, căn bản không né tránh được.
Ầm!
Ngay trong khoảnh khắc hai người sắp mất mạng, một thanh đơn đao chém tới, mũi kiếm đang đâm tới bị đơn đao chuẩn xác chặn lại ở giữa không trung.
Ôn Phương Đạt cáo già, lúc động thủ căn bản không có sử dụng toàn lực. Sau khi trường kiếm bị chặn lại, hắn lập tức vận chuyển thân pháp, nhẹ nhàng lùi về sau hai bước.
- Hảo đao pháp, lão phu không nghĩ tới Tiểu vương gia lại người mang võ nghệ, đáng tiếc, Hãn Thành Bá đã hạ lệnh, lão phu cũng chỉ có thể lấy tính mạng của ngươi!
- Chúng ta cũng động thủ đi!
Ôn Phương Đạt, Ôn Phương Nghĩa thở phào nhẹ nhõm, trao đổi ánh mắt với nhau, từng người triển khai thân pháp, lướt đi và nhanh chóng biến mất.
Hai người có thân pháp với tu vi cao thâm, trong chốc lát đã từ mặt bên tiếp cận với phe của Phong Nguyên.
Hai người này chính là võ giả nhất lưu trên giang hồ, thân pháp mau lẹ, thấy hai người đã ra tay, mấy cao thủ bên cạnh Triệu Quảng Ân cũng lập tức đuổi kịp.
Trong nháy mắt, những người này đã giết tới, Hoàng Thủ Chính thấy thế lập tức chỉ huy thủ hạ tiến lên chống đối. binh sĩ đứng hàng đầu cầm chắc trường thương trong tay, a hô một tiếng, ra sức đâm về phía trước.
- Cút ngay!
Đơn đao trong tay Ôn Phương Nghĩa lóe lên, ánh đao hóa thành một tia sáng trắng, chớp mắt đã lướt qua yết hầu những binh sĩ ở trước mặt này.
Đao pháp của hắn chiêu thức đơn giản, nhưng ra chiêu mau lẹ ngoan độc, binh sĩ phổ thông khó có thể chống đối.
Xì xì!
Ánh đao lướt qua, mấy binh sĩ che ở trước mặt hắn kêu thảm thiết ngã xuống đất, không chờ phía sau trường thương binh tiến lên bổ phòng, Ôn Phương Nghĩa dừng bước chân lại, phóng người về phía Triệu Hoành.
- Mọi người chú ý! Ta tới đối phó Ôn Phương Nghĩa, các ngươi ngăn cản Ôn Phương Đạt!
Triệu Hoành hít một hơi thật sâu, bắp thịt căng lên giống như sắt đúc, hai tay to bằng quạt hương bồ đập về phía trước.
Đây là Đại Suất Bi Thủ, tuyệt chiêu hắn đặc biệt cố ý khổ tu vì tăng cao thực lực sau khi luyện thành Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam.
Đại Suất Bi Thủ ở trên giang hồ cũng là võ học ngoại gia khá phổ thông, nhưng môn võ công này kết hợp với Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam lại có thể phát huy ra uy lực lớn lao.
- Đến hay lắm!
Ôn Phương Nghĩa thôi thúc nội lực, ánh đao cuồn cuộn, lao vào chiến đấu với Triệu Hoành. Hai người đều là võ giả nhất lưu trên giang hồ, không có mấy chục hiệp rất khó phân ra thắng bại.
Ngoại trừ Ôn Phương Nghĩa, ở phía sau lão đại Ôn Phương Đạt còn có mấy cao thủ giang hồ cũng nhào tới trong chiến trận, ở trước mặt bọn họ, binh sĩ phổ thông căn bản không có tác dụng gì.
- Tiểu vương gia!
Khương Anh Kiệt cùng Hoàng Thủ Chính hơi thay đổi sắc mặt, xách đao che ở trước người Phong Nguyên.
- Các ngươi đi chỉ huy thủ hạ, không cần lo lắng cho ta!
Phong Nguyên bình tĩnh nói rồi khoát tay áo ra hiệu cho hai người đi đối phó tám, chín trăm người còn lại ở phía đối diện.
Thấy được sự bình tĩnh của Phương Nguyên cùng sự tự tin của mấy người Tôn Kỳ, Thôi Vạn Phúc, Khương Anh Kiệt, Hoàng Thủ Chính do dự một lúc rồi lập tức rời đi chỉ huy binh sĩ.
Thấy lúc này bên cạnh Phong Nguyên chỉ còn lại mấy người Tôn Kỳ, Thôi Vạn Phúc bảo vệ, đám người Ôn Phương Đạt lập tức thi triển thân pháp càng thêm mau lẹ, chuẩn bị bắt giữ Phong Nguyên lập xuống công đầu.
- Lão tử đời này từng giết quan, nhưng còn chưa từng giết vương gia đây. Tiểu tử, coi như ngươi không may!
Trong tay Ôn Phương Đạt cầm thanh trường kiếm, trên mặt già lộ ra một nụ cười gằn, thân hình mềm mại, ánh kiếm tuôn ra ánh sáng chói mắt, phát ra âm thanh như sấm rền làm kinh sợ lòng người.
Tôn Kỳ kêu to một tiếng, từ trong lồng ngực lấy ra môt cây đoản kiếm tiến lên nghênh tiếp, Thôi Vạn Phúc cũng lấy vô số loại ám khí bắn ra, xoạt xoạt xoạt xoạt, thoáng như mưa xối xả bao phủ đối phương.
Coong!
Chỉ thấy ánh kiếm lóe lên, tất cả ám khí đều bị đẩy ra, Ôn Phương Đạt như gió gào thét lao đến, Lôi Chấn kiếm pháp của phái Thạch Lương được hắn triển khai vô cùng nhuần nhuyễn.
Lôi Chấn kiếm pháp có tên như vậy là do khi thi triển khí thế bàng bạc, nhưng trên thực tế không có một chiêu nào là thực chiêu, lại như chớp giật trước sét đánh, sau khi làm cho kẻ địch choáng váng đầu hoa mắt mới đánh ra đòn quyết định.
Ôn Phương Đạt chính là lão đại trong Ngũ lão nhà họ Ôn, võ công lợi hại nhất, binh khí hắn am hiểu nhất là hai thanh đoản kích, phối hợp với Ngũ Hành trận của nhà họ Ôn, đủ để chống lại võ giả đỉnh lưu.
Nhưng kiếm pháp của hắn cũng không kém. Tôn Kỳ cùng Thôi Vạn Phúc đều chỉ sánh với võ giả nhị lưu trên giang hồ, làm sao chống đỡ được cường giả như Ôn Phương Đạt.
Không tới hai chiêu, Tôn Kỳ cùng Thôi Vạn Phúc đã rơi vào trong tuyệt cảnh hẳn phải chết.
- Xong!
Mắt thấy ánh kiếm sắp sửa đâm vào cổ họng của chính mình, Tôn Kỳ cùng Thôi Vạn Phúc lại không có biện pháp nào, bọn họ am hiểu nhất khinh công nhưng ở trước mặt Ôn Phương Đạt, tốc độ của bọn họ lại chậm như là ốc sên, căn bản không né tránh được.
Ầm!
Ngay trong khoảnh khắc hai người sắp mất mạng, một thanh đơn đao chém tới, mũi kiếm đang đâm tới bị đơn đao chuẩn xác chặn lại ở giữa không trung.
Ôn Phương Đạt cáo già, lúc động thủ căn bản không có sử dụng toàn lực. Sau khi trường kiếm bị chặn lại, hắn lập tức vận chuyển thân pháp, nhẹ nhàng lùi về sau hai bước.
- Hảo đao pháp, lão phu không nghĩ tới Tiểu vương gia lại người mang võ nghệ, đáng tiếc, Hãn Thành Bá đã hạ lệnh, lão phu cũng chỉ có thể lấy tính mạng của ngươi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.