Hành Trình Không Gian: Cô Gái Dẫn Đầu Thời Loạn
Chương 1:
Phù Sinh Nhất Niệm
20/11/2024
Cố An Nhiên mơ hồ tỉnh lại, đầu óc choáng váng như còn bị mây mù bao phủ. Tiếng động nặng nề, thô tục của một nam nhân lọt vào tai:
“Này dáng người… thật con mẹ nó đẹp quá!”
Còn chưa kịp hiểu rõ tình huống, một cảm giác lạnh lẽo từ cổ áo truyền tới. Nàng bị một tên nam nhân thô kệch, mặt mày đáng khinh, áo quần xộc xệch túm lấy. Gã vừa cởi nút áo của mình, vừa để lộ ra hàm răng vàng khè, đôi mắt mị lại thành một khe hở nhỏ, tràn đầy dục vọng bỉ ổi.
Ý thức của Cố An Nhiên lập tức bừng tỉnh. Lòng nàng lạnh toát, nhưng ngay sau đó lại dậy lên cơn giận dữ ngùn ngụt. Chuyện như thế này, tại mạt thế nàng đã chứng kiến vô số lần. Những kẻ không có khả năng tự bảo vệ mình chỉ có thể trở thành món đồ chơi trong tay kẻ khác. Nhưng nàng, Cố An Nhiên, tuyệt đối không phải một con cừu non yếu đuối!
Chỉ trong tích tắc, nàng thúc động dị năng không gian, ý niệm vừa động, một chiếc Phượng Đầu Rìu uy mãnh liền xuất hiện trong tay. Cố An Nhiên không hề do dự, bừng mở mắt, dồn toàn lực bổ thẳng về phía gã nam nhân đáng khinh kia.
*“Phập!”*
Rìu sắc như cắt ngọt qua bơ, ánh sáng lạnh lóe lên trong khoảnh khắc. Triệu Đại Quang chỉ kịp trợn trừng mắt, miệng còn chưa kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết thì cái đầu đã lìa khỏi cổ. Máu tươi phụt ra như suối, chiếc đầu gã lăn xuống đất, đôi mắt còn trợn trừng đầy kinh ngạc và không cam lòng.
Cố An Nhiên lảo đảo lùi lại vài bước, mùi máu tanh xộc vào mũi. Máu bắn lên mặt, lên người nàng, ấm nóng và nhầy nhụa. Nàng đứng thở dốc, toàn thân rệu rã như không còn chút sức lực nào.
Mất một lúc lâu mới ổn định lại, nàng quay sang nhìn thi thể gã đàn ông nằm sõng soài trên nền đất, đầu một nơi, thân một nẻo. Quần áo trên người hắn có vẻ kỳ quái, không giống những thứ người ta thường mặc trong mạt thế.
Cố An Nhiên quét mắt nhìn quanh, phát hiện mình đang ở trong một căn nhà tranh lụp xụp, hoàn toàn không phải kiểu nhà hiện đại hay đổ nát như ở mạt thế. Lòng nàng tràn đầy nghi hoặc. Đây là đâu?
Nàng cúi đầu nhìn bộ đồ thể thao cũ kỹ và bẩn thỉu mình vẫn đang mặc, đúng là bộ quần áo nàng đã mặc ở mạt thế. Nhưng nơi này, mọi thứ xung quanh, lại chẳng có chút gì giống với thế giới mà nàng quen thuộc.
Cố An Nhiên chậm rãi nhớ lại khoảnh khắc cuối cùng trước khi mọi thứ thay đổi. Lúc đó, nàng đang chiến đấu với một tang thi cấp cao, một con quái vật sở hữu dị năng không gian kỳ lạ. Thứ năng lượng mà nó phát ra không giống để lưu trữ đồ vật, mà như thể bẻ cong không gian và thời gian.
Nàng giật mình nhận ra khả năng lớn nhất là mình đã bị tang thi đó “đưa” tới một thế giới khác.
“Vậy chẳng phải ta… giờ là kẻ không hộ khẩu?” – Cố An Nhiên lẩm bẩm, ánh mắt vẫn chưa thể che giấu vẻ bàng hoàng.
Cố An Nhiên nhìn thi thể trên mặt đất, máu còn chảy ròng ròng từ vết chém, nhưng trong lòng nàng đã nhanh chóng bình tĩnh lại. Kẻ kia đáng chết, nàng không việc gì phải áy náy. Huống hồ, trong không gian của nàng cái gì cũng có, cùng lắm thì nếu không ổn, nàng có thể trốn vào đó rồi tìm cách sau.
Tuy nhiên, trong ký ức lờ mờ, nàng nhớ mang máng có người đã cứu mình. Người đó không chỉ cho nàng uống nước mà còn đứng ra ngăn cản gã đàn ông kia khi hắn định làm điều tồi tệ. Cố An Nhiên không phải người thích thiếu ân tình người khác. Nợ ân, nàng nhất định phải trả!
“Này dáng người… thật con mẹ nó đẹp quá!”
Còn chưa kịp hiểu rõ tình huống, một cảm giác lạnh lẽo từ cổ áo truyền tới. Nàng bị một tên nam nhân thô kệch, mặt mày đáng khinh, áo quần xộc xệch túm lấy. Gã vừa cởi nút áo của mình, vừa để lộ ra hàm răng vàng khè, đôi mắt mị lại thành một khe hở nhỏ, tràn đầy dục vọng bỉ ổi.
Ý thức của Cố An Nhiên lập tức bừng tỉnh. Lòng nàng lạnh toát, nhưng ngay sau đó lại dậy lên cơn giận dữ ngùn ngụt. Chuyện như thế này, tại mạt thế nàng đã chứng kiến vô số lần. Những kẻ không có khả năng tự bảo vệ mình chỉ có thể trở thành món đồ chơi trong tay kẻ khác. Nhưng nàng, Cố An Nhiên, tuyệt đối không phải một con cừu non yếu đuối!
Chỉ trong tích tắc, nàng thúc động dị năng không gian, ý niệm vừa động, một chiếc Phượng Đầu Rìu uy mãnh liền xuất hiện trong tay. Cố An Nhiên không hề do dự, bừng mở mắt, dồn toàn lực bổ thẳng về phía gã nam nhân đáng khinh kia.
*“Phập!”*
Rìu sắc như cắt ngọt qua bơ, ánh sáng lạnh lóe lên trong khoảnh khắc. Triệu Đại Quang chỉ kịp trợn trừng mắt, miệng còn chưa kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết thì cái đầu đã lìa khỏi cổ. Máu tươi phụt ra như suối, chiếc đầu gã lăn xuống đất, đôi mắt còn trợn trừng đầy kinh ngạc và không cam lòng.
Cố An Nhiên lảo đảo lùi lại vài bước, mùi máu tanh xộc vào mũi. Máu bắn lên mặt, lên người nàng, ấm nóng và nhầy nhụa. Nàng đứng thở dốc, toàn thân rệu rã như không còn chút sức lực nào.
Mất một lúc lâu mới ổn định lại, nàng quay sang nhìn thi thể gã đàn ông nằm sõng soài trên nền đất, đầu một nơi, thân một nẻo. Quần áo trên người hắn có vẻ kỳ quái, không giống những thứ người ta thường mặc trong mạt thế.
Cố An Nhiên quét mắt nhìn quanh, phát hiện mình đang ở trong một căn nhà tranh lụp xụp, hoàn toàn không phải kiểu nhà hiện đại hay đổ nát như ở mạt thế. Lòng nàng tràn đầy nghi hoặc. Đây là đâu?
Nàng cúi đầu nhìn bộ đồ thể thao cũ kỹ và bẩn thỉu mình vẫn đang mặc, đúng là bộ quần áo nàng đã mặc ở mạt thế. Nhưng nơi này, mọi thứ xung quanh, lại chẳng có chút gì giống với thế giới mà nàng quen thuộc.
Cố An Nhiên chậm rãi nhớ lại khoảnh khắc cuối cùng trước khi mọi thứ thay đổi. Lúc đó, nàng đang chiến đấu với một tang thi cấp cao, một con quái vật sở hữu dị năng không gian kỳ lạ. Thứ năng lượng mà nó phát ra không giống để lưu trữ đồ vật, mà như thể bẻ cong không gian và thời gian.
Nàng giật mình nhận ra khả năng lớn nhất là mình đã bị tang thi đó “đưa” tới một thế giới khác.
“Vậy chẳng phải ta… giờ là kẻ không hộ khẩu?” – Cố An Nhiên lẩm bẩm, ánh mắt vẫn chưa thể che giấu vẻ bàng hoàng.
Cố An Nhiên nhìn thi thể trên mặt đất, máu còn chảy ròng ròng từ vết chém, nhưng trong lòng nàng đã nhanh chóng bình tĩnh lại. Kẻ kia đáng chết, nàng không việc gì phải áy náy. Huống hồ, trong không gian của nàng cái gì cũng có, cùng lắm thì nếu không ổn, nàng có thể trốn vào đó rồi tìm cách sau.
Tuy nhiên, trong ký ức lờ mờ, nàng nhớ mang máng có người đã cứu mình. Người đó không chỉ cho nàng uống nước mà còn đứng ra ngăn cản gã đàn ông kia khi hắn định làm điều tồi tệ. Cố An Nhiên không phải người thích thiếu ân tình người khác. Nợ ân, nàng nhất định phải trả!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.