Hành Trình Giành Nữ Chính Về Tay Nam Phụ
Chương 23: Trợ lý trẻ tuổi.
Hồ Như
16/07/2015
Tối hôm sau, Lý Gia Thành lái xe đến đón Trần Viện đến Black Kite. Thấy Lý Gia Thành ra hiệu cho cô ngồi vào ghế phụ lái, Trần Viện có chút nghi hoặc. Sau khi vào xe cô mới phát hiện trong xe chỉ có hai người.
“Anh không dẫn Nhã Hân theo sao?”
“Những chỗ như vậy không thích hợp với các em.”
Trần Viện bĩu môi, một con người có tâm hồn già nua như cô còn có chỗ nào chưa đi qua, lại cứ bị xem như là trẻ con. Còn Nhã Hân hiện tại sắp 18 tuổi rồi, lại bị Lý Gia Thành kềm kẹp như trẻ mẫu giáo, thật là không còn gì để nói. Cứ quản cho chặt vào, em gái nhà anh sắp bị con trai nhà người ta hốt đi rồi đấy.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, đi tán gái ai lại dắt em gái theo. Lý Gia Thành kể ra cũng tính toán chu đáo, xem ra đã quyết tâm theo đuổi nữ chính rồi, thật sự có tiến bộ, Trần Viện khá hài lòng vì điều này, phải tích cực như vậy mới xoáng ngôi nam chính được chứ.
Đến nơi, hai người không cần người dẫn dắt mà tự đi đến chỗ hôm qua. Lý Gia Thành gọi một ly vodka tonic, và chọn luôn cho Trần Viện một phần cocktail trái cây. Trần Viện lườm anh một cái. Thật là lắm chuyện, cô cũng không nhờ anh nhắc nhở như vậy, cô không phải là người thích uống rượu trong giờ làm việc.
Trông thấy ánh mắt bất mãn của Trần Viện, anh tự lý giải là cô muốn uống rượu, liền lên tiếng giảng dạy: “Uống rượu không tốt cho tuổi dậy thì.”
Tuổi dậy thì? Là cô sao? Trần Viện nhìn lại mình từ trên xuống dưới, rõ ràng dáng người có lồi có lõm, vòng nào ra vòng đấy, còn chỗ nào cần dậy thì sao? Hơn nữa, tuổi sinh lý của cô đã mười bảy, sắp mười tám rồi nha, đến hôm nay cô mới biết thì ra mình dậy thì muộn như vậy.
Lý Gia Thành làm như không thấy vẻ mặt bất mãn của Trần Viện, nhìn sang hướng khác.
Trần Viện thấy vậy liền bĩu mỗi, không thèm để ý. Chỉ một lát sau, dường như cô không chịu được không khí im lặng như thế này, liền mở miệng: “Này, Lý Gia Thành, anh có tính toán gì chưa? Theo tôi, một lát nữa gặp Lâm An An, anh nên biểu hiện bản thân một chút, thu lại bộ mặt ‘ngầu’ của anh đi. Tốt nhất là nên cười…như thế nào nhỉ? Ừm, nụ cười phải chứa chút nguy hiểm, một chút tà khí.” Giống như Albert Diệp vậy. Trong tiểu thuyết, Lâm An An có chết cũng không chịu bén duyên với nam phụ, chắc bởi vì khẩu vị của cô ta tương đối nặng, không thích loại mặt than mà ôn nhu, lại mê sống mê chết cái loại khinh cuồng và thích tỏ ra nguy hiểm như nam chính.
Lý Gia Thành không cho là đúng nói: “Không được gọi tôi như vậy, tôi lớn tuổi hơn em.”
Quyết định không quan tâm, Trần Viện tiếp tục nói: “Hay là một lát, tôi sẽ tạo cơ hội để anh ở một mình với Lâm An An, anh đến dồn cô ấy vào góc tường, sau đó nâng cằm cô ấy lên nói anh muốn bao cô ba tháng, à không, một năm.” Có nên bắt chước nhục mạ nữ chính một chút cho giống với nam chính không nhỉ? Thôi cái này bỏ qua đi, quá đả thương người. Vậy tiếp theo nên làm gì đây?
“À, sau khi anh bị cô ấy từ chối, nên nói là anh sẽ không từ bỏ, nhất định sẽ làm mọi cách để khiến cô trở thành người của mình. Trời ơi, cỡ nào bá đạo, cỡ nào lãng mạn nha.” Đúng là như vậy, theo kịch tình, nam chính về sau sẽ giở mọi thủ đoạn để biến Lâm An An thành tình nhân của mình, sau đó hai người lên giường lăn, lăn tới lăn lui đến khi từ ghét chuyển sang hận, từ hận biến thành yêu, nhờ vậy nữ chính mới yêu nam chính, mặc kệ nam chính ngược thân ngược tâm, vẫn chết mê chết mệt anh ta. Quả nhiên Lâm An An này là một người cuồng ngược, khẩu vị nặng không phải dạng vừa. Anh trai mặt than không thay đổi hình tượng thì e là không lọt vào mắt cô ta được.
Trần Viện càng nghĩ càng thấy đúng, tốt nhất là đem tất cả tình tiết của Lâm An An với Albert Diệp ra để cho Lý Gia Thành diễn, Lâm An An không yêu anh trai mặt than mới là chuyện lạ. Nghĩ thế cô liền tiếp tục không ngừng miệng nói: “Tiếp theo chúng ta sẽ lên kế hoạch để …..”
Lý Gia Thành nghe Trần Viện nói, chân mày càng ngày càng cau lại, cuối cùng chịu không được lên tiếng: “Trần Viện.”
Trần Viện đang nhập tâm vạch ra kế hoạch trong tương lai , bỗng dưng bị anh cắt đứt: “Hả? Anh để tôi nói hết, chúng ta sẽ lên kế hoạch để….”
“Em nói nhiều quá.”
“Sao?” Trần Viện nghi hoặc nhìn anh.
“Tôi nói là em nói nhiều quá, yên tĩnh lại một chút.”
Giận nha, đúng là làm ơn mắc oán, cô tốn công vạch kế hoạch cho anh cưới được vợ, vậy mà anh lại nói cô nói nhiều. Hừ! Cứ giữ bộ mặt than đó đi, rồi cô đơn cho đến già.
“Anh không nghe lời tôi, vậy thì sau này chấp nhận số phận làm nam phụ đi. Hừ.”
Lý Gia Thành khiêu mi. Nam phụ? Là anh sao? Cô nhóc này chắc là đọc tiểu thuyết nhiều đến điên rồi, cái gì cũng nói được. Không được, anh phải khuyên nhủ cô trước khi quá muộn, dù sao cô cũng là bạn tốt của em gái anh.
“Về sau, em nên ít đọc mấy cái tiểu thuyết hỗn tạp kia lại đi.”
Trần Viện lườm anh, trong miệng hừ một tiếng. Tôi trước đây mà không đọc tiểu thuyết, anh có mà đợi tới già cũng không lấy được vợ.
Không lâu sau đã đến phần biểu diễn của Lâm An An. Trần Viện lần này quyết định không trực tiếp tìm Lâm An An, mà nhờ người nhắn gửi lại, sau đó cô sẽ đến một gian phòng để chờ. Trong trường hợp này, làm cao một chút cũng không gây phản cảm, ngược lại còn tăng sức thuyết phục về uy tín của mình trong mắt đối phương, dù sao đi nữa, Trần Viện cũng chỉ là một cô học sinh cấp ba, mang bộ mặt non choẹt này đi chiêu mộ nghệ sĩ có khi còn bị cho là lừa đảo.
Trần Viện khoác tay gọi một người phục vụ đến, nói nhỏ vào tai anh ta, sau đó lấy ra một tấm tiền xem như là tiền thưởng rồi đứng dậy đi đến gian phòng đã đặt trước.
Trần Viện thấy Lý Gia Thành vẫn ngồi yên tại chỗ, không có dấu hiệu nhúc nhích, bèn thúc giục: “Đi thôi, anh còn định ngồi đó đến bao giờ?”
“Đây là công việc của em, tôi đi theo để làm gì?” Lý Gia Thành bình thản nói, tựa như đây là một điều hiển nhiên.
“Không đi theo tôi, làm sao anh gặp Lâm An An được?” Trần Viện thắc mắt hỏi.
Lý Gia Thành cau mày không vui, tại sao Trần Viện mở miệng ngậm miệng đều dính Lâm An An vào đó, chẳng phải anh đã nói anh không thích cô ta rồi sao. Lẽ nào lời của anh lại trở nên không đáng tin như vậy?
“Em đi đi, tôi không có hứng thú.”
Trần Viện khó hiểu, mục đích Lý Gia Thành đưa cô đến đây không phải là để gặp nữ thần trong mộng sao, bây giờ lại không chịu đi, lẽ nào anh ta lại…thẹn thùng? Ngay sau đó, ý nghĩ này liền bị cô bác bỏ, có lẽ là vì Lý Gia Thành đang làm theo lời cô nói, đối với Lâm An An lúc gần lúc xa, dùng lạt mềm để buộc chặt. Trần Viện gật đầu hài lòng, quả nhiên trẻ nhỏ dễ dạy.
Lâm An An trên sân khấu, hát được hai bài thì kết thúc phần trình diễn. Sau khi lui xuống, đột nhiên có phục vụ bàn đến đưa cho cô một tấm danh thiếp, nói là người này muốn gặp cô một chút. Lâm An An có chút rầu rĩ, trong quãng thời gian cô hát ở đây, chuyện này quả thật không hiếm, đa phần đều là những ông chủ lớn hẹn gặp, hoặc công khai, hoặc ngấm ngầm đề nghị cô làm tình nhân của họ. Lâm An An đối với chuyện này thật đau đầu. Cô không muốn chấp nhận, cũng không thể đắc tội với họ, dù sao thân phận cô cũng chỉ là một người làm công. Đã nhiều lần Lâm An An muốn từ bỏ công việc chỗ này, nhưng bởi vì tiền lương quá mức hấp dẫn, hơn nữa cô cũng cần tiền để bươn chải cho cuộc sống và để thực hiện giấc mơ của mình nên vẫn cắn răng trụ lại. Nhưng sau khi nhìn vào tấm danh thiếp, ánh mắt của Lâm An An lại phát ra những tia sáng lấp lánh tràn đầy hi vọng. Trên danh thiếp là tên của một người phụ nữ, hơn nữa lại là trợ lý chủ tịch của công ty giải trí Ban Mai. Hơi thở của Lâm An An trở nên dồn dập, cô biết cơ hội của mình đã đến, phải nhanh chóng nắm bắt lấy. Phải biết rằng một nghệ sĩ được công ty giải trí dẫn dắt sẽ có cơ hội thành công nhiều hơn gấp trăm lần so với những người tự thân vận động như cô.
Lâm An An hít một hơi thật sâu trước khi bước vào căn phòng kia. Cô muốn giữ cho bản thân ở trạng thái tốt nhất, tạo được ấn tượng tốt đẹp nhất với vị quý nhân đang ngồi bên trong. Điểm này thì Lâm An An đã quá lo xa rồi. Bởi quý nhân kia đã thề sống thề chết kéo Lâm An An về phe mình.
Lâm An An đẩy cửa đi vào, bên trong ngoài một nữ sinh trẻ tuổi thì không có ai khác, sau đó cô lên tiếng: “Xin chào, tôi là Lâm An An, cho hỏi cô Trần Viện có ở đây không?”
Trần Viện chăm chú quan sát Lâm An An, càng nhìn càng thấy hài lòng với quyết định của mình. Hào quan của nữ chính quả thật không thể xem thường, cô chỉ cần im lặng đứng một chỗ thôi mà đã thu hút không ít ánh nhìn từ người khác.
Trần Viện đứng dậy, chìa tay về phía Lâm An An: “Chào chị, tôi chính là Trần Viện.”
Lâm An An thoáng qua một tia kinh ngạc. Cô gái trẻ này mà lại là trợ lý chủ tịch của tập đoàn Ban Mai, liệu có thể tin được hay không. Nghĩ vậy, nhưng cô vẫn đưa tay về trước bắt lấy tay Trần Viện: “Hân hạnh được gặp mặt. Không biết cô Trần muốn gặp tôi là để làm gì?”
Trần Viện cười tủm tỉm không trả lời, chỉ mời Lâm An An ngồi xuống phía đối diện. Cô biết hiện tại tỏ ra quá niềm nở ngược lại sẽ dẫn đến nghi ngờ cho đối phương. Dù sao một nữ sinh cấp ba lại là trợ lý chủ tịch của một công ty giải trí, quả là một điều khó có thể tin được. Ngay lúc này cố tình tỏ ra nguy hiểm một chút, trái lại sẽ khiến người khác dễ tin tưởng hơn.
Trần Viện ngồi im không lên tiếng, đánh giá một lượt Lâm An An từ trên xuống dưới. Lâm An An thấy Trần Viện công khai quan sát mình, cảm thấy có chút căng thẳng. Mặc dù nói cô gái này là trợ lý chủ tịch thì có chút khó tin, nhưng những chuyện kỳ lạ thì nơi nào mà chẳng có, biết đâu cô gái này chính là con ông cháu cha, vào công ty bằng cửa sau. Mặc dù suy nghĩ của Lâm An An quá đả thương người, nhưng nó lại chính xác đến kỳ lạ.
“Chắc chị cũng biết mục đích khiến tôi muốn hẹn gặp chị, đúng không?”
“Tôi không rõ lắm, cô Trần có thể giải thích rõ hơn không?”
Trần Viện tiếp tục im lặng, một hồi sau lại lên tiếng: “Không biết chị có hứng thú đối với việc diễn xuất?”
Lâm An An kinh ngạc. Cô quả thật rất đam mê làm diễn viên, cô hiện tại ban ngày vẫn theo chân các đoàn phim để kiếm cơm, mặc dù chỉ được diễn vai quần chúng, thậm chí còn không có lời thoại, nhưng cô vẫn thập phần tin tưởng một ngày không xa, mình sẽ trở thành một diễn viên xuất sắc. Nhưng điều khiến cô kinh ngạc ở đây, chính là Trần Viện tại sao lại biết cô có hứng thú đối với diễn xuất mà không phải là âm nhạc, phải biết rằng cô đến quan bar này để làm ca sĩ, cũng chưa từng để lộ ra mình là một diễn viên nghiệp dư.
Lâm An An ngập ngừng một chút, sau đó trực tiếp nói: “Tôi có thể hỏi một chút, tại sao cô Trần lại hỏi tôi có hứng thú với diễn xuất mà không phải là âm nhạc?”
Trần Viện mỉm cười lên tiếng: “Tôi đã đến đây vài lần, cũng đã xem qua chị hát. Giọng hát của chị quả thật rất tốt, nhưng điều khiến tôi ấn tượng hơn chính là biểu hiện trên gương mặt chị. Từng cử chỉ, từng ánh mắt của chị đều diễn đạt rõ những gì mà bài hát muốn truyền tải, có thể nói chị đã thành công hóa thân thành nhân vật chính trong bài hát đó, điều này cho thấy chị rất có năng khiếu đối với việc diễn xuất, cho nên tôi vừa rồi tôi mới hỏi chị như vậy.” Trần Viện cũng không phải là khoác lác, đây đích thực là những gì mà cô quan sát được, Lâm An An quả thật chính là một diễn viên trời sinh.
Lâm An An nghe vậy, trong nội tâm vô cùng kích động. Khả năng của mình được người khác công nhận, làm sao mà không kích động cho được.
Trần Viện cùng Lâm An An trao đổi một hồi mới kết thúc. Trần Viện không để cho Lâm An An quyết định ngay mà muốn cô trở về suy nghĩ, nếu đồng ý thì thứ bảy tuần này đến công ty giải trí Ban Mai gặp cô, sau đó chính thức thảo luận về hợp đồng. Đương nhiên Trần Viện không hề lo lắng Lâm An An không đồng ý, bởi vì cô thấy trong đôi mắt cô gái trẻ này tràn ngập sự kích động cùng hoan hỉ, hận không thể đồng ý ngay.
Lâm An An thấy Trần Viện hẹn gặp mình tại công ty giải trí Ban Mai, liền cảm thấy mình vô cùng may mắn. Trần Viện quả thật là quý nhân của cô chứ không phải là một trò lừa bịp bợm nào cả.
“Anh không dẫn Nhã Hân theo sao?”
“Những chỗ như vậy không thích hợp với các em.”
Trần Viện bĩu môi, một con người có tâm hồn già nua như cô còn có chỗ nào chưa đi qua, lại cứ bị xem như là trẻ con. Còn Nhã Hân hiện tại sắp 18 tuổi rồi, lại bị Lý Gia Thành kềm kẹp như trẻ mẫu giáo, thật là không còn gì để nói. Cứ quản cho chặt vào, em gái nhà anh sắp bị con trai nhà người ta hốt đi rồi đấy.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, đi tán gái ai lại dắt em gái theo. Lý Gia Thành kể ra cũng tính toán chu đáo, xem ra đã quyết tâm theo đuổi nữ chính rồi, thật sự có tiến bộ, Trần Viện khá hài lòng vì điều này, phải tích cực như vậy mới xoáng ngôi nam chính được chứ.
Đến nơi, hai người không cần người dẫn dắt mà tự đi đến chỗ hôm qua. Lý Gia Thành gọi một ly vodka tonic, và chọn luôn cho Trần Viện một phần cocktail trái cây. Trần Viện lườm anh một cái. Thật là lắm chuyện, cô cũng không nhờ anh nhắc nhở như vậy, cô không phải là người thích uống rượu trong giờ làm việc.
Trông thấy ánh mắt bất mãn của Trần Viện, anh tự lý giải là cô muốn uống rượu, liền lên tiếng giảng dạy: “Uống rượu không tốt cho tuổi dậy thì.”
Tuổi dậy thì? Là cô sao? Trần Viện nhìn lại mình từ trên xuống dưới, rõ ràng dáng người có lồi có lõm, vòng nào ra vòng đấy, còn chỗ nào cần dậy thì sao? Hơn nữa, tuổi sinh lý của cô đã mười bảy, sắp mười tám rồi nha, đến hôm nay cô mới biết thì ra mình dậy thì muộn như vậy.
Lý Gia Thành làm như không thấy vẻ mặt bất mãn của Trần Viện, nhìn sang hướng khác.
Trần Viện thấy vậy liền bĩu mỗi, không thèm để ý. Chỉ một lát sau, dường như cô không chịu được không khí im lặng như thế này, liền mở miệng: “Này, Lý Gia Thành, anh có tính toán gì chưa? Theo tôi, một lát nữa gặp Lâm An An, anh nên biểu hiện bản thân một chút, thu lại bộ mặt ‘ngầu’ của anh đi. Tốt nhất là nên cười…như thế nào nhỉ? Ừm, nụ cười phải chứa chút nguy hiểm, một chút tà khí.” Giống như Albert Diệp vậy. Trong tiểu thuyết, Lâm An An có chết cũng không chịu bén duyên với nam phụ, chắc bởi vì khẩu vị của cô ta tương đối nặng, không thích loại mặt than mà ôn nhu, lại mê sống mê chết cái loại khinh cuồng và thích tỏ ra nguy hiểm như nam chính.
Lý Gia Thành không cho là đúng nói: “Không được gọi tôi như vậy, tôi lớn tuổi hơn em.”
Quyết định không quan tâm, Trần Viện tiếp tục nói: “Hay là một lát, tôi sẽ tạo cơ hội để anh ở một mình với Lâm An An, anh đến dồn cô ấy vào góc tường, sau đó nâng cằm cô ấy lên nói anh muốn bao cô ba tháng, à không, một năm.” Có nên bắt chước nhục mạ nữ chính một chút cho giống với nam chính không nhỉ? Thôi cái này bỏ qua đi, quá đả thương người. Vậy tiếp theo nên làm gì đây?
“À, sau khi anh bị cô ấy từ chối, nên nói là anh sẽ không từ bỏ, nhất định sẽ làm mọi cách để khiến cô trở thành người của mình. Trời ơi, cỡ nào bá đạo, cỡ nào lãng mạn nha.” Đúng là như vậy, theo kịch tình, nam chính về sau sẽ giở mọi thủ đoạn để biến Lâm An An thành tình nhân của mình, sau đó hai người lên giường lăn, lăn tới lăn lui đến khi từ ghét chuyển sang hận, từ hận biến thành yêu, nhờ vậy nữ chính mới yêu nam chính, mặc kệ nam chính ngược thân ngược tâm, vẫn chết mê chết mệt anh ta. Quả nhiên Lâm An An này là một người cuồng ngược, khẩu vị nặng không phải dạng vừa. Anh trai mặt than không thay đổi hình tượng thì e là không lọt vào mắt cô ta được.
Trần Viện càng nghĩ càng thấy đúng, tốt nhất là đem tất cả tình tiết của Lâm An An với Albert Diệp ra để cho Lý Gia Thành diễn, Lâm An An không yêu anh trai mặt than mới là chuyện lạ. Nghĩ thế cô liền tiếp tục không ngừng miệng nói: “Tiếp theo chúng ta sẽ lên kế hoạch để …..”
Lý Gia Thành nghe Trần Viện nói, chân mày càng ngày càng cau lại, cuối cùng chịu không được lên tiếng: “Trần Viện.”
Trần Viện đang nhập tâm vạch ra kế hoạch trong tương lai , bỗng dưng bị anh cắt đứt: “Hả? Anh để tôi nói hết, chúng ta sẽ lên kế hoạch để….”
“Em nói nhiều quá.”
“Sao?” Trần Viện nghi hoặc nhìn anh.
“Tôi nói là em nói nhiều quá, yên tĩnh lại một chút.”
Giận nha, đúng là làm ơn mắc oán, cô tốn công vạch kế hoạch cho anh cưới được vợ, vậy mà anh lại nói cô nói nhiều. Hừ! Cứ giữ bộ mặt than đó đi, rồi cô đơn cho đến già.
“Anh không nghe lời tôi, vậy thì sau này chấp nhận số phận làm nam phụ đi. Hừ.”
Lý Gia Thành khiêu mi. Nam phụ? Là anh sao? Cô nhóc này chắc là đọc tiểu thuyết nhiều đến điên rồi, cái gì cũng nói được. Không được, anh phải khuyên nhủ cô trước khi quá muộn, dù sao cô cũng là bạn tốt của em gái anh.
“Về sau, em nên ít đọc mấy cái tiểu thuyết hỗn tạp kia lại đi.”
Trần Viện lườm anh, trong miệng hừ một tiếng. Tôi trước đây mà không đọc tiểu thuyết, anh có mà đợi tới già cũng không lấy được vợ.
Không lâu sau đã đến phần biểu diễn của Lâm An An. Trần Viện lần này quyết định không trực tiếp tìm Lâm An An, mà nhờ người nhắn gửi lại, sau đó cô sẽ đến một gian phòng để chờ. Trong trường hợp này, làm cao một chút cũng không gây phản cảm, ngược lại còn tăng sức thuyết phục về uy tín của mình trong mắt đối phương, dù sao đi nữa, Trần Viện cũng chỉ là một cô học sinh cấp ba, mang bộ mặt non choẹt này đi chiêu mộ nghệ sĩ có khi còn bị cho là lừa đảo.
Trần Viện khoác tay gọi một người phục vụ đến, nói nhỏ vào tai anh ta, sau đó lấy ra một tấm tiền xem như là tiền thưởng rồi đứng dậy đi đến gian phòng đã đặt trước.
Trần Viện thấy Lý Gia Thành vẫn ngồi yên tại chỗ, không có dấu hiệu nhúc nhích, bèn thúc giục: “Đi thôi, anh còn định ngồi đó đến bao giờ?”
“Đây là công việc của em, tôi đi theo để làm gì?” Lý Gia Thành bình thản nói, tựa như đây là một điều hiển nhiên.
“Không đi theo tôi, làm sao anh gặp Lâm An An được?” Trần Viện thắc mắt hỏi.
Lý Gia Thành cau mày không vui, tại sao Trần Viện mở miệng ngậm miệng đều dính Lâm An An vào đó, chẳng phải anh đã nói anh không thích cô ta rồi sao. Lẽ nào lời của anh lại trở nên không đáng tin như vậy?
“Em đi đi, tôi không có hứng thú.”
Trần Viện khó hiểu, mục đích Lý Gia Thành đưa cô đến đây không phải là để gặp nữ thần trong mộng sao, bây giờ lại không chịu đi, lẽ nào anh ta lại…thẹn thùng? Ngay sau đó, ý nghĩ này liền bị cô bác bỏ, có lẽ là vì Lý Gia Thành đang làm theo lời cô nói, đối với Lâm An An lúc gần lúc xa, dùng lạt mềm để buộc chặt. Trần Viện gật đầu hài lòng, quả nhiên trẻ nhỏ dễ dạy.
Lâm An An trên sân khấu, hát được hai bài thì kết thúc phần trình diễn. Sau khi lui xuống, đột nhiên có phục vụ bàn đến đưa cho cô một tấm danh thiếp, nói là người này muốn gặp cô một chút. Lâm An An có chút rầu rĩ, trong quãng thời gian cô hát ở đây, chuyện này quả thật không hiếm, đa phần đều là những ông chủ lớn hẹn gặp, hoặc công khai, hoặc ngấm ngầm đề nghị cô làm tình nhân của họ. Lâm An An đối với chuyện này thật đau đầu. Cô không muốn chấp nhận, cũng không thể đắc tội với họ, dù sao thân phận cô cũng chỉ là một người làm công. Đã nhiều lần Lâm An An muốn từ bỏ công việc chỗ này, nhưng bởi vì tiền lương quá mức hấp dẫn, hơn nữa cô cũng cần tiền để bươn chải cho cuộc sống và để thực hiện giấc mơ của mình nên vẫn cắn răng trụ lại. Nhưng sau khi nhìn vào tấm danh thiếp, ánh mắt của Lâm An An lại phát ra những tia sáng lấp lánh tràn đầy hi vọng. Trên danh thiếp là tên của một người phụ nữ, hơn nữa lại là trợ lý chủ tịch của công ty giải trí Ban Mai. Hơi thở của Lâm An An trở nên dồn dập, cô biết cơ hội của mình đã đến, phải nhanh chóng nắm bắt lấy. Phải biết rằng một nghệ sĩ được công ty giải trí dẫn dắt sẽ có cơ hội thành công nhiều hơn gấp trăm lần so với những người tự thân vận động như cô.
Lâm An An hít một hơi thật sâu trước khi bước vào căn phòng kia. Cô muốn giữ cho bản thân ở trạng thái tốt nhất, tạo được ấn tượng tốt đẹp nhất với vị quý nhân đang ngồi bên trong. Điểm này thì Lâm An An đã quá lo xa rồi. Bởi quý nhân kia đã thề sống thề chết kéo Lâm An An về phe mình.
Lâm An An đẩy cửa đi vào, bên trong ngoài một nữ sinh trẻ tuổi thì không có ai khác, sau đó cô lên tiếng: “Xin chào, tôi là Lâm An An, cho hỏi cô Trần Viện có ở đây không?”
Trần Viện chăm chú quan sát Lâm An An, càng nhìn càng thấy hài lòng với quyết định của mình. Hào quan của nữ chính quả thật không thể xem thường, cô chỉ cần im lặng đứng một chỗ thôi mà đã thu hút không ít ánh nhìn từ người khác.
Trần Viện đứng dậy, chìa tay về phía Lâm An An: “Chào chị, tôi chính là Trần Viện.”
Lâm An An thoáng qua một tia kinh ngạc. Cô gái trẻ này mà lại là trợ lý chủ tịch của tập đoàn Ban Mai, liệu có thể tin được hay không. Nghĩ vậy, nhưng cô vẫn đưa tay về trước bắt lấy tay Trần Viện: “Hân hạnh được gặp mặt. Không biết cô Trần muốn gặp tôi là để làm gì?”
Trần Viện cười tủm tỉm không trả lời, chỉ mời Lâm An An ngồi xuống phía đối diện. Cô biết hiện tại tỏ ra quá niềm nở ngược lại sẽ dẫn đến nghi ngờ cho đối phương. Dù sao một nữ sinh cấp ba lại là trợ lý chủ tịch của một công ty giải trí, quả là một điều khó có thể tin được. Ngay lúc này cố tình tỏ ra nguy hiểm một chút, trái lại sẽ khiến người khác dễ tin tưởng hơn.
Trần Viện ngồi im không lên tiếng, đánh giá một lượt Lâm An An từ trên xuống dưới. Lâm An An thấy Trần Viện công khai quan sát mình, cảm thấy có chút căng thẳng. Mặc dù nói cô gái này là trợ lý chủ tịch thì có chút khó tin, nhưng những chuyện kỳ lạ thì nơi nào mà chẳng có, biết đâu cô gái này chính là con ông cháu cha, vào công ty bằng cửa sau. Mặc dù suy nghĩ của Lâm An An quá đả thương người, nhưng nó lại chính xác đến kỳ lạ.
“Chắc chị cũng biết mục đích khiến tôi muốn hẹn gặp chị, đúng không?”
“Tôi không rõ lắm, cô Trần có thể giải thích rõ hơn không?”
Trần Viện tiếp tục im lặng, một hồi sau lại lên tiếng: “Không biết chị có hứng thú đối với việc diễn xuất?”
Lâm An An kinh ngạc. Cô quả thật rất đam mê làm diễn viên, cô hiện tại ban ngày vẫn theo chân các đoàn phim để kiếm cơm, mặc dù chỉ được diễn vai quần chúng, thậm chí còn không có lời thoại, nhưng cô vẫn thập phần tin tưởng một ngày không xa, mình sẽ trở thành một diễn viên xuất sắc. Nhưng điều khiến cô kinh ngạc ở đây, chính là Trần Viện tại sao lại biết cô có hứng thú đối với diễn xuất mà không phải là âm nhạc, phải biết rằng cô đến quan bar này để làm ca sĩ, cũng chưa từng để lộ ra mình là một diễn viên nghiệp dư.
Lâm An An ngập ngừng một chút, sau đó trực tiếp nói: “Tôi có thể hỏi một chút, tại sao cô Trần lại hỏi tôi có hứng thú với diễn xuất mà không phải là âm nhạc?”
Trần Viện mỉm cười lên tiếng: “Tôi đã đến đây vài lần, cũng đã xem qua chị hát. Giọng hát của chị quả thật rất tốt, nhưng điều khiến tôi ấn tượng hơn chính là biểu hiện trên gương mặt chị. Từng cử chỉ, từng ánh mắt của chị đều diễn đạt rõ những gì mà bài hát muốn truyền tải, có thể nói chị đã thành công hóa thân thành nhân vật chính trong bài hát đó, điều này cho thấy chị rất có năng khiếu đối với việc diễn xuất, cho nên tôi vừa rồi tôi mới hỏi chị như vậy.” Trần Viện cũng không phải là khoác lác, đây đích thực là những gì mà cô quan sát được, Lâm An An quả thật chính là một diễn viên trời sinh.
Lâm An An nghe vậy, trong nội tâm vô cùng kích động. Khả năng của mình được người khác công nhận, làm sao mà không kích động cho được.
Trần Viện cùng Lâm An An trao đổi một hồi mới kết thúc. Trần Viện không để cho Lâm An An quyết định ngay mà muốn cô trở về suy nghĩ, nếu đồng ý thì thứ bảy tuần này đến công ty giải trí Ban Mai gặp cô, sau đó chính thức thảo luận về hợp đồng. Đương nhiên Trần Viện không hề lo lắng Lâm An An không đồng ý, bởi vì cô thấy trong đôi mắt cô gái trẻ này tràn ngập sự kích động cùng hoan hỉ, hận không thể đồng ý ngay.
Lâm An An thấy Trần Viện hẹn gặp mình tại công ty giải trí Ban Mai, liền cảm thấy mình vô cùng may mắn. Trần Viện quả thật là quý nhân của cô chứ không phải là một trò lừa bịp bợm nào cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.