Hành Trình Giành Nữ Chính Về Tay Nam Phụ
Chương 56: Cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông.
Hồ Như
24/09/2015
Lý Gia Thành theo hướng Albert Diệp đi về phía phòng thay đồ. Vừa tiến vào trong đã trông thấy Albert Diệp ngồi một bên bàn trang điểm, có vẻ đang nói gì đó với Lâm An An.
Lâm An An thấy Lý Gia Thành tiến vào, liền nhanh chóng chào hỏi, Albert diệp thì vẫn ngồi yên, khẽ đưa mắt về phía sau lưng Lý Gia Thành như đang tìm kiếm gì đó.
Lý Gia Thành bắt được ánh mắt của Albert Diệp, thầm hừ lạnh một cái.
“Chào Diệp tổng.” Lý Gia Thành nói.
Albert Diệp nhướng mày, sao đó mỉm cười nói: “Lý tổng, không phải đạo diễn Hồ đang quay phim sao, anh vào đây để làm gì?”
Vô nghĩa, anh vào được chẳng lẽ tôi vào không được sao. Lý Gia Thành nhanh miệng trả lời: “Trời nắng, tôi vào tìm cho Trần Viện một cái mũ. Da em ấy mỏng, nếu ở ngoài nắng lâu sẽ bị tổn thương.” Lý Gia Thành cảm thấy mình săn sóc Trần Viện đến nhường nào, cái tên Albert Diệp này cùng lắm chỉ muốn chơi đùa, làm sao có thể sánh được với anh. Muốn giành vợ cùng anh sao, thật là không biết lượng sức. Nói chẳng ngoa chứ cuộc chiến này vẫn chưa bắt đầu mà kết quả anh đã nắm chắc rồi. Lý Gia Thành trong lòng thầm nhủ.
Albert Diệp ánh mắt đầy ý vị nhìn Lý Gia Thành: “À…”
Lâm An An trang điểm xong thì ra ngoài chuẩn bị cho cảnh quay. Trong phòng thay đồ chỉ còn lại hai người, Lý Gia Thành và Albert Diệp.
Albert Diệp thấy Lý Gia Thành vẫn đứng yên, lên tiếng nói: “Lý tổng có gì muốn tâm sự với tôi sao?”
Lý Gia nhìn xung quanh không còn ai khác, thẳng thừng nói với Albert Diệp: “Tôi cũng không vòng vo nhiều, tôi chỉ muốn nói một điều, Diệp tổng đừng làm phiền đến Trần Viện nữa, cô ấy không phải là đối tượng để anh chơi đùa đâu.”
Albert Diệp nhếch miệng cười: “Lý Tổng lúc nào thì trông thấy tôi làm phiền đến Trần Viện?” Anh biết rõ tâm ý của Lý Gia Thành đối với Trần Viện, nhưng như vậy thì đã sao, chẳng ảnh hưởng gì đến sự hứng thú của anh đối với Trần Viện.
Lý Gia Thành hừ một tiếng, nhếch miệng nói: “Anh nghĩ hành động ấu trĩ của anh có thể qua mắt tôi được sao.” Lý Gia Thành cũng không phải vu cáo oan uổng cho Albert Diệp. Hắn biết rõ Trần Viện rất để bụng chuyện của Lâm An An, cho nên mỗi lần xuất hiện, tên đàn ông lẳng lơ này luôn tìm cách quấy rầy Lâm An An, sau đó mượn cớ tiếp xúc Trần Viện. Lý Gia Thành trong lòng thầm khinh bỉ việc làm này của Albert Diệp, trông chẳng khác gì một thằng nhóc đang tìm cách thu hút sự chú ý từ người khác.
Albert Diệp bị người khách vạch trần cũng chẳng có cảm giác lúng túng hay xấu hổ, trên miệng vẫn duy trì nhếch lên một nụ cười: “Ấu trĩ thì đã sao. Anh không cảm thấy vẻ mặt tựa như gà mẹ muốn bảo vệ gà con của cô ấy rất đáng yêu sao. Thật sự là chọc người ta yêu thích”.
Lý Gia Thành nghe đến đây, lập tức bốc khói đầu: “Tôi đã nói rồi, Trần Viện không phải là đối tượng chơi đùa của anh, tốt nhất là nên cách xa cô ấy một chút.”
“Ha ha, Lý tổng đã là gì của Trần Viện mà ra lệnh cho tôi như vậy. Hay nói theo cách khác, anh có tư cách gì mà bảo tôi cách xa Trần Viện.” Đến lúc này, hai người triệt để xé rách mặt nhau.
Tư cách gì? Đương nhiên là chồng tương lai, anh không lên tiếng thì còn ai có quyền lên tiếng. Nhưng bây giờ vẫn chưa phải, Lý Gia Thành đối với điều này vẫn ảo não không thôi: “Tôi không muốn nhiều lời. Chỉ cần anh biết một điều, Trần Viện không phải là một món đồ chơi, lúc anh hứng thú thì giành lấy, không hứng thú thì vứt đi, cô ấy xứng đáng với những điều tốt đẹp nhất. Còn nếu anh muốn có suy nghĩ nghiêm túc cùng cô ấy thì anh lại càng không có tư cách, cô ấy không phải là hạng phụ nữ mà anh vẫn hay dây dưa đâu.” Lý Gia Thành dứt lời, xoay người tiến vào trong phòng chứa trang phục, lấy một cái mũ rộng vành rồi rời đi,vừa đi vừa suy nghĩ có lẽ nên mua cho Trần Viện một cái mới, anh làm sao có thể để cô ấy đội chung mũ với người khác.
Những lời vừa rồi của Lý Gia Thành không phải là cố ý sỉ nhục đối thủ, điều anh nói chính là sự thật. Không lâu trước đây, cụ thể là mấy ngày trước, trên các tờ báo giải trí còn ầm ĩ đưa tin Diệp tổng, tổng giám đốc tập đoàn Wall-S mua biệt thự và siêu xe tặng một cô ca sĩ nào đó. Thử hỏi một người có cuộc sống bừa bãi như Albert Diệp muốn tiếp cận Trần Viện thì làm sao anh an tâm cho được.
Lý Gia Thành cảm nhận được Albert Diệp đánh chủ ý lên Trần Viện chỉ là hứng thú nhất thời, nếu anh ta thật tâm yêu thương Trần Viện thì làm sao có thể dây dưa cùng người phụ nữ khác, nói trắng ra là anh ta đánh đồng Trần Viện với những người phụ nữ kia, là hạng phụ nữ bất cứ lúc nào cũng có thể dùng thân thể để đánh đổi lấy thứ họ muốn. Lý Gia Thành chỉ cần nghĩ đến Trần Viện tốt đẹp của anh bị người khác mơ tưởng thì liền cảm thấy khó chịu không thôi.
Albert Diệp nhìn Lý Gia Thành rời đi, anh mắt trở nên sâu xa tựa như đang có điều suy nghĩ. Rốt cuộc anh đối với Trần Viện là ôm ấp tâm tư gì anh cũng không nắm chắc. Chỉ là đối với cô gái này, Albert Diệp đặc biệt cảm thấy hứng thú, cô ấy không phải là người thanh thuần, lương thiện, cũng chẳng phải dạng xảo trá, điêu ngoa. Ở Trần Viện, anh bắt gặp được sự linh động, hoạt bát và đầy sức sống của một cô gái trẻ, nhưng cô ấy lại không có vẻ ngây thơ như một cô bé chưa trãi đời, mà trái lại rất sắc sảo và tinh tế, sự đối lập này cố tình lại tạo nên nét cuốn hút riêng của Trần Viện, khiến anh cảm thấy tò mò và muốn tìm hiểu nhiều hơn.
Nhưng nếu đem Trần Viện đối xử như những tình nhân trước đây của anh thì không thỏa đáng, mặc dù gia đình cô ấy trong giới thượng lưu chỉ ở bậc trung, nhưng Trần Viện lại không không giống những tiểu thư giàu có khác chỉ biết ái mộ hư vinh, lúc nào cũng nghĩ đến chuyện trèo cao. Cô là một cô gái có nghị lực, dám làm dám chịu, thời gian tiếp cận với cô càng dài, anh càng hiểu sâu sắc điều này. Đúng như Lý Gia Thành nói, Trần Viện xứng đáng với những thứ tốt đẹp nhất, anh không thể vì hứng thú nhất thời mà chà đạp một cô gái tốt như vậy. Nhưng nếu là nói nghiêm túc yêu đương, lấy hôn nhân làm tiền đề thì chắc chắn anh không muốn, anh không tin vào tình yêu, cũng cảm thấy bản thân còn quá trẻ, không muốn tự buộc mình sớm như vậy, anh lại càng luyến tiếc việc chỉ chọn một cây mà bỏ cả rừng cây. Albert Diệp rất mâu thuẫn, không biết mình nên đối xử với Trần Viện như thế nào, anh nên tiếp tục làm thợ săn, hay vẫn là thu tay lại? Lần đầu tiên trong đời Albert Diệp cảm thấy bản thân mình lại lương thiện đến như vậy, vì suy nghĩ cho một cô nhóc mà phải cân nhắc, đắn đo.
Trần Viện ở bên ngoài phim trường, trông ngóng về hướng phòng thay đồ, Lâm An An đã đi ra mà Lý Gia Thành cùng Albert Diệp lại không thấy đâu, đầu óc không kiềm chế được mà miên man suy nghĩ về ‘cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông’ đang diễn ra trong kia.
Tình huống một: Lý Gia Thành vừa tiến vào phòng thay đồ, trông thấy Albert Diệp đang khi dễ Lâm An An, máu đột ngột xông lên não, nhào đến, nắm cổ áo Albert Diệp đánh tới tấp. Cơ bắp của Albert Diệp cũng không phải để trưng bày, ngay sau đó liền phản kích. Hai người đánh nhau thành một đoàn, thề ngươi không tử thì ta vong.
…………………
Tình huống hai: Lý Gia Thành đi đến trước mặt Albert Diệp, ánh mắt van nài nói:
“Tôi cầu xin anh hãy buông tha cho Lâm An An, cô ấy là tất cả của tôi, không có cô ấy tôi không thể sống nổi.”
Albert Diệp đứng tựa lưng vào tường, bắt chéo chân, vẻ mặt nhàn nhã nói: “Tại sao tôi phải buông tha cho Lâm An An, tôi và cô ấy mới là một đôi, anh chỉ là nam phụ thôi.”
“Tại sao nhất định phải là Lâm An An, xung quanh anh không thiếu gì phụ nữ. Còn tôi, tôi chỉ có mỗi cô ấy thôi.”
“Thì đã sao? Tôi không muốn nhắc lại một lần nữa, tôi và cô ấy là trời sinh một cặp. Dạng nhân vật như anh chỉ có thể đứng bên trong cánh gà, nhỏ nước mắt nhìn chúng tôi hạnh phúc thôi.” Albert Diệp không ngần ngại sát muối vào vết thương của Lý Gia Thành.
Lý Gia Thành nghe vậy, tức giận nắm chặt nắm đấm: “Anh là mam phụ hay nam chính, bây giờ nói ra thì quá sớm, tôi sẽ khiến anh hối hận vì quyết định ngày hôm nay.”
“Được, tôi sẽ chờ.” Albert Diệp nhếch mép cười.
Lý Gia Thành nhìn vẻ mặt muốn ăn đòn của Albert Diệp, hừ lạnh một tiếng, phủi tay áo rời đi.
………………..
Tình huống ba: Lý Gia Thành hùng hổ xông đến, quát thẳng vào mặt Albert Diệp:
“Anh sẽ không bao giờ có được Lâm An An.”
Albert Diệp bị sự xuất hiện bất ngờ của Lý Gia Thành làm giật mình, có chút ngơ ngác hỏi: “Tại sao?”
Lý Gia Thành im lặng giây lát, trong mắt tràn ngập thâm tình: “Bởi vì tôi yêu anh.”
Abert Diệp bị câu nói này dọa đến câm nín. Lý Gia Thành thấy thế, vội vàng nói: “Không được sao? Lâm An An có chỗ nào tốt, chẳng lẽ trong lòng anh thật sự không có vị trí nào dành cho tôi sao?”
…………..
Trần Viện giật mình, lắc lắc đầu, bị suy nghĩ của mình dọa không nhẹ. Bổ não nhiều quá thành ra hại não, có lẽ gần đây cô nghe chị em hủ nữ đồn đãi quá nhiều, thành ra suy nghĩ cũng có chút lệch lạc. Trần Viện cố gắng tập tinh thần vào cảnh quay trên màn hình, cố gắng không để trí tưởng tượng của mình bay xa hơn nữa.
Không lâu sau đó, Lý Gia Thành lại một lần nữa xuất hiện bên cạnh Trần Viện. Trần Viện tầm mắt trốn tránh, không dám nhìn về phía anh, tựa như chỉ cần để Lý Gia Thành nhìn vào mắt liền bị anh đọc được những suy nghĩ mờ ám của cô. Không để Trần Viện phải bối rối lâu, liền cảm giác được có thứ gì đó đang chụp lên đầu mình.
“Trời nắng lắm, em đội đỡ. Ngày mai anh mua cái mới cho em.” Lý Gia Thành đội mũ lên cho Trần Viện, tiện tay chỉnh sửa lại chút tóc rối của cô.
Trần Viện đối với sự quan tâm của Lý Gia Thành rất cảm động, cô lên tiếng: “Anh tri kỷ như vậy, sau này gả đi rồi thì thật đáng tiếc.”
Lý Gia Thành nghe vậy, khóe miệng khẽ giật giật, nhưng nghĩ đến Trần Viện dần dần nhận ra tầm quan trọng của anh, bao nhiêu bất mãn liền tiêu tán, suy nghĩ một chút liền nói: “Nếu tiếc thì anh gả cho em. Được không.”
Lần này đến lượt Trần Viện phải cứng miệng, không biết phải phản ứng thế nào. Cha mẹ ơi, đây là lần đầu tiên cô nghe Lý Gia Thành nói đùa, cơ mà đùa kiểu này chẳng vui chút nào. Trần Viện đỏ mặt xoay đầu đi, giả vờ bận rộn.
Đêm hôm đó, Trần Viện thật sự nằm mộng thấy Lý Gia Thành mặc áo cưới gả vào nhà mình, chẳng những vậy anh còn trở thành hình mẫu con dâu lý tưởng, cơm bưng nước rót hầu hạ cô, cô thỉnh thoảng không hài lòng liền vung chân đá anh mấy cái.
Lâm An An thấy Lý Gia Thành tiến vào, liền nhanh chóng chào hỏi, Albert diệp thì vẫn ngồi yên, khẽ đưa mắt về phía sau lưng Lý Gia Thành như đang tìm kiếm gì đó.
Lý Gia Thành bắt được ánh mắt của Albert Diệp, thầm hừ lạnh một cái.
“Chào Diệp tổng.” Lý Gia Thành nói.
Albert Diệp nhướng mày, sao đó mỉm cười nói: “Lý tổng, không phải đạo diễn Hồ đang quay phim sao, anh vào đây để làm gì?”
Vô nghĩa, anh vào được chẳng lẽ tôi vào không được sao. Lý Gia Thành nhanh miệng trả lời: “Trời nắng, tôi vào tìm cho Trần Viện một cái mũ. Da em ấy mỏng, nếu ở ngoài nắng lâu sẽ bị tổn thương.” Lý Gia Thành cảm thấy mình săn sóc Trần Viện đến nhường nào, cái tên Albert Diệp này cùng lắm chỉ muốn chơi đùa, làm sao có thể sánh được với anh. Muốn giành vợ cùng anh sao, thật là không biết lượng sức. Nói chẳng ngoa chứ cuộc chiến này vẫn chưa bắt đầu mà kết quả anh đã nắm chắc rồi. Lý Gia Thành trong lòng thầm nhủ.
Albert Diệp ánh mắt đầy ý vị nhìn Lý Gia Thành: “À…”
Lâm An An trang điểm xong thì ra ngoài chuẩn bị cho cảnh quay. Trong phòng thay đồ chỉ còn lại hai người, Lý Gia Thành và Albert Diệp.
Albert Diệp thấy Lý Gia Thành vẫn đứng yên, lên tiếng nói: “Lý tổng có gì muốn tâm sự với tôi sao?”
Lý Gia nhìn xung quanh không còn ai khác, thẳng thừng nói với Albert Diệp: “Tôi cũng không vòng vo nhiều, tôi chỉ muốn nói một điều, Diệp tổng đừng làm phiền đến Trần Viện nữa, cô ấy không phải là đối tượng để anh chơi đùa đâu.”
Albert Diệp nhếch miệng cười: “Lý Tổng lúc nào thì trông thấy tôi làm phiền đến Trần Viện?” Anh biết rõ tâm ý của Lý Gia Thành đối với Trần Viện, nhưng như vậy thì đã sao, chẳng ảnh hưởng gì đến sự hứng thú của anh đối với Trần Viện.
Lý Gia Thành hừ một tiếng, nhếch miệng nói: “Anh nghĩ hành động ấu trĩ của anh có thể qua mắt tôi được sao.” Lý Gia Thành cũng không phải vu cáo oan uổng cho Albert Diệp. Hắn biết rõ Trần Viện rất để bụng chuyện của Lâm An An, cho nên mỗi lần xuất hiện, tên đàn ông lẳng lơ này luôn tìm cách quấy rầy Lâm An An, sau đó mượn cớ tiếp xúc Trần Viện. Lý Gia Thành trong lòng thầm khinh bỉ việc làm này của Albert Diệp, trông chẳng khác gì một thằng nhóc đang tìm cách thu hút sự chú ý từ người khác.
Albert Diệp bị người khách vạch trần cũng chẳng có cảm giác lúng túng hay xấu hổ, trên miệng vẫn duy trì nhếch lên một nụ cười: “Ấu trĩ thì đã sao. Anh không cảm thấy vẻ mặt tựa như gà mẹ muốn bảo vệ gà con của cô ấy rất đáng yêu sao. Thật sự là chọc người ta yêu thích”.
Lý Gia Thành nghe đến đây, lập tức bốc khói đầu: “Tôi đã nói rồi, Trần Viện không phải là đối tượng chơi đùa của anh, tốt nhất là nên cách xa cô ấy một chút.”
“Ha ha, Lý tổng đã là gì của Trần Viện mà ra lệnh cho tôi như vậy. Hay nói theo cách khác, anh có tư cách gì mà bảo tôi cách xa Trần Viện.” Đến lúc này, hai người triệt để xé rách mặt nhau.
Tư cách gì? Đương nhiên là chồng tương lai, anh không lên tiếng thì còn ai có quyền lên tiếng. Nhưng bây giờ vẫn chưa phải, Lý Gia Thành đối với điều này vẫn ảo não không thôi: “Tôi không muốn nhiều lời. Chỉ cần anh biết một điều, Trần Viện không phải là một món đồ chơi, lúc anh hứng thú thì giành lấy, không hứng thú thì vứt đi, cô ấy xứng đáng với những điều tốt đẹp nhất. Còn nếu anh muốn có suy nghĩ nghiêm túc cùng cô ấy thì anh lại càng không có tư cách, cô ấy không phải là hạng phụ nữ mà anh vẫn hay dây dưa đâu.” Lý Gia Thành dứt lời, xoay người tiến vào trong phòng chứa trang phục, lấy một cái mũ rộng vành rồi rời đi,vừa đi vừa suy nghĩ có lẽ nên mua cho Trần Viện một cái mới, anh làm sao có thể để cô ấy đội chung mũ với người khác.
Những lời vừa rồi của Lý Gia Thành không phải là cố ý sỉ nhục đối thủ, điều anh nói chính là sự thật. Không lâu trước đây, cụ thể là mấy ngày trước, trên các tờ báo giải trí còn ầm ĩ đưa tin Diệp tổng, tổng giám đốc tập đoàn Wall-S mua biệt thự và siêu xe tặng một cô ca sĩ nào đó. Thử hỏi một người có cuộc sống bừa bãi như Albert Diệp muốn tiếp cận Trần Viện thì làm sao anh an tâm cho được.
Lý Gia Thành cảm nhận được Albert Diệp đánh chủ ý lên Trần Viện chỉ là hứng thú nhất thời, nếu anh ta thật tâm yêu thương Trần Viện thì làm sao có thể dây dưa cùng người phụ nữ khác, nói trắng ra là anh ta đánh đồng Trần Viện với những người phụ nữ kia, là hạng phụ nữ bất cứ lúc nào cũng có thể dùng thân thể để đánh đổi lấy thứ họ muốn. Lý Gia Thành chỉ cần nghĩ đến Trần Viện tốt đẹp của anh bị người khác mơ tưởng thì liền cảm thấy khó chịu không thôi.
Albert Diệp nhìn Lý Gia Thành rời đi, anh mắt trở nên sâu xa tựa như đang có điều suy nghĩ. Rốt cuộc anh đối với Trần Viện là ôm ấp tâm tư gì anh cũng không nắm chắc. Chỉ là đối với cô gái này, Albert Diệp đặc biệt cảm thấy hứng thú, cô ấy không phải là người thanh thuần, lương thiện, cũng chẳng phải dạng xảo trá, điêu ngoa. Ở Trần Viện, anh bắt gặp được sự linh động, hoạt bát và đầy sức sống của một cô gái trẻ, nhưng cô ấy lại không có vẻ ngây thơ như một cô bé chưa trãi đời, mà trái lại rất sắc sảo và tinh tế, sự đối lập này cố tình lại tạo nên nét cuốn hút riêng của Trần Viện, khiến anh cảm thấy tò mò và muốn tìm hiểu nhiều hơn.
Nhưng nếu đem Trần Viện đối xử như những tình nhân trước đây của anh thì không thỏa đáng, mặc dù gia đình cô ấy trong giới thượng lưu chỉ ở bậc trung, nhưng Trần Viện lại không không giống những tiểu thư giàu có khác chỉ biết ái mộ hư vinh, lúc nào cũng nghĩ đến chuyện trèo cao. Cô là một cô gái có nghị lực, dám làm dám chịu, thời gian tiếp cận với cô càng dài, anh càng hiểu sâu sắc điều này. Đúng như Lý Gia Thành nói, Trần Viện xứng đáng với những thứ tốt đẹp nhất, anh không thể vì hứng thú nhất thời mà chà đạp một cô gái tốt như vậy. Nhưng nếu là nói nghiêm túc yêu đương, lấy hôn nhân làm tiền đề thì chắc chắn anh không muốn, anh không tin vào tình yêu, cũng cảm thấy bản thân còn quá trẻ, không muốn tự buộc mình sớm như vậy, anh lại càng luyến tiếc việc chỉ chọn một cây mà bỏ cả rừng cây. Albert Diệp rất mâu thuẫn, không biết mình nên đối xử với Trần Viện như thế nào, anh nên tiếp tục làm thợ săn, hay vẫn là thu tay lại? Lần đầu tiên trong đời Albert Diệp cảm thấy bản thân mình lại lương thiện đến như vậy, vì suy nghĩ cho một cô nhóc mà phải cân nhắc, đắn đo.
Trần Viện ở bên ngoài phim trường, trông ngóng về hướng phòng thay đồ, Lâm An An đã đi ra mà Lý Gia Thành cùng Albert Diệp lại không thấy đâu, đầu óc không kiềm chế được mà miên man suy nghĩ về ‘cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông’ đang diễn ra trong kia.
Tình huống một: Lý Gia Thành vừa tiến vào phòng thay đồ, trông thấy Albert Diệp đang khi dễ Lâm An An, máu đột ngột xông lên não, nhào đến, nắm cổ áo Albert Diệp đánh tới tấp. Cơ bắp của Albert Diệp cũng không phải để trưng bày, ngay sau đó liền phản kích. Hai người đánh nhau thành một đoàn, thề ngươi không tử thì ta vong.
…………………
Tình huống hai: Lý Gia Thành đi đến trước mặt Albert Diệp, ánh mắt van nài nói:
“Tôi cầu xin anh hãy buông tha cho Lâm An An, cô ấy là tất cả của tôi, không có cô ấy tôi không thể sống nổi.”
Albert Diệp đứng tựa lưng vào tường, bắt chéo chân, vẻ mặt nhàn nhã nói: “Tại sao tôi phải buông tha cho Lâm An An, tôi và cô ấy mới là một đôi, anh chỉ là nam phụ thôi.”
“Tại sao nhất định phải là Lâm An An, xung quanh anh không thiếu gì phụ nữ. Còn tôi, tôi chỉ có mỗi cô ấy thôi.”
“Thì đã sao? Tôi không muốn nhắc lại một lần nữa, tôi và cô ấy là trời sinh một cặp. Dạng nhân vật như anh chỉ có thể đứng bên trong cánh gà, nhỏ nước mắt nhìn chúng tôi hạnh phúc thôi.” Albert Diệp không ngần ngại sát muối vào vết thương của Lý Gia Thành.
Lý Gia Thành nghe vậy, tức giận nắm chặt nắm đấm: “Anh là mam phụ hay nam chính, bây giờ nói ra thì quá sớm, tôi sẽ khiến anh hối hận vì quyết định ngày hôm nay.”
“Được, tôi sẽ chờ.” Albert Diệp nhếch mép cười.
Lý Gia Thành nhìn vẻ mặt muốn ăn đòn của Albert Diệp, hừ lạnh một tiếng, phủi tay áo rời đi.
………………..
Tình huống ba: Lý Gia Thành hùng hổ xông đến, quát thẳng vào mặt Albert Diệp:
“Anh sẽ không bao giờ có được Lâm An An.”
Albert Diệp bị sự xuất hiện bất ngờ của Lý Gia Thành làm giật mình, có chút ngơ ngác hỏi: “Tại sao?”
Lý Gia Thành im lặng giây lát, trong mắt tràn ngập thâm tình: “Bởi vì tôi yêu anh.”
Abert Diệp bị câu nói này dọa đến câm nín. Lý Gia Thành thấy thế, vội vàng nói: “Không được sao? Lâm An An có chỗ nào tốt, chẳng lẽ trong lòng anh thật sự không có vị trí nào dành cho tôi sao?”
…………..
Trần Viện giật mình, lắc lắc đầu, bị suy nghĩ của mình dọa không nhẹ. Bổ não nhiều quá thành ra hại não, có lẽ gần đây cô nghe chị em hủ nữ đồn đãi quá nhiều, thành ra suy nghĩ cũng có chút lệch lạc. Trần Viện cố gắng tập tinh thần vào cảnh quay trên màn hình, cố gắng không để trí tưởng tượng của mình bay xa hơn nữa.
Không lâu sau đó, Lý Gia Thành lại một lần nữa xuất hiện bên cạnh Trần Viện. Trần Viện tầm mắt trốn tránh, không dám nhìn về phía anh, tựa như chỉ cần để Lý Gia Thành nhìn vào mắt liền bị anh đọc được những suy nghĩ mờ ám của cô. Không để Trần Viện phải bối rối lâu, liền cảm giác được có thứ gì đó đang chụp lên đầu mình.
“Trời nắng lắm, em đội đỡ. Ngày mai anh mua cái mới cho em.” Lý Gia Thành đội mũ lên cho Trần Viện, tiện tay chỉnh sửa lại chút tóc rối của cô.
Trần Viện đối với sự quan tâm của Lý Gia Thành rất cảm động, cô lên tiếng: “Anh tri kỷ như vậy, sau này gả đi rồi thì thật đáng tiếc.”
Lý Gia Thành nghe vậy, khóe miệng khẽ giật giật, nhưng nghĩ đến Trần Viện dần dần nhận ra tầm quan trọng của anh, bao nhiêu bất mãn liền tiêu tán, suy nghĩ một chút liền nói: “Nếu tiếc thì anh gả cho em. Được không.”
Lần này đến lượt Trần Viện phải cứng miệng, không biết phải phản ứng thế nào. Cha mẹ ơi, đây là lần đầu tiên cô nghe Lý Gia Thành nói đùa, cơ mà đùa kiểu này chẳng vui chút nào. Trần Viện đỏ mặt xoay đầu đi, giả vờ bận rộn.
Đêm hôm đó, Trần Viện thật sự nằm mộng thấy Lý Gia Thành mặc áo cưới gả vào nhà mình, chẳng những vậy anh còn trở thành hình mẫu con dâu lý tưởng, cơm bưng nước rót hầu hạ cô, cô thỉnh thoảng không hài lòng liền vung chân đá anh mấy cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.