Chương 7: Không Tiêu Đề
Hiếu Spaiker
22/03/2017
John nộ" Cái gì? Ta mà là người hầu của ngươi á,đừng hòng nhé! Ngươi có tin là từ nay ngươi sẽ ăn rau chấm đất thay vì ăn thịt xông khói không?". Razer vẫn tiếp tục ăn nói" Ngươi không dọa được ta đâu nhé ngươi cứ thử làm thế đi ta sẽ về méc vợ ngươi!". John cứng họng luôn tay gẩy gẩy mấy thanh củi thầm nghĩ" Đệt lấy vợ ta ra dọa ta à,ngươi cũng khôn đấy". Hắn biết đám vợ và con hắn cũng rất yêu qúy razer nó mà về méc với họ là nó không cho nó ăn uống đầy đủ thì xác định. John suy nghĩ 1 lúc rồi quay qua razer" Chúng ta đang ở rìa Bắc Ionia,cứ điều tra tình hình từ Ionia trước đã. Từ đây tới thủ đô Plassidium cũng phải mất 3 ngày đường nếu đi nhanh,ngươi ăn mau đi chúng ta phải lên đường cũng không còn sớm nữa!". Sau đó 1 giờ john và razer tiếp tục khởi hành điểm đến là Plassidium-thủ đô của Ionia. John và razer không chọn cách bay thẳng tới thủ đô vì đơn giản là john không muốn gây sự chú ý vả lại đi bộ sẽ dễ nghe ngóng tình hình trên đường đi hơn. John và razer cứ thế đi,trời cũng sắp tối john chọn 1 nơi để nghỉ ngơi nhóm lửa ăn tối với món nai rừng mà razer đi săn về dưới gốc cái cây gì john cũng chả biết tên chỉ biết nó cao khoảng 300m,thân to vừa 6 người ôm. John vừa ăn thịt vừa nhìn cái cây đại thụ to vật vã trên đầu mình phán" Đúng là rừng nguyên sinh có khác cây cối phát triển ghê!". Razer thì không mấy bận tâm tới chuyện cây cối chỉ lo ăn mà trả lời john vỏn vẹn bốn chữ" Đây đâu chả thế!". John thì lại liên tưởng đến TG của hắn mà nói" Riêng nói cái loại này mà ở TG của ta thì thành đồ nội thất lâu rồi,chỉ sướng cái lũ lâm tặc!". Razer buột miệng nói câu làm john phải để tâm" Lúc ta đi săn con nai này ta đã phải đi khắp khu rừng mới tìm ra nó mà lạ ghê khu rừng to thế này mà 1 con thú săn mồi cũng không có". " Sao? Không có lấy 1 con ngươi nói thật hay đủa thế?" john tưởng Razer đang đùa mình bởi lẽ rừng to thế này thì thú ăn thịt đi nham nhảm trong rừng chứ đâu như nó nói chẳng có 1 con. Razer đáp lại" Ta đùa ngươi làm gì qủa thực là chả có con nào cả!". " Chuyện này thật kì lạ!" john suy nghĩ rồi đưa ra 1 giả thuyết coi như hợp lí nhất cho chuyện này" Chắc lũ thú rừng qua nơi khác kiếm ăn thôi!" john quay lại thì thấy razer đang nằm ngủ thẳng cẳng trên tay còn cầm khúc xương vừa ngủ vừa mút chùn chụt mới sợ chứ,thấy nó như thế john chỉ muốn lăn ra cười thôi thần thú gì mà 16 tuổi rồi vẫn còn trẻ con y như mới sinh mà đúng thật từ lúc nở tới giờ nó vẫn y như vậy chả to ra cũng không nhỏ lại tí nào cho dù nó ăn còn hơn cả voi. Nằm dựa vào gốc cây mắt ngắm nhìn vầng trăng sáng trên cao lòng hắn lại buồn rười rượi mới hôm trước hắn còn ngồi cùng gia đình ngắm nhìn vầng trăng trên cao hưởng thụ vẻ đẹp vĩnh hằng của nó,rời khỏi căn nhà 1 ngày thôi mà hắn đã thấy nhớ rồi,không biết giờ này họ đang làm gì,lũ trẻ đã ngủ chưa,các cô ấy có đang nhớ hắn như hắn đang nhớ họ không rồi hắn tự dằn lòng mình nói 1 câu" Nhất định ta sẽ trở về!". Sáng hôm sau john và razer khởi hành từ sớm nhưng càng đi john càng thấy lạ,con đường họ đang đi phải băng qua rừng núi trập trùng vậy mà suốt chặng đường chẳng gặp lấy 1 con thú săn mồi nào cả chỉ gặp toàn mấy loài thú nhỏ mà thôi,điều lạ hơn là ngay cả 1 tiếng thú gầm cũng không có như kiểu chúng tuyệt chủng hết rồi ý." Ngươi có thấy qúa kì lạ không razer?" john hỏi razer trong khi bản thân xem xét mặt đất xung quanh." Thật kì lạ rừng rú gì mà yên tĩnh thế nhỉ,mà ngươi đang làm gì thế?" razer hỏi khi thấy john cúi xuống xem xét mặt đất,john thì vẫn chưa trả lời cứ tiếp tục dò xét xung quanh." Này bộ dưới đó có gì à?" razer nhảy lại hít hít ngửi ngửi. Thấy vậy john đáp" Ở đây không hề có 1 dấu vết nào của các loài thú săn mồi nào cả! Không hiểu chúng đã đi đâu hết rồi? Không có lý nào nơi đây không có đủ thức ăn cho chúng sinh sống cả"." Thế giờ chúng ta có điều tra việc này hay không đây?". John đáp" Chúng ta sẽ điều tra,ta thấy chuyện này không bình thường". Razer đáp" Vậy ngươi tính thế nào?". John nhìn xa xăm nói" Để ta thám thính đã!".
John bước về phía trước 5 bước,nhắm mắt lại,2 tay từ từ đưa lên năng lượng thời không tích tụ ở bàn tay quét qua 2 con mắt. Đột ngột john mở bừng mắt ra bên trong con ngươi nay đã chuyển thành màu vàng phản quang ánh trắng bạc tỏa ra từ đôi mắt,razer đứng gần đó thấy hắn như vậy không hiểu hắn đang làm gì tò mò lại hỏi" Ngươi đang làm cái trò gì vậy?". John trả lời" Ta đang sử dụng tuyệt kĩ " Thiên lý nhãn" 1 thứ mà ta đã ngộ ra trong việc sử dụng sức mạnh thời không,nó cho phép ta có thể quan sát và nhìn thấy mọi thứ trong vòng bán kính 100 dặm quanh đây!"." 100 dặm!" razer há to mồm trước câu nói của john thầm rủa cái sức mạnh biến thái này. John tiếp tục quan sát xung quanh,đột nhiên hắn thấy có 1 ngôi làng cách đây 40 dặm về hướng Nam và ở đây đang diễn ra 1 khung cảnh hỗn loạn bởi sự tàn khốc,đặc biệt là thứ đang tấn công dân làng là 1 đàn ma thú với đầy đủ các loại thành phần như hổ,voi,báo,cá sấu,tê giác,rắn,vân vân và vân vân,ước chừng cũng phải 1 ngàn con đang điên cuồng tấn công bất cử thứ gì cản đường chúng,dân làng thì đang ra sức chống lại cuộc tấn công mãnh liệt của đàn thú dữ nhưng có vẻ như họ sắp không chịu được nữa rồi bên phía dân làng chỉ còn vỏn vẹn 500 ngvời mà đa số là người già,phụ nữ và trẻ em,những người có thể chiến đấu được tầm hơn 100 người,tình thế vô cùng căng go. John thu lại sức mạnh cũa mình rồi quay qua razer nói khi thấy nó đang chuẩn bị dội cả tấn câu hỏi của nó xuống đầu john:" Giải thích sau giờ chúng ta phải đến 1 nơi!" razer gật đầu nhảy lên vaj john,john hô lên 1 tiếng,1 tiếng năng lượng thời không được bùng nổ khắp người john" Dịch chuyển tích thời" lập tức năng lượng giao đỗng,1 luồng ánh sáng thi kéo theo john bay thẳng lên không. Cùng lúc,tại ngôi làng kia sức mạnh của đám ma thú kia dường như qúa vượt trội so với dân làng trong khi chúng đang ngày càng điên hơn thì đồng nghĩa với việc cơ hội sống sót của họ ngày càng thấp. Những con thú đi đầu đang dần tiến 8 về phía họ,vừa đi chúng vừa gào rống to hơn" Rống...!"." Mẹ ơi con sợ lắm!" một đứa trẻ núp sau váy mẹ kêu lên khi thấy 1 con hổ đang tiến đến. Trong khoảnh khắc tuyệt vọng,tử thần lượn lờ quanh đây. Đúng lúc này bầu trời đột nhiên tối sầm lại,sấm chớp đùng đùng,mây che kín núi,gió rít gào,người dân ngẩng đầu lên nhìn bầu trời với vẻ lo lắng cả lũ ma thú cũng thế. Từ trên cao 1 vệt sáng chiếu xuống giữa đám ma thú và người dân khiến tất cả dạt sang hai bên mắt vẫn tập trung vào nơi vệt sáng đáp xuống. Sau 3 giây,bầu trời được trở về với nguyên trạng,từ nơi vệt sáng đáp xuống cát bụi dần tan đi 2 thân ảnh dần xuất hiện,trong mắt của những ai có mặt tại đây 1 thanh niên khôi ngô,tuấn tú,cao tầm 1m8,mặc bộ quần áo màu lam,khoảng 23 tuổi khí thế bất phàm,trên vai có 1 con thú nhỏ lông trắng trông rất rễ thương. Là john và razer chứ ai,john mặt hết muốn nói với nó nhưng cũng phải mở mồm" Ngươi đâu cần phải khoa trương lên thế chứ?". Razer gãi đầu cười cười" Hì hì! 1 thần thú như ta đến cũng phải oai phong tí chứ!". John hết nói nổi con thú này rồi liền bảo" Giờ chúng ta thi xem ai hạ lũ thú này nhanh hơn Ok!"." Ok! Ta 500,ngươi 500 ai giết hét là người đó thắng''. John gật đầu" Được!".
John bước về phía trước 5 bước,nhắm mắt lại,2 tay từ từ đưa lên năng lượng thời không tích tụ ở bàn tay quét qua 2 con mắt. Đột ngột john mở bừng mắt ra bên trong con ngươi nay đã chuyển thành màu vàng phản quang ánh trắng bạc tỏa ra từ đôi mắt,razer đứng gần đó thấy hắn như vậy không hiểu hắn đang làm gì tò mò lại hỏi" Ngươi đang làm cái trò gì vậy?". John trả lời" Ta đang sử dụng tuyệt kĩ " Thiên lý nhãn" 1 thứ mà ta đã ngộ ra trong việc sử dụng sức mạnh thời không,nó cho phép ta có thể quan sát và nhìn thấy mọi thứ trong vòng bán kính 100 dặm quanh đây!"." 100 dặm!" razer há to mồm trước câu nói của john thầm rủa cái sức mạnh biến thái này. John tiếp tục quan sát xung quanh,đột nhiên hắn thấy có 1 ngôi làng cách đây 40 dặm về hướng Nam và ở đây đang diễn ra 1 khung cảnh hỗn loạn bởi sự tàn khốc,đặc biệt là thứ đang tấn công dân làng là 1 đàn ma thú với đầy đủ các loại thành phần như hổ,voi,báo,cá sấu,tê giác,rắn,vân vân và vân vân,ước chừng cũng phải 1 ngàn con đang điên cuồng tấn công bất cử thứ gì cản đường chúng,dân làng thì đang ra sức chống lại cuộc tấn công mãnh liệt của đàn thú dữ nhưng có vẻ như họ sắp không chịu được nữa rồi bên phía dân làng chỉ còn vỏn vẹn 500 ngvời mà đa số là người già,phụ nữ và trẻ em,những người có thể chiến đấu được tầm hơn 100 người,tình thế vô cùng căng go. John thu lại sức mạnh cũa mình rồi quay qua razer nói khi thấy nó đang chuẩn bị dội cả tấn câu hỏi của nó xuống đầu john:" Giải thích sau giờ chúng ta phải đến 1 nơi!" razer gật đầu nhảy lên vaj john,john hô lên 1 tiếng,1 tiếng năng lượng thời không được bùng nổ khắp người john" Dịch chuyển tích thời" lập tức năng lượng giao đỗng,1 luồng ánh sáng thi kéo theo john bay thẳng lên không. Cùng lúc,tại ngôi làng kia sức mạnh của đám ma thú kia dường như qúa vượt trội so với dân làng trong khi chúng đang ngày càng điên hơn thì đồng nghĩa với việc cơ hội sống sót của họ ngày càng thấp. Những con thú đi đầu đang dần tiến 8 về phía họ,vừa đi chúng vừa gào rống to hơn" Rống...!"." Mẹ ơi con sợ lắm!" một đứa trẻ núp sau váy mẹ kêu lên khi thấy 1 con hổ đang tiến đến. Trong khoảnh khắc tuyệt vọng,tử thần lượn lờ quanh đây. Đúng lúc này bầu trời đột nhiên tối sầm lại,sấm chớp đùng đùng,mây che kín núi,gió rít gào,người dân ngẩng đầu lên nhìn bầu trời với vẻ lo lắng cả lũ ma thú cũng thế. Từ trên cao 1 vệt sáng chiếu xuống giữa đám ma thú và người dân khiến tất cả dạt sang hai bên mắt vẫn tập trung vào nơi vệt sáng đáp xuống. Sau 3 giây,bầu trời được trở về với nguyên trạng,từ nơi vệt sáng đáp xuống cát bụi dần tan đi 2 thân ảnh dần xuất hiện,trong mắt của những ai có mặt tại đây 1 thanh niên khôi ngô,tuấn tú,cao tầm 1m8,mặc bộ quần áo màu lam,khoảng 23 tuổi khí thế bất phàm,trên vai có 1 con thú nhỏ lông trắng trông rất rễ thương. Là john và razer chứ ai,john mặt hết muốn nói với nó nhưng cũng phải mở mồm" Ngươi đâu cần phải khoa trương lên thế chứ?". Razer gãi đầu cười cười" Hì hì! 1 thần thú như ta đến cũng phải oai phong tí chứ!". John hết nói nổi con thú này rồi liền bảo" Giờ chúng ta thi xem ai hạ lũ thú này nhanh hơn Ok!"." Ok! Ta 500,ngươi 500 ai giết hét là người đó thắng''. John gật đầu" Được!".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.