Hành Trình Nhận Cáo Mệnh Của Mẹ Chồng Nhà Nông
Chương 40: Oán Hận
Tam Dương Thái Lai
21/07/2024
Trúc Lan chưa từng thấy thu hoạch vụ thu, ở hiện đại nhiều nhất chỉ liếc trên ti vi thấy đều là cơ giới hóa vừa nhanh vừa tiết kiệm sức.
Còn ở cổ đại thì nàng rất tò mò, muốn tự mình đi nhìn thử một chút, cũng không biết có phải bởi vì nàng dần thích ứng với thân thể này, rất nhiều chuyện của trí nhớ nguyên thân đều dần mơ hồ, cũng may nhân vật và chuyện lớn thì đều nhớ rõ.
Trúc Lan hỏi Chu Thư Nhân: "Ngươi muốn đi xem không?'
Vốn Chu Thư Nhân không định đi, hắn không có chút tò mò nào, cô nhi viện gần với đồng ruộng, hắn đã thấy rồi, nhưng đối mặt với đôi mắt trong suốt kia của Trúc Lan, hắn nuốt lời đến miệng lại, để quyển sách xuống: “Được."
Trúc Lan lấy lương thực dùng làm bữa trưa cho Lý thị, lại đếm mấy văn tiền để cho Lý thị mua đậu hủ và thịt, lúc này mới cùng Chu Thư Nhân đi đến ruộng.
Chu gia thôn ở phía Bắc, lúc này lá cây đã có màu vàng, khắp núi cảnh sắc rất xinh đẹp, nhưng người thưởng thức cũng chỉ có hai người Trúc Lan, người trong thôn đều đang bận rộn thu hoạch vụ thu!
Ruộng của Chu gia rất dễ tìm, sáu nam tử trưởng thành hiệu suất đặc biệt cao, lúa đã thu hoạch hai mẫu rồi, gà rừng thích ăn hạt thóc nhất, theo mấy đám lúa bị cắt ngã, không ít gà rừng bị giật mình.
Trúc Lan thật sự chưa từng ăn qua gà rừng: "Nhiều gà rừng như vậy bắt được mấy con là tốt rồi."
Mùi vị thuần từ nhiên nhất định là rất ngon!
Chu Thư Nhân có kinh nghiệm bẫy chim: "Muốn ăn?"
"Tất nhiên là muốn rồi, ngươi nói ở hiện đại ăn cái gì cũng không thấy ngon, đến cổ đại thấy cái gì cũng thèm, nằm mơ cũng thấy thịt."
Nhiều lần nằm mơ thấy mình gặm móng heo, buổi sáng chảy nước miếng ướt sối, sau đó để cho Triệu thị làm bao gối, mới không để cho Chu Thư Nhân phát hiện.
Chu Thư Nhân: "Chỗ này gà rừng không ít, buổi tối ta sẽ làm mấy cái bẫy xem thử có bắt được không"
"Ngươi còn có tay nghề này?"
"Bẫy chim bồ câu chim sẻ."
Trúc Lan tin tưởng tay nghề của Chu Thư Nhân, đã suy nghĩ nên làm món gì với gà rừng, liếc nhìn mấy miếng ruộng, thấy được mấy nha đầu Vương Như. Trúc Lan mới nhớ, ruộng của Vương gia và Chu gia nằm kề nhau, duyên phận của hai nhà này không nhỏ đâu.
Ba cô nương đang tốn sức cắt lúa, Vương Như chưa từng làm công việc này, nửa ngày cũng không cắt đứt bao nhiêu, luôn nghiêng đầu nhìn chằm chằm Vương lão tứ, ánh mắt kia chính là hận. Đây là hậu Vương lão tứ, tình tiết tiểu thuyết đi quá xa rồi, trong tiểu thuyết người một nhà Vương lão tứ rất tương thân tương ái.
Bây giờ Chu gia không bị Vương Trương thị chú ý, Vương Trương thị chỉ có thể nhìn chằm chằm một nhà Vương lão tứ, ép cho Vương lão tứ phản kháng lại, cái thai kia còn chưa ra đời đã như vậy, nếu thật sự sinh ra là con trai, mấy tỷ muội Vương Như chỉ có thể bị bán.
Trúc Lan lẩm bẩm: "Khó trách nha!"
Lỗ tai Chu Thư Nhân rất thính: "Khó trách cái gì?'
Trúc Lan kéo Chu Thư Nhân về, vừa đi vừa nhỏ giọng nói: "Trong tiểu thuyết, ta cảm thấy Tôn thị bị sinh non rất bất ngờ, lúc mới đến có một suy đoán, bây giờ tám phần nhất định là do Vương Như hại sinh non rồi. Vương Như sợ Vương lão tứ thật sự có con trai, nàng ta không khống chế được, cho nên làm một lần sau này khỏi suy nghĩ."
Chu Thư Nhân dừng bước chân lại, quay đầu liếc Vương Như đang có oán niệm rất sâu kia: "Tối này xem ra Vương gia có náo nhiệt."
Trúc Lan sững sốt: "Ý của ngươi là Tôn thị sẽ xảy ra chuyện?"
Chu Thư Nhân: "Phu thê Vương lão tứ này trong mắt trong lòng đều là con trai, không quan tâm đến sống chết của con gái, Vương Như không nhịn được."
Trúc Lan rùng mình một cái, làm người dưới lá cờ đỏ, thật sự không làm được chuyển tổn thương mạng người. Vương Như đã thay đổi nhận thức mới của nàng: "Vị này thật sự là độc ác, vì mục đích không từ thủ đoạn, dù sao cũng là một sinh mệnh."
Chu Thư Nhân vỗ vai Trúc Lan: "Có ta."
Trúc Lan xoắn xuýt trong lòng: "Có nên..."
Nàng không nói tiếp, nhất thời không đành lòng thì như thế nào, nếu phu thê Vương lão tứ đều đối xử công bằng với con cái, đứa bé này cũng có thể vững vàng ra đời, trách thì trách không xem con gái là người. Phu thê Vương lão tứ không thay đổi, đứa bé này ra đời không được, trong Vương gia trừ Vương Trương thị không đành lòng để cho cả nhà Vương lão tứ không có người nối dõi, những phòng khác cũng chỉ mong đứa bé đừng ra đời.
Chu Thư Nhân nhìn thấy sự thay đổi của Trúc Lan, trong lòng hơi vui mừng, hắn có lòng giúp nhưng sợ người ta không biết ơn, đó mới là làm cho người ta sợ, nhéo tay Trúc Lan một cái: “Chuyện này chúng ta không giúp được, căn nguyên là từ phu thê Vương lão tứ, trong chuyện này bọn họ chiếm hơn nửa trách nhiệm."
Còn ở cổ đại thì nàng rất tò mò, muốn tự mình đi nhìn thử một chút, cũng không biết có phải bởi vì nàng dần thích ứng với thân thể này, rất nhiều chuyện của trí nhớ nguyên thân đều dần mơ hồ, cũng may nhân vật và chuyện lớn thì đều nhớ rõ.
Trúc Lan hỏi Chu Thư Nhân: "Ngươi muốn đi xem không?'
Vốn Chu Thư Nhân không định đi, hắn không có chút tò mò nào, cô nhi viện gần với đồng ruộng, hắn đã thấy rồi, nhưng đối mặt với đôi mắt trong suốt kia của Trúc Lan, hắn nuốt lời đến miệng lại, để quyển sách xuống: “Được."
Trúc Lan lấy lương thực dùng làm bữa trưa cho Lý thị, lại đếm mấy văn tiền để cho Lý thị mua đậu hủ và thịt, lúc này mới cùng Chu Thư Nhân đi đến ruộng.
Chu gia thôn ở phía Bắc, lúc này lá cây đã có màu vàng, khắp núi cảnh sắc rất xinh đẹp, nhưng người thưởng thức cũng chỉ có hai người Trúc Lan, người trong thôn đều đang bận rộn thu hoạch vụ thu!
Ruộng của Chu gia rất dễ tìm, sáu nam tử trưởng thành hiệu suất đặc biệt cao, lúa đã thu hoạch hai mẫu rồi, gà rừng thích ăn hạt thóc nhất, theo mấy đám lúa bị cắt ngã, không ít gà rừng bị giật mình.
Trúc Lan thật sự chưa từng ăn qua gà rừng: "Nhiều gà rừng như vậy bắt được mấy con là tốt rồi."
Mùi vị thuần từ nhiên nhất định là rất ngon!
Chu Thư Nhân có kinh nghiệm bẫy chim: "Muốn ăn?"
"Tất nhiên là muốn rồi, ngươi nói ở hiện đại ăn cái gì cũng không thấy ngon, đến cổ đại thấy cái gì cũng thèm, nằm mơ cũng thấy thịt."
Nhiều lần nằm mơ thấy mình gặm móng heo, buổi sáng chảy nước miếng ướt sối, sau đó để cho Triệu thị làm bao gối, mới không để cho Chu Thư Nhân phát hiện.
Chu Thư Nhân: "Chỗ này gà rừng không ít, buổi tối ta sẽ làm mấy cái bẫy xem thử có bắt được không"
"Ngươi còn có tay nghề này?"
"Bẫy chim bồ câu chim sẻ."
Trúc Lan tin tưởng tay nghề của Chu Thư Nhân, đã suy nghĩ nên làm món gì với gà rừng, liếc nhìn mấy miếng ruộng, thấy được mấy nha đầu Vương Như. Trúc Lan mới nhớ, ruộng của Vương gia và Chu gia nằm kề nhau, duyên phận của hai nhà này không nhỏ đâu.
Ba cô nương đang tốn sức cắt lúa, Vương Như chưa từng làm công việc này, nửa ngày cũng không cắt đứt bao nhiêu, luôn nghiêng đầu nhìn chằm chằm Vương lão tứ, ánh mắt kia chính là hận. Đây là hậu Vương lão tứ, tình tiết tiểu thuyết đi quá xa rồi, trong tiểu thuyết người một nhà Vương lão tứ rất tương thân tương ái.
Bây giờ Chu gia không bị Vương Trương thị chú ý, Vương Trương thị chỉ có thể nhìn chằm chằm một nhà Vương lão tứ, ép cho Vương lão tứ phản kháng lại, cái thai kia còn chưa ra đời đã như vậy, nếu thật sự sinh ra là con trai, mấy tỷ muội Vương Như chỉ có thể bị bán.
Trúc Lan lẩm bẩm: "Khó trách nha!"
Lỗ tai Chu Thư Nhân rất thính: "Khó trách cái gì?'
Trúc Lan kéo Chu Thư Nhân về, vừa đi vừa nhỏ giọng nói: "Trong tiểu thuyết, ta cảm thấy Tôn thị bị sinh non rất bất ngờ, lúc mới đến có một suy đoán, bây giờ tám phần nhất định là do Vương Như hại sinh non rồi. Vương Như sợ Vương lão tứ thật sự có con trai, nàng ta không khống chế được, cho nên làm một lần sau này khỏi suy nghĩ."
Chu Thư Nhân dừng bước chân lại, quay đầu liếc Vương Như đang có oán niệm rất sâu kia: "Tối này xem ra Vương gia có náo nhiệt."
Trúc Lan sững sốt: "Ý của ngươi là Tôn thị sẽ xảy ra chuyện?"
Chu Thư Nhân: "Phu thê Vương lão tứ này trong mắt trong lòng đều là con trai, không quan tâm đến sống chết của con gái, Vương Như không nhịn được."
Trúc Lan rùng mình một cái, làm người dưới lá cờ đỏ, thật sự không làm được chuyển tổn thương mạng người. Vương Như đã thay đổi nhận thức mới của nàng: "Vị này thật sự là độc ác, vì mục đích không từ thủ đoạn, dù sao cũng là một sinh mệnh."
Chu Thư Nhân vỗ vai Trúc Lan: "Có ta."
Trúc Lan xoắn xuýt trong lòng: "Có nên..."
Nàng không nói tiếp, nhất thời không đành lòng thì như thế nào, nếu phu thê Vương lão tứ đều đối xử công bằng với con cái, đứa bé này cũng có thể vững vàng ra đời, trách thì trách không xem con gái là người. Phu thê Vương lão tứ không thay đổi, đứa bé này ra đời không được, trong Vương gia trừ Vương Trương thị không đành lòng để cho cả nhà Vương lão tứ không có người nối dõi, những phòng khác cũng chỉ mong đứa bé đừng ra đời.
Chu Thư Nhân nhìn thấy sự thay đổi của Trúc Lan, trong lòng hơi vui mừng, hắn có lòng giúp nhưng sợ người ta không biết ơn, đó mới là làm cho người ta sợ, nhéo tay Trúc Lan một cái: “Chuyện này chúng ta không giúp được, căn nguyên là từ phu thê Vương lão tứ, trong chuyện này bọn họ chiếm hơn nửa trách nhiệm."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.