Hành Trình Nhận Cáo Mệnh Của Mẹ Chồng Nhà Nông
Chương 50: Đứa Nhỏ Thảm Nhất
Tam Dương Thái Lai
21/07/2024
Trúc Lan phản ứng chậm hơn nữ nhi nửa nhịp, nói:
“Lão đại, mau bế đứa nhỏ lên xe!"
Chu lão đại tháo bó củi trên người đứa nhỏ ra, tiện tay ném lên xe bò, rồi bế đứa nhỏ lên, trong miệng lẩm bẩm: “Tạo nghiệp quá!”
Trúc Lan không chê đứa nhỏ ăn mặc lếch thếch, sờ trán đứa nhỏ, còn nóng hơn cả Chu Thư Nhân lần trước, sốt cao như thể mà không xử lý cẩn thận thì sẽ trở thành đồ ngốc mất.
“Mau, mau chạy về!”
Nhất định phải hạ nhiệt trước, bây giờ đưa đến đại phu, cổ đại không có thuốc hạ sốt, sắc thuốc cần có thời gian, sợ là không chờ kịp.
May mà sắp tới nhà rồi, chờ về đến nhà, Trúc Lan bảo Tuyết Hàm đi múc nước, rồi nói Chu lão đại bế đứa nhỏ vào nhà chính.
Chu Thư Nhân nói với Chu lão nhị đi ra đón mình: “Lấy đồ trong xe xuống dưới trước đi, sau đó đánh xe vào huyện đón đại phu đến.”
Trong đầu Chu lão nhị có nhiều tính toán, mời đại phu tốn không ít bạc, có ai mà không ích kỷ, hắn nghĩ cho người nhà của mình nhiều hơn, có điều hắn càng ngày càng không hiểu được phụ thân cho nên đành phải nghe theo:
“Dạ phụ thân!”
Chu Thư Nhân đi vào nhà chính, nói:
“Lấy ít bạc cho Lão Nhị đi mời đại phu, đứa nhỏ này yếu quá rồi, di chuyển nhiều không tốt.”
Trúc Lan đắp khăn lên trán cho đứa nhỏ, sờ sờ cơ thể chỉ còn lại da bọc xương, trong lòng run lên: “Ừ!”
Chu lão đại còn đứng ở cửa, có vẻ chần chờ: “Phụ thân, có cần báo cho nhà Trương Đại Thiết không?”
Chu Thư Nhân trầm ngâm, nói: “Thê tử của Trương Đại Thiết là người ngang ngược vô lý, con qua đó đừng nói là nhà ta cứu được đứa nhỏ, tránh cho nàng ta tới nhà ăn vạ chúng ta đụng trúng đứa nhỏ. Cứ nói là thằng nhóc này làm cho bò của nhà chúng ta hoảng sợ hất Tuyết Hàm ngã xuống, bây giờ đến nhà Trương Đại Thiết đòi tiền. Sau đó nói với bọn họ, đứa nhỏ đang sốt rất cao, đầu óc sắp hỏng luôn rồi.”
Chu lão đại: “… Con đã nhớ rồi.”
Phụ thân vẫn là phụ thân, suy nghĩ thấu đáo. Có điều hắn không hiểu được ý nghĩa tiềm ẩn đằng sau, cứ cảm thấy mình đã xem nhẹ thứ gì!
Chu Thư Nhân tiếp tục ra ngoài nói chuyện với nữ nhi đang chờ đợi bên ngoài:
“Lát nữa bảo mẫu thân của con băng một cánh tay của con lại làm giả chứng cứ, mấy ngày kế tiếp con nhớ giả vờ chút.”
Tuyết Hàm ở ngoài đã nghe rồi, nàng nháy mắt nói:
“Phụ thân yên tâm đi, con hứa sẽ giả cho giống.”
Chu Thư Nhân rất thích nữ nhi thông minh này: “Ừ.”
Trúc Lan bảo Chu Thư Nhân luôn chườm khăn hạ nhiệt độ cho đứa nhỏ, xé một mảnh vải sẫm màu băng bó cánh tay nữ nhi, rồi làm dơ quần áo của nàng một chút, tóc và mặt cũng lem luốc hơn, sau đó bảo nữ nhi đi ngửi mùi gừng cho cay mắt.
Trúc Lan ổn định tâm thần, bởi vì đơn giản hơn hóa trang ở hiện đại nhiều. Nàng đưa bạc cho Chu lão nhị, dặn dò đừng đi quá nhanh, chú ý an toàn, cuối cùng mới quay vào nhà.
Chu Thư Nhân đưa tay ra hiệu, bảo Trúc Lan ngồi:
“Đứa nhỏ này cũng đáng thương, phụ mẫu không thương, không được làm người.”
Trúc Lan có ký ức của nguyên thân, Trương Đại Thiết có mối quan hệ cùng tông tộc với Vương Trương thị, hắn ta bị bán đi làm nô tài từ nhỏ, sau đó không biết vì sao lại bị gãy chân, hắn ta nhận lại khế ước bán mình, dẫn theo gia đình trở về nguyên quán. Nhà Trương Đại Thiết có bốn đứa nữ nhi, nghe đồn hắn ta đã bán nữ nhi trên đường cho nhà người ta, hai nữ nhi còn lại và một nhi tử cùng về tới đây.
Sau khi về quê, hắn ta và phụ mẫu ruột trở thành kẻ thù. Hắn ta tự mua đất xây nhà, tiếp tục sinh thêm hai nhi tử, nên đại nhi tử không được coi trọng. Phu thân Trương Đại Thiết bắt đị nhi tử bốn tuổi làm việc, còn đáng thương hơn mấy nữ nhi trong nhà. Cuộc sống của Tam Nha ít ra vẫn đỡ hơn đứa nhỏ này, không phải nói quá nó là đứa nhỏ thảm nhất trong thôn.
Cũng có thôn dân thấy không vừa mắt, muốn tới giúp đỡ, sẵn sàng bỏ tiền ra mua đứa nhỏ về làm con trai, nào ngờ lại bị thê tử của Trương Đại Thiết kiếm chuyện, mắng chửi xối xả. Thê tử của Trương Đại Thiết lại thích ăn vạ, tống tiền không ít nhà. Cuối cùng trong thôn không muốn dính dáng gì nữa, lâu lâu lén lút cho đứa nhỏ chút thức ăn mà thôi. Nguyên thân cũng từng giúp đỡ, có điều nguyên thân không thích thê tử của Trương Đại Thiết Chu thị, những lúc nguyên thân cho đồ đều rất kín đáo.
Chu Thư Nhân đưa khăn lau mặt qua cho Trúc Lan:
“Đang suy nghĩ về đứa nhỏ này à?”
Trúc Lan gật đầu:
“Ừ, thằng bé sống được tới giờ đúng là kỳ tích.”
Chu Thư Nhân từng sống trong cô nhi viện, đã gặp không ít đứa nhỏ bị ngược đại, rất nhiều vết sẹo trên người đứa nhỏ này đều là do bị đánh.
“Aii, tạo nghiệp!”
“Lão đại, mau bế đứa nhỏ lên xe!"
Chu lão đại tháo bó củi trên người đứa nhỏ ra, tiện tay ném lên xe bò, rồi bế đứa nhỏ lên, trong miệng lẩm bẩm: “Tạo nghiệp quá!”
Trúc Lan không chê đứa nhỏ ăn mặc lếch thếch, sờ trán đứa nhỏ, còn nóng hơn cả Chu Thư Nhân lần trước, sốt cao như thể mà không xử lý cẩn thận thì sẽ trở thành đồ ngốc mất.
“Mau, mau chạy về!”
Nhất định phải hạ nhiệt trước, bây giờ đưa đến đại phu, cổ đại không có thuốc hạ sốt, sắc thuốc cần có thời gian, sợ là không chờ kịp.
May mà sắp tới nhà rồi, chờ về đến nhà, Trúc Lan bảo Tuyết Hàm đi múc nước, rồi nói Chu lão đại bế đứa nhỏ vào nhà chính.
Chu Thư Nhân nói với Chu lão nhị đi ra đón mình: “Lấy đồ trong xe xuống dưới trước đi, sau đó đánh xe vào huyện đón đại phu đến.”
Trong đầu Chu lão nhị có nhiều tính toán, mời đại phu tốn không ít bạc, có ai mà không ích kỷ, hắn nghĩ cho người nhà của mình nhiều hơn, có điều hắn càng ngày càng không hiểu được phụ thân cho nên đành phải nghe theo:
“Dạ phụ thân!”
Chu Thư Nhân đi vào nhà chính, nói:
“Lấy ít bạc cho Lão Nhị đi mời đại phu, đứa nhỏ này yếu quá rồi, di chuyển nhiều không tốt.”
Trúc Lan đắp khăn lên trán cho đứa nhỏ, sờ sờ cơ thể chỉ còn lại da bọc xương, trong lòng run lên: “Ừ!”
Chu lão đại còn đứng ở cửa, có vẻ chần chờ: “Phụ thân, có cần báo cho nhà Trương Đại Thiết không?”
Chu Thư Nhân trầm ngâm, nói: “Thê tử của Trương Đại Thiết là người ngang ngược vô lý, con qua đó đừng nói là nhà ta cứu được đứa nhỏ, tránh cho nàng ta tới nhà ăn vạ chúng ta đụng trúng đứa nhỏ. Cứ nói là thằng nhóc này làm cho bò của nhà chúng ta hoảng sợ hất Tuyết Hàm ngã xuống, bây giờ đến nhà Trương Đại Thiết đòi tiền. Sau đó nói với bọn họ, đứa nhỏ đang sốt rất cao, đầu óc sắp hỏng luôn rồi.”
Chu lão đại: “… Con đã nhớ rồi.”
Phụ thân vẫn là phụ thân, suy nghĩ thấu đáo. Có điều hắn không hiểu được ý nghĩa tiềm ẩn đằng sau, cứ cảm thấy mình đã xem nhẹ thứ gì!
Chu Thư Nhân tiếp tục ra ngoài nói chuyện với nữ nhi đang chờ đợi bên ngoài:
“Lát nữa bảo mẫu thân của con băng một cánh tay của con lại làm giả chứng cứ, mấy ngày kế tiếp con nhớ giả vờ chút.”
Tuyết Hàm ở ngoài đã nghe rồi, nàng nháy mắt nói:
“Phụ thân yên tâm đi, con hứa sẽ giả cho giống.”
Chu Thư Nhân rất thích nữ nhi thông minh này: “Ừ.”
Trúc Lan bảo Chu Thư Nhân luôn chườm khăn hạ nhiệt độ cho đứa nhỏ, xé một mảnh vải sẫm màu băng bó cánh tay nữ nhi, rồi làm dơ quần áo của nàng một chút, tóc và mặt cũng lem luốc hơn, sau đó bảo nữ nhi đi ngửi mùi gừng cho cay mắt.
Trúc Lan ổn định tâm thần, bởi vì đơn giản hơn hóa trang ở hiện đại nhiều. Nàng đưa bạc cho Chu lão nhị, dặn dò đừng đi quá nhanh, chú ý an toàn, cuối cùng mới quay vào nhà.
Chu Thư Nhân đưa tay ra hiệu, bảo Trúc Lan ngồi:
“Đứa nhỏ này cũng đáng thương, phụ mẫu không thương, không được làm người.”
Trúc Lan có ký ức của nguyên thân, Trương Đại Thiết có mối quan hệ cùng tông tộc với Vương Trương thị, hắn ta bị bán đi làm nô tài từ nhỏ, sau đó không biết vì sao lại bị gãy chân, hắn ta nhận lại khế ước bán mình, dẫn theo gia đình trở về nguyên quán. Nhà Trương Đại Thiết có bốn đứa nữ nhi, nghe đồn hắn ta đã bán nữ nhi trên đường cho nhà người ta, hai nữ nhi còn lại và một nhi tử cùng về tới đây.
Sau khi về quê, hắn ta và phụ mẫu ruột trở thành kẻ thù. Hắn ta tự mua đất xây nhà, tiếp tục sinh thêm hai nhi tử, nên đại nhi tử không được coi trọng. Phu thân Trương Đại Thiết bắt đị nhi tử bốn tuổi làm việc, còn đáng thương hơn mấy nữ nhi trong nhà. Cuộc sống của Tam Nha ít ra vẫn đỡ hơn đứa nhỏ này, không phải nói quá nó là đứa nhỏ thảm nhất trong thôn.
Cũng có thôn dân thấy không vừa mắt, muốn tới giúp đỡ, sẵn sàng bỏ tiền ra mua đứa nhỏ về làm con trai, nào ngờ lại bị thê tử của Trương Đại Thiết kiếm chuyện, mắng chửi xối xả. Thê tử của Trương Đại Thiết lại thích ăn vạ, tống tiền không ít nhà. Cuối cùng trong thôn không muốn dính dáng gì nữa, lâu lâu lén lút cho đứa nhỏ chút thức ăn mà thôi. Nguyên thân cũng từng giúp đỡ, có điều nguyên thân không thích thê tử của Trương Đại Thiết Chu thị, những lúc nguyên thân cho đồ đều rất kín đáo.
Chu Thư Nhân đưa khăn lau mặt qua cho Trúc Lan:
“Đang suy nghĩ về đứa nhỏ này à?”
Trúc Lan gật đầu:
“Ừ, thằng bé sống được tới giờ đúng là kỳ tích.”
Chu Thư Nhân từng sống trong cô nhi viện, đã gặp không ít đứa nhỏ bị ngược đại, rất nhiều vết sẹo trên người đứa nhỏ này đều là do bị đánh.
“Aii, tạo nghiệp!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.