Hành Trình Không Gian: Cô Gái Dẫn Đầu Thời Loạn

Chương 28:

Phù Sinh Nhất Niệm

20/11/2024

Bên dưới cầu, cách hai thước, là dòng nước đỏ ngầu và đục ngầu chảy xiết.

Cố An Nhiên nhìn cảnh tượng đó mà khó chịu, giọng lạnh lẽo vang lên:

"Các ngươi có đi hay không? Không dám đi thì nhảy xuống, phía sau còn có người muốn qua đấy."

Những kẻ đang đứng giữa cầu nghe thấy lời của "nữ Diêm Vương", dù run sợ cũng đành nhắm mắt cắn răng mà bước tiếp. Họ sợ rằng nếu làm nàng mất kiên nhẫn, nàng có thể tức giận mà đá chiếc cầu xuống nước.

Thật vất vả lắm, mấy người đó mới tới được bờ bên kia. Vừa đặt chân lên đất liền, cả đám đều run rẩy như gió thổi.

Lý Kim Quang đứng bên này, nhìn đám người Triệu gia thôn mà không khỏi thầm coi thường. Ông nghĩ, thôn trưởng của họ không phải chính trực gì cho cam, nên thôn dân ít nhiều cũng nhiễm tính ích kỷ trong xương tủy.

Ông ho một tiếng, cao giọng nói:

"Chúng ta, người Lý gia thôn và Cố gia thôn, nên để người già và trẻ con qua trước thì hơn."

Lời vừa dứt, chẳng ai phản đối. Dẫu nhà nào cũng có người già và trẻ nhỏ, nhưng thôn Cố gia và Lý gia đều hiểu lẽ phải.

Tuy nhiên, các lão nhân lại run rẩy đáp:

"Kim Quang à, để bọn nhỏ và người trẻ khỏe qua trước đi. Chúng ta già cả, xương cốt đã sắp tàn, có chuyện gì thì cũng chẳng sao. Người trẻ còn có sức mà lo cho bọn nhỏ."

Lý Kim Quang định tranh luận vài câu, nhưng thấy các lão nhân kiên trì, ông đành nhượng bộ.

Một số phụ nhân muốn bế con mình cùng qua, nhưng lại lo rằng cầu trúc không chịu nổi trọng lượng tăng thêm, có thể sụp đổ. Họ cắn răng kiềm nỗi lo, chỉ còn cách để con tự đi.



Trẻ con từ năm tuổi trở lên được khuyến khích tự đi qua cầu, còn những đứa dưới năm tuổi thì được các phụ nhân bế qua.

Đại Bảo và Điềm Nha, vừa tròn năm tuổi, đứng ở hàng đầu, chuẩn bị bước lên cầu.

Cố An Nhiên đứng nhìn, nàng thấy rõ trong ánh mắt của Đại Bảo và Điềm Nha lấp ló chút sợ hãi, nhưng cả hai đứa trẻ đều cố tỏ ra mạnh mẽ.

Cố An Nhiên hơi khom người, giang hai tay về phía bờ bên kia, trên môi nở một nụ cười hiếm hoi, ánh mắt dịu dàng như gió xuân:

"Lại đây nào, tới chỗ An Nhiên tỷ tỷ. Đừng sợ, tỷ tỷ sẽ bảo vệ các ngươi."

Những lời nhẹ nhàng ấy khiến đám thanh niên của Triệu gia thôn còn đang run rẩy trên cầu không khỏi tức tối trong lòng. "Cớ gì nàng đối bọn chúng ôn nhu như vậy, còn đối với ta thì đanh thép, dọa nạt?"

Đại Bảo nhắm chặt mắt, hít sâu một hơi để lấy can đảm, chuẩn bị bước lên cầu. Nhưng ngay lúc ấy, Điềm Nha lại bặm môi, cố nén nước mắt, giọng trẻ thơ run rẩy:

"An Nhiên tỷ tỷ, Điềm Nha sợ lắm..."

Cố An Nhiên thoáng dừng lại. Nàng biết rõ, nỗi sợ của Điềm Nha không phải vô cớ. Khi còn nhỏ, tiểu cô nương này từng rơi xuống giếng. Dù được cứu kịp thời, nhưng sự sợ hãi đối với nước đã khắc sâu trong tận xương tủy.

Ánh mắt Cố An Nhiên trở nên dịu dàng hơn. Nàng lấy phi hổ trảo ra, móc chặt vào một tảng đá lớn bên bờ đối diện, rồi buộc thêm vài sợi dây thừng, kiểm tra thật kỹ lưỡng. Sau đó, nàng cúi đầu nói với Điềm Nha:

"Tới đây nào, nắm lấy sợi dây thừng này, có dây rồi thì không phải sợ."

Dây thừng được buộc thấp, vừa tầm cho lũ trẻ bám lấy. Chúng có thể dùng tay vịn vào, tránh được cảm giác chênh vênh, lại dễ giữ thăng bằng hơn.

Có dây thừng, Đại Bảo dẫn đầu, kéo theo cả một hàng dài trẻ nhỏ cẩn thận bước qua cầu. Tay cậu còn nắm chặt tay Điềm Nha, vừa trấn an, vừa dìu em mình đi từng bước.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hành Trình Không Gian: Cô Gái Dẫn Đầu Thời Loạn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook