Chương 44: Em Muốn Đi Học (H)
Trảo Nhất Truy
28/10/2022
Cảm nhận được mùi tanh ngập tràn trong khoang miệng, Tiết Ngọc Ninh há miệng để cho Đới Chính Lê nhìn thấy chất lỏng màu trắng trên lưỡi mình. Sau khi nuốt xuống, cô lại há miệng, chất lỏng đó cũng biến mất.
“Dâm đãng.” Đợi cô nuốt hết, Đới Chính Lê vội dập tàn thuốc và bế cô lên hôn ngấu nghiến. Lúc này, trong khoang miệng Tiết Ngọc Ninh vẫn còn mùi tinh dịch, dù sao cũng là của anh ta, anh ta chỉ muốn nghe tiếng cô rên rỉ.
Công việc của “bé đường” là làm cho “bố đường” vui vẻ, vì thế, chỉ cần là việc anh ta thích thì cô sẽ luôn chiều chuộng. Tiết Ngọc Ninh vuốt ve ngực Đới Chính Lê và phả lên môi anh một luồng hơi thở: "Không phải là anh thích con gái dâm đãng sao?"
"Anh chỉ thích sự dâm đãng của em thôi. "Anh ta ôm cô thật lâu.
Hai chiếc bánh bao căng tròn đè lên ngực anh ta, Đới Chính Lê đưa tay xuống phía dưới nâng mông Tiết Ngọc Ninh lên để cho cô ngồi lên côn thịt, tiếp tục ân ái.
Tiết Ngọc Ninh nhấp nhổm trên người anh ta, ngửi thấy mùi khói thuốc còn sót lại, cô phấn khích đến mức không nói nên lời.
Đêm xuân vắn vủn có ngần.
Ngai vàng từ đấy chậm phần vua ra.(*)
(*) Một câu thơ trong bài Trường Ca Hận của Bạch Cư Dị.
Trước đây, Đới Chính Lê từng cười nhạo cách viết cường điệu của Bạch Cư Dị để khoe khoang vẻ đẹp của Dương Ngọc Hoàn Nhưng bây giờ anh ta mới nhận ra mấy câu thơ này không hề quá lời. Tuy không có ba nghìn giai lệ, nhưng anh ta vẫn hận không thể dành toàn bộ thời gian của mình cho cô.
Hai má của Tiết Ngọc Ninh dán vào ngực Đới Chính Lê, trên tóc toàn là mồ hôi, nhưng cơ thể lại tỏa hương thơm khiến anh ta càng ham muốn nhiều hơn.
“Em đã từng học đại học chưa?” Đới Chính Lê hỏi.
Tiết Ngọc Ninh vẫn còn đang bận nhấp nhổm, thiếu chút nữa đã buột miệng nói thật, nhưng may mắn là tiếng rên rỉ đã phát ra trước, cho nên cô có đủ thời gian để lấy lại lý trí: "Không... Không, họ nói đều nói công việc này không cần học nhiều, chỉ cần biết vài ba câu thơ lòe người là được, cho nên em cũng không thi đại học."
"Nhưng có học hết cấp ba chứ?"
“Cấp ba bỏ học.”
“Có muốn đi học không?” Đới Chính Lê hôn nhẹ lên trán cô: “Như vậy ban ngày em sẽ có nhiều việc để làm hơn.”
Lúc nãy cô thuận miệng than phiền ở nhà có chút nhàm chán, không ngờ anh ta lại lưu tâm. Bình thường, những “bé đường” luôn xây dựng hình ảnh ham học trước mặt “bố đường”, mặc dù Tiết Ngọc Ninh không muốn phải quay trở lại quãng thời gian bí bách ở trường học, cô vẫn giả vờ nói: “Em muốn.”
“Được rồi.” Đới Chính Lê hứa sẽ cho Tiết Ngọc Ninh đi học, sau đó anh ta nghiêng người đè cô xuống dưới, vỗ nhẹ vào bờ mông của cô, miệng huyệt đang kẹp chặt nhục bổng lại bắt đầu trào nước, Đới Chính Lê tiếp tục tách hai cánh hoa môi ra, đâm rút dữ dội.
“Dâm đãng.” Đợi cô nuốt hết, Đới Chính Lê vội dập tàn thuốc và bế cô lên hôn ngấu nghiến. Lúc này, trong khoang miệng Tiết Ngọc Ninh vẫn còn mùi tinh dịch, dù sao cũng là của anh ta, anh ta chỉ muốn nghe tiếng cô rên rỉ.
Công việc của “bé đường” là làm cho “bố đường” vui vẻ, vì thế, chỉ cần là việc anh ta thích thì cô sẽ luôn chiều chuộng. Tiết Ngọc Ninh vuốt ve ngực Đới Chính Lê và phả lên môi anh một luồng hơi thở: "Không phải là anh thích con gái dâm đãng sao?"
"Anh chỉ thích sự dâm đãng của em thôi. "Anh ta ôm cô thật lâu.
Hai chiếc bánh bao căng tròn đè lên ngực anh ta, Đới Chính Lê đưa tay xuống phía dưới nâng mông Tiết Ngọc Ninh lên để cho cô ngồi lên côn thịt, tiếp tục ân ái.
Tiết Ngọc Ninh nhấp nhổm trên người anh ta, ngửi thấy mùi khói thuốc còn sót lại, cô phấn khích đến mức không nói nên lời.
Đêm xuân vắn vủn có ngần.
Ngai vàng từ đấy chậm phần vua ra.(*)
(*) Một câu thơ trong bài Trường Ca Hận của Bạch Cư Dị.
Trước đây, Đới Chính Lê từng cười nhạo cách viết cường điệu của Bạch Cư Dị để khoe khoang vẻ đẹp của Dương Ngọc Hoàn Nhưng bây giờ anh ta mới nhận ra mấy câu thơ này không hề quá lời. Tuy không có ba nghìn giai lệ, nhưng anh ta vẫn hận không thể dành toàn bộ thời gian của mình cho cô.
Hai má của Tiết Ngọc Ninh dán vào ngực Đới Chính Lê, trên tóc toàn là mồ hôi, nhưng cơ thể lại tỏa hương thơm khiến anh ta càng ham muốn nhiều hơn.
“Em đã từng học đại học chưa?” Đới Chính Lê hỏi.
Tiết Ngọc Ninh vẫn còn đang bận nhấp nhổm, thiếu chút nữa đã buột miệng nói thật, nhưng may mắn là tiếng rên rỉ đã phát ra trước, cho nên cô có đủ thời gian để lấy lại lý trí: "Không... Không, họ nói đều nói công việc này không cần học nhiều, chỉ cần biết vài ba câu thơ lòe người là được, cho nên em cũng không thi đại học."
"Nhưng có học hết cấp ba chứ?"
“Cấp ba bỏ học.”
“Có muốn đi học không?” Đới Chính Lê hôn nhẹ lên trán cô: “Như vậy ban ngày em sẽ có nhiều việc để làm hơn.”
Lúc nãy cô thuận miệng than phiền ở nhà có chút nhàm chán, không ngờ anh ta lại lưu tâm. Bình thường, những “bé đường” luôn xây dựng hình ảnh ham học trước mặt “bố đường”, mặc dù Tiết Ngọc Ninh không muốn phải quay trở lại quãng thời gian bí bách ở trường học, cô vẫn giả vờ nói: “Em muốn.”
“Được rồi.” Đới Chính Lê hứa sẽ cho Tiết Ngọc Ninh đi học, sau đó anh ta nghiêng người đè cô xuống dưới, vỗ nhẹ vào bờ mông của cô, miệng huyệt đang kẹp chặt nhục bổng lại bắt đầu trào nước, Đới Chính Lê tiếp tục tách hai cánh hoa môi ra, đâm rút dữ dội.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.