Hành Trình Du Lịch Chư Thiên Vạn Giới Bắt Đầu Từ Phong Thần
Chương 44: Tình Hình Khó Khăn
Đông Nhật Chi Dương
02/04/2023
Người dịch: Nxkhiêm
Phong Nguyên đương nhiên rõ ràng vấn đề mà Khương Anh Kiệt nói.
Chuyện bản thân chiếm cứ Bi Châu, đồng thời trắng trợn chiêu binh mãi mã không thể hoàn toàn che giấu tai mắt của những người khác.
Bây giờ Kim Lăng doanh binh Đề đốc Triệu Chi Long, phòng giữ thái giám Hàn Tán Chu, Binh bộ Thượng thư Sử Khả Pháp hẳn là đã biết được hành động của Phong Nguyên ở Bi Châu.
Thậm chí ngay cả Tổng đốc thuỷ vận, tuần phủ Hoài Dương là Lộ Chấn Phi hẳn cũng coi Phong Nguyên thành phiên vương dã tâm bừng bừng.
Nếu như không phải là thế cục ở phương Bắc vô cùng ác liệt thì Lộ Chấn Phi đã sớm điều động binh mã, đến đây tiêu diệt thế lực Phong Nguyên ở Bi Châu rồi.
Lúc này Tôn Truyện Đình đang suất lĩnh binh sĩ quyết đấu cùng Lý Tự Thành. Mà ngoại trừ một đội binh mã của Tôn Truyện Đình, triều đình Đại Minh lại không còn bất cứ một nhánh quân tinh nhuệ nào nữa cả.
Ở trong tình huống dưới trướng không có binh sĩ tinh nhuệ có thể chiến đấu, bất luận là huân quý ở Kim Lăng hay Lộ Chấn Phi cũng không dám dẫn quân đến đánh Phong Nguyên, việc bọn họ có thể làm chỉ là phong tỏa con đường, bố trí tầng tầng ngăn cản ở trên đường từ Hoài Dương tới đây để khiến cho Phong Nguyên không thể nhận được binh khí vật tư cùng lương thảo, đồ quân nhu, để hắn không thể nhanh chóng mở rộng thế lực hơn nữa.
- Yên tâm, một thời gian nữa là lương thực quân giới sẽ có thể được đưa tới!
Phong Nguyên thuận miệng nói một câu.
Phong Nguyên có thể tự tin như vậy là bởi vì Cổ Như Kim đã nhận được tin tức, Mẫn Tử Hoa của phái Tiên Đô đã đến Kim Lăng.
Đi cùng Mẫn Tử Hoa lần này còn có Thập Lực Đại Sư của Thanh Lương tự trên núi Ngũ Đài Sơn Tây, Tổng minh chủ của liên minh hải tặc bảy mươi hai đảo ở vùng Chiết Mân Bích Hải Trường Kình Trịnh Khởi Vân, Thái Bạch Tam Anh của phái Thái Bạch trên núi Thái Bạch ở Thiểm Tây, Vạn Lý Phong của phái Côn Luân.
Ngoài ra còn có ba đồ đệ của Thần Quyền Vô Địch Quy Tân Thụ của phái Hoa Sơn.
Tất cả những người này đều là võ giả nhất lưu trên giang hồ, mỗi một người đều có võ công tương đương với Tiêu Công Lễ.
Bây giờ, Viên Thừa Chí còn không thấy tăm hơi, nếu Phong Nguyên không ra tay, bất kể là Tiêu Công Lễ hay Kim Long Bang đều khó có thể thoát khỏi kiếp nạn này.
- Trong những võ giả nhất lưu này, ngoại trừ Thái Bạch Tam Anh cùng người của phái Hoa Sơn, những người khác đều có hiệp nghĩa chi tâm, có thể phân rõ sai trái, chỉ cần có thể ra tay ngăn chặn người của phái Hoa Sơn là có thể giúp Tiêu Công Lễ rảnh tay, giải quyết ân oán với Mẫn Tử Hoa, từ đó giúp Kim Long Bang thoát khỏi kiếp nạn này!
Phong Nguyên yên lặng tính toán.
Chỉ cần bản thân có thể hóa giải kiếp nạn này thì sẽ có thể thu phục Tiêu Công Lễ.
Kim Long Bang tung hoành Nam Trực Đãi rất nhiều năm, thế lực rắc rối khó gỡ.
Lấy Kim Long Bang là cánh chim, bản thân sẽ có thể mua bán và vận chuyển lương thực quân giới từ Giang Nam về Bi Châu dễ dàng hơn.
- Nếu như có thể dùng đường biển thì tốt rồi! Dùng kênh đào vận chuyển lương thực quân giới rất dễ dàng bị Tổng đốc thuỷ vận cùng người ở Kim Lăng chặn lại!
Đáng tiếc, dưới tay Phong Nguyên không có thuyền đi biển, cũng không có nhân tài ở phương diện này cho nên không có cách nào đi con đường tắt này.
Đợi đến khi nghị sự kết thúc đã qua hơn hai canh giờ.
Mọi người tản đi, Phong Nguyên xoa xoa mi tâm, giảm bớt căng thẳng.
- Thế lực mới thành lập, chuyện cần xử lý cũng thật là nhiều!
Trong hơn một tháng qua, mỗi ngày, Phong Nguyên đều phải tốn rất nhiều thời gian để xử lý sự vụ lớn nhỏ trong Bi Châu, thời gian dùng để luyện công cũng bị rút ngắn rất nhiều.
Thường thường, nếu tu luyện nội công thì sẽ không đủ thời gian rèn luyện quyền cước đao thuật.
Đàm Hữu Đạo cùng bảy, tám văn sĩ mới vừa chiêu mộ làm việc tuy rằng già dặn, nhưng giới hạn ở xuất thân, tầm mắt không cao.
Nói đơn giản, những người này chỉ là tài năng cấp phủ huyện, không có ánh mắt chiến lược đủ cao đủ xa. Ngay cả Đàm Hữu Đạo cũng thiếu mất một ít tài cán, không thể so sánh với Cố Quân Ân, Lý Nham dưới trướng Lý Tự Thành.
Kế hoạch phát triển thế lực, còn có chiến lược tương lai, Phong Nguyên chỉ có thể tự suy nghĩ một mình.
Đến lúc này, Phong Nguyên mới có thể hiểu được tại sao những người có quyền lực cao thì rất khó tu luyện đến cảnh giới mạnh mẽ. Dù cho có vô số tài nguyên ủng hộ nhưng cũng sẽ bị rất nhiều sự vụ quấn thân, tinh lực bị phân tán, không có thời gian tu luyện cũng không có chiến đấu thúc đẩy, thực lực rất khó tiến bộ.
Cho dù thực sự tìm được hiền thần trợ giúp xử lý sự vụ thì cũng vẫn phải đề phòng, chuyện này không phải là vấn đề lòng tin mà đạo lí quân thần có khác. Để toàn bộ sự vụ cho cấp dưới rất dễ khiến cho bản thân bị giá không, nói chung làm được chuyện này chỉ có mấy nhân vật chính trong các quyển tiểu thuyết mạng mà thôi.
Phong Nguyên đương nhiên rõ ràng vấn đề mà Khương Anh Kiệt nói.
Chuyện bản thân chiếm cứ Bi Châu, đồng thời trắng trợn chiêu binh mãi mã không thể hoàn toàn che giấu tai mắt của những người khác.
Bây giờ Kim Lăng doanh binh Đề đốc Triệu Chi Long, phòng giữ thái giám Hàn Tán Chu, Binh bộ Thượng thư Sử Khả Pháp hẳn là đã biết được hành động của Phong Nguyên ở Bi Châu.
Thậm chí ngay cả Tổng đốc thuỷ vận, tuần phủ Hoài Dương là Lộ Chấn Phi hẳn cũng coi Phong Nguyên thành phiên vương dã tâm bừng bừng.
Nếu như không phải là thế cục ở phương Bắc vô cùng ác liệt thì Lộ Chấn Phi đã sớm điều động binh mã, đến đây tiêu diệt thế lực Phong Nguyên ở Bi Châu rồi.
Lúc này Tôn Truyện Đình đang suất lĩnh binh sĩ quyết đấu cùng Lý Tự Thành. Mà ngoại trừ một đội binh mã của Tôn Truyện Đình, triều đình Đại Minh lại không còn bất cứ một nhánh quân tinh nhuệ nào nữa cả.
Ở trong tình huống dưới trướng không có binh sĩ tinh nhuệ có thể chiến đấu, bất luận là huân quý ở Kim Lăng hay Lộ Chấn Phi cũng không dám dẫn quân đến đánh Phong Nguyên, việc bọn họ có thể làm chỉ là phong tỏa con đường, bố trí tầng tầng ngăn cản ở trên đường từ Hoài Dương tới đây để khiến cho Phong Nguyên không thể nhận được binh khí vật tư cùng lương thảo, đồ quân nhu, để hắn không thể nhanh chóng mở rộng thế lực hơn nữa.
- Yên tâm, một thời gian nữa là lương thực quân giới sẽ có thể được đưa tới!
Phong Nguyên thuận miệng nói một câu.
Phong Nguyên có thể tự tin như vậy là bởi vì Cổ Như Kim đã nhận được tin tức, Mẫn Tử Hoa của phái Tiên Đô đã đến Kim Lăng.
Đi cùng Mẫn Tử Hoa lần này còn có Thập Lực Đại Sư của Thanh Lương tự trên núi Ngũ Đài Sơn Tây, Tổng minh chủ của liên minh hải tặc bảy mươi hai đảo ở vùng Chiết Mân Bích Hải Trường Kình Trịnh Khởi Vân, Thái Bạch Tam Anh của phái Thái Bạch trên núi Thái Bạch ở Thiểm Tây, Vạn Lý Phong của phái Côn Luân.
Ngoài ra còn có ba đồ đệ của Thần Quyền Vô Địch Quy Tân Thụ của phái Hoa Sơn.
Tất cả những người này đều là võ giả nhất lưu trên giang hồ, mỗi một người đều có võ công tương đương với Tiêu Công Lễ.
Bây giờ, Viên Thừa Chí còn không thấy tăm hơi, nếu Phong Nguyên không ra tay, bất kể là Tiêu Công Lễ hay Kim Long Bang đều khó có thể thoát khỏi kiếp nạn này.
- Trong những võ giả nhất lưu này, ngoại trừ Thái Bạch Tam Anh cùng người của phái Hoa Sơn, những người khác đều có hiệp nghĩa chi tâm, có thể phân rõ sai trái, chỉ cần có thể ra tay ngăn chặn người của phái Hoa Sơn là có thể giúp Tiêu Công Lễ rảnh tay, giải quyết ân oán với Mẫn Tử Hoa, từ đó giúp Kim Long Bang thoát khỏi kiếp nạn này!
Phong Nguyên yên lặng tính toán.
Chỉ cần bản thân có thể hóa giải kiếp nạn này thì sẽ có thể thu phục Tiêu Công Lễ.
Kim Long Bang tung hoành Nam Trực Đãi rất nhiều năm, thế lực rắc rối khó gỡ.
Lấy Kim Long Bang là cánh chim, bản thân sẽ có thể mua bán và vận chuyển lương thực quân giới từ Giang Nam về Bi Châu dễ dàng hơn.
- Nếu như có thể dùng đường biển thì tốt rồi! Dùng kênh đào vận chuyển lương thực quân giới rất dễ dàng bị Tổng đốc thuỷ vận cùng người ở Kim Lăng chặn lại!
Đáng tiếc, dưới tay Phong Nguyên không có thuyền đi biển, cũng không có nhân tài ở phương diện này cho nên không có cách nào đi con đường tắt này.
Đợi đến khi nghị sự kết thúc đã qua hơn hai canh giờ.
Mọi người tản đi, Phong Nguyên xoa xoa mi tâm, giảm bớt căng thẳng.
- Thế lực mới thành lập, chuyện cần xử lý cũng thật là nhiều!
Trong hơn một tháng qua, mỗi ngày, Phong Nguyên đều phải tốn rất nhiều thời gian để xử lý sự vụ lớn nhỏ trong Bi Châu, thời gian dùng để luyện công cũng bị rút ngắn rất nhiều.
Thường thường, nếu tu luyện nội công thì sẽ không đủ thời gian rèn luyện quyền cước đao thuật.
Đàm Hữu Đạo cùng bảy, tám văn sĩ mới vừa chiêu mộ làm việc tuy rằng già dặn, nhưng giới hạn ở xuất thân, tầm mắt không cao.
Nói đơn giản, những người này chỉ là tài năng cấp phủ huyện, không có ánh mắt chiến lược đủ cao đủ xa. Ngay cả Đàm Hữu Đạo cũng thiếu mất một ít tài cán, không thể so sánh với Cố Quân Ân, Lý Nham dưới trướng Lý Tự Thành.
Kế hoạch phát triển thế lực, còn có chiến lược tương lai, Phong Nguyên chỉ có thể tự suy nghĩ một mình.
Đến lúc này, Phong Nguyên mới có thể hiểu được tại sao những người có quyền lực cao thì rất khó tu luyện đến cảnh giới mạnh mẽ. Dù cho có vô số tài nguyên ủng hộ nhưng cũng sẽ bị rất nhiều sự vụ quấn thân, tinh lực bị phân tán, không có thời gian tu luyện cũng không có chiến đấu thúc đẩy, thực lực rất khó tiến bộ.
Cho dù thực sự tìm được hiền thần trợ giúp xử lý sự vụ thì cũng vẫn phải đề phòng, chuyện này không phải là vấn đề lòng tin mà đạo lí quân thần có khác. Để toàn bộ sự vụ cho cấp dưới rất dễ khiến cho bản thân bị giá không, nói chung làm được chuyện này chỉ có mấy nhân vật chính trong các quyển tiểu thuyết mạng mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.