Hành Trình Không Gian: Cô Gái Dẫn Đầu Thời Loạn
Chương 18:
Phù Sinh Nhất Niệm
20/11/2024
Nàng khẽ vẫy tay:
“Lão thái thái, ngươi về ngủ đi. Ta nào có giận ngươi vì chút chuyện nhỏ nhặt này đâu.”
“Trong núi có dã thú, không tuân thủ gác đêm sẽ rất nguy hiểm.” Nàng mỉm cười, nhẫn nại giải thích.
Thấy nàng thực sự không giận, Vương Ngọc Liên mới yên tâm trở lại lều trại.
---
Sáng hôm sau.
Bầu trời trong xanh, cỏ cây được cơn mưa lớn đêm qua gột rửa sạch sẽ. Những giọt mưa giúp núi rừng bừng tỉnh, cây cối khô cằn bỗng chốc trở nên tươi tốt, đầy sức sống.
Tuy nhiên, con suối nhỏ hôm qua vốn sắp khô cạn giờ đây đã dâng nước cuồn cuộn, mực nước dâng cao đến mức không thể lội qua. Nhưng con suối này lại nằm ngay trên con đường buộc phải đi qua nếu muốn tiếp tục hành trình.
Trưởng thôn Lý gia cùng vài thợ săn bàn bạc một hồi, sau đó thảo luận thêm với các trưởng thôn khác, quyết định tạm nghỉ lại đây một hai ngày chờ nước rút, rồi mới lên đường tiếp.
Nhân lúc tạm dừng chân, mọi người đều nghĩ không thể lãng phí lương thực một cách vô ích, bèn rủ nhau vào rừng hái rau và nhặt quả dại để bổ sung đồ ăn.
Cố An Nhiên ngáp dài một cái, mắt lơ đãng liếc qua đám người đang chuẩn bị vào rừng, giọng nói nhẹ tênh nhắc nhở:
“Hướng Tây Nam, tối qua có tiếng sói tru.”
Lời vừa dứt, cả đoàn người đi lánh nạn đều đưa mắt nhìn nhau, bối rối. Trong khi đó, Cố An Nhiên đã chui vào lều trại để ngủ bù.
Thôn trưởng Lý gia thôn nhìn Vương Ngọc Liên với vẻ mặt đầy nghi hoặc, hỏi:
“Nàng làm sao biết có tiếng sói tru?”
Vương Ngọc Liên thầm nghĩ, việc tốt Cố An Nhiên đã làm thì mọi người nên biết, bèn đáp:
“Kia nha đầu một đêm không ngủ, thay mọi người gác đêm đấy. Nó nói trong rừng có dã thú, không cẩn thận sẽ rất nguy hiểm.”
Trong lều, Cố An Nhiên vẫn còn nằm nhưng chưa ngủ, vốn định ra giải thích rõ ràng rằng việc gác đêm chỉ là vì muốn bảo vệ lão thái thái một nhà, chứ không phải vì toàn bộ dân chạy nạn. Nhưng nghĩ lại, nàng liền cảm thấy việc đó thật phiền phức, lười phải tốn lời.
Thực ra, cũng có vài người nghe được tiếng sói tru tối qua, nhưng phần lớn đều nghĩ rằng đoàn người đông đúc thế này, đám sói hoang nhỏ bé nào dám mò tới.
“Chúng ta đông người như vậy, còn sợ sói sao? Chúng nó tới thì vừa hay có thịt sói mà ăn.”
Một vài lão thợ săn, những người ngủ rất ngon giấc tối qua, nghe vậy liền lạnh sống lưng. Một người trong số họ nói:
“Ngươi, cái thằng nhóc miệng còn hôi sữa này, thật không hiểu chuyện đời. Sói mà đến, không chỉ một con, mà sẽ kéo cả bầy. Đừng nói vài người chúng ta, cả trăm mạng ở đây cũng đủ cho chúng ăn no căng bụng.”
Câu nói vừa dứt, không khí bỗng chùng xuống. Ai nấy đều cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi.
Mọi người bỗng nghĩ đến, nếu tối qua Cố An Nhiên không thức trắng gác đêm, chẳng phải cả trăm con người nơi đây sẽ như những miếng thịt treo trên xà nhà, chỉ còn chờ lũ sói tới xâu xé hay sao?
Trong lòng nhiều người, bỗng dâng lên vài phần cảm kích đối với Cố An Nhiên.
Thôn trưởng Lý thở dài, rồi nói:
“Nếu An Nhiên nha đầu đã nói bầy sói ở hướng Tây Nam, thì khi vào rừng hái rau hay săn bắn, mọi người phải tránh xa hướng ấy một chút. Còn nữa, hãy đi theo nhóm, mang theo vũ khí để phòng thân, như vậy sẽ an toàn hơn.”
Đúng lúc này, một gã trai trẻ trong thôn Lý cợt nhả:
“Cố An Nhiên lợi hại thế, chi bằng bảo nàng đi cùng chúng ta. Có nàng ở đó, sói nào dám tới chứ?”
“Lão thái thái, ngươi về ngủ đi. Ta nào có giận ngươi vì chút chuyện nhỏ nhặt này đâu.”
“Trong núi có dã thú, không tuân thủ gác đêm sẽ rất nguy hiểm.” Nàng mỉm cười, nhẫn nại giải thích.
Thấy nàng thực sự không giận, Vương Ngọc Liên mới yên tâm trở lại lều trại.
---
Sáng hôm sau.
Bầu trời trong xanh, cỏ cây được cơn mưa lớn đêm qua gột rửa sạch sẽ. Những giọt mưa giúp núi rừng bừng tỉnh, cây cối khô cằn bỗng chốc trở nên tươi tốt, đầy sức sống.
Tuy nhiên, con suối nhỏ hôm qua vốn sắp khô cạn giờ đây đã dâng nước cuồn cuộn, mực nước dâng cao đến mức không thể lội qua. Nhưng con suối này lại nằm ngay trên con đường buộc phải đi qua nếu muốn tiếp tục hành trình.
Trưởng thôn Lý gia cùng vài thợ săn bàn bạc một hồi, sau đó thảo luận thêm với các trưởng thôn khác, quyết định tạm nghỉ lại đây một hai ngày chờ nước rút, rồi mới lên đường tiếp.
Nhân lúc tạm dừng chân, mọi người đều nghĩ không thể lãng phí lương thực một cách vô ích, bèn rủ nhau vào rừng hái rau và nhặt quả dại để bổ sung đồ ăn.
Cố An Nhiên ngáp dài một cái, mắt lơ đãng liếc qua đám người đang chuẩn bị vào rừng, giọng nói nhẹ tênh nhắc nhở:
“Hướng Tây Nam, tối qua có tiếng sói tru.”
Lời vừa dứt, cả đoàn người đi lánh nạn đều đưa mắt nhìn nhau, bối rối. Trong khi đó, Cố An Nhiên đã chui vào lều trại để ngủ bù.
Thôn trưởng Lý gia thôn nhìn Vương Ngọc Liên với vẻ mặt đầy nghi hoặc, hỏi:
“Nàng làm sao biết có tiếng sói tru?”
Vương Ngọc Liên thầm nghĩ, việc tốt Cố An Nhiên đã làm thì mọi người nên biết, bèn đáp:
“Kia nha đầu một đêm không ngủ, thay mọi người gác đêm đấy. Nó nói trong rừng có dã thú, không cẩn thận sẽ rất nguy hiểm.”
Trong lều, Cố An Nhiên vẫn còn nằm nhưng chưa ngủ, vốn định ra giải thích rõ ràng rằng việc gác đêm chỉ là vì muốn bảo vệ lão thái thái một nhà, chứ không phải vì toàn bộ dân chạy nạn. Nhưng nghĩ lại, nàng liền cảm thấy việc đó thật phiền phức, lười phải tốn lời.
Thực ra, cũng có vài người nghe được tiếng sói tru tối qua, nhưng phần lớn đều nghĩ rằng đoàn người đông đúc thế này, đám sói hoang nhỏ bé nào dám mò tới.
“Chúng ta đông người như vậy, còn sợ sói sao? Chúng nó tới thì vừa hay có thịt sói mà ăn.”
Một vài lão thợ săn, những người ngủ rất ngon giấc tối qua, nghe vậy liền lạnh sống lưng. Một người trong số họ nói:
“Ngươi, cái thằng nhóc miệng còn hôi sữa này, thật không hiểu chuyện đời. Sói mà đến, không chỉ một con, mà sẽ kéo cả bầy. Đừng nói vài người chúng ta, cả trăm mạng ở đây cũng đủ cho chúng ăn no căng bụng.”
Câu nói vừa dứt, không khí bỗng chùng xuống. Ai nấy đều cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi.
Mọi người bỗng nghĩ đến, nếu tối qua Cố An Nhiên không thức trắng gác đêm, chẳng phải cả trăm con người nơi đây sẽ như những miếng thịt treo trên xà nhà, chỉ còn chờ lũ sói tới xâu xé hay sao?
Trong lòng nhiều người, bỗng dâng lên vài phần cảm kích đối với Cố An Nhiên.
Thôn trưởng Lý thở dài, rồi nói:
“Nếu An Nhiên nha đầu đã nói bầy sói ở hướng Tây Nam, thì khi vào rừng hái rau hay săn bắn, mọi người phải tránh xa hướng ấy một chút. Còn nữa, hãy đi theo nhóm, mang theo vũ khí để phòng thân, như vậy sẽ an toàn hơn.”
Đúng lúc này, một gã trai trẻ trong thôn Lý cợt nhả:
“Cố An Nhiên lợi hại thế, chi bằng bảo nàng đi cùng chúng ta. Có nàng ở đó, sói nào dám tới chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.