Hành Trình Du Lịch Chư Thiên Vạn Giới Bắt Đầu Từ Phong Thần
Chương 25: Rời Đi
Đông Nhật Chi Dương
18/03/2023
Người dịch: Nxkhiêm
Bây giờ đã là giữa năm Sùng Trinh thứ mười sáu, trận chiến giữa Lý Tự Thành cùng Tôn Truyện Đình ở Đồng Quan cũng sắp sửa bạo phát, Tôn Truyện Đình vừa chết, Đại Minh lại không còn sức trở mình, bị lật đổ chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Ở trước bước ngoặt khiến thiên hạ đại loạn này, Hãn Thành Bá hay Ngụy Quốc Công, đều là một đám xương khô trong mộ. Quyền thế của triều đình kém xa binh tướng trong tay.
- Cổ đại ca, chuyện ta sai làm ngày hôm trước thế nào rồi?
Phong Nguyên hợp hai bàn tay lại, tờ giấy trong tay lập tức biến thành bụi phấn. Hắn quay đầu nhìn về phía Cổ Như Kim, lạnh nhạt hỏi.
- Tiểu vương gia yên tâm, ta đã sai người thu thập hết thảy vàng bạc châu báu trong Vương phủ, chỉ cần Tiểu vương gia ra lệnh một tiếng, chúng ta sẽ có thể rời khỏi Kim Lăng!
Cổ Như Kim trầm giọng hồi đáp.
Hả?
Ở bên cạnh, nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai người Phong Nguyên và Cổ Như Kim, Trương Đại Hồng khiếp sợ, trợn tròn mắt. Tiểu vương gia chuẩn bị rời khỏi Kim Lăng hay sao?
Chỉ có điều ý nghĩ vừa xuất hiện trong lòng hắn thì hắn đột nhiên nhớ tới lúc trước, khi đến quan sát đội lính bắn súng huấn luyện, Phong Nguyên từng nói muốn dẫn người đi tới Giang Bắc luyện binh. Bây giờ, bọn họ rời khỏi Kim Lăng, vừa có thể luyện binh đồng thời lại có thể tránh né khó khăn.
- Nếu đã chuẩn bị kỹ càng, vậy thì chúng ta đi thôi!
Phong Nguyên lập tức hạ lệnh, quả quyết không gì sánh được.
Không ai từng nghĩ tới, Phong Nguyên mới từ trạng thái đóng cửa khổ tu đi ra, đã lập tức dẫn người thuê xe ngựa, chuẩn bị rời khỏi Kim Lăng.
Ba chiếc xe ngựa từ cửa lớn của Vương phủ chạy về hướng cửa thành.
Lúc xe ngựa ra cửa, thám tử ẩn núp trong bóng tối vội vã truyền tin tức về.
Điều này làm cho đám người Triệu Chi Long, Chu Quốc Bật có chút mất khống chế, sắc mặt biến đổi, trong lòng chửi ầm lên.
Chỉ có điều Triệu Chi Long phản ứng cực nhanh, vội vã phái người cưỡi khoái mã đi tới cửa thành.
. . .
Xe ngựa cọt kẹt cọt kẹt chạy, bên trong chiếc xe ngựa phía sau có hai rương lớn, bên trong đó chính là gạch vàng bên trong bảo tàng của Kiến Văn Đế.
Số lượng vàng bạc châu báu ở bên trong bảo tàng quá nhiều, nếu như muốn chuyên chở ra ngoài chắc phải cần đến mười chiếc xe ngựa, quá mức dễ thấy.
Chính vì thế trước lúc ly khai, Phong Nguyên đã tìm một chỗ bí mật, giấu kỹ tám cái rương sắt lớn, bên người chỉ mang theo hai cái rương.
- Hai cái rương đại khái giá trị bốn triệu lượng bạc. Tiền kỳ có số bạc này đã đầy đủ chiêu mộ 10 ngàn binh mã!
Trong lòng của Phong Nguyên âm thầm tính toán.
Chờ bản thân đặt chân Giang Bắc, sau khi mấy người Mẫn Tử Diệp đến Kim Lăng, hắn cũng lại trở về, nghĩ biện pháp thu phục Kim Long Bang.
- Dừng lại cho lão tử. . .
Ngay khi xe ngựa sắp rời mở cửa thành, Phong Nguyên đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến một tiếng hét lớn, sau đó ba chiếc xe ngựa liền đứng ở bên cạnh cửa thành.
- Các ngươi mù hả? Xe ngựa của phủ Chu Vương mà các ngươi cũng dám cản hay sao?
Tiếng hét phẫn nộ của Cổ Như Kim truyền đến.
Sau đó chính là tiếng cãi vã tiếng huyên náo.
Phong Nguyên khẽ nhíu mày, lướt người đi ra ngoài. Chỉ mới nhìn lướt qua, trong lòng của hắn đã hiểu được tình huống lúc này. Xe ngựa bị chắn ở cửa thành, một thiên hộ mang theo mấy chục quan binh ngăn cản đường đi.
Thành Kim Lăng phồn hoa nên có rất nhiều bách tính ra vào, cửa thành vừa bị chặn lại, nhất thời đã có hơn trăm người chen chúc nhau.
Thích xem náo nhiệt là thiên tính của con người, sau nhìn thấy ba chiếc xe ngựa, những người bị chắn ở cửa thành này lập tức biết chủ nhân tất nhiên là gia đình giàu có.
Gia đình giàu có bị binh lính trông coi cửa thành làm khó dễ, đúng là cảnh tượng khó gặp. Những người này theo bản năng trở thành quần chúng ăn dưa.
- Xảy ra chuyện gì?
Phong Nguyên tiến lên hai bước, liếc mắt nhìn thiên hộ đang dẫn người chắn trước cửa thành này, lạnh nhạt hỏi.
- Vị quý nhân này, tiểu nhân nhận được quân lệnh, nói là có cường đạo chuẩn bị ẩn núp ra khỏi thành, cần chặt chẽ tuần tra ở cửa thành, quý nhân muốn ra khỏi thành, tiểu nhân nhất định phải kiểm tra xe ngựa mới được!
Cửa thành thiên hộ khà khà nói.
- Tra cường đạo lại tra được đến trên người ta rồi?
Phong Nguyên vừa nghĩ là lập tức hiểu rõ ý nghĩ của đối phương, thiên hộ thủ cửa thành này sợ là đã nhận được mệnh lệnh của Triệu Chi Long, chuẩn bị chặn đoàn người mình ở trong thành.
Nếu là kẻ địch, Phong Nguyên cũng không có khách khí, lạnh lùng liếc mắt nhìn những quan binh này.
- Cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, hiện tại tránh ra, bản vương sẽ không tính toán nữa, nếu không, tự gánh lấy hậu quả!
Quan binh có thể phụ trách trông coi cửa thành nhiều năm như vậy, mỗi ngày quan sát người vào thành ra khỏi thành, đã sớm luyện ra được một đôi Hoả nhãn kim tinh, chỉ thấy người trước mắt này cẩm y phiêu phiêu, thân có quý khí, liền biết đối phương tuyệt đối xuất thân bất phàm.
Đặc biệt là khi nghe đến hai từ ‘Bản vương' này, những quan binh ngăn chặn cửa thành này lập tức run rẩy, trên mặt hiện lên cảm xúc sợ hãi, không tự chủ được đưa ánh mắt chuyển tới trên người thiên hộ, để cấp trên của mình quyết định.
Vào lúc này, sắc mặt của thiên hộ kia cũng không tốt lắm, lúc trắng lúc xanh, vị trước mắt này không phải là người dễ dàng bị lừa gạt như vậy, đối phương sợ là đã nhìn ra mục đích của chính mình, nếu như thật sự không nhường đường, e rằng sẽ đắc tội đối phương đến chết rồi.
- Cho dù Phiên vương có địa vị lại cao, cũng không sánh được mấy vị công gia Bá gia trong thành, đắc tội phiên vương còn có thể sống, nhưng nếu đắc tội Bá gia, muốn chết cũng khó khăn, hiện tại chỉ có thể một con đường đi tới chết!
Vị thiên hộ này cấp tốc suy nghĩ ở trong đầu, rất nhanh đã làm ra quyết định.
- Tiểu nhân có quân lệnh ở thân, kính xin quý nhân thứ lỗi!
Trên mặt của hắn hiện ra biểu cảm khó xử, nhưng ngữ khí lại hết sức kiên định.
Bây giờ đã là giữa năm Sùng Trinh thứ mười sáu, trận chiến giữa Lý Tự Thành cùng Tôn Truyện Đình ở Đồng Quan cũng sắp sửa bạo phát, Tôn Truyện Đình vừa chết, Đại Minh lại không còn sức trở mình, bị lật đổ chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Ở trước bước ngoặt khiến thiên hạ đại loạn này, Hãn Thành Bá hay Ngụy Quốc Công, đều là một đám xương khô trong mộ. Quyền thế của triều đình kém xa binh tướng trong tay.
- Cổ đại ca, chuyện ta sai làm ngày hôm trước thế nào rồi?
Phong Nguyên hợp hai bàn tay lại, tờ giấy trong tay lập tức biến thành bụi phấn. Hắn quay đầu nhìn về phía Cổ Như Kim, lạnh nhạt hỏi.
- Tiểu vương gia yên tâm, ta đã sai người thu thập hết thảy vàng bạc châu báu trong Vương phủ, chỉ cần Tiểu vương gia ra lệnh một tiếng, chúng ta sẽ có thể rời khỏi Kim Lăng!
Cổ Như Kim trầm giọng hồi đáp.
Hả?
Ở bên cạnh, nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai người Phong Nguyên và Cổ Như Kim, Trương Đại Hồng khiếp sợ, trợn tròn mắt. Tiểu vương gia chuẩn bị rời khỏi Kim Lăng hay sao?
Chỉ có điều ý nghĩ vừa xuất hiện trong lòng hắn thì hắn đột nhiên nhớ tới lúc trước, khi đến quan sát đội lính bắn súng huấn luyện, Phong Nguyên từng nói muốn dẫn người đi tới Giang Bắc luyện binh. Bây giờ, bọn họ rời khỏi Kim Lăng, vừa có thể luyện binh đồng thời lại có thể tránh né khó khăn.
- Nếu đã chuẩn bị kỹ càng, vậy thì chúng ta đi thôi!
Phong Nguyên lập tức hạ lệnh, quả quyết không gì sánh được.
Không ai từng nghĩ tới, Phong Nguyên mới từ trạng thái đóng cửa khổ tu đi ra, đã lập tức dẫn người thuê xe ngựa, chuẩn bị rời khỏi Kim Lăng.
Ba chiếc xe ngựa từ cửa lớn của Vương phủ chạy về hướng cửa thành.
Lúc xe ngựa ra cửa, thám tử ẩn núp trong bóng tối vội vã truyền tin tức về.
Điều này làm cho đám người Triệu Chi Long, Chu Quốc Bật có chút mất khống chế, sắc mặt biến đổi, trong lòng chửi ầm lên.
Chỉ có điều Triệu Chi Long phản ứng cực nhanh, vội vã phái người cưỡi khoái mã đi tới cửa thành.
. . .
Xe ngựa cọt kẹt cọt kẹt chạy, bên trong chiếc xe ngựa phía sau có hai rương lớn, bên trong đó chính là gạch vàng bên trong bảo tàng của Kiến Văn Đế.
Số lượng vàng bạc châu báu ở bên trong bảo tàng quá nhiều, nếu như muốn chuyên chở ra ngoài chắc phải cần đến mười chiếc xe ngựa, quá mức dễ thấy.
Chính vì thế trước lúc ly khai, Phong Nguyên đã tìm một chỗ bí mật, giấu kỹ tám cái rương sắt lớn, bên người chỉ mang theo hai cái rương.
- Hai cái rương đại khái giá trị bốn triệu lượng bạc. Tiền kỳ có số bạc này đã đầy đủ chiêu mộ 10 ngàn binh mã!
Trong lòng của Phong Nguyên âm thầm tính toán.
Chờ bản thân đặt chân Giang Bắc, sau khi mấy người Mẫn Tử Diệp đến Kim Lăng, hắn cũng lại trở về, nghĩ biện pháp thu phục Kim Long Bang.
- Dừng lại cho lão tử. . .
Ngay khi xe ngựa sắp rời mở cửa thành, Phong Nguyên đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến một tiếng hét lớn, sau đó ba chiếc xe ngựa liền đứng ở bên cạnh cửa thành.
- Các ngươi mù hả? Xe ngựa của phủ Chu Vương mà các ngươi cũng dám cản hay sao?
Tiếng hét phẫn nộ của Cổ Như Kim truyền đến.
Sau đó chính là tiếng cãi vã tiếng huyên náo.
Phong Nguyên khẽ nhíu mày, lướt người đi ra ngoài. Chỉ mới nhìn lướt qua, trong lòng của hắn đã hiểu được tình huống lúc này. Xe ngựa bị chắn ở cửa thành, một thiên hộ mang theo mấy chục quan binh ngăn cản đường đi.
Thành Kim Lăng phồn hoa nên có rất nhiều bách tính ra vào, cửa thành vừa bị chặn lại, nhất thời đã có hơn trăm người chen chúc nhau.
Thích xem náo nhiệt là thiên tính của con người, sau nhìn thấy ba chiếc xe ngựa, những người bị chắn ở cửa thành này lập tức biết chủ nhân tất nhiên là gia đình giàu có.
Gia đình giàu có bị binh lính trông coi cửa thành làm khó dễ, đúng là cảnh tượng khó gặp. Những người này theo bản năng trở thành quần chúng ăn dưa.
- Xảy ra chuyện gì?
Phong Nguyên tiến lên hai bước, liếc mắt nhìn thiên hộ đang dẫn người chắn trước cửa thành này, lạnh nhạt hỏi.
- Vị quý nhân này, tiểu nhân nhận được quân lệnh, nói là có cường đạo chuẩn bị ẩn núp ra khỏi thành, cần chặt chẽ tuần tra ở cửa thành, quý nhân muốn ra khỏi thành, tiểu nhân nhất định phải kiểm tra xe ngựa mới được!
Cửa thành thiên hộ khà khà nói.
- Tra cường đạo lại tra được đến trên người ta rồi?
Phong Nguyên vừa nghĩ là lập tức hiểu rõ ý nghĩ của đối phương, thiên hộ thủ cửa thành này sợ là đã nhận được mệnh lệnh của Triệu Chi Long, chuẩn bị chặn đoàn người mình ở trong thành.
Nếu là kẻ địch, Phong Nguyên cũng không có khách khí, lạnh lùng liếc mắt nhìn những quan binh này.
- Cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, hiện tại tránh ra, bản vương sẽ không tính toán nữa, nếu không, tự gánh lấy hậu quả!
Quan binh có thể phụ trách trông coi cửa thành nhiều năm như vậy, mỗi ngày quan sát người vào thành ra khỏi thành, đã sớm luyện ra được một đôi Hoả nhãn kim tinh, chỉ thấy người trước mắt này cẩm y phiêu phiêu, thân có quý khí, liền biết đối phương tuyệt đối xuất thân bất phàm.
Đặc biệt là khi nghe đến hai từ ‘Bản vương' này, những quan binh ngăn chặn cửa thành này lập tức run rẩy, trên mặt hiện lên cảm xúc sợ hãi, không tự chủ được đưa ánh mắt chuyển tới trên người thiên hộ, để cấp trên của mình quyết định.
Vào lúc này, sắc mặt của thiên hộ kia cũng không tốt lắm, lúc trắng lúc xanh, vị trước mắt này không phải là người dễ dàng bị lừa gạt như vậy, đối phương sợ là đã nhìn ra mục đích của chính mình, nếu như thật sự không nhường đường, e rằng sẽ đắc tội đối phương đến chết rồi.
- Cho dù Phiên vương có địa vị lại cao, cũng không sánh được mấy vị công gia Bá gia trong thành, đắc tội phiên vương còn có thể sống, nhưng nếu đắc tội Bá gia, muốn chết cũng khó khăn, hiện tại chỉ có thể một con đường đi tới chết!
Vị thiên hộ này cấp tốc suy nghĩ ở trong đầu, rất nhanh đã làm ra quyết định.
- Tiểu nhân có quân lệnh ở thân, kính xin quý nhân thứ lỗi!
Trên mặt của hắn hiện ra biểu cảm khó xử, nhưng ngữ khí lại hết sức kiên định.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.