Hành Trình Nhận Cáo Mệnh Của Mẹ Chồng Nhà Nông
Chương 19: Nữ Nhân Cổ Đại Thật Khó Khăn
Tam Dương Thái Lai
21/07/2024
Tuyết Hàm không nghĩ tới sẽ gặp nương ở chỗ này, bé định len lén đi phòng bếp, đừng thấy bình thường lá gan không nhỏ, nhưng lại sợ nương: "Nương."
Được, đây là ý không muốn nói.
Trúc Lan sờ tóc của con gái, thật mềm: "Đi phòng bếp định trộm bánh cho Tam Nha đúng không?"
Tuyết Hàm không suy nghĩ nhiều trả lời một câu: "Thịt vụn."
Trúc Lan cười lạnh trong lòng, đây là cao cấp rồi, cũng đúng, nếu nàng và Chu Thư Nhân không đến, hai cổ thân thể này cũng sẽ không bị bệnh đi vào trấn, càng sẽ không mua thịt, trong truyện là trộm bánh bột ngô, lúc này đổi thành thịt vụn.
Tuyết Hàm biết mình thuận miệng nói ra, đôi tay nhỏ bé hơi mâp mạp bụm miệng lại, nhưng thấy khuôn mặt không có cảm xúc của nương thì sợ sệt trong lòng, cẩn thận nắm lấy tay áo của nương, "Nương, nương đừng tức giận."
Trong lòng Trúc Lan bị sự đáng yêu này lấp đầy, nhưng trên mặt vẫn lạnh lùng: "Biết lỗi rồi?"
Lần đầu tiên Tuyết Hàm thấy Trúc Lan nghiêm nghị như vậy, mắt đỏ lên, nước mắt ào ào rơi xuống: "Con, con không nên ăn trộm lương thực."
Đừng thấy bé tuổi nhỏ mà không biết tầm quan trọng của lương thực.
Trúc Lan suy nghĩ trong lòng, trượng phu nguyên thân là người có học, nhà lại có hai người đang đọc sách, cho nên không thả lỏng đối với chuyện giáo dục con cái, đức hạnh của người nhà rất quan trọng, cổ đại muốn thi cử làm quan cũng đặc biệt kiểm tra người nhà.
Tuy rằng mấy đứa bé trong nhà tính cách khác nhau, nhưng cũng biết lễ nghĩa liêm sĩ, có ranh giới cuối cùng, trộm là tuyệt đối không cho phép. Nhất là cô nương, cho dù cầm đồ trong nhà, ở cổ đại đối với nữ tử rất hà khắc, danh tiếng của nữ tử còn lớn hơn cả mạng sống.
Trong lòng Trúc Lan tức giận là, Tuyết Hàm tuyệt đối không dám trộm, trong truyện là Vương Như kia giả bộ đáng thương muốn dành sự đồng tình khuyến khích Tuyết Hàm.
Ánh mắt nàng lóe lóe, rất tốt cơ hội tốt để cho Tuyết Hàm biết cách làm người của Vương Như, cơ hội này không lợi dụng, nàng không phải là bị ngu à.
Trúc Lan không đi dỗ con, trái lại càng nghiêm nghị hơn: "Còn có mặt mũi khóc, con không cần danh tiếng nữa à, nương và cha của con dạy con như thế nào, con là muốn lấy đồ trong nhà cho người ta, để cái nhà này xấu hổ, bị đâm vào cột sống đúng không?"
Tuyết Hàm nghe mỗi câu, đều sợ đều mức run rẩy, bé cũng biết chữ biết lễ nghĩa, "Nương, con sai rồi, con thật sự không biết lại nghiêm trọng như vậy, nương."
Trúc Lan nhìn tiểu cô nương khóc đến mức nấc cục, trong lòng không đành lòng, nghĩ đến số mệnh cứng rắng của một nhà này: "Sau này còn dám hay không?"
Tuyết Hàm bị dọa sợ, nơi nào còn có gan nữa: "Không dám nữa, không dám nữa."
Lúc này Trúc Lan mới cầm khăn tay lau mặt cho con gái, đánh một gậy, cũng nên dỗ: "Bảo bối của nương là đứa bé nghe lời thiện tâm, nương không tin đây là chủ ý của bảo bối, là Tam Nha để cho con làm như vậy đi!"
Rốt cuộc Tuyết Hàm cũng có nghĩa khí không lên tiếng, bé biết nương không thích Tam Nha.
Trúc Lan cười trong lòng, nàng là người biết tình tiết câu chuyện nha, hôn gương mặt con gái một cái: "Con không nói nương cũng không, con gái của nương không phải là người không có ranh giới cuối cùng, con biết nương không thích Tam Nha, vậy con có biết nương tại sao không thích nó không?"
Tuyết Hàm thật sự không biết, vẫn luôn là nương nói nhà Tam Nha không tốt.
Trúc Lan rất kiên nhẫn nói: "Mặc kệ là có đi học hay không đều biết trộm là không tốt, nhất là con gái, nếu Tam Nha bảo con đi trộm lương thực, danh tiếng của con xong rồi, dù trong nhà giúp nói chuyện, nhưng ở trong lòng mọi người con sẽ có ấn tượng xấu, danh tiếng xấu, vậy con sẽ làm gì?”
Trong lòng Tuyết Hàm sợ hãi, lúc này không chỉ có sợ mà còn hoảng hốt nữa, trong thôn cô nương có danh tiếng xấu, sau khi bị từ hôn đều treo cổ tự vẫn, nhưng vì bằng hữu, bé vẫn giải thích: "Tam Nha sẽ không."
Trúc Lan hừ lạnh trong lòng, sao lại không chứ, sau chuyện này Vương Như kia sẽ thuận miệng nói cho các bạn nhỏ trong thôn biết, sau đó toàn thôn đều biết, dù Chu gia có nói giúp, nhưng vẫn không ngăn được sự thuận miệng của Vương Như kia, rốt cuộc danh tiếng của Tuyết Hàm cũng bị ảnh hưởng.
Trúc Lan nhìn vào mắt của con gái: "Bảo bối, trước kia con nhỏ, nương cảm thấy đợi hai năm nữa, bây giờ phát hiện không thể đợi được nữa, nương phải nói cho con biết, thế gian này khó hiểu nhất chính là lòng người, lời nương nói về Tam Nha, nếu con không tin, vậy thì tự mình đi thử dò, nương đi cùng con như thế nào?"
Được, đây là ý không muốn nói.
Trúc Lan sờ tóc của con gái, thật mềm: "Đi phòng bếp định trộm bánh cho Tam Nha đúng không?"
Tuyết Hàm không suy nghĩ nhiều trả lời một câu: "Thịt vụn."
Trúc Lan cười lạnh trong lòng, đây là cao cấp rồi, cũng đúng, nếu nàng và Chu Thư Nhân không đến, hai cổ thân thể này cũng sẽ không bị bệnh đi vào trấn, càng sẽ không mua thịt, trong truyện là trộm bánh bột ngô, lúc này đổi thành thịt vụn.
Tuyết Hàm biết mình thuận miệng nói ra, đôi tay nhỏ bé hơi mâp mạp bụm miệng lại, nhưng thấy khuôn mặt không có cảm xúc của nương thì sợ sệt trong lòng, cẩn thận nắm lấy tay áo của nương, "Nương, nương đừng tức giận."
Trong lòng Trúc Lan bị sự đáng yêu này lấp đầy, nhưng trên mặt vẫn lạnh lùng: "Biết lỗi rồi?"
Lần đầu tiên Tuyết Hàm thấy Trúc Lan nghiêm nghị như vậy, mắt đỏ lên, nước mắt ào ào rơi xuống: "Con, con không nên ăn trộm lương thực."
Đừng thấy bé tuổi nhỏ mà không biết tầm quan trọng của lương thực.
Trúc Lan suy nghĩ trong lòng, trượng phu nguyên thân là người có học, nhà lại có hai người đang đọc sách, cho nên không thả lỏng đối với chuyện giáo dục con cái, đức hạnh của người nhà rất quan trọng, cổ đại muốn thi cử làm quan cũng đặc biệt kiểm tra người nhà.
Tuy rằng mấy đứa bé trong nhà tính cách khác nhau, nhưng cũng biết lễ nghĩa liêm sĩ, có ranh giới cuối cùng, trộm là tuyệt đối không cho phép. Nhất là cô nương, cho dù cầm đồ trong nhà, ở cổ đại đối với nữ tử rất hà khắc, danh tiếng của nữ tử còn lớn hơn cả mạng sống.
Trong lòng Trúc Lan tức giận là, Tuyết Hàm tuyệt đối không dám trộm, trong truyện là Vương Như kia giả bộ đáng thương muốn dành sự đồng tình khuyến khích Tuyết Hàm.
Ánh mắt nàng lóe lóe, rất tốt cơ hội tốt để cho Tuyết Hàm biết cách làm người của Vương Như, cơ hội này không lợi dụng, nàng không phải là bị ngu à.
Trúc Lan không đi dỗ con, trái lại càng nghiêm nghị hơn: "Còn có mặt mũi khóc, con không cần danh tiếng nữa à, nương và cha của con dạy con như thế nào, con là muốn lấy đồ trong nhà cho người ta, để cái nhà này xấu hổ, bị đâm vào cột sống đúng không?"
Tuyết Hàm nghe mỗi câu, đều sợ đều mức run rẩy, bé cũng biết chữ biết lễ nghĩa, "Nương, con sai rồi, con thật sự không biết lại nghiêm trọng như vậy, nương."
Trúc Lan nhìn tiểu cô nương khóc đến mức nấc cục, trong lòng không đành lòng, nghĩ đến số mệnh cứng rắng của một nhà này: "Sau này còn dám hay không?"
Tuyết Hàm bị dọa sợ, nơi nào còn có gan nữa: "Không dám nữa, không dám nữa."
Lúc này Trúc Lan mới cầm khăn tay lau mặt cho con gái, đánh một gậy, cũng nên dỗ: "Bảo bối của nương là đứa bé nghe lời thiện tâm, nương không tin đây là chủ ý của bảo bối, là Tam Nha để cho con làm như vậy đi!"
Rốt cuộc Tuyết Hàm cũng có nghĩa khí không lên tiếng, bé biết nương không thích Tam Nha.
Trúc Lan cười trong lòng, nàng là người biết tình tiết câu chuyện nha, hôn gương mặt con gái một cái: "Con không nói nương cũng không, con gái của nương không phải là người không có ranh giới cuối cùng, con biết nương không thích Tam Nha, vậy con có biết nương tại sao không thích nó không?"
Tuyết Hàm thật sự không biết, vẫn luôn là nương nói nhà Tam Nha không tốt.
Trúc Lan rất kiên nhẫn nói: "Mặc kệ là có đi học hay không đều biết trộm là không tốt, nhất là con gái, nếu Tam Nha bảo con đi trộm lương thực, danh tiếng của con xong rồi, dù trong nhà giúp nói chuyện, nhưng ở trong lòng mọi người con sẽ có ấn tượng xấu, danh tiếng xấu, vậy con sẽ làm gì?”
Trong lòng Tuyết Hàm sợ hãi, lúc này không chỉ có sợ mà còn hoảng hốt nữa, trong thôn cô nương có danh tiếng xấu, sau khi bị từ hôn đều treo cổ tự vẫn, nhưng vì bằng hữu, bé vẫn giải thích: "Tam Nha sẽ không."
Trúc Lan hừ lạnh trong lòng, sao lại không chứ, sau chuyện này Vương Như kia sẽ thuận miệng nói cho các bạn nhỏ trong thôn biết, sau đó toàn thôn đều biết, dù Chu gia có nói giúp, nhưng vẫn không ngăn được sự thuận miệng của Vương Như kia, rốt cuộc danh tiếng của Tuyết Hàm cũng bị ảnh hưởng.
Trúc Lan nhìn vào mắt của con gái: "Bảo bối, trước kia con nhỏ, nương cảm thấy đợi hai năm nữa, bây giờ phát hiện không thể đợi được nữa, nương phải nói cho con biết, thế gian này khó hiểu nhất chính là lòng người, lời nương nói về Tam Nha, nếu con không tin, vậy thì tự mình đi thử dò, nương đi cùng con như thế nào?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.