Quyển 5 - Chương 25: Ahri Thành Người
Johnny Đoàn
05/05/2014
“á”-John hét lên một tiếng cực kì
chói tai, âm thanh tiếng hét như thiên binh vạn mã xé toạt không gian,
Kenky đang ôm chặt người hắn bị cái âm thanh ấy biến thành tro bụi, xác
của Xander và Terry gần đó cũng chung số phận.
“phịch”-Ahri ngã vào người của John, khuôn mặt bắt đầu nhợt dần, môi vẫn nở nụ cười nhìn hắn: “ sém chút nữa là cậu bị dính đòn đánh lén của hắn ta rồi…”
“tại sao? Tại sao vậy? tại sao lại làm điều dại dột như thế cho ta?”-John gấp gáp nói, mắt hắn đỏ hoe lên.
“vì…vì…Ahri không muốn thấy cậu bị đau…”-Ahri cố gắng nói, đôi môi bắt đầu thâm tím, chất độc đang dần phát tác.
“mau lên…mau lên”
“rầm rầm rầm”
John nghe được âm thanh di chuyển của hai quân đội Hư Không kia đang quay trở về. “đi mau, nơi này không nên ở lâu.”-Nói rồi John nâng Ahri lên , thoắt cái đã biến mất, để lại một vùng bình địa rộng lớn.
………….
“Hay quá, ở đây có một chiếc hang.”
John vì vết thương của Ahri cho nên không thể đưa cô đi quá xa được, cho nên cố gắng đưa cố đến một nơi an toàn nhất, may mắn sao lại có một chiếc hang nhỏ cho nên John đưa Ahri lập tức vào đó.
John đặt Ahri dựa vào vách đá sau đó bắt đầu xem xét vết thương Mũi kim độc đâm vào ngay bả vai của Ahri, miệng vết thương vẫn còn hở, chỉ duy nhất mũi kim kia thì không thấy đâu, theo nhưng kiến thức John được biết, có một số loại ám khí cực độ ngay khi đâm trúng vào đối tượng thì ám khí kia lập tức hóa thành không khí mà biến mất, không để lại chút dấu vết gì.
“xoạt”- chất độc đang lan ra với tộc độ rất nhanh, da xung quanh như thiếu đi sức sống bắt đầu lở ra.
“khốn kiếp, đây là loại độc gì vậy? không còn cách nào khác phải lấy nó ra ngay mới được.”-John lẩm bẩm.
Ahri híp đôi mắt nhìn John , khuôn mặt trắng bệch, môi mấp máy: “ Ahri sắp chết đúng không?”
“đừng nói bậy, cô sẽ không chết đâu”-John liền đáp, hắn không muốn để quá khứ đau buồn tiếp tục lặp lại, một người con gái hắn yêu đã cũng vì hắn mà chết bây giờ Ahri cũng vì hắn, tuyệt đối không để chuyện đó lặp lại.
“đừng nói dối Ahri, Ahri cảm thấy mình yếu đi hơn lúc nào hết, không thể nào cảm nhận được tay hoặc chân nữa rồi, John, ch…o…cho Ahri được nhìn thấy khuôn mặt của cậu lần cuối.”-Ahri gắng gượng nói.
“ọc”-Ahri nôn ra một búng máu, máu của cô dần chuyển thành bảy sắc .
“đừng nói nữa, cố gắng lên, tôi sẽ cứu cô…”-John cố gắng làm theo lời của Ahri, bây giờ điều quan trọng nhất chính là không để Ahri mất đi ý thức. Thế nhưng đôi mắt xinh đẹp kia càng ngày càng trở nên nặng trĩu.
Ahri nở nụ cười nhẹ nhàng…
John biết không còn nhiều thời gian, nếu để chất độc đi vào tim nhất định không còn cách nào cứu được cô ấy, hắn lập đẩy Ahri về phía người của mình, kéo một phần áo bả vai của cô ra, nơi đó bị mũi kim độc đâm vào đen cả vùng.
“khốn kiếp thật, chất độc này lan quá nhanh”-John nghĩ.
“phụt”-John đưa tay phải đến trước miệng vết thương, một cỗ hấp lực cực mạnh nhanh chóng xuất hiện, máu độc từ bên trong người của Ahri nhanh chóng bị cỗ hấp lực kia hút ra theo miệng vết thương.
“á”-Ahri đau đớn hét lên, trán cô đầy mồ hôi, hai tay của cô vô ý thức cáu chặt lấy hai bả vai của John, hắn không hề phản kháng thả lỏng toàn bộ cơ thể để Ahri có thể cáu vào những móng tay sắc nhọn của cô đâm xuyên qua da hắn, những dòng máu đỏ từ từ chảy xuống.
“xì xì”-máu độc được hút ra rơi xuống đất kêu những tiếng xì xì rồi bốc khói đen lên trông vô cùng khủng khiếp.
“cố lên Ahri, ta đang hút chất độc ra khỏi người cô đây”-Trán của John đầy mồ hôi, nhưng vẫn cố gắng nói chuyện với Ahri, nếu Ahri mất đi ý thức hoàn toàn e rằng cô ấy sẽ gặp nguy hiểm mất.
“ọc”-Ahri lại một lần nữa nôn ra một búng máu.
“nguy rồi, khả năng chịu đựng của cô ấy đang ngày càng giảm, nếu cứ như thế này e rằng khi mình hút hết chất độc ra cô ấy sẽ không còn sức để mà sống nữa…”-John kinh hoảng phát hiện ra trạng thái thể lực của Ahri lúc này.
“hừ!”-Tay trái của John đưa cao đến trước ngực của Ahri từ giữa lòng bàn tay một luồng phép thuật tám màu nhanh chóng truyền vào trong người của cô, một tay hút máu độc, một tay truyền sức mạnh phép thuật của bản thân để Ahri không bị mất Ý thức, John đã bắt đầu đến cực hạn.
“Ahri, cô nghe tôi nói chứ? Đừng từ bỏ mạng sống của mình, hãy cố gắng đừng nhắm mắt, đừng nhắm mắt.”-John liên tục nói.
“mình không muốn nhắm mắt, mình muốn được ngày ngày nhìn thấy khuôn mặt của cậu ấy…”-Ahri nói với bản thân mình trong sâu thẳm ý thức.
………
Mười phút trôi qua….
“hộc hộc”-khuôn mặt của John nhợt nhạt cực kì, hắn thở hộc hộc nhìn Ahri đang nằm rồi lẩm bẩm: “ cũng may chất độc chưa đến tim, mình đã hút hết ra rồi, cô ấy sẽ sớm tỉnh lại mà thôi.”
“á”-John cảm thấy hai bả vai đau rát cực kì, những dấu tay của Ahri vẫn còn lưu lại, máu cùng đã ngừng chảy nhưng sự đau đớn vẫn còn đó.
Đống lửa gần đó sáng rực cả hang động, bên ngoài bầu trời bắt đầu tối dần.
Như John nói, ý thức của Ahri dần khôi phục, cô chớp chớp đôi mắt xinh đẹp tự nói: “ mình đang ở đâu đây? Có phải đã qua thế giới bên kia rồi không?”
“đồ ngốc! cô vẫn còn sống! không có đi đâu cả”-John dựa vào tướng nghe Ahri đang nói bậy bạ thì cười đáp.
“ý, là giọng của John!”-Ahri xoay đầu thì kinh ngạc thấy John đang ngồi cạnh mình cô tròn mắt nói: “ không lẽ cậu cũng theo Ahri qua thế giới bên kia sao? Vì Ahri mà cậu….híc…Ahri cảm động quá…”
“bốp”-John nhường như không thể chịu được sự ngốc nghếch ấy của Ahri nên chồm đến cốc vào đầu cô một cái thật nhẹ nói: “ nói bậy bạ, cô không có chết, chất độc trên người cô đã bị ta hút hết cả rồi.”
“đau!”-Ahri đưa tay lên trán xoa xoa, cô cảm nhận được đau đớn như vậy hiển nhiên cô chưa có chết.
“sống”-Ahri kinh ngạc nhận ra chất độc trong người đã hoàn toàn biến mất,sau đó cô nhìn John thấy khuôn mặt hắn nhợt nhạt liền hiểu ra mọi vấn đề, áy náy nói: “ là cậu cứu Ahri à? Híc, là Ahri hại cậu rồi.”
“ta không sao đâu, chỉ cần nghỉ ngơi là khỏe, Ahri, bây giờ cô rất yếu, đừng có cử động mạnh. Để ta đi kiếm chút gì về nấu cho cô ăn”-John khuyên xong đứng dậy đang định rời đi thì cảm thấy đầu óc quay cuồng, hắn liền ngồi bệch xuống đất, xoa xoa đầu.
“John, cậu sao vậy?”-Ahri kì lạ hỏi.
“không có gì, chắc còn hơi mệt, nghỉ một lát rồi sẽ đi kiếm chút gì ăn vậy.”-John cố gắng nở nụ cười.
“ờ”-Ahri gật đầu sau đó nhắm mắt lại ngủ.
“á”-Ahri đột nhiên mở bừng mắt, trán thẫm đẫm mồ hôi, cả người cô run lên liên hồi…
John thất kinh lao đến nâng Ahri lên hỏi: “ chuyện gì vậy? Ahri chuyện gì vậy?”
“lạ…n…h, Ahri thấy lạnh quá, rất l….ạnh…..”-Ahri run lẩy bẩy nói.
“vô lý,chất độc rõ ràng đã bị ta hút hết ra ngoài rồi mà”-John khó hiểu, hắn nhanh chóng truyền vào người của cô sức mạnh phép thuật của bản thân như không có tác dụng gì.
“lạnh, lạnh quá, John….Ahri thấy lạnh quá.”-Ahri tiếp tục run rẩy nói, hai tay của cô co lại, môi nhợt dần.
“khốn kiếp, vì sao vậy? không lẽ là tác dụng phụ của chất độc?”-John thầm nghĩ.
Quanh đây không có chăn John biết lấy đâu ra để đắp cho cô, đấy còn chưa nói trời bắt đầu tối rồi, nếu bỏ Ahri ở đây một mình để mình ra ngoài tìm thứ gì đó về đắp thì quá nguy hiểm cho cô ấy.
“phừng”-John sử dụng sức mạnh của mình để đống lửa gần đó cháy to hơn, nhưng Ahri vẫn không ngừng run lên vì lạnh.
Không còn cách nào khác John đành ôm chặt vào người, hắn định lấy chính nhiệt độ của cơ thể để sưởi ấm cho Ahri.Chín chiếc đuôi trắng muốt kia như cảm nhận được điều gì đó chúng nhanh chóng cuốn chặt lấy cơ thể của John và Ahri, Ahri đã ngừng run rẩy, hai má của cô hiện lên một đám mây hồng.
Phịch phịch…..phịch phịch…..
Tuy nhiên, ngay lúc này đâyJohn lại bắt đầu cảm thấy có điều gì đó thất thường với chính bản thân mình…
Đầu hắn ong ong choáng váng, đôi mắt như hoa lên rồi dần nhắm lại…
“chuyện gì vậy? tại sao mình lại choáng váng thế này? Không lẽ mình đã bị trúng độc? không thể nào?”-John vẫn không hiểu được nguyên nhân vì sao hắn bị như thế rồi chìm vào giấc ngủ.
Trên môi của Ahri đột nhiên hiện lên một nụ cười kì quái…
Cả người của cô tỏa ra một làn năng lượng phép thuật màu hồng nhẹ bao bọc lấy cơ thể của John rồi chậm rãi thấm vào bên trong cơ thể hắn, ngược lại từ người của hắn một làn năng lượng phép thuật dần tỏa ra được Ahri hấp thụ…
Sâu thẳm trong ý thức của mình John vẫn có thể cảm nhận được mọi cảm giác của cơ thể mình tuy nhiên điều kì lạ là dù hắn có muốn hay cố gắng thể nào cũng không thể nào mở được mắt.
“chuyện gì đang xảy ra thế này? Tại sao mình không thể tỉnh lại?”
“hả, thứ năng lượng màu hồng ấy là gì?”
“nó như đang hòa vào máu của mình vậy, không hề bị sức mạnh trong người của mình ngăn cản, nó không hề muốn gây tổn hại đến cơ thể của mình!”
“Á, Cái cảm giác này…không lẽ là…không thể nào? Tại sao cô ấy lại làm thế chứ?”
……………
Sáng ngày hôm sau, tại chiếc hang động nhỏ kia.
John nằm trên mặt đất, hai mắt vẫn nhắm chặt, hắn cảm nhận rõ ràng được có một cơ thể mềm mại đang ở trong lồng ngực của mình, thật ấm áp…
“phình”-John mở bừng mắt, thở hộc hộc, mọi chuyện cứ như một giấc mơ vậy,không biết từ lúc nào hắn đã ngủ say đến mức này…
“hử”-John phát hiện ra trên người của hắn, một cô gái đang say sưa ngủ, mái tóc đen óng ả, làn da trắng như tuyết, bộ đồ trên người càng tôn lên vẻ quyến rũ của cô…
“Ahri sao?”-John kinh ngạc nhận ra cô gái đang nằm trên người mình có vóc dáng rất quen thuộc, chỉ có điều, cô gái này…không có đôi tay mèo, không có chín chiếc đuôi như Ahri….
“hừm”-John vừa động đậy một chút lập tức cô gái kia đã tỉnh lại, cô gái ấy ngẩn đầu, đôi mắt chớp chớp xinh đẹp nhìn John sau đó cười nói: “ anh tỉnh rồi à? Hì hì….”
“Ahri?”-John như không tin vào mắt mình nữa, người con gái đang nằm trên người mình kia không ai khác chính là Ahri chỉ có điều, cô ấy không có đuôi hồ ly như trước, cô ấy bây giờ không khác gì một con người.
“hì hì, anh ngạc nhiên lắm đúng không? Ahri bây giờ đã thành con người rồi…nhờ có anh cả….bây giờ Ahri sẽ thuộc về anh John…mãi mãi…”-Ahri ôm chặt lấy ngực của John cảm thụ hơi ấm của nó.
“cô..cô…”-John giật mình ngồi thẳng dậy, rồi nói: “ Ahri, rốt cuộc là chuyện gì? Tại sao? Tại sao cô lại nói như thế? Tôi và cô…”
“sao anh lại xưng hô như thế? Ahri nhờ có anh đã trở thành người, bây giờ Ahri là của anh…sau này vẫn thế…”-Ahri chớp chớp đôi mắt xinh đẹp nói.
“nhưng mà…cô…”-John thực sự không biết nên nói thế nào.
Ahri tiến lại, hai tay ôm chặt lấy cổ của hắn cười dịu dàng nói: “ Ahri muốn làm vợ của anh John…”
“phịch”-Ahri ngã vào người của John, khuôn mặt bắt đầu nhợt dần, môi vẫn nở nụ cười nhìn hắn: “ sém chút nữa là cậu bị dính đòn đánh lén của hắn ta rồi…”
“tại sao? Tại sao vậy? tại sao lại làm điều dại dột như thế cho ta?”-John gấp gáp nói, mắt hắn đỏ hoe lên.
“vì…vì…Ahri không muốn thấy cậu bị đau…”-Ahri cố gắng nói, đôi môi bắt đầu thâm tím, chất độc đang dần phát tác.
“mau lên…mau lên”
“rầm rầm rầm”
John nghe được âm thanh di chuyển của hai quân đội Hư Không kia đang quay trở về. “đi mau, nơi này không nên ở lâu.”-Nói rồi John nâng Ahri lên , thoắt cái đã biến mất, để lại một vùng bình địa rộng lớn.
………….
“Hay quá, ở đây có một chiếc hang.”
John vì vết thương của Ahri cho nên không thể đưa cô đi quá xa được, cho nên cố gắng đưa cố đến một nơi an toàn nhất, may mắn sao lại có một chiếc hang nhỏ cho nên John đưa Ahri lập tức vào đó.
John đặt Ahri dựa vào vách đá sau đó bắt đầu xem xét vết thương Mũi kim độc đâm vào ngay bả vai của Ahri, miệng vết thương vẫn còn hở, chỉ duy nhất mũi kim kia thì không thấy đâu, theo nhưng kiến thức John được biết, có một số loại ám khí cực độ ngay khi đâm trúng vào đối tượng thì ám khí kia lập tức hóa thành không khí mà biến mất, không để lại chút dấu vết gì.
“xoạt”- chất độc đang lan ra với tộc độ rất nhanh, da xung quanh như thiếu đi sức sống bắt đầu lở ra.
“khốn kiếp, đây là loại độc gì vậy? không còn cách nào khác phải lấy nó ra ngay mới được.”-John lẩm bẩm.
Ahri híp đôi mắt nhìn John , khuôn mặt trắng bệch, môi mấp máy: “ Ahri sắp chết đúng không?”
“đừng nói bậy, cô sẽ không chết đâu”-John liền đáp, hắn không muốn để quá khứ đau buồn tiếp tục lặp lại, một người con gái hắn yêu đã cũng vì hắn mà chết bây giờ Ahri cũng vì hắn, tuyệt đối không để chuyện đó lặp lại.
“đừng nói dối Ahri, Ahri cảm thấy mình yếu đi hơn lúc nào hết, không thể nào cảm nhận được tay hoặc chân nữa rồi, John, ch…o…cho Ahri được nhìn thấy khuôn mặt của cậu lần cuối.”-Ahri gắng gượng nói.
“ọc”-Ahri nôn ra một búng máu, máu của cô dần chuyển thành bảy sắc .
“đừng nói nữa, cố gắng lên, tôi sẽ cứu cô…”-John cố gắng làm theo lời của Ahri, bây giờ điều quan trọng nhất chính là không để Ahri mất đi ý thức. Thế nhưng đôi mắt xinh đẹp kia càng ngày càng trở nên nặng trĩu.
Ahri nở nụ cười nhẹ nhàng…
John biết không còn nhiều thời gian, nếu để chất độc đi vào tim nhất định không còn cách nào cứu được cô ấy, hắn lập đẩy Ahri về phía người của mình, kéo một phần áo bả vai của cô ra, nơi đó bị mũi kim độc đâm vào đen cả vùng.
“khốn kiếp thật, chất độc này lan quá nhanh”-John nghĩ.
“phụt”-John đưa tay phải đến trước miệng vết thương, một cỗ hấp lực cực mạnh nhanh chóng xuất hiện, máu độc từ bên trong người của Ahri nhanh chóng bị cỗ hấp lực kia hút ra theo miệng vết thương.
“á”-Ahri đau đớn hét lên, trán cô đầy mồ hôi, hai tay của cô vô ý thức cáu chặt lấy hai bả vai của John, hắn không hề phản kháng thả lỏng toàn bộ cơ thể để Ahri có thể cáu vào những móng tay sắc nhọn của cô đâm xuyên qua da hắn, những dòng máu đỏ từ từ chảy xuống.
“xì xì”-máu độc được hút ra rơi xuống đất kêu những tiếng xì xì rồi bốc khói đen lên trông vô cùng khủng khiếp.
“cố lên Ahri, ta đang hút chất độc ra khỏi người cô đây”-Trán của John đầy mồ hôi, nhưng vẫn cố gắng nói chuyện với Ahri, nếu Ahri mất đi ý thức hoàn toàn e rằng cô ấy sẽ gặp nguy hiểm mất.
“ọc”-Ahri lại một lần nữa nôn ra một búng máu.
“nguy rồi, khả năng chịu đựng của cô ấy đang ngày càng giảm, nếu cứ như thế này e rằng khi mình hút hết chất độc ra cô ấy sẽ không còn sức để mà sống nữa…”-John kinh hoảng phát hiện ra trạng thái thể lực của Ahri lúc này.
“hừ!”-Tay trái của John đưa cao đến trước ngực của Ahri từ giữa lòng bàn tay một luồng phép thuật tám màu nhanh chóng truyền vào trong người của cô, một tay hút máu độc, một tay truyền sức mạnh phép thuật của bản thân để Ahri không bị mất Ý thức, John đã bắt đầu đến cực hạn.
“Ahri, cô nghe tôi nói chứ? Đừng từ bỏ mạng sống của mình, hãy cố gắng đừng nhắm mắt, đừng nhắm mắt.”-John liên tục nói.
“mình không muốn nhắm mắt, mình muốn được ngày ngày nhìn thấy khuôn mặt của cậu ấy…”-Ahri nói với bản thân mình trong sâu thẳm ý thức.
………
Mười phút trôi qua….
“hộc hộc”-khuôn mặt của John nhợt nhạt cực kì, hắn thở hộc hộc nhìn Ahri đang nằm rồi lẩm bẩm: “ cũng may chất độc chưa đến tim, mình đã hút hết ra rồi, cô ấy sẽ sớm tỉnh lại mà thôi.”
“á”-John cảm thấy hai bả vai đau rát cực kì, những dấu tay của Ahri vẫn còn lưu lại, máu cùng đã ngừng chảy nhưng sự đau đớn vẫn còn đó.
Đống lửa gần đó sáng rực cả hang động, bên ngoài bầu trời bắt đầu tối dần.
Như John nói, ý thức của Ahri dần khôi phục, cô chớp chớp đôi mắt xinh đẹp tự nói: “ mình đang ở đâu đây? Có phải đã qua thế giới bên kia rồi không?”
“đồ ngốc! cô vẫn còn sống! không có đi đâu cả”-John dựa vào tướng nghe Ahri đang nói bậy bạ thì cười đáp.
“ý, là giọng của John!”-Ahri xoay đầu thì kinh ngạc thấy John đang ngồi cạnh mình cô tròn mắt nói: “ không lẽ cậu cũng theo Ahri qua thế giới bên kia sao? Vì Ahri mà cậu….híc…Ahri cảm động quá…”
“bốp”-John nhường như không thể chịu được sự ngốc nghếch ấy của Ahri nên chồm đến cốc vào đầu cô một cái thật nhẹ nói: “ nói bậy bạ, cô không có chết, chất độc trên người cô đã bị ta hút hết cả rồi.”
“đau!”-Ahri đưa tay lên trán xoa xoa, cô cảm nhận được đau đớn như vậy hiển nhiên cô chưa có chết.
“sống”-Ahri kinh ngạc nhận ra chất độc trong người đã hoàn toàn biến mất,sau đó cô nhìn John thấy khuôn mặt hắn nhợt nhạt liền hiểu ra mọi vấn đề, áy náy nói: “ là cậu cứu Ahri à? Híc, là Ahri hại cậu rồi.”
“ta không sao đâu, chỉ cần nghỉ ngơi là khỏe, Ahri, bây giờ cô rất yếu, đừng có cử động mạnh. Để ta đi kiếm chút gì về nấu cho cô ăn”-John khuyên xong đứng dậy đang định rời đi thì cảm thấy đầu óc quay cuồng, hắn liền ngồi bệch xuống đất, xoa xoa đầu.
“John, cậu sao vậy?”-Ahri kì lạ hỏi.
“không có gì, chắc còn hơi mệt, nghỉ một lát rồi sẽ đi kiếm chút gì ăn vậy.”-John cố gắng nở nụ cười.
“ờ”-Ahri gật đầu sau đó nhắm mắt lại ngủ.
“á”-Ahri đột nhiên mở bừng mắt, trán thẫm đẫm mồ hôi, cả người cô run lên liên hồi…
John thất kinh lao đến nâng Ahri lên hỏi: “ chuyện gì vậy? Ahri chuyện gì vậy?”
“lạ…n…h, Ahri thấy lạnh quá, rất l….ạnh…..”-Ahri run lẩy bẩy nói.
“vô lý,chất độc rõ ràng đã bị ta hút hết ra ngoài rồi mà”-John khó hiểu, hắn nhanh chóng truyền vào người của cô sức mạnh phép thuật của bản thân như không có tác dụng gì.
“lạnh, lạnh quá, John….Ahri thấy lạnh quá.”-Ahri tiếp tục run rẩy nói, hai tay của cô co lại, môi nhợt dần.
“khốn kiếp, vì sao vậy? không lẽ là tác dụng phụ của chất độc?”-John thầm nghĩ.
Quanh đây không có chăn John biết lấy đâu ra để đắp cho cô, đấy còn chưa nói trời bắt đầu tối rồi, nếu bỏ Ahri ở đây một mình để mình ra ngoài tìm thứ gì đó về đắp thì quá nguy hiểm cho cô ấy.
“phừng”-John sử dụng sức mạnh của mình để đống lửa gần đó cháy to hơn, nhưng Ahri vẫn không ngừng run lên vì lạnh.
Không còn cách nào khác John đành ôm chặt vào người, hắn định lấy chính nhiệt độ của cơ thể để sưởi ấm cho Ahri.Chín chiếc đuôi trắng muốt kia như cảm nhận được điều gì đó chúng nhanh chóng cuốn chặt lấy cơ thể của John và Ahri, Ahri đã ngừng run rẩy, hai má của cô hiện lên một đám mây hồng.
Phịch phịch…..phịch phịch…..
Tuy nhiên, ngay lúc này đâyJohn lại bắt đầu cảm thấy có điều gì đó thất thường với chính bản thân mình…
Đầu hắn ong ong choáng váng, đôi mắt như hoa lên rồi dần nhắm lại…
“chuyện gì vậy? tại sao mình lại choáng váng thế này? Không lẽ mình đã bị trúng độc? không thể nào?”-John vẫn không hiểu được nguyên nhân vì sao hắn bị như thế rồi chìm vào giấc ngủ.
Trên môi của Ahri đột nhiên hiện lên một nụ cười kì quái…
Cả người của cô tỏa ra một làn năng lượng phép thuật màu hồng nhẹ bao bọc lấy cơ thể của John rồi chậm rãi thấm vào bên trong cơ thể hắn, ngược lại từ người của hắn một làn năng lượng phép thuật dần tỏa ra được Ahri hấp thụ…
Sâu thẳm trong ý thức của mình John vẫn có thể cảm nhận được mọi cảm giác của cơ thể mình tuy nhiên điều kì lạ là dù hắn có muốn hay cố gắng thể nào cũng không thể nào mở được mắt.
“chuyện gì đang xảy ra thế này? Tại sao mình không thể tỉnh lại?”
“hả, thứ năng lượng màu hồng ấy là gì?”
“nó như đang hòa vào máu của mình vậy, không hề bị sức mạnh trong người của mình ngăn cản, nó không hề muốn gây tổn hại đến cơ thể của mình!”
“Á, Cái cảm giác này…không lẽ là…không thể nào? Tại sao cô ấy lại làm thế chứ?”
……………
Sáng ngày hôm sau, tại chiếc hang động nhỏ kia.
John nằm trên mặt đất, hai mắt vẫn nhắm chặt, hắn cảm nhận rõ ràng được có một cơ thể mềm mại đang ở trong lồng ngực của mình, thật ấm áp…
“phình”-John mở bừng mắt, thở hộc hộc, mọi chuyện cứ như một giấc mơ vậy,không biết từ lúc nào hắn đã ngủ say đến mức này…
“hử”-John phát hiện ra trên người của hắn, một cô gái đang say sưa ngủ, mái tóc đen óng ả, làn da trắng như tuyết, bộ đồ trên người càng tôn lên vẻ quyến rũ của cô…
“Ahri sao?”-John kinh ngạc nhận ra cô gái đang nằm trên người mình có vóc dáng rất quen thuộc, chỉ có điều, cô gái này…không có đôi tay mèo, không có chín chiếc đuôi như Ahri….
“hừm”-John vừa động đậy một chút lập tức cô gái kia đã tỉnh lại, cô gái ấy ngẩn đầu, đôi mắt chớp chớp xinh đẹp nhìn John sau đó cười nói: “ anh tỉnh rồi à? Hì hì….”
“Ahri?”-John như không tin vào mắt mình nữa, người con gái đang nằm trên người mình kia không ai khác chính là Ahri chỉ có điều, cô ấy không có đuôi hồ ly như trước, cô ấy bây giờ không khác gì một con người.
“hì hì, anh ngạc nhiên lắm đúng không? Ahri bây giờ đã thành con người rồi…nhờ có anh cả….bây giờ Ahri sẽ thuộc về anh John…mãi mãi…”-Ahri ôm chặt lấy ngực của John cảm thụ hơi ấm của nó.
“cô..cô…”-John giật mình ngồi thẳng dậy, rồi nói: “ Ahri, rốt cuộc là chuyện gì? Tại sao? Tại sao cô lại nói như thế? Tôi và cô…”
“sao anh lại xưng hô như thế? Ahri nhờ có anh đã trở thành người, bây giờ Ahri là của anh…sau này vẫn thế…”-Ahri chớp chớp đôi mắt xinh đẹp nói.
“nhưng mà…cô…”-John thực sự không biết nên nói thế nào.
Ahri tiến lại, hai tay ôm chặt lấy cổ của hắn cười dịu dàng nói: “ Ahri muốn làm vợ của anh John…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.