Hành Trình Không Gian: Cô Gái Dẫn Đầu Thời Loạn

Chương 4:

Phù Sinh Nhất Niệm

20/11/2024

Nhìn theo ánh mắt của nàng, Vương Ngọc Liên thoáng lộ ra một nụ cười hiếm hoi, nét mặt dịu lại đôi chút:

“Phải, đây là cháu ngoại trai và cháu ngoại gái của ta. Chúng là một cặp long phượng thai, thằng anh tên Đại Bảo, còn cô em gọi Điềm Nha.”

Cố An Nhiên hơi nhướng mày, lòng có chút ngạc nhiên. Trên đường chạy nạn, những gia đình mang theo trẻ nhỏ đã ít, huống chi lại còn là tổ tôn ba người nương tựa vào nhau.

Như nhìn ra sự nghi hoặc trong mắt nàng, Vương Ngọc Liên chậm rãi giải thích:

“Lão nhân nhà ta mất sớm, nhi tử của ta cũng bị bắt đi làm tráng đinh. Thấy ta cô quạnh, nữ nhi và con rể thương tình nên đón ta về sống cùng ở Cố Gia Thôn. Nhưng mệnh ta hẳn là quá khắc nghiệt. Chưa được bao lâu, nữ nhi và con rể lại gặp nạn khi lên núi hái rau dại, cả hai đều bỏ mạng.”

Nói đến đây, Vương Ngọc Liên không kìm được mà đưa tay lau nước mắt, giọng khản đi vì nghẹn ngào:

“Giờ đây, chỉ còn ba bà cháu nương tựa lẫn nhau mà sống qua ngày.”

Cố An Nhiên lặng lẽ trầm mặc, ánh mắt khẽ tối lại. Một lát sau, nàng cất giọng trầm trầm, ngữ điệu kiên định:

“Ta đã biết. Các ngươi cứ an tâm nghỉ ngơi. Chuyện hôm nay ta gây ra, ta sẽ tự mình giải quyết, không để các ngươi bị liên lụy.”



Nàng cũng chẳng định nán lại lâu ở cái Đại Tuyên Quốc này, một nơi chưa từng nghe qua. Mặc dù hiện giờ không có quan phủ nào quản lý, giết người chắc chắn không bị truy cứu, nhưng nàng vẫn không có ý định phơi mặt ra ngoài quá nhiều. Chờ đám người chạy nạn này đi hết, nàng sẽ trốn vào không gian của mình, tìm cách quay trở về thế giới cũ. Trong không gian, mọi thứ từ lương thực đến vật dụng đều đủ, nàng chẳng phải lo gì.

Dẫu vậy, có một chuyện nàng nhất định phải làm ngay. Đó là xử lý dứt điểm mẹ con nhà kia và tên Triệu Đại Phú. Nếu để chúng sống, e rằng lão thái thái cùng hai đứa nhỏ này sẽ không được yên thân. Nghĩ đến đây, ánh mắt Cố An Nhiên thoáng lạnh, nàng nhấc chiếc Phượng Đầu Rìu, đi thẳng ra ngoài mà không quay đầu lại.

---

Giờ phút này, ở bên ngoài nhà tranh, người dân Triệu Gia Thôn đang giúp đỡ Triệu Đại Phú và mẹ hắn đào một cái hố bên cạnh ruộng rau. Người đã chết, dù thế nào cũng phải an táng, đó là luật bất thành văn.

Mặc dù Triệu Đại Quang chẳng phải người tốt lành gì, nhưng hắn dù sao cũng là người trong thôn. Mẹ hắn mở lời nhờ vả, mọi người không tiện khoanh tay đứng nhìn. Triệu Đại Phú thì đang lúi húi chỉnh lại y phục cho thi thể của anh trai mình.

Điều kỳ dị nhất là mẹ của Triệu Đại Quang, Tề thị, đang ngồi xổm bên xác con trai. Tay bà ta run run cầm kim chỉ, khâu đầu Triệu Đại Quang lại với cổ. Vừa khâu, bà ta vừa khóc nức nở, nước mắt giàn giụa.

Kỳ thực, trong lòng Tề thị cũng tràn đầy sợ hãi. Nhưng bà ta không muốn con trai mình chết không toàn thây, trở thành cô hồn dã quỷ. Nếu đã thành quỷ, thì cũng phải thành một lệ quỷ, để quay lại báo thù, giết chết con tiện nhân kia!

Người dân Lý Gia Thôn và Cố Gia Thôn đứng bên ngoài nhìn cảnh tượng này, ai nấy đều tỏ ra thờ ơ, thậm chí có người còn cảm thấy hả hê. Rốt cuộc, Triệu Đại Quang vốn chẳng phải kẻ tử tế.

Hắn là tên côn đồ có tiếng trong vùng, trên tay còn từng dính mạng người. Cách đây vài ngày, hắn thậm chí còn ngang nhiên kéo một góa phụ trẻ ở Lý Gia Thôn vào bụi cỏ để giở trò đồi bại. Hắn chết đi, chẳng ai tiếc nuối, chỉ là một kẻ tội ác ngập đầu bị quả báo mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình full
cô vợ thay thế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hành Trình Không Gian: Cô Gái Dẫn Đầu Thời Loạn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook