Hành Trình Không Gian: Cô Gái Dẫn Đầu Thời Loạn
Chương 24:
Phù Sinh Nhất Niệm
20/11/2024
“Không thành vấn đề! Rau khô cứ để nhà ta, lúc nào các ngươi cần cứ tới lấy!”
Nhìn Lý thôn trưởng đổi được thịt dê một cách dễ dàng, lập tức những người khác cũng ùn ùn kéo tới. Có người mang ớt khô, người mang dưa muối, ai cũng muốn đổi lấy một phần thịt dê cho bữa tối.
Để tránh nhầm lẫn, Cố An Nhiên ghi chép lại cẩn thận. Nàng dùng một mảnh vải nhỏ, viết tay lên đó những thứ đã đổi với từng nhà, cùng số lượng cụ thể, sau đó đưa cho Vương Ngọc Liên.
Vương Ngọc Liên cầm mảnh vải, thần sắc đầy tự hào, cười nói:
“An Nhiên nha đầu, ngươi cứ yên tâm. Ta già nhưng trí nhớ vẫn tốt lắm, sẽ không để sót đâu.”
Không lâu sau, nồi thịt dê thứ hai cũng được đổi hết sạch.
Lúc này, một thiếu niên mặt lạ hoắc, có vẻ thuộc thôn Triệu, dè dặt bước tới. Hắn ngước nhìn nồi thịt còn dư lại chừng hai cân, rồi khẩn thiết nói:
“Ta có thể dùng đồ vật để đổi lấy chút thịt dê không? Nương ta yếu lắm, cần ăn thịt để bồi bổ.”
Cố An Nhiên nhìn hắn một cái, không nói gì. Thiếu niên vội vàng giải thích, giọng gấp gáp:
“Nhà ta không có giao tình với thôn trưởng, hắn thường hay khi dễ chúng ta. Ta biết ngươi không thích người Triệu gia thôn, nhưng đồ ta mang đến đây là thật, ta lấy rồi giao trực tiếp cho ngươi, không giữ lại một chút nào đâu.”
Nghe hắn nói vậy, Cố An Nhiên thầm đánh giá. Cuối cùng, nàng nhàn nhạt hỏi:
“Nhà ngươi có gì để đổi với ta?”
Thiếu niên cúi đầu, giọng lúng túng:
“Chỉ có... chỉ có vài chiếc bánh bột ngô và một đống hạt giống rau củ. Đống hạt giống đó không thể ăn được, chỉ toàn thứ vô dụng.”
Nói xong, hắn ngượng ngùng đỏ mặt. Hắn cũng biết bánh bột ngô và hạt giống đều không phải thứ gì quý giá, nhưng tình cảnh hiện tại của nhà hắn thật sự không còn lựa chọn nào khác.
Cố An Nhiên vốn không để tâm đến bánh bột ngô, nhưng khi nghe đến hạt giống, ánh mắt nàng lập tức sáng lên.
Hạt giống rau củ? Đây đúng là thứ nàng cần! Dù trong không gian của nàng có một ít giống cây trồng, nhưng số lượng rất hạn chế. Những loại này vốn thuộc loại hiếm, nếu không bổ sung sớm thì sớm muộn gì cũng cạn kiệt, để mặc đất đai trong không gian bị bỏ hoang.
Nghĩ vậy, nàng liền gật đầu, giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn:
“Được, mang tất cả hạt giống ngươi có đến đây. Ta sẽ đổi lấy một phần thịt dê.”
Thiếu niên nghe xong, mừng rỡ đến mức suýt nữa quỳ xuống. Hắn vội vàng cảm ơn rối rít, rồi chạy ngay về để lấy hạt giống.
“Dùng toàn bộ hạt giống đổi lấy phần thịt dê còn lại, tất cả đều thuộc về ngươi.”
Thiếu niên ngơ ngác, không dám tin vào tai mình. Nàng... lại dễ dàng đồng ý như vậy sao?
Trong lòng hắn thoáng dâng lên một cảm giác khó tả. Hẳn là nàng thấy tình cảnh mẹ con họ đáng thương nên mới giúp đỡ, kỳ thực nàng cũng không đáng sợ như vẻ bề ngoài. Tâm địa của nàng, có lẽ rất thiện lương.
Sau khi đổi lấy toàn bộ số hạt giống, Cố An Nhiên quay người, ánh mắt hướng về phía dòng suối đang chảy lặng lẽ trước mặt, chân mày khẽ nhíu lại đầy nghi hoặc.
Lý thôn trưởng, từ xa thấy sắc mặt nàng đột nhiên khác lạ, liền vội vã bước đến, cẩn trọng hỏi:
“An Nhiên cô nương, có chuyện gì sao?”
Cố An Nhiên không quay lại nhìn ông, giọng vẫn nhàn nhạt:
“Ân, dòng suối chảy chậm lại.”
Nghe vậy, Lý thôn trưởng thoáng giật mình, nhưng ngay sau đó thở phào nhẹ nhõm, đáp:
“Suối chảy chậm, chẳng phải là chuyện tốt sao? Điều này chứng tỏ nước lũ đang rút đi.”
Nhìn Lý thôn trưởng đổi được thịt dê một cách dễ dàng, lập tức những người khác cũng ùn ùn kéo tới. Có người mang ớt khô, người mang dưa muối, ai cũng muốn đổi lấy một phần thịt dê cho bữa tối.
Để tránh nhầm lẫn, Cố An Nhiên ghi chép lại cẩn thận. Nàng dùng một mảnh vải nhỏ, viết tay lên đó những thứ đã đổi với từng nhà, cùng số lượng cụ thể, sau đó đưa cho Vương Ngọc Liên.
Vương Ngọc Liên cầm mảnh vải, thần sắc đầy tự hào, cười nói:
“An Nhiên nha đầu, ngươi cứ yên tâm. Ta già nhưng trí nhớ vẫn tốt lắm, sẽ không để sót đâu.”
Không lâu sau, nồi thịt dê thứ hai cũng được đổi hết sạch.
Lúc này, một thiếu niên mặt lạ hoắc, có vẻ thuộc thôn Triệu, dè dặt bước tới. Hắn ngước nhìn nồi thịt còn dư lại chừng hai cân, rồi khẩn thiết nói:
“Ta có thể dùng đồ vật để đổi lấy chút thịt dê không? Nương ta yếu lắm, cần ăn thịt để bồi bổ.”
Cố An Nhiên nhìn hắn một cái, không nói gì. Thiếu niên vội vàng giải thích, giọng gấp gáp:
“Nhà ta không có giao tình với thôn trưởng, hắn thường hay khi dễ chúng ta. Ta biết ngươi không thích người Triệu gia thôn, nhưng đồ ta mang đến đây là thật, ta lấy rồi giao trực tiếp cho ngươi, không giữ lại một chút nào đâu.”
Nghe hắn nói vậy, Cố An Nhiên thầm đánh giá. Cuối cùng, nàng nhàn nhạt hỏi:
“Nhà ngươi có gì để đổi với ta?”
Thiếu niên cúi đầu, giọng lúng túng:
“Chỉ có... chỉ có vài chiếc bánh bột ngô và một đống hạt giống rau củ. Đống hạt giống đó không thể ăn được, chỉ toàn thứ vô dụng.”
Nói xong, hắn ngượng ngùng đỏ mặt. Hắn cũng biết bánh bột ngô và hạt giống đều không phải thứ gì quý giá, nhưng tình cảnh hiện tại của nhà hắn thật sự không còn lựa chọn nào khác.
Cố An Nhiên vốn không để tâm đến bánh bột ngô, nhưng khi nghe đến hạt giống, ánh mắt nàng lập tức sáng lên.
Hạt giống rau củ? Đây đúng là thứ nàng cần! Dù trong không gian của nàng có một ít giống cây trồng, nhưng số lượng rất hạn chế. Những loại này vốn thuộc loại hiếm, nếu không bổ sung sớm thì sớm muộn gì cũng cạn kiệt, để mặc đất đai trong không gian bị bỏ hoang.
Nghĩ vậy, nàng liền gật đầu, giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn:
“Được, mang tất cả hạt giống ngươi có đến đây. Ta sẽ đổi lấy một phần thịt dê.”
Thiếu niên nghe xong, mừng rỡ đến mức suýt nữa quỳ xuống. Hắn vội vàng cảm ơn rối rít, rồi chạy ngay về để lấy hạt giống.
“Dùng toàn bộ hạt giống đổi lấy phần thịt dê còn lại, tất cả đều thuộc về ngươi.”
Thiếu niên ngơ ngác, không dám tin vào tai mình. Nàng... lại dễ dàng đồng ý như vậy sao?
Trong lòng hắn thoáng dâng lên một cảm giác khó tả. Hẳn là nàng thấy tình cảnh mẹ con họ đáng thương nên mới giúp đỡ, kỳ thực nàng cũng không đáng sợ như vẻ bề ngoài. Tâm địa của nàng, có lẽ rất thiện lương.
Sau khi đổi lấy toàn bộ số hạt giống, Cố An Nhiên quay người, ánh mắt hướng về phía dòng suối đang chảy lặng lẽ trước mặt, chân mày khẽ nhíu lại đầy nghi hoặc.
Lý thôn trưởng, từ xa thấy sắc mặt nàng đột nhiên khác lạ, liền vội vã bước đến, cẩn trọng hỏi:
“An Nhiên cô nương, có chuyện gì sao?”
Cố An Nhiên không quay lại nhìn ông, giọng vẫn nhàn nhạt:
“Ân, dòng suối chảy chậm lại.”
Nghe vậy, Lý thôn trưởng thoáng giật mình, nhưng ngay sau đó thở phào nhẹ nhõm, đáp:
“Suối chảy chậm, chẳng phải là chuyện tốt sao? Điều này chứng tỏ nước lũ đang rút đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.