Chương 2: Ấm Ức Của Cô
Trảo Nhất Truy
23/10/2022
Doanh trại của nam và nữ cách nhau mấy trăm mét, nhưng thao trường chạy bộ lại dùng chung.
Tiết Ngọc Ninh là cái gai trong trại, cô luôn khiến các sĩ quan giận đến bốc khói. Trước đó ông Tiết dặn dò bọn họ có thể trừng phạt cô, vì thế Tiết Ngọc Ninh đã sớm trở thành một người làm gương, cho dù là việc lớn hay nhỏ, cô cũng là người đầu tiên bị phạt, ngày nào cũng phải chạy.
Chỉ chạy thôi thì cũng không sao, nhưng đáng ghét nhất là khi nghe thấy Tiết Ngọc Ninh bị phạt chạy, tất cả đám đàn ông ở trại nam bên cạnh đều điên cuồng phạm lỗi, hy vọng sẽ được lên sân chạy cùng.
Bọn họ cũng chẳng phải là anh hùng cứu mỹ nhân, họ muốn nhìn cái gì, có dã tâm gì, cô chẳng lẽ còn không biết sao?
Từ khi cô bắt đầu dậy thì thì mọi chuyện đều luôn là như vậy, trước kia Tiết Ngọc Ninh còn trừng mắt hoặc mắng mỏ đôi câu: "Thích nhìn lắm à? Chưa thấy phụ nữ bao giờ sao?"
Nhưng có lúc lại gặp phải lắm kẻ mặt dày, liếc mắt đưa tình với cô, dứt khoát nói: "Thích!"
Cô không có cách nào khác, chỉ đành âm thầm chịu đựng thua thiệt trước đám người được nước lấn tới này, coi như không thấy bọn họ. Dù sao thì cô cũng không thể cắt bỏ hai cục thịt đang phát triển trên cơ thể mình, càng không thể bịt kín cả người chỉ để lộ ra một đôi mắt, thật nực cười.
Ông Tiết đương nhiên hiểu, cho nên vừa nghe thấy vậy liền đập mạnh tay xuống bàn: "Lũ người đáng ghét này!"
Dù bất mãn với con gái, nhưng khi biết cô bị ức hiếp như thế, ông còn tức giận hơn trước. Tiết Ngọc Ninh là đứa con gái duy nhất mà hơn 40 tuổi ông mới có được, ông dỗ dành, yêu thương cô, ông khao khát đưa cô bay cao, tư dưỡng đức hạnh của cô. Chỉ cần người khác không tôn trọng cô một chút, ông cũng không thể dung thứ được, huống chi là chuyện này.
"Thôi, ba nguôi giận đi... Này, trà nguội hết rồi, sao không ai đổ thêm nước!" Tiết Ngọc Ninh thấy mặt ba mình đỏ bừng thì biết ông đã tức giận đến cực hạn nên nhanh chóng cầm chén trà lên, thêm chút nước sôi rồi lắc nhẹ, sau đó đưa vào tay ông Tiết: "Nào, ba uống trà đi."
Ông Tiết buông lỏng bàn tay đang nắm chặt, nâng tách trà lên.
Tiết Ngọc Ninh nhân tiện nói: "Thế nên con mới muốn giải ngũ."
Trà ấm đi xuống bụng, ông Tiết bình tĩnh hơn một chút.
Ông chăm chú nhìn đứa con gái đã một tháng không gặp, cảm thấy cô gầy và đen hơn trước.
Tiết Ngọc Ninh là cái gai trong trại, cô luôn khiến các sĩ quan giận đến bốc khói. Trước đó ông Tiết dặn dò bọn họ có thể trừng phạt cô, vì thế Tiết Ngọc Ninh đã sớm trở thành một người làm gương, cho dù là việc lớn hay nhỏ, cô cũng là người đầu tiên bị phạt, ngày nào cũng phải chạy.
Chỉ chạy thôi thì cũng không sao, nhưng đáng ghét nhất là khi nghe thấy Tiết Ngọc Ninh bị phạt chạy, tất cả đám đàn ông ở trại nam bên cạnh đều điên cuồng phạm lỗi, hy vọng sẽ được lên sân chạy cùng.
Bọn họ cũng chẳng phải là anh hùng cứu mỹ nhân, họ muốn nhìn cái gì, có dã tâm gì, cô chẳng lẽ còn không biết sao?
Từ khi cô bắt đầu dậy thì thì mọi chuyện đều luôn là như vậy, trước kia Tiết Ngọc Ninh còn trừng mắt hoặc mắng mỏ đôi câu: "Thích nhìn lắm à? Chưa thấy phụ nữ bao giờ sao?"
Nhưng có lúc lại gặp phải lắm kẻ mặt dày, liếc mắt đưa tình với cô, dứt khoát nói: "Thích!"
Cô không có cách nào khác, chỉ đành âm thầm chịu đựng thua thiệt trước đám người được nước lấn tới này, coi như không thấy bọn họ. Dù sao thì cô cũng không thể cắt bỏ hai cục thịt đang phát triển trên cơ thể mình, càng không thể bịt kín cả người chỉ để lộ ra một đôi mắt, thật nực cười.
Ông Tiết đương nhiên hiểu, cho nên vừa nghe thấy vậy liền đập mạnh tay xuống bàn: "Lũ người đáng ghét này!"
Dù bất mãn với con gái, nhưng khi biết cô bị ức hiếp như thế, ông còn tức giận hơn trước. Tiết Ngọc Ninh là đứa con gái duy nhất mà hơn 40 tuổi ông mới có được, ông dỗ dành, yêu thương cô, ông khao khát đưa cô bay cao, tư dưỡng đức hạnh của cô. Chỉ cần người khác không tôn trọng cô một chút, ông cũng không thể dung thứ được, huống chi là chuyện này.
"Thôi, ba nguôi giận đi... Này, trà nguội hết rồi, sao không ai đổ thêm nước!" Tiết Ngọc Ninh thấy mặt ba mình đỏ bừng thì biết ông đã tức giận đến cực hạn nên nhanh chóng cầm chén trà lên, thêm chút nước sôi rồi lắc nhẹ, sau đó đưa vào tay ông Tiết: "Nào, ba uống trà đi."
Ông Tiết buông lỏng bàn tay đang nắm chặt, nâng tách trà lên.
Tiết Ngọc Ninh nhân tiện nói: "Thế nên con mới muốn giải ngũ."
Trà ấm đi xuống bụng, ông Tiết bình tĩnh hơn một chút.
Ông chăm chú nhìn đứa con gái đã một tháng không gặp, cảm thấy cô gầy và đen hơn trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.