Hành Trình Không Gian: Cô Gái Dẫn Đầu Thời Loạn
Chương 106:
Phù Sinh Nhất Niệm
21/11/2024
Hắn hít sâu, nhìn về phía doanh trại Cố An Nhiên và bọn họ, ánh mắt lóe lên tia sắc lạnh: “Nhóm người này, mùi thịt quanh đây đậm đặc như vậy, rõ ràng không phải thịt thú. Chắc chắn là ăn thịt người.”
Gã cao gầy rùng mình, vội lắc đầu: “Không thể nào! Sao lại có thể ăn thịt người được?”
Hắc Trứng cười nhạt, ánh mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo: “Có gì mà không thể? Nương ta đã từng nói, vào những năm đói kém, khi không còn gì để ăn, người ta đổi con mình cho nhau để sống. Ngươi không biết sao? Ta từng có một tỷ tỷ, nhưng nàng đã bị nương ta đổi đi trong năm đói khổ ấy.”
Gã cao gầy mặt tái nhợt, không thể che giấu sự kinh hoàng. Còn Hắc Trứng, như thể nhớ lại những năm tháng đen tối, đôi mắt hắn dần đỏ ngầu, đầy vẻ điên dại. Hắn liếm môi, giọng khàn khàn như kẻ trúng tà:
“Ta nhớ rõ, trong doanh trại này có rất nhiều hài tử. Hay hai ta trộm một đứa ra nướng ăn? Ta cam đoan, chỉ cần ăn một miếng, ngươi sẽ không thể nào quên được mùi vị đó đâu.”
Gã cao gầy lùi lại một bước, hoảng sợ nói: “Không, ta không ăn! Ta thà đói chết cũng không ăn thịt người. Muốn ăn thì ngươi tự ăn!”
Hắc Trứng nhếch môi cười gằn, ánh mắt đỏ như máu quét qua gã đồng bọn: “Được, vậy ta đi một mình. Ngươi đừng hối hận, đồ nhát gan vô dụng!”
Gã cao gầy bị bộ dạng hung tợn của Hắc Trứng làm cho khiếp sợ, vội lùi về phía sau, cố giữ khoảng cách an toàn. Hắc Trứng liếc nhìn gã, cười khẩy một tiếng rồi quay người lén lút hướng về phía lều trại của Cố An Nhiên.
***
Đêm nay, Đại Cường, Nhị Cường và một thanh niên khác trong thôn Lý đang thay nhau canh gác. Nhưng vì đều cùng độ tuổi, ba người trò chuyện rôm rả, không chú ý rằng có kẻ đang âm thầm lẻn vào trong doanh địa.
Thực ra, cũng không thể trách họ hoàn toàn. Cố An Nhiên luôn chọn dựng lều ở rìa doanh trại, cách xa chỗ đông người. Nàng vốn không thích sự ồn ào, náo nhiệt, lại càng chú ý đến sự riêng tư. Lối vào lều của nàng cũng thường quay lưng về phía đông người, để nàng có thể yên giấc mà không bị làm phiền.
Chính vì vậy, lều của nàng đã trở thành mục tiêu lý tưởng cho Hắc Trứng.
Hắc Trứng rón rén nhấc rèm lều lên, thấy bên trong bốn người đang nằm ngay ngắn. Trong lòng hắn không khỏi mừng rỡ.
Ánh mắt hắn quét qua Điềm Nha và Đại Bảo, cuối cùng dừng lại trên cô bé nhỏ nhắn, mặt mũi xinh xắn như búp bê. Tay hắn bắt đầu chà xát đầy phấn khích, miệng lẩm bẩm:
“Không biết nướng nữ hài thì sẽ thơm hơn, hay nam hài sẽ ngon hơn nhỉ? Thôi, lần này cứ thử nữ hài trước, không được thì lần sau đổi nam hài vậy.”
Hắn quỳ xuống, từ từ bò vào trong lều, đưa tay định bế Điềm Nha ra ngoài. Nhưng ngay lúc đó, ánh mắt hắn vô tình lướt qua gương mặt của Cố An Nhiên, người đang nằm yên tĩnh ở góc lều.
Gương mặt nàng đẹp tuyệt trần, làn da trắng mịn như tuyết, khiến Hắc Trứng trong phút chốc cứng đờ. Hắn nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt đỏ ngầu từ từ chuyển sang vẻ thèm khát đầy tà ác.
“Thật là một nữ nhân đẹp đến mê hồn...” – Hắn nghĩ, đôi mắt bỗng lóe lên ý đồ nhơ bẩn.
“Được rồi, trước cứ bắt nữ hài ra nướng. Chờ ta ăn xong, có sức lực rồi quay lại, nàng kia... ắt sẽ đến lượt!” Hắc Trứng hít một hơi thật sâu, cố kìm chế bản thân, nhưng trong lòng hắn đã vẽ ra vô vàn ý đồ đen tối.
Hắc Trứng trong lòng đã tính sẵn, định bụng bám theo đội ngũ của Cố An Nhiên, lợi dụng lúc họ không đề phòng để hành sự. Hắn cúi người, thì thào với Điềm Nha:
Gã cao gầy rùng mình, vội lắc đầu: “Không thể nào! Sao lại có thể ăn thịt người được?”
Hắc Trứng cười nhạt, ánh mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo: “Có gì mà không thể? Nương ta đã từng nói, vào những năm đói kém, khi không còn gì để ăn, người ta đổi con mình cho nhau để sống. Ngươi không biết sao? Ta từng có một tỷ tỷ, nhưng nàng đã bị nương ta đổi đi trong năm đói khổ ấy.”
Gã cao gầy mặt tái nhợt, không thể che giấu sự kinh hoàng. Còn Hắc Trứng, như thể nhớ lại những năm tháng đen tối, đôi mắt hắn dần đỏ ngầu, đầy vẻ điên dại. Hắn liếm môi, giọng khàn khàn như kẻ trúng tà:
“Ta nhớ rõ, trong doanh trại này có rất nhiều hài tử. Hay hai ta trộm một đứa ra nướng ăn? Ta cam đoan, chỉ cần ăn một miếng, ngươi sẽ không thể nào quên được mùi vị đó đâu.”
Gã cao gầy lùi lại một bước, hoảng sợ nói: “Không, ta không ăn! Ta thà đói chết cũng không ăn thịt người. Muốn ăn thì ngươi tự ăn!”
Hắc Trứng nhếch môi cười gằn, ánh mắt đỏ như máu quét qua gã đồng bọn: “Được, vậy ta đi một mình. Ngươi đừng hối hận, đồ nhát gan vô dụng!”
Gã cao gầy bị bộ dạng hung tợn của Hắc Trứng làm cho khiếp sợ, vội lùi về phía sau, cố giữ khoảng cách an toàn. Hắc Trứng liếc nhìn gã, cười khẩy một tiếng rồi quay người lén lút hướng về phía lều trại của Cố An Nhiên.
***
Đêm nay, Đại Cường, Nhị Cường và một thanh niên khác trong thôn Lý đang thay nhau canh gác. Nhưng vì đều cùng độ tuổi, ba người trò chuyện rôm rả, không chú ý rằng có kẻ đang âm thầm lẻn vào trong doanh địa.
Thực ra, cũng không thể trách họ hoàn toàn. Cố An Nhiên luôn chọn dựng lều ở rìa doanh trại, cách xa chỗ đông người. Nàng vốn không thích sự ồn ào, náo nhiệt, lại càng chú ý đến sự riêng tư. Lối vào lều của nàng cũng thường quay lưng về phía đông người, để nàng có thể yên giấc mà không bị làm phiền.
Chính vì vậy, lều của nàng đã trở thành mục tiêu lý tưởng cho Hắc Trứng.
Hắc Trứng rón rén nhấc rèm lều lên, thấy bên trong bốn người đang nằm ngay ngắn. Trong lòng hắn không khỏi mừng rỡ.
Ánh mắt hắn quét qua Điềm Nha và Đại Bảo, cuối cùng dừng lại trên cô bé nhỏ nhắn, mặt mũi xinh xắn như búp bê. Tay hắn bắt đầu chà xát đầy phấn khích, miệng lẩm bẩm:
“Không biết nướng nữ hài thì sẽ thơm hơn, hay nam hài sẽ ngon hơn nhỉ? Thôi, lần này cứ thử nữ hài trước, không được thì lần sau đổi nam hài vậy.”
Hắn quỳ xuống, từ từ bò vào trong lều, đưa tay định bế Điềm Nha ra ngoài. Nhưng ngay lúc đó, ánh mắt hắn vô tình lướt qua gương mặt của Cố An Nhiên, người đang nằm yên tĩnh ở góc lều.
Gương mặt nàng đẹp tuyệt trần, làn da trắng mịn như tuyết, khiến Hắc Trứng trong phút chốc cứng đờ. Hắn nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt đỏ ngầu từ từ chuyển sang vẻ thèm khát đầy tà ác.
“Thật là một nữ nhân đẹp đến mê hồn...” – Hắn nghĩ, đôi mắt bỗng lóe lên ý đồ nhơ bẩn.
“Được rồi, trước cứ bắt nữ hài ra nướng. Chờ ta ăn xong, có sức lực rồi quay lại, nàng kia... ắt sẽ đến lượt!” Hắc Trứng hít một hơi thật sâu, cố kìm chế bản thân, nhưng trong lòng hắn đã vẽ ra vô vàn ý đồ đen tối.
Hắc Trứng trong lòng đã tính sẵn, định bụng bám theo đội ngũ của Cố An Nhiên, lợi dụng lúc họ không đề phòng để hành sự. Hắn cúi người, thì thào với Điềm Nha:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.