Chương 109: Hạnh phúc của hắn, cũng là bi kịch của hắn
Kỳ Dung
07/07/2020
Nhìn bản thân mình như tên khờ ngọt ngào nắm tay Quý Thư Mặc ở phía
trước, Tiêu Vãn nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy cảnh tượng trước mặt
quá chướng mắt. Nàng thở phì phò quay đầu, muốn nhắm mắt làm ngơ, lại
thấy tay phải Tạ Sơ Thần nắm chặt ngọc bội, đôi mắt ảm đạm.
Tạ Sơ Thần như cà tím héo đi về Tạ phủ, lẻ loi ngồi bên cửa sổ, ngây ngốc nhìn ngọc bội trong tay.
Hắn không ngờ khối ngọc bội mình nhìn vật nhớ người suốt ba năm này lại tượng trưng cho thân phận Chính quân của đích trưởng nữ, mà hắn thấy mấy hôm nay Tiêu Vãn lén lút đi nhờ người làm ngọc bội giả, đi hỏi thăm mới rõ chân tướng.
Hắn nhất thời sợ hãi, muốn trả miếng ngọc bội quý báu này lại cho Tiêu Vãn, vì thế nôn nóng chạy tới. Nhưng đập vào mắt lại là cảnh tượng hai người ngọt ngào ôm nhau trong nơi tường viện hồng nhạt.
Hắn nhìn Tiêu Vãn thân mật nắm lấy tay Quý Thư Mặc, mặt cười tươi hạnh phúc ngọt ngào, dũng khí trả lại miếng ngọc bội liền bị rút hết. Chờ tới khi Tạ Sơ Thần phản ứng lại, mình đã xám mặt chạy trốn về Tạ phủ.
Nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, Tạ Sơ Thần nhẹ nhàng vuốt ve miếng ngọc bội màu xanh biếc trong tay, rầu rĩ lẩm bẩm: "Ngọc bội quan trọng như vậy, phải nhanh trả cho Tiêu tiểu thư mới được......"
Tiêu Vãn yên lặng nhìn Tạ Sơ Thần nhỏ giọng nói thầm, thấy hắn mất mát phồng mặt, rõ ràng không vui nhưng vẫn không ngừng nói: "Tạ Sơ Thần, ngươi không xứng với Tiêu tiểu thư. Không cần ghen ghét, không được ghen ghét, nên yên lặng chúc phúc cho Tiêu tiểu thư....... Yên lặng nhìn nàng hạnh phúc bên Quý công tử là được......"
Hắn nói thầm xong, lại bắt đầu luyện vẽ tranh, sau đó cuộn tròn bức tranh mình thấy là tốt nhất vào ngực, coi nó như bảo bối, vì sự tiến bộ của mình mà nở nụ cười.
Lúc đó, trái tim Tiêu Vãn theo nụ cười và nỗi buồn trên mặt hắn mà rung động.
Hình ảnh trước mắt lại tiếp tục biến hóa, nàng nhìn thấy Tạ Sơ Thần lấy hết can đảm tới tìm mình mấy lần, cuối cùng dưới sự xuất hiện của Quý Thư Mặc, lại cụp đuôi trở về.
Có lẽ không dám thấy nàng, có lẽ luyến tiếc, hắn mở đôi mắt nai to trong vắt, cẩn thận trốn ở góc phòng, hâm mộ mong ngóng nhìn nàng dẫn theo Quý Thư Mặc đi du hồ, dạo phố, hưởng thụ mỹ thực trong kinh thành.
Hắn nói: "Nếu Tiêu tiểu thư cũng mang ta ra ngoài chơi thì tốt......"
Tiêu Vãn đau lòng, lẩm bẩm: "Sơ Thần, chỉ cần ngươi tỉnh lại, ngươi muốn đi đâu ta mang ngươi đi. Ngươi muốn ăn gì, ta mang ngươi đi ăn. Chỉ cần người bình an, ta......"
"Tạ phu nhân, đây là sính lễ Từ tam tiểu thư tặng Tạ công tử. Từ tam tiểu thư hi vọng mình có thể nhanh chóng cưới Tạ công tử vào cửa, vừa vặn mai là ngày may mắn, chuyện tốt thì nên làm luôn mai đi.
Bốn chữ Từ tam tiểu thư khiến lòng Tiêu Vãn trầm xuống, lại thấy Tạ Thanh Vinh dối trá kia nhăn mày, giả vờ giả vịt nói: "Dung mạo Sơ Thần tuyệt hảo, là con vợ cả Tạ gia chúng ta, sính lễ chỉ có tám trăm lượng bạc trắng, hình như hơi ít......"
Hỉ công khó chịu phản bác: "Tạ phu nhân, ngươi phải biết rằng danh tiếng Tạ Sơ Thần cũng không tốt, Từ tam tiểu thư là con gái duy nhất của Viên ngoại lang, thân phận tôn quý, có thể coi trọng Tạ Sơ Thần đã là phúc của hắn! Sinh lễ một ngàn lượng, không thể nhiều hơn!"
Thấy Tạ Sơ Thần có thể bán ra với một cái giá tốt, Tạ Thanh Vinh thoải mái cười: "Được được được! Đến lúc đó, ta chắc chắn sẽ trang điểm cho Sơ Thần thật xinh đẹp, chờ hỉ kiệu Từ gia tới."
Thấy Tạ Thanh Vinh dối trá cười tủm tỉm đếm bạc, cùng Tạ Hi chuẩn bị bàn bạc kế hoạch đưa Tạ Sơ Thần lên kiệu hoa, Tiêu Vãn giận nghiến răng nghiến lợi, lại thấy Tạ Sơ Thần nghe lén ngoài cửa kinh ngạc, mở đôi mắt to trong suốt trợn trừng.
Hắn lảo đảo đi vào phòng, trong đầu vang vọng âm thanh tin dữ phải gả cho người khác vào ngày hôm sau.
Hắn đã từng nghe về thủ đoạn của Từ Thanh, vị ác bá này có danh tiếng lừng lẫy, ngày thường kiêu ngạo, hoành hành ngang ngược, thiếu niên bị gả cho nàng đều bị tra tấn không ra hình người. Nếu mình bị gả cho Từ Thanh, nhất định chỉ mấy ngày sau sẽ bị tra tấn tới chết. Nhưng nếu hắn không chịu gả đi, Tạ Thanh Vinh nhất định sẽ dùng cha để uy hiếp mình.
Ngay lập tức, cảm giác tiến lùi không được khiến Tạ Sơ Thần nghẹn thở, giống như nhiệt độ toàn thân bị rút hết đi.
Nhưng ngay sau đó hắn liền nghĩ tới Tiêu Vãn!
—— Nếu sau này không ai mang ngươi ra ngoài chơi, ta sẽ mang ngươi du ngoạn kinh thành. Chúng ta có thể du thuyền bên hồ, ăn uống vui vẻ!
Nghĩ lại lời hứa của Tiêu Vãn, trái tim Tạ Sơ Thần run lên.
Hắn biết ngày mai Tiêu Vãn sẽ kết hôn, có lẽ cũng không muốn để ý tới người xa lạ như hắn, nhưng hôm nay chính là cơ hội cuối cùng. Nếu không được gặp Tiêu Vãn, sau này hắn sẽ không còn cơ hội nữa.
Cho nên, lúc này Tạ Sơ Thần mang đủ dũng khí và hi vọng Tiêu Vãn có thể ở bên hắn một ngày. Đưa hắn đi du hồ cũng được, mời hắn ăn một bữa cơm cũng được, chí cần nói với hắn một hai câu, hắn sẽ không còn nuối tiếc mà gả tới Từ gia.
Mà cho dù Tiêu Vãn không muốn, hắn sẽ cầm ngọc bội Tiêu gia tới, hi vọng Tiêu Vãn có thể nể tình hắn trả lại ngọc bội, đáp ứng mong muốn của hắn.
Nhưng vừa nghe thấy hai chữ ngọc bội, sắc mặt Tiêu Vãn vô cùng khó nhìn. Nàng bắt nha hoàn phải im lặng, sau đó kéo thiếu niên xa lạ vào một góc, khuôn mặt cũng trở nên lạnh lùng.
Cũng không biết cảm xúc của Tiêu Vãn, Tạ Sơ Thần chỉ thấy người trong lòng thân mật tiếp xúc, trong lòng hạnh phúc muốn bay lên. Hắn cẩn thận nắm lấy ống tay áo Tiêu Vãn, ngượng ngùng mở miệng: "Tiêu tiểu thư, ngài còn nhớ ta không? Ba năm trước đây ngài dịu dàng an ủi ta, còn hứa với ta......"
Trước ngày kết hôn, một thiếu niên mang ngọc bội tượng trưng cho thân phận chính quân của Tiêu gia tìm tới cửa, Tiêu Vãn suốt ngày hái hoa ngắt cỏ, đâu còn nhớ mình đã từng trải qua việc gì nữa.
Cho rằng năm xưa mình từng hứa hẹn lung tung, còn cho rằng Tạ Sơ Thần mang ngọc bội tới là ép nàng cưới, Tiêu Vãn không nhịn được mà ngắt lời, lạnh lùng nổi giận: "Ngọc bội của ta vì sao nằm trong tay ngươi! Có phải ngươi trộm hay không! Kẻ trộm chết tiệt, lại dám dùng ngọc bội đòi tiền ta! Nói đi, ngươi muốn bao nhiêu tiền!?"
"Không, ta không trộm......" Thấy Tiêu Vãn hiểu lầm, sắc mặt Tạ Sơ Thần trắng bệch, vội vàng giải thích: "Ba năm trước đây, chúng ta...... chúng ta......"
"Ba năm trước? Ba năm trước bản tiểu thư đã thích Thư Mặc rồi, sao có thể hứa hẹn với người khác được! Đừng nghĩ là trí nhớ bản tiểu thư không tốt thì có thể lừa dối được bản tiểu thư!"
Hô hấp Tạ Sơ Thần nghẹn lại, đón nhận ánh mắt Tiêu Vãn, lại thấy nàng cười nhạo lạnh nhạt, lấy ra một tấm ngân phiếu trong lòng, ném vào mặt mình: "Chỗ tiền này đủ chưa, đủ rồi thì đừng xuất hiện trước mặt ta nữa, ta không muốn Thư Mặc hiểu lầm quan hệ giữa ta và ngươi từng có gì đó."
Trong mắt mờ mịt, môi Tạ Sơ Thần trắng bệch, run rẩy.
"Tiêu tiểu thư, không phải ta tới đòi tiền, ta thích ngài......"
"Chọn thời điểm mấu chốt tới tìm ta, còn bảo là thích ta, ngươi nghĩ ta không biết ý đồ của mình sao?" Liếc nhìn thiếu niên mang gương mặt phấn hồng, muốn nói lại thôi, Tiêu Vãn ngắt lời: "Kẻ trộm này, đúng là tham lam! Chẳng lẽ cho rằng mình giữ ngọc chính quân của Tiêu gia thì liền nghĩ rằng mình có thể thành chính quân của ta thật?"
Nhiệt độ lạnh lẽo của ngọc bội chậm rãi lan tràn trong lòng bàn tay, Tạ Sơ Thần ngơ ngác đứng trước người Tiêu Vãn, trong lòng không nhịn được mà nguội lạnh.
"Không, không phải, ta chưa từng hi vọng xa vời....... Tiêu tiểu thư, ta thật sự thích ngài......"
"Ta chỉ thích Thư Mặc, Thư Mặc mới là chính phu của ta! Muốn gả vào Tiêu gia, cũng không nhìn thân phận của ngươi đi!"
Nhìn thiếu niên đang cố gắng giải thích và bản thân mình châm chọc mỉa mai, Tiêu Vãn rũ mắt khó chịu.
Nàng biết mấy năm nay, tiểu thiếu gia ngang ngược đã bị đủ các chuyện đả kích và nhiều biến cố xảy ra hủy diệt toàn bộ tính tình nóng nảy. Hắn áy náy năm đó khi mình bỏ trốn, cha đau lòng khóc tới mức mù, hắn áy náy mình nhỏ tuổi không hiểu chuyện, dễ tin tưởng dì hai, bị bà ta chiếm đoạt quyền thế.
Hắn thấy rõ lòng người nóng lạnh trên đời, nén giận chăm sóc bảo vệ cha mình, lại coi ân nhân cứu mạng là nàng thành ánh sáng duy nhất của đời mình, tạo nên hi vọng, hạnh phúc cho hắn......
Cho nên ở thời điểm tuyệt vọng nhất, hắn mới nghĩ đến Tiêu Vãn.
Nhưng sự thật là lúc đó nàng chỉ tiện tay cứu Tạ Sơ Thần, cứu xong thì lập tức nhào về phía Quý Thư Mặc, vốn không hề ghi nhớ lời nói của tiểu mập mạp ấy vào lòng.
Nàng như thế, sao xứng đáng để Tạ Sơ Thần si mến cả đời......?
—— Cha, ta không muốn cưới vợ. Cả đời ta đều muốn ở bên cha, chăm sóc cha. Chỉ cần cha khỏe mạnh là được.
—— Nhưng Chiêu Nhi mong công tử có thể gả cho người tốt. Như vây, chúng ta không cần chịu đựng nhị phu nhân bắt nạt, công tử không cần làm việc nặng, chính quân cũng sẽ yên tâm dưỡng bệnh......
—— Chiêu Nhi nói đúng, nếu ngươi có thể gả cho một Thê Chủ tốt, cha cũng yên tâm.
Tạ Sơ Thần tương tư Tiêu Vãn suốt ba năm, muốn gả cho một mình Tiêu Vãn, nhưng bởi vì tự ti và nhút nhát, hắn luôn cho rằng mình không xứng với Tiêu Vãn, Tiêu Vãn với Quý Thư Mặc mới là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi. Nhưng bây giờ, chịu đựng sự nhục mạ và hiểu lầm của Tiêu Vãn cùng với bức xúc ngày hôm sau phải bị gả đi đến Từ gia, Tạ Sơ Thần bạo phát.
Hắn ngẩng đầu, đôi mắt đỏ bừng đầy nước, âm thanh nức nở khàn khàn: "Ta không cần tiền, ta muốn ngươi cưới ta...... Chỉ cần ngươi cưới ta, ta sẽ giao ngọc bội cho ngươi. Nếu không, ta sẽ nói cho Tiêu đại nhân biết chuyện."
Tạ Sơ Thần chưa từng nghĩ tới việc dùng cách đê tiện như thế để cướp lấy Tiêu Vãn, cũng chưa từng bao giờ nghĩ tới việc lợi dụng ngọc bội để ép hôn, nhưng nghĩ tới việc mình chỉ có một con đường chết là gả cho Từ Thanh, vậy thà trước khi chết mình gả cho người trong lòng.
Có lẽ sau khi hắn gả cho Tiêu Vãn, có Tiêu gia che chở, dì hai và Từ gia sẽ không ép hắn kết hôn nữa. Hắn còn có thể bảo vệ cha và Chiêu Nhi, không để họ bị bắt nạt nữa.
Quan trọng nhất là nghĩ tới việc mình có thể mang danh nghĩa phu lang ở cạnh Tiêu Vãn, có thể trở thành phu thê chân chính với người trong lòng, sự sợ hãi lo lắng đều biến mất, trái tim ích kỷ lại chờ mong tới ngày kết hôn.
Cho dù Tiêu Vãn mắng mình đê tiện không biết xấu hổ. cho dù Tiêu Vãn dùng đủ các quy tắc ép hắn biết khó mà lui, hắn đều kiên định: "Tiêu tiểu thư, mai trước giờ lành ta sẽ tới, nhất định cũng sẽ trả ngọc bội cho ngài."
Lần đầu tiên bị uy hiếp như vậy, Tiêu Vãn cười châm chọc: "Được, chỉ cần ngươi có thể qua cửa, ta sẽ cưới ngươi!"
Cứ như vậy dưới sự chờ mong, Tạ Sơ Thần mặc áo cưới, tự mình chuẩn bị một chiếc kiệu nhỏ, đưa theo Chiêu Nhi một mình tới Tiêu phủ. Thậm chí dọc đường đi, hắn không ngừng an ủi Chiêu Nhi: "Chiêu Nhi, Tiêu tiểu thư là người tốt, nàng sẽ bảo vệ chúng ta. Về sau, chúng ta sẽ không bị dì hai bắt nạt nữa......"
Yên lặng nhìn Tạ Sơ Thần vui mừng mong ngóng, lòng Tiêu Vãn vừa đắng vừa chát. Lúc đó mình hoàn toàn không để chuyện ép cưới của Tạ Sơ Thần trong lòng, nàng chỉ vui mừng nghênh đón Quý Thư Mặc, cùng lúc thuận miệng tức giận ra lệnh cho bảo vệ phải nhục nhã nam tử tới tìm chết một phen, để hắn biết khó mà lui, đừng làm phiền tới ngày kết hôn của nàng.
Khi đó nàng cho rằng, Tạ Sơ Thần sẽ thất vọng bỏ cuộc rời đi mà thôi, lại hoàn toàn không ngờ rằng...... Hắn lại cố chấp vượt qua cái chậu than kia......
Thấy công tử cứng rắn muốn gả cho Tiêu Vãn, Chiêu Nhi vốn không vui, nhưng cảm thấy công tử thích thì sao cũng được. Nhưng lúc này thấy bảo vệ của Tiêu gia sỉ nhục bọn họ, còn dám mang một chậu than rực lửa chặn không cho họ vào cửa!
Hắn lập tức hiểu Tiêu Vãn cũng không thật lòng muốn cưới công tử bọn họ, mà muốn làm nhục và bắt nạt họ!
Công tử nhất định bị cái tên Tiêu Vãn hoa bịp bợm này lừa rồi!
Nhìn chậu than cháy hừng hực trước mặt, Chiêu Nhi tức xù lông, liền chửi ầm lên: "Các ngươi đúng là quá coi thường người khác rồi! Công tử, chúng ta đi! Tiêu Vãn chỉ là một tên ăn chơi lêu lổng mà thôi, không đáng để công tử vào bằng cửa nhỏ, còn để người làm bắt nạt chúng ta!"
"Chiêu Nhi!" Tuy rất sợ ngọn lửa trước mắt, nhưng thấy Chiêu Nhi ăn nói không lễ phép, Tạ Sơ Thần vội quát một tiếng, không vui mà nói, "Ngươi muốn về thì tự về! Ta......"
—— chỉ cần ngươi có thể vào cửa, ta liền cưới ngươi!
Giờ phút này, lời nói của Tiêu Vãn vẫn quanh quẩn quanh đầu Tạ Sơ Thần, ước nguyện muốn gả cho Tiêu Vãn lập tức biến thành sức mạnh, ủng hộ hắn bước tới.
Hắn nhịn xuống áp lực sợ hãi trong lòng, nhấc đuôi áo màu hồng lên, ánh mắt kiên định nhảy qua chậu than.
Nhưng cú nhảy này không hề thuận lợi, quần áo màu đỏ rộng rãi phất qua ngọn lửa, lập tức bốc cháy.
"Công tử, cẩn thận!"
Cả người bị đốt nóng rát, Tạ Sơ Thần đau đớn ngã xuống mặt đất, Chiêu Nhi khóc chạy lên dập lửa, muốn cởi bộ áo cưới bị bắt lửa ra.
Nhưng ngọn lửa rất lớn, gió mùa hè vừa nóng vừa mạnh, khiến ngọn lửa càng dữ dội hơn, giống như con rắn độc bò lên mái tóc dài tới eo của Tạ Sơ Thần.
Lúc này, ngọn lửa trước mắt như thiêu đốt đôi mắt Tiêu Vãn, hô hấp của nàng nghẹn lại, cảm giác đau đớn và áy náy khiến nàng nhận ra rằng đây cũng không phải cảnh trong mơ của Tạ Sơ Thần!
Đây là kiếp trước, cảnh kiếp trước của nàng và Tạ Sơ Thần!
Tiếng bước chân ầm ĩ truyền tới, mọi người nhìn ngọn lửa bốc cháy mà kêu lên: "Đại tiểu thư và Quý công tử tới!"
Nghĩ tới lời hứa cùng Tiêu Vãn, Tạ Sơ Thần cố gắng mở to mắt, lại vừa vặn nhìn thấy ánh mắt ghét bỏ cùng tức giận của Tiêu Vãn. Hắn lập tức nhận ra hành vi của mình đã vi phạm vào lời hứa không để cho người khác biết.
Môi run lên, nhưng cơn đau khiến Tạ Sơ Thần không nói nổi một câu.
"Kẻ xấu xí! Ném hắn ra ngoài!"
Vừa thấy người Tạ Sơ Thần đen xám, bẩn thỉu nằm trên mặt đất, Tiêu Vãn liền ôm lấy Quý Thư Mặc đi ngang qua khách, trong lòng rất chán ghét, cảm thấy mất mặt mũi. Nàng tức giận mắng một tiếng, sau khi sai người quăng Tạ Sơ Thần bị bỏng ra khỏi phủ liền nắm tay Quý Thư Mặc vào sảnh.
Mà thiếu niên bị bỏ quên kia đã ngất xỉu vì đau đớn, thế nên hắn hoàn toàn không nghe được tiếng chửi rủa lạnh nhạt của người trong lòng.
"Sơ Thần, Sơ Thần!"
Bất ngờ, Tiêu Vãn bừng tỉnh, hơi thở rối loạn, từ từ bình tĩnh trở lại.
Nàng nhìn thoáng qua Tạ Sơ Thần ngủ an tĩnh trên giường, vừa hoảng hốt lại sợ hãi ôm hắn. Nhưng trên tay lại là hơi nóng, mồ hôi ướt đẫm.
Hơi nóng kia không hề giảm bớt, ngược lại nàng càng ôm lại càng nóng, giống như ngọn lửa kia, làm ngực Tiêu Vãn đau đớn.
"Sơ Thần, thực xin lỗi......"
Tiêu Vãn đau lòng, vuốt ve mái tóc đen mềm mại kia. Những sợi tóc này khác hẳn với mái tóc khô xơ kiếp trước, chúng rất mềm mại, quyến luyến với những ngón tay của nàng, giống như chỉ muốn bám chặt lấy nàng......
Ngón tay vuốt nhẹ tinh tế, thấy Tạ Sơ Thần yên tĩnh nằm. Sự yên lặng ấy khiến Tiêu Vãn rất đau lòng, lại càng nghĩ tới những vết thương, bộ dạng thê thảm kiếp trước.
Kiếp trước, mọi nỗ lực, mọi sự trả giá ba năm thanh xuân của Tạ Sơ Thần chỉ để trở thành người tài mạo song toàn lại bị nàng phá hủy toàn bộ, chỉ trong một đêm......
Mái tóc xinh đẹp kia hoàn toàn biến mất, đùi phải của Tạ Sơ Thần bị bỏng, dưỡng thương một tháng mới lành, nhưng vẫn để lại sẹo. Cho nên trong trí nhớ kiếp trước của Tiêu Vãn, Tạ Sơ Thần luôn ốm yếu, cơ thể đầy bệnh tật, vừa xấu xí vừa khó nhìn.
Không ngờ mình ngủ một giấc mà lại mơ thấy cuộc sống kiếp trước của Tạ Sơ Thần, cảnh trong mơ chân thật tới mức khiến nàng nhớ lại rất nhiều những kí ức đã mơ hồ quên đi trong kiếp trước.
Kiếp trước, nàng bị mẫu thân và tổ phụ mắng vì chuyện của Tạ Sơ Thần nên càng oán giận hắn, nghĩ rằng hắn là kẻ đầy tâm kế, lợi dụng sự đồng tình của mẹ và bà mình, tìm đủ cách cố gắng chiếm lấy vị trí Chính Phu của nàng.
Nàng còn nhận định Tạ Sơ Thần tham lam tiền tài của Tiêu gia nên mới gả cho nàng! Cho nên đừng nói tới tiền tiêu hàng tháng hay giúp hắn chăm sóc Thẩm thị, nàng lúc đó trực tiếp ném Tạ Sơ Thần vào lãnh viện, không cho một người nô tài, trực tiếp mặc kệ coi hắn như không khí.
Nhớ lại cách đối xử tệ hại quá đáng của mình ở kiếp trước, Tiêu Vãn sợ hãi nghĩ có phải Tạ Sơ Thần chìm trong ác mộng kiếp trước nên mới căm hận nàng, không muốn tỉnh hay không?
Lúc này, Tiêu Vãn mới sợ hãi suy nghĩ, có lẽ Tạ Sơ Thần bị bỏng liền hận mình, nhưng Tạ Sơ Thần nghĩ tới việc mình ép hôn trước là sai, việc bị bỏng là do trời cao trừng phạt mình phá hoại đám cưới của Tiêu Vãn và Quý Thư Mặc, cho nên hậu quả khi hắn xúc động vượt qua chậu than cũng không phải lỗi của Tiêu Vãn.
Mà Tiêu Ngọc Dung lấy danh nghĩ Chính Quân của Tiêu Vãn để ghi tên Tạ Sơ Thần vào gia phả của Tiêu gia càng khiến Tạ Sơ Thần áy náy, cảm thấy mình vi phạm lời hứa với Tiêu Vãn, bị nàng ghét bỏ là đúng rồi.
Cho dù mình bị bỏng, Tiêu Vãn cũng chưa từng tới thăm, cho dù bị ném vào lãnh viện không hề quan tâm, tên ngốc này vẫn không hề ghét Tiêu Vãn, nhìn rõ gương mặt thật của nàng, ngược lại cảm thấy mình có thể yên lặng ở cạnh Thê Chủ là đã đủ, thậm chí còn hy vọng mình có thể chuộc lại lỗi lầm, đừng để Thê Chủ quá ghét bỏ mình.
Tới một ngày, thấy Tiêu Vãn bị cảm lạnh, mệt mỏi mấy ngày, Tạ Sơ Thần đau lòng, vội nhờ Thẩm thị chỉ bảo, nấu thuốc bổ cho nàng.
Nhưng vị thiếu niên này sợ Thê Chủ ghét mình mà không uống thuốc, vì thế nấu thuốc xong liền lén để trong phòng Tiêu Vãn. Sau đó lén núp sau cửa sổ, mong ngóng chờ đợi Thê Chủ của mình.
Trong thời gian này, thấy Tiêu Vãn và Quý Thư Mặc hạnh phúc hưởng thụ cuộc sống sau khi kết hôn, mình lại lẻ loi trong lãnh viện, Tạ Sơ Thần vừa ghen vừa hâm mộ, nhưng nhìn Tiêu Vãn vui vẻ uống xong chén nước thuốc đen tuyền do mình nếu, trái tim hắn lại bị nụ cười ấm áp mà hạnh phúc của nàng làm rung động.
Toàn bộ sự ghen tuông ấy hóa thành mây khói, hắn lại tiếp tục như thế, giống như ba năm trước luôn lén lút đứng cách đó không xa, nhìn tấm lưng của nàng.
Lẳng lặng nhìn Tiêu Vãn, giống như cả thế giới này chỉ có một mình nàng, chìm đắm trong hạnh phúc, vì hạnh phúc của nàng mà cảm thấy hạnh phúc.
Nhưng một ngày, trong khi Tạ Sơ Thần lén rót thuốc, bị Tiêu Vãn bất ngờ trở về nhìn thấy.
Thấy Tiêu Vãn kinh ngạc nhìn mình, Tạ Sơ Thần vừa ngượng ngùng vừa lo lắng bê chén thuốc đưa cho Tiêu Vãn. Trái tim hắn đập mạnh, khuôn mặt đỏ bừng: "Thê Chủ!"
"Choang!"
Không ngờ được nước thuốc đắng mỗi ngày mình uống đều làm ra từ tay Tạ Sơ Thần, Tiêu Vãn tức giận muốn điên lên, cảm thấy cái tên trộm ngọc đáng chết này đúng là rất tâm kế!
Nàng cười lạnh: "Ngươi cho rằng bản tiểu thư uống thuốc mỗi ngày ư? Đừng có ngây thơ như vậy, nước thuốc trước đó đều bị bản tiểu thư mang đi tưới hoa!"
Nước thuốc nóng làm bỏng ngón tay Tạ Sơ Thần, hắn đau lòng, còn chưa kịp mở miệng đã bị Tiêu Vãn đẩy ra, tức giận quát: "Về sau không được xuất hiện trong phòng của ta, bây giờ cút đi cho ta!"
Ngay lập tức, nhìn thấy cái khuôn mặt đáng ghét của bản thân trong kiếp trước, Tiêu Vãn giận xù lông, hận không thể xông lên đánh cho bản thân mình một trận!
Cảnh tượng trước mắt lập tức thay đổi.
Tạ Sơ Thần mặc đồ trắng, buồn bã ngồi trong sân, đôi mắt xinh đẹp u ám không có linh hồn. Mà lúc này, Tiêu Vãn thấy bản thân mình mang khuôn mặt đau lòng bước tới, vừa trấn an Tạ Sơ Thần đang sụp đổ vì việc Thẩm thị chết vì bệnh, vừa giả vờ quan tâm: "Sơ Thần, nhạc phụ bị người khác hại, ta sẽ giúp ngươi báo thù."
Cảnh tượng sau đó, Tiêu Vãn không cần nhìn cũng biết. Kiếp trước Quý Thư Mặc lập kế hoạch đưa Tạ Thanh Vinh vào bẫy là vì tài sản của Tạ gia. Mà nàng lại lợi dụng Tạ Sơ Thần ngây thơ, đưa toàn bộ tài sản Tạ gia cho Quý Thư Mặc.
Tạ Sơ Thần không hề biết chuyện còn ngây ngốc cảm kích nàng báo thù cho cha mẹ, lại coi nàng như ân nhân cứu mạng.
—— cảm ơn Thê Chủ, báo thù giúp cha mẹ ta.
Một lời nói, Tiêu Vãn nghe ba lần, nhưng mỗi lần là mọt tâm trạng.
Lần thứ nhất là vui vẻ vì tên ngốc này chịu đưa kế đất Tạ gia ra, sau đó lập tức quăng Tạ Sơ Thần đã không còn giá trị lợi dụng đi. Lần thứ hai là áy náy kiếp trước mình lợi dụng Tạ Sơ Thần, đau lòng khó chịu.
Nhưng lúc này, Tiêu Vãn mới hiểu rõ rằng kiếp trước rất nhiều sổ sách Quý Thư Mặc đều đưa cho Tạ Sơ Thần xem. Ngay cả Trực Cư - di vật của mẫu thân, kế đất cửa hàng cũng đều là Tạ Sơ Thần đưa cho Quý Thư Mặc, hi vọng Quý Thư Mặc có thể hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của mẫu thân.
Cứ như vậy, Tạ Sơ Thần yên lặng ở trong lãnh viện không tranh không sủng, hơn nửa năm chỉ nhìn thấy Tiêu Vãn vài lần. Nhưng vì Quý Thư Mặc lại thỉnh thoảng vô tình cố ý nhắc tới Tạ Sơ Thần mà càng ghét bỏ hắn.
Không biết Quý Thư Mặc âm thầm ngáng chân, Tạ Sơ Thần lại luôn yên phận giúp Quý Thư Mặc xử lý sổ sách của Tiêu gia, lòng hi vọng mình có thể yên lặng hỗ trợ cho vợ, giúp một chút lực, báo đáp ân cứu mạng của nàng, đền bù tội ác cướp hôn của Quý công tử.
Đắm chìm ở cảnh trong mơ, Tiêu Vãn yên lặng nhìn Tạ Sơ Thần, thấy hắn thức đêm viết sổ sách mà càng gầy yếu, đôi mắt thâm quầng, làm nàng càng áy náy, thậm chí không thể hiểu nổi rốt cuộc thì vì sao mắt mình lại tệ đến mức thế, định kiến lại sâu đến như vậy mà không thèm phân biết đúng sai, hay là vì Quý Thư Mặc che giấu quá tốt, làm cho nàng hoàn toàn không nhận ra tình cảm vừa trong sáng vừa sâu sắc mà Tạ Sơ Thần giành cho mình.
Ngơ ngác nhìn dung nhan khi ngủ của Tạ Sơ Thần, Tiêu Vãn đột nhiên nhận ra một ít khói kì lạ đi vào theo cửa sổ.
Nàng nhăn mày nhìn kĩ lại, bỗng nhận ra Vân Thư và Vân Kỳ lén đẩy cửa, đổ một ít bột phấn lên lư hương ở góc tường.
Tiêu Vãn nhăn mày, lập tức nhận ra Quý Thư Mặc hạ thuốc với Tạ Sơ Thần, nhưng ngay sau đó, Tiêu Vãn giật mình nhìn thấy bản thân mình say như chết mơ mang bước tới giường Tạ Sơ Thần.
Sau đó......
Tiêu Vãn không thể xem được nữa.
Trong lòng hiện ra một chân tướng đáng sợ, nàng cảm thấy mình sắp phát điên rồi!
Tạ Sơ Thần như cà tím héo đi về Tạ phủ, lẻ loi ngồi bên cửa sổ, ngây ngốc nhìn ngọc bội trong tay.
Hắn không ngờ khối ngọc bội mình nhìn vật nhớ người suốt ba năm này lại tượng trưng cho thân phận Chính quân của đích trưởng nữ, mà hắn thấy mấy hôm nay Tiêu Vãn lén lút đi nhờ người làm ngọc bội giả, đi hỏi thăm mới rõ chân tướng.
Hắn nhất thời sợ hãi, muốn trả miếng ngọc bội quý báu này lại cho Tiêu Vãn, vì thế nôn nóng chạy tới. Nhưng đập vào mắt lại là cảnh tượng hai người ngọt ngào ôm nhau trong nơi tường viện hồng nhạt.
Hắn nhìn Tiêu Vãn thân mật nắm lấy tay Quý Thư Mặc, mặt cười tươi hạnh phúc ngọt ngào, dũng khí trả lại miếng ngọc bội liền bị rút hết. Chờ tới khi Tạ Sơ Thần phản ứng lại, mình đã xám mặt chạy trốn về Tạ phủ.
Nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, Tạ Sơ Thần nhẹ nhàng vuốt ve miếng ngọc bội màu xanh biếc trong tay, rầu rĩ lẩm bẩm: "Ngọc bội quan trọng như vậy, phải nhanh trả cho Tiêu tiểu thư mới được......"
Tiêu Vãn yên lặng nhìn Tạ Sơ Thần nhỏ giọng nói thầm, thấy hắn mất mát phồng mặt, rõ ràng không vui nhưng vẫn không ngừng nói: "Tạ Sơ Thần, ngươi không xứng với Tiêu tiểu thư. Không cần ghen ghét, không được ghen ghét, nên yên lặng chúc phúc cho Tiêu tiểu thư....... Yên lặng nhìn nàng hạnh phúc bên Quý công tử là được......"
Hắn nói thầm xong, lại bắt đầu luyện vẽ tranh, sau đó cuộn tròn bức tranh mình thấy là tốt nhất vào ngực, coi nó như bảo bối, vì sự tiến bộ của mình mà nở nụ cười.
Lúc đó, trái tim Tiêu Vãn theo nụ cười và nỗi buồn trên mặt hắn mà rung động.
Hình ảnh trước mắt lại tiếp tục biến hóa, nàng nhìn thấy Tạ Sơ Thần lấy hết can đảm tới tìm mình mấy lần, cuối cùng dưới sự xuất hiện của Quý Thư Mặc, lại cụp đuôi trở về.
Có lẽ không dám thấy nàng, có lẽ luyến tiếc, hắn mở đôi mắt nai to trong vắt, cẩn thận trốn ở góc phòng, hâm mộ mong ngóng nhìn nàng dẫn theo Quý Thư Mặc đi du hồ, dạo phố, hưởng thụ mỹ thực trong kinh thành.
Hắn nói: "Nếu Tiêu tiểu thư cũng mang ta ra ngoài chơi thì tốt......"
Tiêu Vãn đau lòng, lẩm bẩm: "Sơ Thần, chỉ cần ngươi tỉnh lại, ngươi muốn đi đâu ta mang ngươi đi. Ngươi muốn ăn gì, ta mang ngươi đi ăn. Chỉ cần người bình an, ta......"
"Tạ phu nhân, đây là sính lễ Từ tam tiểu thư tặng Tạ công tử. Từ tam tiểu thư hi vọng mình có thể nhanh chóng cưới Tạ công tử vào cửa, vừa vặn mai là ngày may mắn, chuyện tốt thì nên làm luôn mai đi.
Bốn chữ Từ tam tiểu thư khiến lòng Tiêu Vãn trầm xuống, lại thấy Tạ Thanh Vinh dối trá kia nhăn mày, giả vờ giả vịt nói: "Dung mạo Sơ Thần tuyệt hảo, là con vợ cả Tạ gia chúng ta, sính lễ chỉ có tám trăm lượng bạc trắng, hình như hơi ít......"
Hỉ công khó chịu phản bác: "Tạ phu nhân, ngươi phải biết rằng danh tiếng Tạ Sơ Thần cũng không tốt, Từ tam tiểu thư là con gái duy nhất của Viên ngoại lang, thân phận tôn quý, có thể coi trọng Tạ Sơ Thần đã là phúc của hắn! Sinh lễ một ngàn lượng, không thể nhiều hơn!"
Thấy Tạ Sơ Thần có thể bán ra với một cái giá tốt, Tạ Thanh Vinh thoải mái cười: "Được được được! Đến lúc đó, ta chắc chắn sẽ trang điểm cho Sơ Thần thật xinh đẹp, chờ hỉ kiệu Từ gia tới."
Thấy Tạ Thanh Vinh dối trá cười tủm tỉm đếm bạc, cùng Tạ Hi chuẩn bị bàn bạc kế hoạch đưa Tạ Sơ Thần lên kiệu hoa, Tiêu Vãn giận nghiến răng nghiến lợi, lại thấy Tạ Sơ Thần nghe lén ngoài cửa kinh ngạc, mở đôi mắt to trong suốt trợn trừng.
Hắn lảo đảo đi vào phòng, trong đầu vang vọng âm thanh tin dữ phải gả cho người khác vào ngày hôm sau.
Hắn đã từng nghe về thủ đoạn của Từ Thanh, vị ác bá này có danh tiếng lừng lẫy, ngày thường kiêu ngạo, hoành hành ngang ngược, thiếu niên bị gả cho nàng đều bị tra tấn không ra hình người. Nếu mình bị gả cho Từ Thanh, nhất định chỉ mấy ngày sau sẽ bị tra tấn tới chết. Nhưng nếu hắn không chịu gả đi, Tạ Thanh Vinh nhất định sẽ dùng cha để uy hiếp mình.
Ngay lập tức, cảm giác tiến lùi không được khiến Tạ Sơ Thần nghẹn thở, giống như nhiệt độ toàn thân bị rút hết đi.
Nhưng ngay sau đó hắn liền nghĩ tới Tiêu Vãn!
—— Nếu sau này không ai mang ngươi ra ngoài chơi, ta sẽ mang ngươi du ngoạn kinh thành. Chúng ta có thể du thuyền bên hồ, ăn uống vui vẻ!
Nghĩ lại lời hứa của Tiêu Vãn, trái tim Tạ Sơ Thần run lên.
Hắn biết ngày mai Tiêu Vãn sẽ kết hôn, có lẽ cũng không muốn để ý tới người xa lạ như hắn, nhưng hôm nay chính là cơ hội cuối cùng. Nếu không được gặp Tiêu Vãn, sau này hắn sẽ không còn cơ hội nữa.
Cho nên, lúc này Tạ Sơ Thần mang đủ dũng khí và hi vọng Tiêu Vãn có thể ở bên hắn một ngày. Đưa hắn đi du hồ cũng được, mời hắn ăn một bữa cơm cũng được, chí cần nói với hắn một hai câu, hắn sẽ không còn nuối tiếc mà gả tới Từ gia.
Mà cho dù Tiêu Vãn không muốn, hắn sẽ cầm ngọc bội Tiêu gia tới, hi vọng Tiêu Vãn có thể nể tình hắn trả lại ngọc bội, đáp ứng mong muốn của hắn.
Nhưng vừa nghe thấy hai chữ ngọc bội, sắc mặt Tiêu Vãn vô cùng khó nhìn. Nàng bắt nha hoàn phải im lặng, sau đó kéo thiếu niên xa lạ vào một góc, khuôn mặt cũng trở nên lạnh lùng.
Cũng không biết cảm xúc của Tiêu Vãn, Tạ Sơ Thần chỉ thấy người trong lòng thân mật tiếp xúc, trong lòng hạnh phúc muốn bay lên. Hắn cẩn thận nắm lấy ống tay áo Tiêu Vãn, ngượng ngùng mở miệng: "Tiêu tiểu thư, ngài còn nhớ ta không? Ba năm trước đây ngài dịu dàng an ủi ta, còn hứa với ta......"
Trước ngày kết hôn, một thiếu niên mang ngọc bội tượng trưng cho thân phận chính quân của Tiêu gia tìm tới cửa, Tiêu Vãn suốt ngày hái hoa ngắt cỏ, đâu còn nhớ mình đã từng trải qua việc gì nữa.
Cho rằng năm xưa mình từng hứa hẹn lung tung, còn cho rằng Tạ Sơ Thần mang ngọc bội tới là ép nàng cưới, Tiêu Vãn không nhịn được mà ngắt lời, lạnh lùng nổi giận: "Ngọc bội của ta vì sao nằm trong tay ngươi! Có phải ngươi trộm hay không! Kẻ trộm chết tiệt, lại dám dùng ngọc bội đòi tiền ta! Nói đi, ngươi muốn bao nhiêu tiền!?"
"Không, ta không trộm......" Thấy Tiêu Vãn hiểu lầm, sắc mặt Tạ Sơ Thần trắng bệch, vội vàng giải thích: "Ba năm trước đây, chúng ta...... chúng ta......"
"Ba năm trước? Ba năm trước bản tiểu thư đã thích Thư Mặc rồi, sao có thể hứa hẹn với người khác được! Đừng nghĩ là trí nhớ bản tiểu thư không tốt thì có thể lừa dối được bản tiểu thư!"
Hô hấp Tạ Sơ Thần nghẹn lại, đón nhận ánh mắt Tiêu Vãn, lại thấy nàng cười nhạo lạnh nhạt, lấy ra một tấm ngân phiếu trong lòng, ném vào mặt mình: "Chỗ tiền này đủ chưa, đủ rồi thì đừng xuất hiện trước mặt ta nữa, ta không muốn Thư Mặc hiểu lầm quan hệ giữa ta và ngươi từng có gì đó."
Trong mắt mờ mịt, môi Tạ Sơ Thần trắng bệch, run rẩy.
"Tiêu tiểu thư, không phải ta tới đòi tiền, ta thích ngài......"
"Chọn thời điểm mấu chốt tới tìm ta, còn bảo là thích ta, ngươi nghĩ ta không biết ý đồ của mình sao?" Liếc nhìn thiếu niên mang gương mặt phấn hồng, muốn nói lại thôi, Tiêu Vãn ngắt lời: "Kẻ trộm này, đúng là tham lam! Chẳng lẽ cho rằng mình giữ ngọc chính quân của Tiêu gia thì liền nghĩ rằng mình có thể thành chính quân của ta thật?"
Nhiệt độ lạnh lẽo của ngọc bội chậm rãi lan tràn trong lòng bàn tay, Tạ Sơ Thần ngơ ngác đứng trước người Tiêu Vãn, trong lòng không nhịn được mà nguội lạnh.
"Không, không phải, ta chưa từng hi vọng xa vời....... Tiêu tiểu thư, ta thật sự thích ngài......"
"Ta chỉ thích Thư Mặc, Thư Mặc mới là chính phu của ta! Muốn gả vào Tiêu gia, cũng không nhìn thân phận của ngươi đi!"
Nhìn thiếu niên đang cố gắng giải thích và bản thân mình châm chọc mỉa mai, Tiêu Vãn rũ mắt khó chịu.
Nàng biết mấy năm nay, tiểu thiếu gia ngang ngược đã bị đủ các chuyện đả kích và nhiều biến cố xảy ra hủy diệt toàn bộ tính tình nóng nảy. Hắn áy náy năm đó khi mình bỏ trốn, cha đau lòng khóc tới mức mù, hắn áy náy mình nhỏ tuổi không hiểu chuyện, dễ tin tưởng dì hai, bị bà ta chiếm đoạt quyền thế.
Hắn thấy rõ lòng người nóng lạnh trên đời, nén giận chăm sóc bảo vệ cha mình, lại coi ân nhân cứu mạng là nàng thành ánh sáng duy nhất của đời mình, tạo nên hi vọng, hạnh phúc cho hắn......
Cho nên ở thời điểm tuyệt vọng nhất, hắn mới nghĩ đến Tiêu Vãn.
Nhưng sự thật là lúc đó nàng chỉ tiện tay cứu Tạ Sơ Thần, cứu xong thì lập tức nhào về phía Quý Thư Mặc, vốn không hề ghi nhớ lời nói của tiểu mập mạp ấy vào lòng.
Nàng như thế, sao xứng đáng để Tạ Sơ Thần si mến cả đời......?
—— Cha, ta không muốn cưới vợ. Cả đời ta đều muốn ở bên cha, chăm sóc cha. Chỉ cần cha khỏe mạnh là được.
—— Nhưng Chiêu Nhi mong công tử có thể gả cho người tốt. Như vây, chúng ta không cần chịu đựng nhị phu nhân bắt nạt, công tử không cần làm việc nặng, chính quân cũng sẽ yên tâm dưỡng bệnh......
—— Chiêu Nhi nói đúng, nếu ngươi có thể gả cho một Thê Chủ tốt, cha cũng yên tâm.
Tạ Sơ Thần tương tư Tiêu Vãn suốt ba năm, muốn gả cho một mình Tiêu Vãn, nhưng bởi vì tự ti và nhút nhát, hắn luôn cho rằng mình không xứng với Tiêu Vãn, Tiêu Vãn với Quý Thư Mặc mới là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi. Nhưng bây giờ, chịu đựng sự nhục mạ và hiểu lầm của Tiêu Vãn cùng với bức xúc ngày hôm sau phải bị gả đi đến Từ gia, Tạ Sơ Thần bạo phát.
Hắn ngẩng đầu, đôi mắt đỏ bừng đầy nước, âm thanh nức nở khàn khàn: "Ta không cần tiền, ta muốn ngươi cưới ta...... Chỉ cần ngươi cưới ta, ta sẽ giao ngọc bội cho ngươi. Nếu không, ta sẽ nói cho Tiêu đại nhân biết chuyện."
Tạ Sơ Thần chưa từng nghĩ tới việc dùng cách đê tiện như thế để cướp lấy Tiêu Vãn, cũng chưa từng bao giờ nghĩ tới việc lợi dụng ngọc bội để ép hôn, nhưng nghĩ tới việc mình chỉ có một con đường chết là gả cho Từ Thanh, vậy thà trước khi chết mình gả cho người trong lòng.
Có lẽ sau khi hắn gả cho Tiêu Vãn, có Tiêu gia che chở, dì hai và Từ gia sẽ không ép hắn kết hôn nữa. Hắn còn có thể bảo vệ cha và Chiêu Nhi, không để họ bị bắt nạt nữa.
Quan trọng nhất là nghĩ tới việc mình có thể mang danh nghĩa phu lang ở cạnh Tiêu Vãn, có thể trở thành phu thê chân chính với người trong lòng, sự sợ hãi lo lắng đều biến mất, trái tim ích kỷ lại chờ mong tới ngày kết hôn.
Cho dù Tiêu Vãn mắng mình đê tiện không biết xấu hổ. cho dù Tiêu Vãn dùng đủ các quy tắc ép hắn biết khó mà lui, hắn đều kiên định: "Tiêu tiểu thư, mai trước giờ lành ta sẽ tới, nhất định cũng sẽ trả ngọc bội cho ngài."
Lần đầu tiên bị uy hiếp như vậy, Tiêu Vãn cười châm chọc: "Được, chỉ cần ngươi có thể qua cửa, ta sẽ cưới ngươi!"
Cứ như vậy dưới sự chờ mong, Tạ Sơ Thần mặc áo cưới, tự mình chuẩn bị một chiếc kiệu nhỏ, đưa theo Chiêu Nhi một mình tới Tiêu phủ. Thậm chí dọc đường đi, hắn không ngừng an ủi Chiêu Nhi: "Chiêu Nhi, Tiêu tiểu thư là người tốt, nàng sẽ bảo vệ chúng ta. Về sau, chúng ta sẽ không bị dì hai bắt nạt nữa......"
Yên lặng nhìn Tạ Sơ Thần vui mừng mong ngóng, lòng Tiêu Vãn vừa đắng vừa chát. Lúc đó mình hoàn toàn không để chuyện ép cưới của Tạ Sơ Thần trong lòng, nàng chỉ vui mừng nghênh đón Quý Thư Mặc, cùng lúc thuận miệng tức giận ra lệnh cho bảo vệ phải nhục nhã nam tử tới tìm chết một phen, để hắn biết khó mà lui, đừng làm phiền tới ngày kết hôn của nàng.
Khi đó nàng cho rằng, Tạ Sơ Thần sẽ thất vọng bỏ cuộc rời đi mà thôi, lại hoàn toàn không ngờ rằng...... Hắn lại cố chấp vượt qua cái chậu than kia......
Thấy công tử cứng rắn muốn gả cho Tiêu Vãn, Chiêu Nhi vốn không vui, nhưng cảm thấy công tử thích thì sao cũng được. Nhưng lúc này thấy bảo vệ của Tiêu gia sỉ nhục bọn họ, còn dám mang một chậu than rực lửa chặn không cho họ vào cửa!
Hắn lập tức hiểu Tiêu Vãn cũng không thật lòng muốn cưới công tử bọn họ, mà muốn làm nhục và bắt nạt họ!
Công tử nhất định bị cái tên Tiêu Vãn hoa bịp bợm này lừa rồi!
Nhìn chậu than cháy hừng hực trước mặt, Chiêu Nhi tức xù lông, liền chửi ầm lên: "Các ngươi đúng là quá coi thường người khác rồi! Công tử, chúng ta đi! Tiêu Vãn chỉ là một tên ăn chơi lêu lổng mà thôi, không đáng để công tử vào bằng cửa nhỏ, còn để người làm bắt nạt chúng ta!"
"Chiêu Nhi!" Tuy rất sợ ngọn lửa trước mắt, nhưng thấy Chiêu Nhi ăn nói không lễ phép, Tạ Sơ Thần vội quát một tiếng, không vui mà nói, "Ngươi muốn về thì tự về! Ta......"
—— chỉ cần ngươi có thể vào cửa, ta liền cưới ngươi!
Giờ phút này, lời nói của Tiêu Vãn vẫn quanh quẩn quanh đầu Tạ Sơ Thần, ước nguyện muốn gả cho Tiêu Vãn lập tức biến thành sức mạnh, ủng hộ hắn bước tới.
Hắn nhịn xuống áp lực sợ hãi trong lòng, nhấc đuôi áo màu hồng lên, ánh mắt kiên định nhảy qua chậu than.
Nhưng cú nhảy này không hề thuận lợi, quần áo màu đỏ rộng rãi phất qua ngọn lửa, lập tức bốc cháy.
"Công tử, cẩn thận!"
Cả người bị đốt nóng rát, Tạ Sơ Thần đau đớn ngã xuống mặt đất, Chiêu Nhi khóc chạy lên dập lửa, muốn cởi bộ áo cưới bị bắt lửa ra.
Nhưng ngọn lửa rất lớn, gió mùa hè vừa nóng vừa mạnh, khiến ngọn lửa càng dữ dội hơn, giống như con rắn độc bò lên mái tóc dài tới eo của Tạ Sơ Thần.
Lúc này, ngọn lửa trước mắt như thiêu đốt đôi mắt Tiêu Vãn, hô hấp của nàng nghẹn lại, cảm giác đau đớn và áy náy khiến nàng nhận ra rằng đây cũng không phải cảnh trong mơ của Tạ Sơ Thần!
Đây là kiếp trước, cảnh kiếp trước của nàng và Tạ Sơ Thần!
Tiếng bước chân ầm ĩ truyền tới, mọi người nhìn ngọn lửa bốc cháy mà kêu lên: "Đại tiểu thư và Quý công tử tới!"
Nghĩ tới lời hứa cùng Tiêu Vãn, Tạ Sơ Thần cố gắng mở to mắt, lại vừa vặn nhìn thấy ánh mắt ghét bỏ cùng tức giận của Tiêu Vãn. Hắn lập tức nhận ra hành vi của mình đã vi phạm vào lời hứa không để cho người khác biết.
Môi run lên, nhưng cơn đau khiến Tạ Sơ Thần không nói nổi một câu.
"Kẻ xấu xí! Ném hắn ra ngoài!"
Vừa thấy người Tạ Sơ Thần đen xám, bẩn thỉu nằm trên mặt đất, Tiêu Vãn liền ôm lấy Quý Thư Mặc đi ngang qua khách, trong lòng rất chán ghét, cảm thấy mất mặt mũi. Nàng tức giận mắng một tiếng, sau khi sai người quăng Tạ Sơ Thần bị bỏng ra khỏi phủ liền nắm tay Quý Thư Mặc vào sảnh.
Mà thiếu niên bị bỏ quên kia đã ngất xỉu vì đau đớn, thế nên hắn hoàn toàn không nghe được tiếng chửi rủa lạnh nhạt của người trong lòng.
"Sơ Thần, Sơ Thần!"
Bất ngờ, Tiêu Vãn bừng tỉnh, hơi thở rối loạn, từ từ bình tĩnh trở lại.
Nàng nhìn thoáng qua Tạ Sơ Thần ngủ an tĩnh trên giường, vừa hoảng hốt lại sợ hãi ôm hắn. Nhưng trên tay lại là hơi nóng, mồ hôi ướt đẫm.
Hơi nóng kia không hề giảm bớt, ngược lại nàng càng ôm lại càng nóng, giống như ngọn lửa kia, làm ngực Tiêu Vãn đau đớn.
"Sơ Thần, thực xin lỗi......"
Tiêu Vãn đau lòng, vuốt ve mái tóc đen mềm mại kia. Những sợi tóc này khác hẳn với mái tóc khô xơ kiếp trước, chúng rất mềm mại, quyến luyến với những ngón tay của nàng, giống như chỉ muốn bám chặt lấy nàng......
Ngón tay vuốt nhẹ tinh tế, thấy Tạ Sơ Thần yên tĩnh nằm. Sự yên lặng ấy khiến Tiêu Vãn rất đau lòng, lại càng nghĩ tới những vết thương, bộ dạng thê thảm kiếp trước.
Kiếp trước, mọi nỗ lực, mọi sự trả giá ba năm thanh xuân của Tạ Sơ Thần chỉ để trở thành người tài mạo song toàn lại bị nàng phá hủy toàn bộ, chỉ trong một đêm......
Mái tóc xinh đẹp kia hoàn toàn biến mất, đùi phải của Tạ Sơ Thần bị bỏng, dưỡng thương một tháng mới lành, nhưng vẫn để lại sẹo. Cho nên trong trí nhớ kiếp trước của Tiêu Vãn, Tạ Sơ Thần luôn ốm yếu, cơ thể đầy bệnh tật, vừa xấu xí vừa khó nhìn.
Không ngờ mình ngủ một giấc mà lại mơ thấy cuộc sống kiếp trước của Tạ Sơ Thần, cảnh trong mơ chân thật tới mức khiến nàng nhớ lại rất nhiều những kí ức đã mơ hồ quên đi trong kiếp trước.
Kiếp trước, nàng bị mẫu thân và tổ phụ mắng vì chuyện của Tạ Sơ Thần nên càng oán giận hắn, nghĩ rằng hắn là kẻ đầy tâm kế, lợi dụng sự đồng tình của mẹ và bà mình, tìm đủ cách cố gắng chiếm lấy vị trí Chính Phu của nàng.
Nàng còn nhận định Tạ Sơ Thần tham lam tiền tài của Tiêu gia nên mới gả cho nàng! Cho nên đừng nói tới tiền tiêu hàng tháng hay giúp hắn chăm sóc Thẩm thị, nàng lúc đó trực tiếp ném Tạ Sơ Thần vào lãnh viện, không cho một người nô tài, trực tiếp mặc kệ coi hắn như không khí.
Nhớ lại cách đối xử tệ hại quá đáng của mình ở kiếp trước, Tiêu Vãn sợ hãi nghĩ có phải Tạ Sơ Thần chìm trong ác mộng kiếp trước nên mới căm hận nàng, không muốn tỉnh hay không?
Lúc này, Tiêu Vãn mới sợ hãi suy nghĩ, có lẽ Tạ Sơ Thần bị bỏng liền hận mình, nhưng Tạ Sơ Thần nghĩ tới việc mình ép hôn trước là sai, việc bị bỏng là do trời cao trừng phạt mình phá hoại đám cưới của Tiêu Vãn và Quý Thư Mặc, cho nên hậu quả khi hắn xúc động vượt qua chậu than cũng không phải lỗi của Tiêu Vãn.
Mà Tiêu Ngọc Dung lấy danh nghĩ Chính Quân của Tiêu Vãn để ghi tên Tạ Sơ Thần vào gia phả của Tiêu gia càng khiến Tạ Sơ Thần áy náy, cảm thấy mình vi phạm lời hứa với Tiêu Vãn, bị nàng ghét bỏ là đúng rồi.
Cho dù mình bị bỏng, Tiêu Vãn cũng chưa từng tới thăm, cho dù bị ném vào lãnh viện không hề quan tâm, tên ngốc này vẫn không hề ghét Tiêu Vãn, nhìn rõ gương mặt thật của nàng, ngược lại cảm thấy mình có thể yên lặng ở cạnh Thê Chủ là đã đủ, thậm chí còn hy vọng mình có thể chuộc lại lỗi lầm, đừng để Thê Chủ quá ghét bỏ mình.
Tới một ngày, thấy Tiêu Vãn bị cảm lạnh, mệt mỏi mấy ngày, Tạ Sơ Thần đau lòng, vội nhờ Thẩm thị chỉ bảo, nấu thuốc bổ cho nàng.
Nhưng vị thiếu niên này sợ Thê Chủ ghét mình mà không uống thuốc, vì thế nấu thuốc xong liền lén để trong phòng Tiêu Vãn. Sau đó lén núp sau cửa sổ, mong ngóng chờ đợi Thê Chủ của mình.
Trong thời gian này, thấy Tiêu Vãn và Quý Thư Mặc hạnh phúc hưởng thụ cuộc sống sau khi kết hôn, mình lại lẻ loi trong lãnh viện, Tạ Sơ Thần vừa ghen vừa hâm mộ, nhưng nhìn Tiêu Vãn vui vẻ uống xong chén nước thuốc đen tuyền do mình nếu, trái tim hắn lại bị nụ cười ấm áp mà hạnh phúc của nàng làm rung động.
Toàn bộ sự ghen tuông ấy hóa thành mây khói, hắn lại tiếp tục như thế, giống như ba năm trước luôn lén lút đứng cách đó không xa, nhìn tấm lưng của nàng.
Lẳng lặng nhìn Tiêu Vãn, giống như cả thế giới này chỉ có một mình nàng, chìm đắm trong hạnh phúc, vì hạnh phúc của nàng mà cảm thấy hạnh phúc.
Nhưng một ngày, trong khi Tạ Sơ Thần lén rót thuốc, bị Tiêu Vãn bất ngờ trở về nhìn thấy.
Thấy Tiêu Vãn kinh ngạc nhìn mình, Tạ Sơ Thần vừa ngượng ngùng vừa lo lắng bê chén thuốc đưa cho Tiêu Vãn. Trái tim hắn đập mạnh, khuôn mặt đỏ bừng: "Thê Chủ!"
"Choang!"
Không ngờ được nước thuốc đắng mỗi ngày mình uống đều làm ra từ tay Tạ Sơ Thần, Tiêu Vãn tức giận muốn điên lên, cảm thấy cái tên trộm ngọc đáng chết này đúng là rất tâm kế!
Nàng cười lạnh: "Ngươi cho rằng bản tiểu thư uống thuốc mỗi ngày ư? Đừng có ngây thơ như vậy, nước thuốc trước đó đều bị bản tiểu thư mang đi tưới hoa!"
Nước thuốc nóng làm bỏng ngón tay Tạ Sơ Thần, hắn đau lòng, còn chưa kịp mở miệng đã bị Tiêu Vãn đẩy ra, tức giận quát: "Về sau không được xuất hiện trong phòng của ta, bây giờ cút đi cho ta!"
Ngay lập tức, nhìn thấy cái khuôn mặt đáng ghét của bản thân trong kiếp trước, Tiêu Vãn giận xù lông, hận không thể xông lên đánh cho bản thân mình một trận!
Cảnh tượng trước mắt lập tức thay đổi.
Tạ Sơ Thần mặc đồ trắng, buồn bã ngồi trong sân, đôi mắt xinh đẹp u ám không có linh hồn. Mà lúc này, Tiêu Vãn thấy bản thân mình mang khuôn mặt đau lòng bước tới, vừa trấn an Tạ Sơ Thần đang sụp đổ vì việc Thẩm thị chết vì bệnh, vừa giả vờ quan tâm: "Sơ Thần, nhạc phụ bị người khác hại, ta sẽ giúp ngươi báo thù."
Cảnh tượng sau đó, Tiêu Vãn không cần nhìn cũng biết. Kiếp trước Quý Thư Mặc lập kế hoạch đưa Tạ Thanh Vinh vào bẫy là vì tài sản của Tạ gia. Mà nàng lại lợi dụng Tạ Sơ Thần ngây thơ, đưa toàn bộ tài sản Tạ gia cho Quý Thư Mặc.
Tạ Sơ Thần không hề biết chuyện còn ngây ngốc cảm kích nàng báo thù cho cha mẹ, lại coi nàng như ân nhân cứu mạng.
—— cảm ơn Thê Chủ, báo thù giúp cha mẹ ta.
Một lời nói, Tiêu Vãn nghe ba lần, nhưng mỗi lần là mọt tâm trạng.
Lần thứ nhất là vui vẻ vì tên ngốc này chịu đưa kế đất Tạ gia ra, sau đó lập tức quăng Tạ Sơ Thần đã không còn giá trị lợi dụng đi. Lần thứ hai là áy náy kiếp trước mình lợi dụng Tạ Sơ Thần, đau lòng khó chịu.
Nhưng lúc này, Tiêu Vãn mới hiểu rõ rằng kiếp trước rất nhiều sổ sách Quý Thư Mặc đều đưa cho Tạ Sơ Thần xem. Ngay cả Trực Cư - di vật của mẫu thân, kế đất cửa hàng cũng đều là Tạ Sơ Thần đưa cho Quý Thư Mặc, hi vọng Quý Thư Mặc có thể hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của mẫu thân.
Cứ như vậy, Tạ Sơ Thần yên lặng ở trong lãnh viện không tranh không sủng, hơn nửa năm chỉ nhìn thấy Tiêu Vãn vài lần. Nhưng vì Quý Thư Mặc lại thỉnh thoảng vô tình cố ý nhắc tới Tạ Sơ Thần mà càng ghét bỏ hắn.
Không biết Quý Thư Mặc âm thầm ngáng chân, Tạ Sơ Thần lại luôn yên phận giúp Quý Thư Mặc xử lý sổ sách của Tiêu gia, lòng hi vọng mình có thể yên lặng hỗ trợ cho vợ, giúp một chút lực, báo đáp ân cứu mạng của nàng, đền bù tội ác cướp hôn của Quý công tử.
Đắm chìm ở cảnh trong mơ, Tiêu Vãn yên lặng nhìn Tạ Sơ Thần, thấy hắn thức đêm viết sổ sách mà càng gầy yếu, đôi mắt thâm quầng, làm nàng càng áy náy, thậm chí không thể hiểu nổi rốt cuộc thì vì sao mắt mình lại tệ đến mức thế, định kiến lại sâu đến như vậy mà không thèm phân biết đúng sai, hay là vì Quý Thư Mặc che giấu quá tốt, làm cho nàng hoàn toàn không nhận ra tình cảm vừa trong sáng vừa sâu sắc mà Tạ Sơ Thần giành cho mình.
Ngơ ngác nhìn dung nhan khi ngủ của Tạ Sơ Thần, Tiêu Vãn đột nhiên nhận ra một ít khói kì lạ đi vào theo cửa sổ.
Nàng nhăn mày nhìn kĩ lại, bỗng nhận ra Vân Thư và Vân Kỳ lén đẩy cửa, đổ một ít bột phấn lên lư hương ở góc tường.
Tiêu Vãn nhăn mày, lập tức nhận ra Quý Thư Mặc hạ thuốc với Tạ Sơ Thần, nhưng ngay sau đó, Tiêu Vãn giật mình nhìn thấy bản thân mình say như chết mơ mang bước tới giường Tạ Sơ Thần.
Sau đó......
Tiêu Vãn không thể xem được nữa.
Trong lòng hiện ra một chân tướng đáng sợ, nàng cảm thấy mình sắp phát điên rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.